Chương 81-1: Không nên yêu cầu anh (Phần 1)
Editor: Nguyen Hien.
Khởi đầu cuộc sống mới, tất cả mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Ăn, mặc đi, ở, đều là những nhu cầu cần thiết cho cuộc sống. Việc đầu tiên phải giải quyết chính là nơi ở, dù sao cũng phải có chỗ che mưa, che nắng.
Đồng Niệm từ người môi giới thuê được một căn hộ gồm một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích không lớn nhưng thích hợp cho một người ở. Căn hộ chỗ cô thuê cũng khá sầm uất, giao thông tiện lợi, tiền thuê nhà cũng nằm trong phạm vi cho phép của cô.
Thu dọn xong hành lý, Đồng Niệm nhìn căn hộ quanh một lượt lần nữa, đáy lòng bách chuyển thiên hồi. Trước mắt hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo của Vi Kỳ Hạo, chỉ tiếc là từ nay về sau cô không còn thấy được nữa.
Hít sâu mũi, Đồng Niệm xách theo hành lý, đặt chìa khóa của căn hộ ở trên khay trà, xoay người đi ra ngoài đồng thời cũng khóa kỹ cửa chính lại. Những ký ức tốt đẹp, cô sẽ vĩnh viễn quý trọng cất giữ trong đáy lòng, mãi mãi nhớ đến.
Tìm phòng, dọn nhà, thu dọn đồ đạc, tất cả mọi chuyện thật may là nhờ có Doãn Mạch giúp đỡ. Đồng Niệm cảm thấy sống với một người bạn tốt thì tốt hơn nhiều so với một người đàn ông mình yêu thương mà lừa gạt mình!
Sau hai ngày bận rộn, cuối cùng Đồng Niệm cũng dọn dẹp xong chỗ ở mới, cô và Doãn Mạch hai người ngã xuống giường thở hổn hển, trong lòng vô cùng vui sướng.
“Nhóc con.” Đồng Niệm gác tréo chân, đưa tạy chọc đầu của người bên cạnh, gian xảo cười nói: “Về sau nơi này chính là hang ổ của hai chúng ta sao?”
Đồng Niệm mím môi cười, cũng không muốn uốn nắn bạn mình, tựa vào vai bạn hỏi: “Chúng ta gọi gì bên ngoài ăn đi, cậu muốn ăn pizza hay hamburger.”
Nghe đến đồ ăn, hai mắt Doãn Mạch từ từ sáng lên, cô vội vàng gật đầu nói: “Mình muốn ăn pizza, bò bít tết, thịt nguội, tiểu cô nương ta đây muốn bổ sung thể lực nha!”
Đồng Niệm bĩu môi, cầm điện thoại di động lên gọi thức ăn, nghĩ thầm nha đầu ch.ết tiệt này sao lại muốn ăn nhiều như vậy. Không biết là gần đây cô không có thu nhập, đang bị bệnh viêm màng túi sao?
Thức ăn được gọi, rất nhanh được đưa đến nhà. Dưới bàn trà trong phòng khách, được lót một tấm thảm bằng lông cừu thượng hạng, tấm thảm vô cùng đắt, là của Doãn Mạch mua cho. Doãn Mạch nói căn hộ tuy nhỏ nhưng đẳng cấp không được thấp. Cho nên dùng mấy ngàn để mua tấm thảm trải trên sàn nhà cho cô, Đồng Niệm nhức mắt liếc.
Cảm giác ngồi lên tấm thảm đắt tiền so với tấm thảm rẻ tiền quả thật là không có giống nhau. Lông dày, mềm mại, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Hai người ngồi trên thảm lót sàn nhà, tay cầm bánh pizza, ăn cực kỳ vui vẻ.
“Niệm Niệm.” Doãn Mạch cắn một miếng pizza, mùi vị thơm ngon tràn ngập trong miệng, “Cậu tìm được việc chưa?”
Đồng Niệm chán nản thở dài, lắc đầu một cái. Công việc trước đây ở tập đoàn Lăng thị bởi vì những chuyện xảy ra mà cô bỏ lỡ, nhất định là đã bị đuổi, mà cô cũng không muốn trở về đó nữa, cho nên đến nay còn chưa tìm được chỗ làm mới.
Hiện tại trên đường phố đều có chỗ tuyển người, cô không có bối cảnh, không có kinh nghiệm bởi vậy tìm việc vô cùng khó khăn.
Nhìn bộ dáng phờ phạc của cô, Doãn Mạch nhếch môi cười, giống như lơ đãng hỏi “Mình nhớ cậu chụp ảnh cũng không có tệ lắm?”
Đồng Niệm nhún vai, chán nản nói: “Vậy thì có ích gì chứ? Chụp ảnh sao có cơm ăn.” Dứt lời, cô hung hăng cắn mạnh miếng pizza, chưa hết giận lầm bầm.
Lăng Cận Dương ngoại trừ thích chơi nhạc cụ còn thích leo núi chụp ảnh. Leo núi quá khó khăn nên Đồng Niệm không dám chơi nên thường quấn theo anh đùa nghịch với máy chụp ảnh, thường xuyên chụp ảnh nên cô cảm thấy có hứng thú, hơn nữa nhìn những tấm ảnh do bản thân cô chụp ra nhìn thấy rất đẹp, vì vậy đáy lòng có chút kêu ngạo.
Biết sớm như vậy lúc đầu cô sẽ bắt Lăng Cận Dương dạy những gì có ích một chút, những thứ tiêu khiển như đánh trống, chụp ảnh đến thời khắc mấu chốt cũng không sử dụng đến.
Ăn hết miếng bánh pizza trong tay, Doãn Mạch lấy tay móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cô nói: “Coi như cậu có vận khí tốt! Anh mình có một bằng hữu làm tổng biên tập ở toàn soạn, vốn mình muốn đi thử một chút, hiện tại nhường cho cậu!”
Đồng Niệm nhận lấy tấm danh thiếp, liếc mắt nhìn dòng chữ phía trên tấm danh thiếp, vui vẻ nói: “Wase, Elyse.” Mặc dù cô không thích lắm, nhưng tập san Elyse là quyển tạp chí rất được phái nữ ưa chuộng.
Ôm cổ Doãn Mạch, Đồng Niệm ấn môi mình hôn lên mặt của Doãn Mạch, “Tiểu Mạch Mạch, mình yêu cậu!”
Doãn Mạch nâng cằm lên, đưa tay cầm lấy một cái cánh gà nướng, híp mắt nhìn cô, “Vậy cậu lấy thân báo đáp đi!”
Vén tay áo lên, Đồng Niệm lấy tay chọt vào nách Doãn Mạch, hai người té xuống thảm, náo tới náo lui.
Khoảng thời gian yên bình thật là tốt.
Sáng thứ hai, Đồng Niệm rời giường sớm hơn mọi khi, sau khi rửa mặt sửa sang xong, cô mặc chiếc áo khoát nhung bằng da cam, mang đôi tất màu cà phê, buột tóc đuôi ngựa, cầm túi xách đi ra ngoài.
Buổi sáng vào giờ cao điểm, ngồi tàu điện ngầm rất chật chội, người này đứng đụng người kia, tiến người lên một chút cũng không được, Đồng Niệm không thích cảnh chật chội này, cho nên ngày mai cô quyết tâm dậy sớm hơn nửa tiếng để bắt xe bus đi.
Toàn soạn Elyse nằm ở khu vực buôn bán đồ trang sức, là tòa nhà được cất theo phong cách của nước Anh. Cổng cao, tường sơn màu trắng sữa, giữa sân còn có đài phun nước ba tầng.
Đồng Niệm nghĩ trong đầu, mỗi ngày đi làm đều thấy xung quanh cảnh đẹp như vậy, tâm tình vô cùng kích động.
Bởi vì trước đó đã có liên lạc qua, lại có người quen giới thiệu nên khi Đồng Niệm tới lập tức có người dẫn cô đi làm thủ tục nhận việc. Sau khi được bố trí chỗ ngồi, người phụ trách liền dẫn cô vào phòng làm việc của tổng biên tập.
Tổng biên tập khoảng hơn bốn mươi mấy tuổi, hơi mập, đeo một cặp kính có gọng màu vàng, nhìn thấy cô đi vào lập tức cười nói: “Đồng tiểu thư, mời ngồi.”
Đồng Niệm sững sờ, vội vàng lắc đầu một cái nói: “Tổng biên tập, ngài gọi tôi là Đồng Niệm được rồi.”
Tổng biên tập liếc cô một cái, thấy cô mặt mày thanh tú, dáng vẻ xinh đẹp, đáy mắt cười thật sâu. Hắn kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một kẹp tư liệu, đẩy tới trước mặt cô: “Ngày đầu tiên cô đi làm, trước mắt nên làm quen với môi trường xung quanh, mấy ngày nữa sẽ sắp xếp công việc cho cô.”
Đồng Niệm được thụ sủng nhược kinh mà kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt ôn hòa của tổng biên tập, cô chỉ có thể nở nụ cười. Sau đó không lâu lắm, từ phòng làm việc của tổng biên tập đi ra, cô âm thầm than thở, thì ra anh của Doãn Mạch là một người có mặt mũi, thật đúng là tốt.
Nhưng sau đó không lâu, Đồng Niệm lại đau buồn phát giác ra, cái ý nghĩ trước đây là sai lầm.
Đi làm được nửa tháng, tất cả mọi công việc đối với cô hoàn toàn đều là xa lạ. Cùng với những kiến thức trước đây cô học trong trường đều không có liên quan gì với nhau, cô rất nỗ lực học hỏi, chỉ là muốn đi vào quỹ đạo còn cần phải có một thời gian.
Sáng sớm bắt xe bus đến công ty, thời gian Đồng Niệm tới còn hơi sớm, cô sắp xếp bàn làm việc lại cho ngay ngắn, rồi đi pha một chén hồng trà, thoải mái đứng trước cửa sổ, nhìn từng người đồng nghiệp đi tới.
Công việc cô làm có liên quan đến chữ viết, công việc sáng tác chắc chắn sẽ không giao cho cô. Cô chỉ phụ trách sửa lỗi chính tả bài viết, công việc này khá đơn giản.
Năm mới sắp đến, các tạp chí mùa xuân đều được phát hành với số lượng lớn trên thị trường, cho nên cuối năm công việc rất nhiều, mọi thứ đều quan trọng.
Tổng biên tập gọi cô vào phòng làm việc, chỉ ghế đối diện, “Ngồi xuống đi.”
Đồng Niệm cười gật đầu một cái, có chút khẩn trương ngồi xuống. Mặc dù trong khoảng thời gian này trong quá trình làm việc cô không có mắc lỗi gì, nhưng về nghiệp vụ cô làm việc hơi chậm.
“Tổng biên tập, ngài có chuyện gì sao?” Đồng Niệm thở gấp một hơi, giọng nói kiên định.
Tổng biên tập giơ tay lên kéo ngăn kéo ra lấy ra một tập tư liệu, đưa tới trước mặt cô, “Cuộc phỏng vấn này, cô đi đi.”
Phỏng vấn?
Nghe nói như thế, Đồng Niệm có chút không dám tin, hoàn toàn không nghĩ tới tổng biên tập có thể giao chuyện phỏng vấn cho cô, cô hưng phấn mở tài liệu ra, nhìn thấy đầu tiên là tấm hình người được phỏng vấn.
Đập vào mắt là gương mặt tuấn tú kia, trong lòng cô bị chấn động mạnh, lập tức nhíu mày, “Tổng biên tập, việc phỏng vấn này ngài an bài người khác đi đi!”
Tổng biên tập nhíu nhíu mày, cảm thấy không vui, nghĩ thầm tuyển cô vào chính là vì chuyện này, nếu không sao lại nhận người không kinh nghiệm như cô chứ?
“Đồng Niệm.” Tổng biên tập kiềm nén tức giận xuống, kiên nhẫn giải thích cho cô, “Người khác đã đi vô số lần, nhưng tập đoàn Lăng thì thuộc loại gì cô còn không biết sao? Không có biện pháp, có thể gặp được tổng giám đốc đó hay sao?”
Sắc mặt Đồng Niệm trầm xuống, thoáng chốc hiểu được, trong đầu tối đen. Doãn Mạch thật khốn kiếp, dám bán cô! Uổng phí cô còn cảm động rơi nước mắt, thật là lãng phí tình cảm!
“Tổng biên tập…” Đồng Niệm cau mày định từ chối, nhưng lại bị người trước mặt ngăn lại.
Tổng biên tập gõ tay trên bàn, dụ dỗ, “Khoảng thời gian này cô làm việc rất tốt, công ty chúng ta có quy định, ai vì công ty có cống hiến vượt trội, thì sẽ được tuyển làm nhân viên chính thức.”
Hít một hơi thật sâu, Đồng nIệm cắn môi gật đầu một cái. Sau khi trở thành nhân viên chính thức, tiền lương cũng được tăng lên gấp ba, phúc lợi cũng được đãi ngộ tốt hơn. Không phải chỉ là phỏng vấn thôi sao? Cô nhịn vậy?
Thấy cô đồng ý, tổng biên tập cười có thâm ý, nghĩ thầm đây là bước đầu tiên, phía sau từ từ đi.
Nhận nhiệm vụ phỏng vấn, sau khi dùng xong bữa cơm trưa, liền bị tổng biên tập đuổi ra khỏi tòa soạn, để cho cô nhanh chóng đi phỏng vấn, không thể làm trễ nãi bài báo chủ nhật.
Trong lòng biết không thể từ chối, Đồng Niệm bất đắc dĩ, mặc áo khoát, cầm túi xách, chạy tới cao ốc Lăng thị.
Đi tới trước sảnh công ty, Đồng Niệm lấy ra thẻ công tác đưa cho nhân viên tiếp tân, nói rõ mục đích cho cô tiếp tân biết.
Nhân viên tiếp tân cười thấu hiểu, máy móc nói, “Đồng tiểu thư, xin cô chờ một chút, tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc.”