- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64: Pn1
- Chương 65: Pn2
- Chương 66: Pn3
- Chương 67: Pn4
- Chương 68: Pn5
- Chương 69: Pn6
- Chương 70: Pn7
Bác sĩ ngoại khoa ưu tú, lạnh lùng, hay kiểm soát và để ý tiểu tiết VS Bác sĩ phụ khoa dễ thương, kỳ quặc
【1】
Tinh anh khoa ngoại Phó Tây Phán nghiêm túc và khắt khe, thường ngày cúc áo luôn cài đến trên cùng, trước khi vào phòng mổ luôn khử trùng móng tay sạch sẽ.
Tính cách anh lạnh lùng, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm.
Trong một cuộc họp nọ, Phó Tây Phán đến muộn và đã va phải một cô gái khi anh vừa bước chân vào phòng họp.
Trưởng khoa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?!”
Hai người rất ăn ý mà chỉ vào đối phương rồi nói:
“Cô ấy về sớm!”
“Anh ta đến trễ!”
Kể từ đó, đôi oan gia này kết tơ với nhau.
【2】
Bác sĩ phụ khoa mới tới – Bạch Chỉ, hoạt bát đáng yêu.
Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên cô đã gặp rắc rối. Cô sống chung dưới một mái nhà với nam thần khoa ngoại siêu khó theo đuổi, nhưng mãi cho đến khi hai người có ca giải phẫu chung thì mới có cơ hội chạm mặt.
Phó Tây Phán vội vàng giành mở miệng trước: “Đừng yêu tôi, không có kết quả gì đâu.”
Bạch Chỉ khinh thường trợn mắt nhìn trời: “Ai thèm thích anh?”
Từ đó trở đi, cuộc sống của hai người như viên sủi rơi vào nước ấm, gà bay chó sủa, bất ngờ ập đến khắp nơi.
Bạch Chỉ đỡ trán: Tên tự luyến hay xét nét ở cách vách luôn nghĩ rằng mình yêu thầm anh ta?
Phó Tây Phán che ngực: Cô bé ngây ngô ở phòng bên…cũng có chút đáng yêu nhỉ?
Từ đối xử lạnh lùng đến tình cảm âm thầm, Phó Tây Phán bị vả mặt điên cuồng.
Bạch Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Phó Tây Phán siêu khó theo đuổi sẽ lẽo đẽo theo sau lưng mình: “Bác sĩ Bạch, tôi phải làm sao nếu tim cứ đập nhanh, mặt nóng lên và nói năng lộn xộn?”
Cô tiện tay xé một tờ đơn thuốc rồi dán lên mặt anh: “Vô phương cứu chữa, tôi đề nghị anh trực tiếp đến lò thiêu đi.”
#Nhớ em là một loại bệnh, phải trị# [Những điều dưới đây tất cả đều là của tác giả]
【1】
Tinh anh khoa ngoại Phó Tây Phán nghiêm túc và khắt khe, thường ngày cúc áo luôn cài đến trên cùng, trước khi vào phòng mổ luôn khử trùng móng tay sạch sẽ.
Tính cách anh lạnh lùng, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm.
Trong một cuộc họp nọ, Phó Tây Phán đến muộn và đã va phải một cô gái khi anh vừa bước chân vào phòng họp.
Trưởng khoa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?!”
Hai người rất ăn ý mà chỉ vào đối phương rồi nói:
“Cô ấy về sớm!”
“Anh ta đến trễ!”
Kể từ đó, đôi oan gia này kết tơ với nhau.
【2】
Bác sĩ phụ khoa mới tới – Bạch Chỉ, hoạt bát đáng yêu.
Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên cô đã gặp rắc rối. Cô sống chung dưới một mái nhà với nam thần khoa ngoại siêu khó theo đuổi, nhưng mãi cho đến khi hai người có ca giải phẫu chung thì mới có cơ hội chạm mặt.
Phó Tây Phán vội vàng giành mở miệng trước: “Đừng yêu tôi, không có kết quả gì đâu.”
Bạch Chỉ khinh thường trợn mắt nhìn trời: “Ai thèm thích anh?”
Từ đó trở đi, cuộc sống của hai người như viên sủi rơi vào nước ấm, gà bay chó sủa, bất ngờ ập đến khắp nơi.
Bạch Chỉ đỡ trán: Tên tự luyến hay xét nét ở cách vách luôn nghĩ rằng mình yêu thầm anh ta?
Phó Tây Phán che ngực: Cô bé ngây ngô ở phòng bên…cũng có chút đáng yêu nhỉ?
Từ đối xử lạnh lùng đến tình cảm âm thầm, Phó Tây Phán bị vả mặt điên cuồng.
Bạch Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Phó Tây Phán siêu khó theo đuổi sẽ lẽo đẽo theo sau lưng mình: “Bác sĩ Bạch, tôi phải làm sao nếu tim cứ đập nhanh, mặt nóng lên và nói năng lộn xộn?”
Cô tiện tay xé một tờ đơn thuốc rồi dán lên mặt anh: “Vô phương cứu chữa, tôi đề nghị anh trực tiếp đến lò thiêu đi.”
#Nhớ em là một loại bệnh, phải trị# [Những điều dưới đây tất cả đều là của tác giả]