Chương 9

Bữa tối đậm chất gia đình Hàn Quốc, nhưng cũng có rất nhiều hải sản. Ngoài Minh Tâm và Thanh Huyền ra, thì còn một cặp vợ chồng Tây khác. Ăn no nê xong thì Thanh Huyền về phòng ngủ.


Minh Tâm dắt Lou ra ngoài đi dạo thêm một tí. Có vài người dựng lều trước bờ biển. Đi dọc đường có một xe đẩy đồ ăn. Minh Tâm vào ngồi, kêu ít món chiên nhâm nhi. Chủ xe là một ông bác, ông vừa nấu đồ ăn vừa kể vài câu chuyện.


Sau khi biết Minh Tâm là khách du lịch. Ông kêu cô nên đi tham quang lễ hội lồng đèn vào tối mai. Minh Tâm trò chuyện một lát thì đi bộ về lại.


Bây giờ cũng chỉ mới 9h 30. Cô tắm rửa cho Lou và vệ sinh cá nhân mình xong thì đi ngủ. Có chút khó ngủ, vì lần cuối cùng cô đi ngủ sớm như vậy là mấy năm trước. Lou có giường nhỏ của riêng nó, nhưng thấy cô ngủ không được. Nó liền chạy qua nằm cạnh cô.


Đảo Namhae cũng dường như chìm vào giấc ngủ cùng mọi người.
5h 30 sáng


Minh Tâm đã tỉnh giấc và chuẩn bị đi ra biển tập yoga. Đi biển mà không ngắm bình minh là một sự lãng phí, nhưng đi du lịch mà bỏ quên tập thể dục là một trong những cái ngu. Đối với cô, ba thứ quan trọng nhất cuộc đời này là gia đình, công việc, và sắc đẹp. Cô có thể không cần bạn thân, tình yêu nhưng ba thứ trên thì phải có.


available on google playdownload on app store


Khi cô mới vừa bước ra thì cửa kéo bênh cạnh cũng phát tiếng kẽo kẹt. Nhìn thấy Thanh Huyền cũng đeo thảm yoga trên vai*.
[* thảm yoga bình thường có sợi dây để gắn vô, rồi đeo lên giống giỏ xách vậy]
Thấy vậy, Minh Tâm liền bật cười. Khuôn mặt mờ mịt của Thanh Huyền cũng hiểu chút gì đó. Cậu liền hỏi.


“Chị tập chung với em không? Em muốn tập đôi nhưng không có ai tập mấy động tác với em. Hiếm lắm mới thấy người thích tập yoga.” Cậu gãi đầu cười cười, rồi lại nhận ra mình vừa nói gì. Mặt cậu đỏ như quả gấc khiến Minh Tâm hơi buồn cười, nhưng cô vẫn gật đầu.


Cô cũng muốn thử tập đôi. Lâu lắm rồi cô mới tập đôi với nam.
Hai người trải thảm trên chỗ mọi người dựng lều. Bắt đầu với thiền ổn định cơ thể xong hai người mới bắt đầu làm những động tác. Lúc đầu hơi lúng túng, nhưng rất nhanh hơi thở được ổn định là tâm cũng tĩnh lại.


Lou rất biết điều ngồi nhìn hai người.
30 phút sau
Kết thúc buổi tập, Minh Tâm đang dọn dẹp thì thấy một cô gái nhìn có vẻ hơi lai bước tới chỗ hai người. Cô gái ấy mang một giỏ xách bên người. Là giỏ xách chuyên cho nhiếp ảnh gia. Thanh Huyền thì không chú ý, nhưng Minh Tâm lại nhận ra đó là ai.


Cô gái cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Minh Tâm. Trái lại cô còn hùng hổ bước đến đánh một cái thật mạnh vào vai của Minh Tâm.


“Hey~ Bộ lâu rồi không gặp quên luôn bạn hiền rồi hả?” Cô gái nháy mắt nhìn Minh Tâm đầy vẻ tinh nghịch.Thấy Minh Tâm không có chút phản ứng gì, cô gái nghệch ra “ Đừng nói là quên thật rồi chứ?”


Lúc này, Minh Tâm mới đứng lên vỗ lại thật mạnh vào vai cô gái. Hai cô gái cười ha hả, Thanh Huyền mới nhìn qua. Tay cậu đang vuốt ve Lou, khó hiểu nhìn hai người kia.


“Hồi nãy tớ định chụp cảnh bình minh, tiện thể chụp luôn hai người.” Thương Nhan ngoắc ngoắc tay kêu Thanh Huyền lại. Cô mở máy cho hai người coi hình yoga. Đây là động tác trái tim. Hai người lưng đối lưng và ngả về phía trước hết mức có thể, cầm tay nhau như một sự bấu víu tạo nên hình trái tim. Đằng sau là mặt trời chỉ mới ló lên.


“Không tệ, tay nghề cậu càng ngày càng tốt rồi.” Minh Tâm tán thưởng. Thanh Huyền cũng hùa vào khen vài câu. Rất nhanh mũi của Thương Nhan đã bự ngang ngửa một trái cà chua.


“Cậu nghĩ danh tiếng của mình trong giới để gặm cho chó ăn à? À, chừng nào chụp hình cưới thì réo mình một tiếng. Nhưng mà cậu chắc không bao giờ chụp được đâu, đỡ tốn chi phí của mình.” Thương Nhan chế giễu nói.


“Sao năm nay mọi người cứ hỏi mình cái này thế nhỉ? Mình mới sống được 29 năm thôi mà, chơi chưa đã thì cưới chồng làm gì cho mệt? Cậu thì sao?”


“Bà chị, tôi mới có 25 tuổi thôi. Đây mới là tuổi xanh mơn mởn. Còn cậu là tuổi xanh héo thúi. Mà tớ trốn bạn “giai” nhà tớ đi chụp hình. Ngồi trong nhà với tên nghệ thuật tự kỷ ấy đến nỗi mốc meo rồi.” Thương Nhan nói một hơi dài, rồi lại nói tiếp. “Sáng mai tớ đi rồi, cậu cho tớ đăng tấm hình này lên blog nhé? Tớ cũng có quay video nữa, cho tớ đăng lên YouTube luôn nhá? Bạn yêu~”


“Hoá ra là trốn tên thần kinh ấy đi chơi à? Về bức hình và video, đâu phải chỉ có mình tớ trong bức hình đâu.”
“Bạn gì đó ơi?” Thương Nhan liền quay sang hỏi.
“Thanh Huyền”
“Ừ thì Thanh Huyền, bạn cho mình đăng nhé?”


“Sao cũng được.” Bà chủ đã không có ý kiến thì cậu làm gì dám có.
Nói chuyện một hồi, ba người quyết định đi hội đèn lồng tối nay.
--- ----Xuyên thời gian---- ------


Hội đèn lồng khá là đẹp. Ánh đèn vàng nhỏ nhỏ khắp nơi trên trời như muốn bay lên. Có nhiều nhân vật hoạt hình được làm thành đèn lồng. Mọi người có thể thả hoa sen xuống nước hay thả đèn lên trời. Thương Nhan đương nhiên sẽ tận dụng triệt để. Được Minh Tâm đồng ý làm mẫu ảnh, cô liền chụp thêm N tấm.


Minh Tâm vốn quen với Thương Nhan sau một chuyến đi du lịch. Hai người gặp nhau ở sân bay, ngồi cùng trên máy bay, ở cạnh nhau trong khách sạn. Chung đụng với nhau cũng không ít. Rồi sau đó tự nhiên hai người thành bạn.


Thương Nhan vốn là có nét con lai, nhưng cô ấy là trẻ mồ côi trong cô nhi viện. Sau này lớn lên tài sản năm đó bố mẹ cô để lại được chuyển lại cho cô. Thế là cô ấy lại lang thang khắp thế giới chụp hình dần dần sau này cũng có chút ít tiếng tăm. Cô cũng là một dancer, cô chỉ đăng video lên YouTube hay blog. Lâu lâu thì đi dạy. Nói chung Thương Nhan là một người hoàn toàn tuỳ hứng.


Tối hôm đó Thương Nhan về lại lều liền chỉnh sửa video và mấy bức hình rồi đăng lên. Fan của cô liền nháo nhào cả lên, đã lâu lắm rồi Thương Nhan mới đăng hình lên. Họ còn tưởng cô bị bệnh nan y gì chứ.
Ở một công ty nào đó


“Tổng giám đốc, để quảng bá khu du lịch X của chúng ta. Tôi nghĩ công ty nên mướn nhiếp ảnh gia này, cô ấy rất được giới trẻ chào đón.” Giám đốc marketing đưa bản báo cáo trong tay. Đây là dự án hàng đầu của công ty, vậy nên phải tỉ mỉ đến từng chi tiết.


Chí Kiên đưa tay ra lấy. Trong bản báo cáo nói đủ thứ rồi một bức hình cô ấy mới chụp trong chuyến đi chơi Hàn Quốc đang được giới trẻ lan truyền. Bức hình nam và nữ tập yoga tạo nên hình trái tim. Đằng sau là biển đang có từng cơn sóng dập dờn, gió nhẹ bay bay, mặt trời chói mắt.


Mọi thứ rất bình thường cho tới khi nhìn tới tên người mẫu. Rồi anh nhìn lại bức hình, người nữ chỉ cho thấy nửa mặt và mắt đang nhắm lại.


Khuôn mặt ông tổng nhanh chóng đen như đít nồi “Anh về đi, mai tôi thông báo, bây giờ tôi muốn tan làm.” Được lệnh, giám đốc Marketing liền chạy như mây bay. Ông chủ mới này thật khó chiều. Mới hôm bữa còn cười vui vẻ, bây giờ thì y như quét lọ nghẹ lên mặt.


Chạy thôi! Chạy thôi! Người ta là ông chủ lớn, mình chỉ là nhãi nhép thôi!╮( ̄▽ ̄””)╭
Ông chủ: Minh Tâm em được lắm! Trốn việc chạy đi chơi với trai! Tí nữa về phải coi video mới được! Để mai mốt tuần trăng mật làm y chang như vậy!⁄(⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄)⁄


P/s: Anh còn chưa được nắm tay người ta nữa mà tuần trăng mật thế nào!╮( ̄▽ ̄””)╭






Truyện liên quan