Chương 45: Cố ý bới móc
Edit: Cat
Tòa nhà tập đoàn Lăng thị là công trình kiến trúc nổi bật của thành phố Duật Phong này, đứng vững ở độ cao hung vĩ làm cho người ta không thể không sùng bái.
Đồng Niệm tới phòng nhân sự báo danh trước, nữ quản lí ngồi giữa ghế xoay, một thân quần áo công sở màu đen, ánh mắt hắc khuông, không rõ tuổi bao nhiêu, xem ra khoảng chừng ba mươi.
“Đồng Niệm?” Nhân sự quản lí cầm lấy hồ sơ của cô, đánh giá cô một lần, thanh âm lãnh ngạnh: “Tốt nghiệp năm nay?”
“Phải.” Tuy rằng ánh mắt của chị ta làm cho người ta không thoải mái nhưng Đồng Niệm vẫn mỉm cười.
Đưa mắt nhìn đồng hồ, người quản lí nhân sự lạnh lùng nói: “Cô muộn năm phút! Không có quan niệm về thời gian như vậy, về sau còn có thể làm việc ở Lăng thị sao?”
Trong lòng Đồng Niệm ủy khuất, cô rõ ràng bị người ta sắp xếp cho vào bẫy, nhưng không thể nói, chỉ cúi đầu giải thích: “Thực xin lỗi! Tôi cam đoan sẽ không có lần thứ hai!”
Đem tư liệu của cô để lại trên bàn, quản lí nhìn kỹ cô thật lâu, sắc mặt phức tạp: “Nhớ kỹ là chính cô nói! Lên lầu 8 báo danh đi!”
“Vâng.” Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cô lấy đồ rời đi, xoay người đi tới lầu 8.
Mắt thấy Đồng Niệm rời đi, đáy mắt quản lí nhân sự lướt qua một tia khinh miệt. Một tiểu nha đầu vừa mới tốt nghiệp liền đến Lăng thị làm, nếu không phải trợ lý chủ tịch chiếu cô, có thể làm cho Mục Duy Hàm mở miệng nói, quan hệ không phải là bình thường.
Hừ! Không phải chỉ là trẻ tuổi xinh đẹp thôi sao?! Ai không từng một thời tuổi trẻ xinh đẹp! Đàn ông đều là đám nông cạn!
Không kịp đứng chờ thang máy, Đồng Niệm đi thang bộ lên lầu tám, cô phải hỏi vài người mới tìm được đúng nơi. Chức vụ của cô là trợ lý thực tập tổng giám tài vụ. Cô vốn đến đây làm chính thức, sao vẫn lại là thực tập? Chức vụ này thật đáng buồn!
Được rồi, theo đó mà làm thôi.
Đồng Niệm khuyến khích chính mình, cô không cần dựa vào bất cứ kẻ nào, chỉ bằng bản lãnh thật sự cố gắng làm việc, mọi thứ sẽ đến với cô!
Tuy rằng chức vị làm việc không đồng dạn nhưng phúc lợi nhân viên rất tốt, khó trách mọi người chen chúc đến làm việc ở Lăng thị, quả nhiên là do lương bổng tốt.
May mắn của cô không tồi, Ewen – Ngải Văn là một cô gái trẻ tuổi, làm việc ở Lăng thị được ba năm đã thăng lên làm trợ lý.
Phòng tài vụ phân chia chỗ làm việc độc lập, Ngải Văn lần đầu tháy Đồng Niệm, đối với cô ấn tượng không tồi, để cô ngồi làm việc cạnh bàn của mình.
“Cô ngồi chỗ này đi.” Ngải Văn chỉ vào bàn trước mặt cô, giọng điệu mỉm cười: “Cô đối với nghiệp vụ của công ty chưa quen hết, tổng giám đã giao rồi nhưng cô cứ theo tôi, đợi qua kì thực tập thì xét theo biểu hiện của cô mà an bài.”
Đồng Niệm vội vàng gật đầu, đặt đồ lên trên bàn, thần tình cảm kích: “Cảm ơn cô, về sau còn nhiều điều cần thỉnh giáo cô.”
Hàn huyên khách khí xong, Đồng Niệm đem tất cả vật phẩm cá nhân thu dọn xong, Ngải Văn cũng không có giao cho cô công việc gì, để cho cô làm quen với các loại báo cáo, bảng biểu và điều lệ của công ty.
Công việc khẩn trương ngày đầu tiên đã chấm dứt, Đồng Niệm đi ra ngoài tòa nhà Lăng thị, tâm tình không tự giác mất mác. Rời khỏi trường học bước vào xã hội, cô cảm giác không ổn, các phương diện đều không biết theo ai.
Cúi đầu chậm rãi bước, Đồng Niệm chưa phục hồi tinh thần lại, di động trong túi vang lên, cô xem người gọi đến, có chút bất đắc dĩ nhận máy: “Vi Kỳ Hạo, tôi vừa tan tầm.”
Trên lỗ tai Vi Kỳ Hạo đang mang tai nghe Bluetooth, hai tay đang lái xe, trầm giọng hỏi: “Em đang ở chỗ nào?”
Trong lòng biết không thể kéo dài, Đồng Niệm ngoan ngoãn báo địa chỉ, lời của cô vừa nói ra, thanh âm của người đàn ông bá đạ lập tức truyền đến: “Chờ tôi, năm phút đồng hồ sẽ đến.”
Đồng Niệm suy sụp đừng ở ven đường, nhàm chán nhấc chân đá hòn đá nhỏ. Lúc ánh mắt cô hạ xuống đồng thời một chiếc xe màu bạc chạy tới.
Chiếc McLaren theo làn xe chạy tới, khóe mắt Lăng Cận Dương không nghiêm túc vừa mới nhìn thấy bóng dáng ven đường kia. Tay nắm lái dùng sức anh muốn đem xe tấp vào nhưng sau kính lại hiện lên một chiếc xe màu đen.
Một chiếc Spyker màu đen hỏa tốc lái tới, thân xe kiêu ngạo, người đàn oogn một cước hạ chân ga, nghiêng đầu nhìn người đang đứng ven đường, khóe miệng dâng lên ý cười: “Lên xe.”
Mắt thấy chiếc xe kia đã đi xa, ánh mắt Lăng Cận Dương hiện lên vẻ lo lắng, sắc mặt u ám của anh khó hiểu.
Cơm chiều ở một nhà hàng Hàng Châu, Vi Kỳ Hạo biết cô thích đồ ăn thanh đạm.
Lúc thức ăn được mang lên, bụng Đồng Niệm đã càu nhàu kêu lên, ban ngày thì khẩn trương, cơm trưa ăn rất ít. Bàn đồ ăn này mùi thơm bay tới, cô cố không khách khí cầm lấy đũa lên ăn. Tôm bóc vỏ Trà Long Tĩnh, nước mật củ sen, toàn những món cô yêu thích, nhất định phải ăn no.
Chỉnh đốn xong, Vi Kỳ Hạo hứng thú nhìn chằm chằm cô, thấy cô buông đũa xong, cười hỏi: “Sao em lại đi làm?”
Bưng trà Ô Long lên uống một ngụm, Đồng Niệm liếc anh, ánh mắt khinh miệt: “Không thì làm sao nuôi sống mình? Anh cho là mọi người đều giống anh sao, có mệnh tốt, có cha mẹ lo.”
Vi Kỳ Hạo đưa tay sờ mũi, sắc mặt không hờn giận: “Ai nói tôi dựa vào trong nhà?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Đồng Niệm chọn mi trừng mắt anh, hoàn toàn chắc chắn.
Vi Kỳ Hạo luời giải thích với cô, mím môi cười cười, đáy mắt hiện lên vẻ ôn nhu. Anh thẻ nhớ lưu hình tốt nghiệp giao cho cô, hai người đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Nhà hàng ở khu buôn bán, gần đây không có bãi đỗ xe, Đồng Niệm đề nghị đi bộ qua lấy xe.
Gió nhẹ chạng vạng quất vào mặt, đèn đường khu buôn bán chiếu sáng các tủ kính ở bên đường. Ánh sáng rộng rơi xuống giữa tủ kính, cô bé mặc đồ lọ lem xinh đẹp động lòng người, mà quỳ gối bên cạnh nàng là vương tử như ngọc, đáng chú ý là cô bé lọ lem mang đôi hài thủy tinh, trong suốt trong sáng.
Kinh ngạc đứng tại chỗ, hai mắt Đồng Niệm gắt gao nhìn chằm chằm tủ kính. Bạch mã vương tử đang quỳ gối ở dưới, trong tay cầm một chiếc hài thủy tinh mang vào cho cô bé. Một cảnh tốt đẹp này mãnh liệt rung động vào nơi sâu nhất trong lòng cô.
Nhìn thấy cô thất thần, Vi Kỳ Hạo quay đầu nhìn vào tủ kính, theo ánh mắt lo lắng của cô, ẩn ẩn hiểu được cái gì đó.
“Em thích cái này?” Anh đưa tay chỉ vào cặp hài kia, nhíu mi hỏi.
Đồng Niệm lấy lại tinh thần, cắn môi không nói gì, thu liễm tình tố nơi đáy lòng mình, kéo anh đi tới bãi đỗ xe.
Cửa kính xe hơi kéo xuống, gió đêm thổi vào thấm lạnh, một cảm giác sảng khoái. Đồng Niệm nhìn phía ngoài cửa sổ, trước mắt hiện lên ánh đen neon, từng đợt lướt qua hai má cô, cô mấp môi nhẹ không nói gì.
Vi Kỳ Hạo liếc nhìn thần sắc u buồn của cô, anh cũng không quấy rầy. Kỳ thật anh thích nhìn bộ dạng của cô như thế, sự cô đơn im lặng làm cho người ta nhịn không được muốn ôm cô vào lòng.
“Phía trước quẹo trái.” Nhìn ngã tư đường trước mặt, Đồng Niệm ra tiếng chỉ đường.
Con đường này không phải là đường trở về Lan Uyên, hai tròng mắt sâu thẳm của Vi Kỳ Hạo lóe lóe, dựa theo phương hướng cô chỉ mà lái xe.
Không bao lâu sau, anh dừng xe đứng ở bên ngoài khu chung cư ven sông, biểu tình có hơi kinh ngạc: “Em ở nơi này?”
Đồng Niệm cởi dây an toàn ra, chọn mi nhìn nhìn bên ngoài, khóe miệng gợi lên ý cười: “Đúng vậy, về sau tôi ở chỗ này.” Khi nói chuyện, cô cầm lấy túi xách xuống xe, lại bi người bên cạnh giữ chặt.
“Không mời tôi lên nhà sao?” Đáy mắt Vi Kỳ Hạo mang theo ý cười, giọng điệu chế nhạo.
Đồng Niệm cười cười, uyển chuyển cự tuyệt: “Lần sau đi, ngủ ngon.” Cô đi xuống xe, nhìn theo thân xe của anh dần biến mất.
Đi vào Lăng thị làm việc nửa tháng, mỗi ngày đều chỉ bưng trà rót nước, Đồng Niệm phiền muộn không thôi. Cô học bốn năm đại học không phải đến đây làm việc vặt.
Cô thiếu kiên nhẫn đi tìm Mục Duy Hàm, nhưng anh chỉ cười nói, điều lệ thứ nhất là công việc quản lý giao thì phải hoàn thành, sự việc không phân biệt lớn nhỏ, đều quan trọng như nhau.
Đồng Niệm hầm hừ trở lại chỗ ngồi, vừa vặn điện thoại trên bàn rung lên, cô nghe được thanh âm của người đàn ông, có chút kinh ngạc: “Sao anh lại biết điện thoại chỗ làm của tôi?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô thấy hỏi cũng như không. Bản tính Vi Kỳ Hạo thế nào, sẽ không phải là đi điều tr.a sao?
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm?” Tâm tình Vi Kỳ Hạo không tồi, ngữ điệu hơi cao hứng.
Các đồng nghiệp xung quanh đang làm việc, Đồng Niệm vội vàng cúi đầu, hạ giọng: “Đêm nay có lẽ phải tăng ca, tối nay…”
Ba ——
Điện thoại bị người ta dập máy, cô khó hiểu quay đầu, nhìn thấy người vừa dến lập tức nổi giận: “Anh dựa vào cái gì mà cắt điện thoại của tôi?”
Âm thanh của cô rất lớn, mọi người xung quanh nhìn thấy tổng giám đốc đi tới, tất cả đều dời mắt làm việc, giả bộ như không thấy.
Hai tay Lăng Cận Dương ôm ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, trầm giọng nói: “Quy định nhân viên thời gian làm việc không được gọi điện thoại riêng tư! Cô không biết sao?”
“Tôi….” Đồng Niệm chán nản, sắc mặt đỏ lên.
Hoãn khẩu khí, cô kiềm chế lửa giận trong lòng mình, ngồi trở lại ghế xoay, hai gò má nhiễm cười: “Vâng, vậy thời gian rảnh cho cá nhân tôi sẽ gọi!”
Nghe được lời của cô, sắc mặt Lăng Cận Dương cứng đờ, buông tay đang nắm chặt ra, thực hận không thể bóp ch.ết cô cho rồi.