Chương 85: Gười duy nhất đủ tư cách
Sau khi ăn cơm, từ biệt Thái Hậu, Mặc Tử Hiên đưa Kim Lệ Châu về phủ.
Diệp Hân Đồng đi theo Mặc Tử Hiên với tâm trạng phức tạp, u uất.
Lee Yul đột nhiên bước nhanh từ phía sau tới, là cảnh vệ Diệp Hân Đồng định cản lại, nhưng bị Yoon Jin kéo đi.
Lee Yul kéo vai để Mặc Tử Hiên quay đầu lại.
Mặc Tử Hiên nhìn Lee Yul lạnh lẽo, giữa hai người có một khoảng cách vô hình.
“Tại sao lại làm thế? Đó là cách quan tâm đến cô ấy sao? Không cho cô ấy dùng quà tặng của ai?” Lee Yul hơi kích động nói bằng tiếng Trung.
Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc lạnh nhạt.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, có một số người phải thích hợp mới được.”
Lee Yul cũng cười lạnh “Phụ nữ của cậu nhiều như vậy, nếu không quý trọng, thì có quyền gì can thiệp vào sự lựa chọn của cô ấy?”
Mặc Tử Hiên ôm người Kim Lệ Châu, nhếch miệng cười, có vẻ tự tin lại hơi châm chọc nói với Lee Yul “Bởi vì cô ấy là người phụ nữ duy nhất đủ tư cách làm vợ tôi.”
Người duy nhất đủ tư cách.
Diệp Hân Đồng cảm thấy bị đả kích nặng nề, thật may, cô không có thứ tình cảm đó với hắn, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy chua xót như vậy, còn mãnh liệt hơn cả cảm giác khi thấy Vũ Văn Thành lên giường với Đề Na.
Mặc Tử Hiên thấy sắc mặt Diệp Hân Đồng lạnh như băng, trong lòng căng thẳng. Buông tay ôm Kim Lệ Châu “Tôi đưa cô ấy về, mọi người có thể về nghỉ đi.”
Mặc Tử Hiên nói với Yoon Jin.
Nghỉ ngơi, bây giờ đã 2h chiều, Diệp Hân Đồng vẫn đứng bên ngoài chưa được ăn cơm.
Cô nhìn xe Mặc Tử Hiên rời đi, sững sờ xen lẫn phiền muộn.
Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng qua gương chiếu hậu, sắc mặt nặng nề, anh đưa cô tới Hàn Quốc là vì thực lòng không muốn xa cô, không ngờ vừa về đến Hàn cung đã đẩy cô ra xa.
Kim Lệ Châu ôm cánh tay Mặc Tử Hiên, anh phiền não rút tay mình ra.
Cô lại ôm lại, điềm đạm nói giọng đáng yêu: “Em thừa nhận em dùng Lee Yul để được anh chú ý, bên cạnh anh quá nhiều phụ nữ, nhưng nghe anh nói em là người duy nhất đủ tư cách làm vợ anh, em thật vui, tha thứ cho sự hẹp hòi tùy hứng của em được không? Anh phải biết, em ghen ghét với những người phụ nữ kia của anh sắp phát điên rồi.”
Mặc Tử Hiên nhíu chặt mày, trong đầu anh chỉ có vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Hân Đồng, biểu hiện đó như thể đã đẩy anh đi rất xa.
“Kim Lệ Châu, lúc này tôi có chút việc, không đưa cô về được không?” Mặc Tử Hiên phải trở về giải thích rõ việc công việc tư.
Kim Lệ Châu mặc dù mất hứng, nhưng vẫn gật đầu. “Ngày mai Lý Trí vương cũng mời em đến ăn cơm, lúc đó gặp.”
“Ừ” Mặc Tử Hiên không chút lưu luyến xuống xe, xoay người chui vào sau một chiếc xe khác, chạy về tìm Diệp Hân Đồng.
……………………………………….
Mặc Tử Hiên đi xong, Diệp Hân Đồng quay lại chuẩn bị về Nguyệt Hàng Hành cung, bị Lee Yul chặn ngay trước mặt, ánh mắt u buồn nhìn cô, dịu dàng nói: “Đi với ta được không?”
Sự đường đột của cậu ta ngoài ý muốn của Diệp Hân Đồng. “Thật xin lỗi, tôi là cảnh vệ của Mặc Tử Hiên, bây giờ đã đến giờ nghỉ.”
“Chỉ một lúc là được rồi.” Giọng điệu của cậu vô cùng thành khẩn, nước mắt dường như bị kiềm chế, thở sâu như thể chịu đựng một sự đau buồn to lớn.
“Vậy thì Điện hạ đưa tôi trở về Nguyệt Hàng Hành cung.” Diệp Hân Đồng không hiểu sao mình lại kích động đồng ý, giữa cô và cậu ta không thể có quan hệ bạn bè. Nhưng trong lòng cô bây giờ có một cảm giác đè nén rất muốn xả.
Diệp Hân Đồng lên xe Lee Yul, Lee Yul nói địa chỉ bằng tiếng Hàn, xe đi về hướng đó, Diệp Hân Đồng nhìn ra cửa sổ, phía sau có một chiếc xe con đi theo, hẳn là sự an toàn của cô được đảm bảo.”
Xe đi 15p đến nơi, dù sao cũng là trong nội cung, kể cả lớn hơn cũng là cùng một mảnh đất.
Diệp Hân Đồng theo Lee Yul xuống xe, ánh mắt cậu nhìn về phía trước, Diệp Hân Đồng nhìn ra xa nơi có một cái cây bị cô lập trên bãi cỏ.
Cảm giác trong cung có rất nhiều cây to, dưới ánhmặt trời có rất nhiều bóng râm.
Lee Yul đi thẳng đến dưới bóng cây, ngồi lên cổ, dịu dàng vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Diệp Hân Đồng đi tới, ngồi xuống.
“Đây là chỗ ta thường chơi lúc bé” Lee Yul nhẹ nhành nói.
Diệp Hân Đồng không nói gì, chỉ lặng lặng ngồi nghe, cô dường như có thể cảm nhận được sự u buồn của cậu, có lẽ vì cũng là trẻ mồ côi cha.
“Lúc nhỏ, chỉ có Kim Lệ Châu gần gũi với tôi, đến năm 16 tuổi mới biết, người cô thích là Mặc Tử Hiên lỳ lợm bướng bỉnh, nếu Mặc Tử Hiên quý trọng cô ấy, tôi sẽ yên lặng chúc phúc cho hai người, nhưng mà, cậu ta rõ ràng có rất nhiều phụ nữ, tại sao không để người khác mang lại hạnh phúc cho cô ấy?”
Diệp Hân Đồng nhớ lúc sáng vẫn còn mây mưa với Mặc Tử Hiên, trong lòng cực kỳ áy náy, giống như một Tiểu Tam (kẻ thứ ba) đáng xấu hổ.
“Tình yêu, không thể miễn cưỡng.” Diệp Hân Đồng cảm thấy cục tức trong lòng ngày càng lớn.
“Cho nên, nhìn Kim Lệ Châu đi cùng cậu ấy, ta ngay cả quyền phản bác cũng không có.” Lee Yul rất bình tĩnh, chỉ có điều nét buồn trên mặt càng rõ hơn.
Cậu lấy trong túi ra sợi dây chuyền đã bị Mặc Tử Hiên giật dứt, viên trân châu dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng tím rất đẹp. Lee Yul từ từ nghiêng tay, sợi dây chuyền rơi vào đống rơm.
“Cô ấy chắc cũng có tình cảm với cậu, nếu không đã không đeo ra ngoài, đừng buồn.” Diệp Hân Đồng cảm thấy cậu rất cô độc.
Con gái, luôn đa sầu đa cảm như vậy. Cô biết rõ quan hệ giữa bọn họ phải là đối địch.
Lee Yul mỉm cười thản nhiên, vẻ mặt trầm tư, vẫn mang nét u sầu.
“Lúc nhỏ cô ấy luôn theo ta để vào Hàn cung rồi len lén đi gặp Mặc Tử Hiên. Ngay từ đầu ta cũng biết mình chỉ là một kẻ ngốc, chỉ cần cô ấy muốn, ta sẽ tình nguyện làm một kẻ ngốc như vậy.” Lee Yul vừa ấm ức vừa nhìn về phía Diệp Hân Đồng: “Thật xin lỗi, lại nói nhiều như vậy, vì ta không tìm được ai để bày tỏ.”
“Tôi không biết vì sao cậu nói với tôi những điều này, nhưng tôi không phải là người phù hợp để lắng nghe, giữa chúng tan gay từ đầu đã xác định không thể trở thành bạn bè. Sau này dù có buồn rầu cũng đừng nói với tôi, tôi chỉ có thể hứa với cậu, những gì cậu nói từ trước đến giờ tôi sẽ không nói với ai.” Diệp Hân Đồng nói nghiêm túc.
“Cô cũng cảm thấy tôi là một kẻ không được chào đón sao?” Lee Yul càng thêm thương cảm, ánh mắt chứa một tầng sương mù lấp lánh.
“Không phải, chẳng qua tôi là cảnh vệ của Mặc Tử Hiên, quan hệ giữa hai người như vậy cũng không nên nói với tôi nhiều, huống hồ chúng ta cũng mới chỉ gặp nhau lần đầu. Tôi sẽ cảm thấy cậu cứ gặp con gái là kể khổ, sự u buồn không chút kiên quyết này của cậu chỉ khiến tôi cảm thấy nếu có thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước cậu cũng chỉ là một tên hèn nhát.”
Thấy Lee Yul lóe lên một tia tức giận, Diệp Hân Đồng hiểu mình lại nói chuyện không thông qua đại não rồi.
Cô đứng dậy, cúi đầu 90o với Lee Yul: “Thành thật xin lỗi, tôi nói thẳng quá, không có ý châm chọc gì đâu.”
Lee Yul dịu dàng cười khổ: “Cảnh sát Trung Quốc thường nói nhanh như vậy sao? Biết mọi ý đồ của tôi trước mắt chỉ có Hồ Bưu và cô ma thôi.”
Cậu ta cũng đứng dậy, nhẹ nhàng phủi cỏ trên người, động tác đẹp đẽ này khiếng Diệp Hân Đồng nghĩ ngay đến đây chính là hoàng tử.
Cô không khỏi sững sờ nhìn Lee Yul u buồn nở một nụ cười tao nhã.
Nhớ tới những lời của Mặc Tử Hiên cô giống như tiểu dân tỉnh lẻ, trong lòng cô có cảm giác khổ sở.
“Tiễn cô về, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?” Lee Yul dịu dàng hỏi Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng gật đầu.
“Mặc Tử Hiên mang cô từ Trung Quốc tới Hàn cung, rõ ràng cô rất đặc biệt với cậu ta, cô có thích cậu ta không?” Lee Yul dịu dàng chờ câu trả lời của Diệp Hân Đồng.
“Không, tôi chỉ là có trách nhiệm bảo vệ anh ta, không hơn.”
Lee Yul đột nhiên nở một nụ cười sáng láng, không hiểu đằng sau nụ cười ấy là ý gì.
“Tôi thích nụ cười sáng lạn trên mặt cô, vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp, đó là lý do vì sao vừa nhìn thấy tôi đã muốn nói chuyện với cô nhiều như vậy. Đừng để Hàn cung tàn phá những thứ này.”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô đến Hàn cung không hề cười. Cậu ta lại từng nhìn thấy nụ cười của cô, chứng tỏ, cậu có người giám sát mọi hành động của Mặc Tử Hiên ở Trung Quốc. Nhưng cậu ta lại không hề có ý che dấu cô là có ý gì?
Vị hoàng tử u buồn này là một kẻ âm mưu hay chỉ là người muốn khẩn cầu sự quan tâm của người khác đây?
Lee Yul đưa Diệp Hân Đồng về tận Nguyệt Hàng Hành cung.
Mặc Tử Hiên đã sớm lạnh lùng chờ ở cửa.
Lúc anh về đến cung Thái Hậu, Yoon Jin nói rằng Diệp Hân Đồng đã đi cùng Lee Yul, lúc đó anh liền nội trận lôi đình, vừa tức giận vừa lo lắng, muốn gọi điện nhưng nhớ ra chưa đưa điện thoại cho cô, cho nên không biết làm gì đành về Nguyệt Hàng Hành cung đợi.
Lee Yul cũng không xuống xe, Diệp Hân Đồng xuống, cậu ta liền đi ngay.
Mặc Tử Hiên bước nhanh đến chỗ Diệp Hân Đồng, kéo tay cô tức giận quát lên: “Cô đi theo hắn làm gì, cô là đồ ngu ngốc à?”
Diệp Hân Đồng ra sức hất tay Mặc Tử Hiên
“Đây là thời gian nghỉ của tôi, tôi không cần phải 24h ở cạnh anh. Điện hạ!” Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên tâm trạng cũng không tốt, cô muốn đi với ai hắn quan tâm làm khỉ gió gì, chính hắn mới là kẻ phong hoa tuyết nguyệt.
Mặc Tử Hiên lại tức giận kéo cô về phòng mình, trên đường gặp Cổ Phi và Lão Kim, Mặc Tử Hiên cũng không thèm để ý tới, tức giận đằng đằng khiến mọi người phải nhượng bộ lui binh.
Diệp Hân Đồng bị lôi xềnh xệch, đau cả tay.
Vào trong phòng, Mặc Tử Hiên ra sức giữ Diệp Hân Đồng đang giãy giụa trên giường, dùng tay tháo cavat.
Diệp Hân Đồng đứng lên. Anh cũng cất bước chặn trước mặt cô.
“Em không biết quan hệ giữa hắn và tôi là cái dạng gì à? Sao tự nhiên lại đi theo hắn?” Diệp Hân Đồng không phải lần đầu thấy Mặc Tử Hiên nổi giận, cô chẳng có gì sai, không việc gì phải sợ.
“Anh và cậu ta có quan hệ gì, tôi không cần biết, tôi chỉ là cảnh vệ cấp trên phái tới mà thôi, tôi sẽ dùng sinh mạng bảo vệ sự an toàn cho anh, điều này không có nghĩa là tôi phảitrung thành với anh, tôi không phải người Hàn Quốc, không cần bị lôi vào mấy cuộc đấu tranh chính trị như thế.” Diệp Hân Đồng lý trực khí tráng quát lên.
“Em là người phụ nữ của tôi! Phải trung thành với tôi.” Mặc Tử Hiên cao giọng quát to.