Chương 50: Cùng nhau về nhà

Edit: Cat
Trước bàn làm việc, cô gái ngủ không biết gì, sắc mặt Lăng Cận Dương trầm xuống. Đang muốn gọi cô dậy thì nhìn đồng hồ đã thấy mười hai giờ rồi, lại chậm rãi dừng động tác.


Điều hoa độ ấm không cao lắm, anh đưa tay cởi áo khoác ra đắp lên cho cô, kéo một cái ghế qua xoay người ngồi xuống, đem những tờ giấy trên bàn của cô xem xét.


Rơi vào tầm mắt của anh là công thức, vẽ loạn xì ngầu lên, cô hiển nhiên là không bắt được trọng điểm. Dựa theo ý nghĩ như vậy mà cô tính thì phỏng chừng có làm hết cũng không thấy vấn đề trọng điểm.


Lăng Cận Dương cầm lấy bút máy màu đỏ, vòng mấy chỗ khác biệt lại, ở chỗ giấy còn trống anh viết hai công thức lên đó.


Nhẹ nhàng buông bút trong tay ra, anh sắp xếp đồ đạc lại. Lúc này cô gái đang mang theo hương vị ngọt ngào mà ngủ, một chút cũng không động dậy, hô hấp ổn định như đang chìm vào mộng đẹp.


Anh vặn đèn bàn, Lăng Cận Dương đưa tay vỗ về cái trán của cô, đáy mắt đầy vẻ ôn hòa, anh nhếch môi một cái, động tác cẩn thận che chở.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, im lặng làm cho người ta thư thái.


available on google playdownload on app store


Hai tròng mắt Lăng Cận Dương thẳng ngoắc nhìn chằm chằm cô, có thể nhìn thấy dưới lớp da thịt trắng nõn của cô là những mạch máu màu xanh nhạt. Hàng lông mi cong vút, nơi mí mắt mang theo chút tịch mịch, phiền muộn.


Anh đưa mặt mình lại gần, chậm rãi cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú để cạnh chóp mũi của cô. Hô hấp ấm áp quyện vào nhau, theo mùi hương hoa lài từ trên người cô tỏa ra thấm vào tim can.


Khóe miệng Lăng Cận Dương mỉm cười, ngón tay sờ nhẹ lên cái mũi của cổ chậm rãi vuốt phẳng, đầu ngón tay không dám dùng sức, cực kì nhẹ nhàng.
“Ngô......” Có lẽ là cảm giác được có cái gì đụng vào, theo bản năng Đồng Niệm mím môi, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại phát ra tiếng.


Nhìn điệu bộ thơ ngây của cô, Lăng Cận Dương nhịn không được cười, đôi mắt đen sáng lên. Tầm mắt lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của cô, trong lòng anh dâng lên luồng nhiệt.


Trong đầu dần hiện lên bộ dạng của cô đêm đó, hai tròng mắt tuyệt vọng đang ngấn nước của cô, cô hỏi anh: “Anh ơi, Niệm Niệm rất thích anh. Anh có thể thích Niệm Niệm không?”


Cô mãnh liệt đến nhiệt tình, nháy mắt thiêu đốt anh. Một khắc kia anh thật hiểu rõ mình như có được toàn bộ thế giới, cảm giác là như vậy!
Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở lúc đó thì tốt biết bao?


Đè nèn những phập phòng trong đáy lòng, Lăng Cận Dương thu hồi đầu ngón tay ấm áp, nội liễm hai tròng mắt lướt qua tia sóng ngầm.
Một giấc ngủ nặng nề đến lúc Đồng Niệm mở to mắt lập tức kinh ngạc, đồng hồ trên tường đã chỉ bốn giờ, cô suy sụp thở dài nghĩ thầm lần này xong đời rồi!


Bả vai nặng trĩu, cô thấy áo khoác tây trang rơi xuống, kinh ngạc ngây người, mùi hương trên áo rất quen thuộc với cô. Đem áo khoác bỏ xuống, cô quay đầu nhìn bốn phía không có bóng người.


Đôi mi thanh tú của Đồng Niệm nhíu lại, phiền muộn cúi đầu, chỉ thấy trên đống giấy của mình xuất hiện mấy dấu khoanh màu đỏ, còn có thêm hai công thức cùng với giải thích thêm. Nét chữ kia lại chứng mình lần nữa phỏng đoán của cô rất chuẩn xác.


Tuy rằng đáy lòng không hờn giận nhưng cô không kịp nghĩ muốn thế, ánh mắt bị chú giải của anh hấp dẫn, vội vàng dùng công thức tính toán lần nữa, rốt cuộc cũng thuận lợi giải ra vấn đề.


Vẻ mặt Đồng Niệm xán lạng, nhịn không được hưng phấn đứng lên. Kỳ thật chỉ cấn ngắn ngủn, có hơn mười phần là có thể giải quyết, nếu không có người chỉ dẫn cho cô thì cô tính một ngày một đêm cũng không thấy phương hướng.
Quả nhiên kinh nghiệm là vô giá.


Vặn thắt lưng một cái, Đồng Niệm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn áo khoác kia, đồng tiễn đột nhiên tĩnh lặng.


Đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, trời phương đông dần trở nên sáng. Hai tay Đồng Niệm đang khoanh lại, đưa ánh mắt nhìn về phía hướng xa xăm, đón ánh mặt trời đang dần lên, đôi môi trái tim tràn ra một nụ cười.
Điểm xuất phát mới, khởi đầu mới.


Buổi sáng chín giờ, như thường lệ Lăng Cận Dương đi vào công ty, anh đi vào văn phòng liếc mắt đã thấy cái áo khoác đặt trên bàn, là tối hôm qua anh đã để lại cho cô.
Xoay người ngồi vào ghế, nội liễm hai tròng mắt đảo đảo, ngón tay gõ trên mặt bàn hồi lâu không có mở miệng.


Thời tiết cuối tuần rất tốt, tới gần chạng vạng, Vi Kỳ Hạo lái xe đi vào Lan Uyển, anh thấy vẻ mặt khẩn trương của người bên cạnh lập tức dừng bước.
Đồng Niệm khó hiểu vội cúi đầu xem xét: “Tôi không ổn chỗ nào?”


Đưa tay sờ mặt cô, một tay anh nâng cằm dưới, xem thật kỹ giọng điệu dị thường, còn giống như ra lệnh.
“Ngẩng đầu!”
“Ưỡn ngực!”
“Cười!”
Theo khẩu lệnh của anh, toàn thân Đồng Niệm căng thẳng, nhất nhất nghe theo.
“OK!”


Vi Kỳ Hạo vừa lòng gật đầu, cầm lấy tay cô hai người đi vào trong.
Ở cửa sổ sát đất trước phòng khách, người đàn ông hai tay nhét vào túi, ngóng nhìn hai bóng dáng thân thiết đang đi tới. Khóe mắt lướt qua tay hai người, đôi mắt Lăng Cận Dương chợt chìm xuống, môi nhỏ bé nhếch lên.


Lăng Trọng từ phòng bếp đi tới, nhìn thấy hai người đi vào, vẻ mặt cười tươi: “Niệm Niệm đưa bạn đã trở lại rồi à?”


Nghe vậy, biểu tình Đồng Niệm cứng rắn gật gật đầu, cúi đầu kêu một tiếng: “Ba.” Cô buông ánh mắt xuống, nhìn thấy tròng mắt lợi hại của Lăng Cận Dương như đang bắn phá lại đây.
Vi Kỳ Hạo tự nhiên hào phóng, mang quà đến, giọng điệu thoải mái: “Chào bác trai!”


Lăng Trọng có ấn tượng vô cùng tốt với anh, lúc này nhìn hai người cùng nhau, lòng tràn đầy vui mừng, không bận tâm đến nét mặt Đồng Niệm, vẫn chưa vạch trần chỉ nhiệt tình tiếp đón: “Tiểu Hân, con đón tiếp Kỳ Hạo, bác đi chuẩn bị cơm chiều.”


“Vâng!” An Hân từ sofa đi tới, cười động lòng người: “Bác đừng lo.” Thấy thái độ thân thiện của cô, Lăng Trọng an tâm tiêu sái tới phòng bếp chuẩn bị.


Giữa phòng khách to như vậy, bốn người mặt đối mặt đủ loại tâm tư. An Hân kéo người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt cười tươi như hoa: “Niệm Niệm, cô dọn ra ngoài ở có quen không?”
Đồng Niệm cúi đầu, mí mắt không nâng lên, cố ứng phó cô ta: “Tốt lắm, làm một người tự do tự tại.”


Cô vừa nói xong, Vi Kỳ Hạo liền nắm tay cô, ôn nhu nói: “Như thế nào lại một người, không phải có anh cùng em sao?”
Đồng Niệm quay đầu nhìn, theo dõi ánh mắt thâm thúy của anh nhưng không không nói tiếp.


Một câu nói đùa không cố ý, hai người đối diện sắc mặt đều biến đổi. Lăng Cận Dương ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đồng Niệm, đôi mắt chim ưng hiện lên tia nhiệt điên cuồng.






Truyện liên quan