Chương 92-1: Bắt cóc (Phần 1)

Editor: Nguyen Hien.
Buổi tối ở Lan Uyển, đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong phòng khách rộng rãi, sáng ngời như ban ngày. Đứng bên dưới chiếc đèn thủy tinh sáng chói, đôi mắt hoảng hốt của Đồng Niệm có chút khó chịu, ánh mắt đau thương.
“Nói đi, hai đứa bắt đầu từ khi nào?”


Lăng Trọng ngồi ở trên ghế sofa, sắc mặt trắng xanh, ông ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hai người đứng trước mặt, đôi mắt âm u không thấy đáy.


Một đôi bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay cô, Đồng Niệm liếc mắt, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nháy mắt với cô, ý bảo cô không cần nói, tất cả hãy để cho anh nói.


“Bốn năm trước, khi Lăng thị gặp khó khăn, chúng con đã ở cùng nhau.” Lăng Cận Dương mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm ba của mình, trên mặt không chút tránh né. Thật ra, trong giờ phút này, khi nói ra ra sự thật trong lòng, anh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, giống như tảng đá nhiều năm bị đè ép được dời đi.


“Bốn năm trước?” Lăng Trọng mím môi, trên mặt lo lắng, giọng nói vì tức giận mà phát run: “Các người thật là có bản lĩnh, dám gạt ông già này lâu như vậy?”
Lăng Trọng không kiềm chế được cơn giận, thuận tay cầm tàn gạt thuốc trên bàn ném về phía hai người bọn họ.


Khóe mắt thoáng qua ánh sáng trắng, Lăng Cận Dương thấy có cái gì đó ném qua, theo bản năng xoay người, bảo vệ người bên cạnh vào trong ngực. Anh đưa lưng về phía sau, cái gạt tàn thuốc đúng lúc rơi trúng trên bả vai anh, rồi nặng nề rớt xuống.


available on google playdownload on app store


Được anh che chở ở trong ngực, Đồng Niệm không có bị thương, cô chỉ nghe có cái gì đó rớt trên mặt đất, vang lên tiếng “Bốp” thật lớn, vỡ nát trên mặt đất. 


Đồng Niệm đẩy người đàn ông bên cạnh ra, thấy cái gạt tàn thuốc vỡ nát, ánh mắt dần dần biến sắc. Cô sốt ruột xem xét Lăng Cận Dương, thấy anh cũng không có bị thương gì, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


“Ba.” Đồng Niệm bước về phía trước một bước, định mở miệng nói, lại bị Lăng Trọng giơ tay lên ngăn lại.
Khuôn mặt Lăng Trọng nặng nề, mắt cũng không nhìn tới, mở miệng nói: “Khuya lắm rồi, con về nhà đi.”


Một câu nói này, hung hăng đập vào trong lòng Đồng Niệm, cô cắn môi, nói không ra lời. Từ nhỏ đến lớn, cô phạm rất nhiều lỗi lầm, ông vẫn luôn cưng chiều cô, chưa bao giờ nói ra những lời nặng lời.


Đã lâu như vậy, cô bởi vì được cưng chiều mà cảm động, nhưng trong giờ phút này, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại. Không có trách mắng, cũng không phải thật sự yêu thương, có lẽ chỉ coi cô như người ngoài, cho nên mới không quở trách cô.


Ông có thể nổi giận với Lăng Cận Dương, thế nhưng đối với cô một câu nặng lời cũng không có. Đồng Niệm rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy buồn bã, cuối cùng cũng không giống nhau.


Lăng Cận Dương nhìn thấy sắc mặt khó coi của ba mình, lo lắng cho thân thể ông, lại sợ ông nổi giận với Đồng Niệm, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều, bảo tài xế đưa Đồng Niệm đi về nhà.


Đảo mắt, trong phòng khách chỉ còn lại hai ba con họ. Lăng Cận Dương vẫn đứng tại chỗ, không có nhúc nhích, bên chân là những mảnh thủy tinh trong suốt vỡ nát, nằm đầy trên mặt đất.


Sau một hồi, Lăng Trọng mới chậm rãi từ ghế sofa đứng lên, ông bước từng bước đi về phía con trai mình, nhìn đứa con trai cao lớn của ông, dđl/q"d trong đôi mắt có ánh sáng vỡ vụn thoáng qua: “Lăng Cận Dương, từ nhỏ đến lớn, con chưa bao giờ để cho ba thất vọng! Hôm nay là lần đầu tiên con làm cho ba thất vọng!”


Nói xong những lời này, ông trầm mặt xoay người, bước đi lên lầu trở lại phòng ngủ.
Nhìn bước chân lảo đảo của ba, trái tim Lăng Cận Dương chua xót, hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt lại đến nỗi trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.


Nếu như giờ khắc này có thể tránh khỏi, như vậy anh tình nguyện chưa từng xảy ra.
Trở lại phòng ngủ, Lăng Cận Dương mệt mỏi dựa vào cánh cửa thở dài một hơi, anh cau mày đi tới phòng tắm tắm. Cởi áo sơ mi trên người ra, anh soi gương nhìn lên vết đỏ trên vai phải mình, nó hơi sưng một chút.


Giơ tay lên nhấn xuống, mày kiếm xinh đẹp của Lăng Cận Dương nhíu chặt hơn, cũng không phải bởi vì đau, mà bởi vì câu nói cuối cùng kia của ba anh. Kể từ khi mẹ anh qua đời, ba anh chính là người thân duy nhất của anh trên đời này, những năm qua hai ba con kề vai sát cánh chiến đấu, cùng nhau trải qua bao sóng gió. Mỗi một lần, vào thời điểm anh gặp phải thất bại, đều là ông đứng sau lưng anh, tạo động lực cho anh.


Nhưng vào lúc này đây, ông chắc là rất đau lòng, mới có thể nói ra lời như vậy.


Lăng Cận Dương thở dài một hơi thật sâu, trước mắt hiện ra khi còn bé, ông nắm lấy cái tay nhỏ bé của anh, dạy anh đánh cờ. Ông cực kỳ nghiêm khắc, bắt anh phải học thuộc lòng sách dạy đánh cờ, dù anh gặp sai lầm có tí xíu cũng phải chịu phạt. Khi đó trong lòng anh cảm thấy rất uất ức, chỉ là anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy ánh mắt ưu thương của ba anh tối nay. 


Tắm xong, Lăng Cận Dương mặc một bộ đồ ngủ đi ra ngoài, anh đi tới ban công, quay đầu nhìn về phía căn phòng của ba mình, quả nhiên thấy bên trong còn sáng đèn.


Lăng Cận Dương mím chặt môi, lấy ra một điếu thuốc, đặt nó trên môi, cái bật lửa trên tay trượt ra, hiện lên ánh lửa màu xanh lam. Anh dựa lưng vào lan can, yên tĩnh nhìn căn phòng sáng đèn kia, tâm tình vẫn không bình tĩnh được.


Hồi lâu, anh dụi tàn thuốc lá rồi trở lại phòng ngủ. Nằm ở trên chiếc giường ngủ rộng lớn, anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Đồng Niệm, sau khi nghe được giọng nói của cô, anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.


Cầm điện thoại, Lăng Cận Dương cùng cô nói chuyện thật lâu, cả hai nói rất nhiều, từ khi anh còn nhỏ, cho đến thời điểm anh bắt đầu gặp cô, kể cho cô nghe những chuyện lý thú khi anh còn nhỏ. Cũng không biết vừa nói vừa cầm điện thoại ngủ thiếp đi khi nào. 


Nghe được tiếng hít thở đều đều của anh, Đồng Niệm giơ tay lên cúp điện thoại, để điện thoại di động lại chỗ cũ, cuộn người trong chăn. Hít một hơi thật sâu, kiềm nén nước mắt lại, mặc dù cả buổi tối anh đều nói những lời an ủi cô, cho cô lòng tin, nhưng cô nghe được trong giọng nói nặng nề của anh, còn có tự trách. 


Chuyện của họ, khiến Lăng Trong khổ sở, anh tự trách bản thân mình, cảm thấy không dễ chịu, cô cũng như thế.


Những năm qua ở nhà họ Lăng, mặc dù đã từng gây ồn ào, oán trách, nhưng cuối cùng phần thân tình kia vẫn lắng đọng xuống, quanh quẩn ở trong lòng. Lăng Trọng trong lòng cô, giống như một người ba, yêu thương dưỡng dục cô hơn chục năm qua.


Đồng Niệm cắn môi, khóe mắt chảy xuống  một chuỗi nước mắt trong suốt, trong lòng bách chuyển thiên hồi, rất nhiều tình cảm tụ lại một chỗ. Ba, con thật sự xin lỗi, đã làm cho ba đau lòng.
Lúc này, tại nhà họ An.


An Quốc Bang chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm, tức giận nói: “Lăng Cận Dương thật là quá đáng! Thật không ngờ nó không hề để ý tới mặt mũi của nhà họ An.”
Bên trong ghế sofa màu trắng, dđl/q"d An Hân dựa vào trong ngực của mẹ cô, thút tha thút thít khóc, răng gắt gao cắn chặt môi.


Hồi lâu, An Quốc Bang chợt nghĩ đến cái gì, đi nhanh đến trước mặt cô chất vấn: “Hân Hân, chuyện của nó và Đồng Niệm, có phải con đã sớm biết phải không?”
An Hân biến sắc mặt, đỏ mặt cúi đầu, không nói gì.


Thấy sắc mặt con biến đổi, An Quốc Bang liền hiểu được, ông nhăn mày lại, lạnh lùng nói: “Con thật là hồ đồ, chuyện như vậy, tại sao có thể gạt cha mẹ được chứ hả?”


An Mẫu cũng tức giận đến sắc mặt tái xanh, bà nhếch đầu chân mày lên, giọng nói sắc bén, “Nhà họ Lăng gây ra chuyện mất nặt này, tôi ngược lại muốn nhìn xem bọn họ làm thế nào để giải quyết đây?”


An Quốc Bang mím môi, đôi mắt u ám, ông lắc đầu thở dài, “Tổ tiên nhà họ Du sau có thể có loại con cháu thế này, quả thật đã bôi nhọ thanh danh của tổ tiên.”
Ngừng lại, khuôn mặt ông buồn bã, nói: “Đã như vậy, vụ hôn nhân này đến đây thôi.”
"Không muốn ——"


Nghe được lời của ông, mặt An Hân có chút kích động, cô khóc lớn lên: “Ba mẹ, con không muốn hủy bỏ hôn ước, con không muốn!”
“An Hân.”


An Quốc Bang tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm con gái, quát: “Nhà họ An chúng ta sao có thể bị người khác làm nhục như thế chứ? Con là con gái nhà họ An, chẳng lẽ một chút kêu ngạo cũng không có sao?”
"Kiêu ngạo?"


Nhớ tới hai chữ đó, An Hân vội vàng lắc đầu một cái, khóc lóc than thở, “Con không muốn kêu ngạo, con chỉ muốn có Lăng Cận Dương thôi, con muốn trở thành Lăng phu nhân.”
"Con ——"
An Quốc Bang vô cùng giận dữ, bởi vì lời của con gái mình, mà thiếu chút nữa tái phát bệnh. 


Nhìn vẻ mặt kích động của An Hân, An Mẫu lo lắng không dứt, kéo lấy con gái, nhỏ nhẹ an ủi, quay đầu nhìn về phía chồng bà, nháy mắt nói: “Được rồi, chuyện này hãy nói sau đi.”


An Hân núp ở trong ngực của mẹ mình, nước mắt chảy ra vô cùng mãnh liệt, cô cắn chặt môi, bên trong tròng mắt đỏ rực, hiện ra tia lạnh lẽo kinh người, mang theo tia hận thấu xương.
......
Tia nắng ban mai hơi lộ ra, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua tầng mây chiếu xuống, cảm thấy ấm áp thoải mái.


Lăng Cận Dương mở hai mắt ra, nhìn thấy có người ngồi ở mép giường, nhanh chóng ngồi dậy, sau khi nhìn thấy rõ, anh mới thở phào nhẹ nhõm, “Vú Dung, ɖú trở về khi nào vậy?”
Vú Dung mím môi, ngồi ở trên mép giường, nhìn vào mắt anh đau lòng nói: “Cậu chủ còn nhớ tới ɖú sao?”


“Sao ɖú lại nói như vậy?” Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn bà, thấy sắc mặt bà không tốt, mày kiếm khẽ nhăn lại.


Vú Dung cảm thấy mất mát, đáy mắt ê ẩm, giọng nói buồn bã: “Vú nhìn cậu lớn lên, những năm qua cậu chưa từng lừa gạt vú. Hôm nay vì muốn cùng An tiểu thư hủy bỏ hôn ước, lại lừa gạt để cho ɖú đi về quê. Cậu chủ, cậu không sợ ɖú đau lòng sao?”


Lăng Cận Dương khẽ thở dài một cái, giơ tay lên nắm lấy hai bả vai bà, chán nản nói: “Vú Dung, không phải con sợ ɖú đi theo ngăn cản. ɖú đừng suy nghĩ nhiều.” Để ɖú Dung đi, chính là anh không muốn bà ngăn trở, dù sao bà cùng là người nuôi lớn anh, cũng là người mà mẹ anh nhất tâm trọng dụng, nếu như bà dùng thân phận gây áp lực, vậy anh còn tăng thêm phiền não.


Vú Dung khóe mắt nhuốm lệ, ngẩng mặt lên nhìn anh, buồn bã nói: “Cậu chủ, cậu đã trưởng thành, rất nhiều chuyện có thể tự mình làm chủ rồi, nhưng chuyện hôn sự với gia đình nhà họ An, cậu không thể tùy tiện, nhất định phải nghe theo sự an bài của phu nhân.”


Lăng Cận Dương sợ bà nói nhất là câu này, mỗi lần nhắc tới chuyện này, bà đều thao thao bất tiệc nói mãi, “Vú Dung, chuyện của con và Đồng Niệm, ɖú cũng biết, con không có lừa gạt được vú. Lúc đầu vì nhà họ Lăng, con đã vứt bỏ cô ấy một lần, ɖú có biết trong lòng con có cảm nhận như thế nào không?”


Anh ngừng lại, hai con ngươi sáng ngời ảm đạm xuống, nhìn cô thống khổ khi bị vứt bỏ, vĩnh viễn anh không thể quên được.


Vú Dung thở dài một tiếng, bà lấy lòng bàn tay chai sạn của mình, xoa lên lòng bàn tay anh, trái tim bách chuyển thiên hồi. Anh là do một tay bà nuôi nấng, ý định của anh làm sao bà không biết được, thế sự chung quy khó được trọn vẹn?






Truyện liên quan