Chương 54: Quyết liệt
Edit: Cat
Phía sau lưng là sofa mềm mại, Đồng Niệm thoáng chốc giật mình, cô không lường trước anh sẽ có động tác này, tay chân giãy dụa: “Buông ra!”
Khuôn mặt tuấn tú phủ tới, hai tròng mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương nổi lửa, anh nhếch môi đặt lên chóp mũi của cô: “Em thật sự nghĩ có thể phủi sạch quan hệ với anh à?”
Đồng Niệm lạnh lùng cười rộ lên, sâu trong ánh mắt cô là sự lạnh lùng: “Không thể cũng phải làm! Lăng Cận Dương, anh đừng nghĩ muốn tôi chịu tội thay!”
Lời của cô lại chọc giận anh, đầu ngón tay anh chạm được nút thắt trước ngực Đồng Niệm, linh hoạt cởi bỏ.
Đồng Niệm cúi đầu cắn tay anh, mượn cơ hội đẩy anh ra liều mạng chạy ra hướng cửa.
Động tác của người dàn ông phía sau nhanh như báo, anh một tay chế trụ bả vai của cô thoải mái đem cô vào trong lòng mình. Hai tay khóa chặt thắt lưng cô, dẫn cô hướng về phía phòng ngủ.
Trong lòng Đồng Niệm hoảng hốt, toàn thân giãy dụa há mồm bắt đầu kêu lên: “Cứu mạng, cứu….”
Cô kêu to làm cho sắc mặt Lăng Cận Dương xanh mét, anh che miệng cô lại, khiêng cô vào phòng ngủ, đem cô hung hăng đặt lên giường.
Trước mắt một mảnh mê muội, Đồng Niệm mới vừa ngồi xuống bả vai bị anh dùng sức đè lại. Co muốn cúi đầu cắn, anh lại nhạy bén né đi, xoay tay cởi hết quần áo của cô, mạnh mẽ kéo giật ra đem hai tay đang giãy của cô trói chặt.
Hai tay bị đặt sau người, sắc mặt Đồng Niệm trắng bệch, trên thân cô chỉ còn duy nhất tất màu đen, nội y bên trong như ẩn như hiện.
Một phen gây sức ép như thế, Lăng Cận Dương cũng hơi thở hổn hển, anh ngồi ở cuối giường, đôi mắt chim ưng gắt gao nhìn thẳng vào cô, lửa giận trong ánh mắt kia như muốn thiêu ch.ết cô.
Nha đầu ch.ết tiệt kia, còn dám kêu cứu mạng?!
Một trường hợp tốt đẹp đột nhiên chuyển thành chiến trường. Rella ở một bên không biết giúp ai, đánh phải lắc lắc thân hình mũm mỉm trốn dưới giường, tính toán xem trò hay. =))
Ngồi ở giữa giường, hai tay Đồng Niệm giãy không được, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, bỗng nhiên nước mắt chạy ra đầy mặt.
“Ô ô ô ——”
Chẳng quan tâm cái gì là cốt khí, chỉ là tức giận. Đồng Niệm chỉ biết trong lòng khó chịu cô hắng giọng, khóc rống lên, nước mắt ào ào.
Chợt thấy cô khóc, Lăng Cận Dương giật mình, cô khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dạng kia vừa tức giận vừa thấy buồn cười, làm cho lòng anh dịu đi phân nửa.
Khóe mắt Lăng Cận Dương lướt qua nước mắt cô, khuôn mặt đang phập phòng khóc u u, đáy mắt âm trầm.
Âm thầm thở dài, anh đứng dậy lai gần muốn mở thả hai tay cô ra. Mới vừa cúi người, đem mặt tới gần cũng không nghĩ người kia lại quyết liệt.
Hai tròng mắt Đồng Niệm đỏ bừng trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, cô cắn môi, rống to: “Nếu anh dám chạm vào tôi, chúng ta sẽ cùng quy về tẫn! (ý nói cùng ch.ết)
Lửa giận tiêu tán nãy giờ lại bị cô kích thích cho bùng lên.
Lăng Cận Dương hạ thấp con ngươi, nhìn đáy mắt phẫn nộ của cô, vẻ mặt anh lãnh liệt. Đôi môi nhỏ của anh nhếch lên, âm thanh lạnh bạc vang lên: “Em đừng có ép anh, bằng không anh nhất định cùng em đồng quy vu tận!” (cùng nhau hủy diệt)
Trong sâu ánh mắt anh hiện lên vẻ lo lắng, thoáng chốc làm cho lòng Đồng Niệm co rút lại, trái tim bị thắt chặt.
Thu lại tàn độc của mình, Lăng Cận Dương lạnh lùng cười xoay người rời đi, đem cửa đóng một cái rầm.
Trong thấy bóng dáng anh đột nhiên biến mất, Đồng Niệm nhanh ngừng khóc, sắc mặt đại biến tức giận nói: “Lăng Cận Dương, anh hỗn đản, tay của tôi còn chưa có cởi!”
Lúc này Rella đang tránh ở giường thò đầu ra, nhảy lên giường mở to ánh mắt đen bóng nhìn cô.
Đồng Niệm cơ động vội vội chỉ đạo Rella: “Vật nhỏ, mày mau cắn đứt cho ta.” Khi nói chuyện, cô cố sức đem cổ tay phía sau bị buộc chặt giật giật.
Rella thông minh hiểu ý, cúi đầu lại gần chỗ tay bị áo sơ mi cột, nhe răng nhanh cắn bắt đầu phát huy tác dụng.
Cửa thang máy mở ra, Lăng Cận Dương bình tĩnh đi tới, khuôn mặt tuấn tú của anh đanh lại rất nhanh ngồi vào xe. Chiếc xe nhanh như cung tên bắn ra chạy ra hướng bờ sông.
Màn đêm buông xuống, chiếc xe thể thao McLaren màu bạc chạy với tốc độ cao trên đường. Đèn đường phát ra ánh sáng chiếu rọi trên thân xe giống như một tầng áo giáp màu vàng.
Sóng cuộn trào mãnh liệt bên bờ sông. Người đàn ông dừng xe đứng đó mở cửa đi xuống, xoay người ngồi bờ đê.
Mây đen che kín bầu trời đêm, đen kịt không thấy một ngôi sao nào. Ban đêm thời tiết nóng đã bớt đi, gió nhẹ thổi làm cho người ta sảng khoái không ít.
Lăng Cận Dương hơi hơi cúi đầu, nhìn mặt nước, sống lưng anh lạnh ứng, hai tròng mắt nhìn bờ sông, môi mỏng nhấp thành đường cong, lộ ra một nỗi cô đơn.
Sau khi mẹ bệnh ch.ết, anh đem tro cốt của mẹ rải ở dòng sông này, mỗi lần nhìn mặt nước trong vắt đều giống như nhìn hai tròng mắt sáng ngời của mẹ, vĩnh viễn mang đến chỗ ỷ lại ấm áp nhất.
Ở trong trí nhớ của anh, thời thơ ấu của anh rất hạnh phúc. Thuở nhỏ mẹ tỉ mỉ che chở, yêu thương nâng niu anh trong bàn tay. Cha đối với anh khắc nghiệt, kỳ vọng cao. Chỉ tiếc, những năm xuôi gió xuôi nước đó chỉ kéo dài đến khi anh mười lăm tuổi. Mẹ qua đời, gia tộc phân tranh kịch liệt, anh giúp cha khởi động Lăng thị, tất cả gian nan mới bảo trụ được tâm huyết này.
Ba năm, một ngàn ngày, anh cũng sống sót qua được. (Càng ngày càng thương anh Dương)
Đưa tay lấy một điếu thuốc lá để lên môi, Lăng Cận Dương bật lửa lên, ánh lửa màu lam lại hiện lên. Hít sâu một ngụm, anh gục đầu xuống đem ví tiền mở ra, bên trong hiện lên ảnh chụp.
Ngón tay thon dài vuốt ve ảnh chụp của anh và mẹ, Lăng Cận Dương nhếch miệng cười. Anh khe khẽ thở dài, thì thào tự nói: “Mẹ, mẹ còn ở bên cạnh con thì tốt biết bao.”
Một lát sau, anh tựa hồ ý thức được cái gì, cười tự giễu.
Mẹ anh trong ảnh rất ôn nhu, anh đưa tay ôm bà vào lòng mình, dưới ánh nắng mặt trời, hai mẹ con đều cười giống nhau.
Lăng Cận Dương bình tĩnh nhìn ảnh chụp ngẩn người, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Anh còn nhớ mẹ trước khi mất dặn dò anh: con ơi, con nhất định phải gần gũi với nhà họ An, nhất định phải!
Trong lòng anh hiểu được, An gia có căn cơ giúp anh củng cố, lại có tình nghĩa sâu đậm với mẹ, một ngày kia Lăng thị gặp nạn nhà họ An nhất định có thể ra tay giúp đỡ.
Có lẽ vận mệnh như bánh xe, quay rất nhiều vòng rồi cũng về đến điểm khởi đầu như cũ.
Ba năm trước duyên kiếp không ai đoán trước được, nếu tất cả chỉ vì bản thân anh, anh cam nguyện bỏ qua. Nhưng Lăng thị là tâm huyết cả đời cha mẹ tích lũy, Lăng Cận Dương không có tư cách lựa chọn, chỉ có thể chọn lấy vận mệnh.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đồng Niệm bị một trận chuông cửa dồn dập đánh thức, cô mặc áo ngủ đi tới cửa nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, do dự một chút nhưng vẫn mở cửa phòng ra.