Chương 10
Được lắm! Minh Tâm em giỏi lắm!
Chí Kiên híp mắt ngồi nhịn đoạn video mà cây bút trong tay kêu lên một tiếng thảm thiết “pặc”. Từ đó trở đi cây bút đã anh dũng hy sinh.
Nhìn video hầu hết lúc nào cũng chiếu bóng một người nam, một người nữ đang đi bên nhau. Tuy họ không nắm tay nhưng video đã tạo cảm giác rất là bình yên. Như một cặp vợ chồng già.
[#Lề: CK- Ông đây sẽ giết bà! Bà tác giả kia! Bà định thay nam 9, hử? *ɭϊếʍƈ dao*
*Bí chạy mất dép*Σ(・□・;)]
Vợ chồng già cái quái gì! Cái cảm giác này thật tình anh chịu không được! Cảm giác như một con thỏ mình đang dụ dỗ chui tọt vào miệng người khác! Mà con thỏ này lại là thỏ tinh, không phải thỏ thường. Sao lại ngu ngốc chui đầu vào rọ của tên khác thế này! *gặm khăn tay*
Anh bắt lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
“Cậu gửi những hợp đồng, văn kiện cần giải quyết trong 2 tuần tới cho tôi. Đặt vé cho tôi sáng mốt bay tới Seoul.”
“...” Ông chủ, tôi biết ông tuỳ hứng nhưng cũng đừng tuỳ hứng như thế chứ?!? Sao hai ông cháu nhà các ngươi giống nhau thế?
Trợ lý nào đó đăng status “Ông chủ quá tuỳ hứng! Làm sao bây giờ?!? P/s: Em yêu, anh xin lỗi. Anh phải tăng ca ít nhất là 3 ngày tới(;´༎ຶД༎ຶ")
Mỗ phó tổng nào đó: Hahaha tiểu Trạch cứ tha hồ tăng ca. Tôi đi vi vu đây (´▽`)
Trợ lý tiểu Trạch: Chị ác lắm! Chị ác quớ! Sao hồi đó em không chọn vị trí làm trợ lý cho chị cơ chứ!
Mỗ tổng nào đó: Tôi có nói đặt vé máy bay cho mình tôi đâu.
“....”
Tại sao? Tại sao cậu lại ngu như thế chứ! Bây giờ phải đi theo hầu hạ rồi!
Mỗ tổng nào đó: À, trừ tiền thưởng năm nay. Lý do- nói xấu cấp trên.
Tiểu Trạch đập đầu vào bàn mấy lần. Đầu sưng lên một cục mới nhớ mình còn một đống việc đang chất cao như núi. Vội vàng bỏ qua oán niệm trong lòng mình và vùi đầu làm việc. Ai bảo công ty này trả lương cao cơ chứ! Hứ!
Chí Kiên cũng không hề rảnh rỗi, mail liên tục được gửi vào hòm thư của anh.
Buổi sáng ở đảo Namhae
Minh Tâm quyết định chạy bộ hôm nay. Đi ra ngoài thì thấy Thanh Huyền như cũ đang đeo thảm yoga. Hai người cũng chỉ nói chuyện phím xung quanh công việc. Lúc đã ra tới biển, cô mang giày vào cho Lou. Cô và Lou chạy dọc bờ biển.
Minh Tâm vốn không phải là người chạy tốt. Nên tốc độ cô khá là chậm, nhưng cô có thể chạy liên tục 30,40 phút không thành vấn đề.
Lịch trình hôm nay là đi tham quan ruộng bậc thang. Cũng khá là thú vị. Nhưng không đặc biệt đến nỗi công ty sẽ chi tiền tỷ vào.
Hai người thuê mỗi người một chiếc xe đạp để tiện cho việc đi xung quanh. Minh Tâm và Thanh Huyền thuê một chiếc thuyền kayak để chèo. Ngắm nhìn những đường nét do thiên nhiên tạo thành. Tới giờ trả thuyền kayak, hai người tiếp tục đạp xe tới làng người Đức và làng người Mỹ.
Vì là ngày cuối cùng ở Namhae nên cực kỳ bận rộn. Trước khi đi ngủ Minh Tâm đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó đế sáng mai chỉ việc dậy và xách đồ đi.
Trước khi ngủ cô viết báo cáo, trải nghiệm một hồi rồi lại kiểm tr.a email. Sau khi trả lời xong mọi thứ. Lên mạng mới thấy tiểu Trạch đăng status than vãn. Tiểu Trạch được nhận vào cùng lúc với Thanh Huyền.
Lúc này đã 2h sáng. Cô nhanh chóng dọn dẹp đi ngủ.
Vì tối qua thức khuya sáng nay Minh Tâm dậy cực kỳ trễ. Khi chuông báo thức reo. Một bàn tay nhanh chóng ấn tắt.
5 phút sau, cơm nắm dễ thương ( mền tròn lại í)
10 phút sau, trứng chiên bọc cơm (omurice)
15 phút sau, gudetama (google nhá)
Mắt nhắm mắt mở nhìn điện thoại thì là 12h trưa. Cô vội vàng thay đồ. Chuẩn bị xong chạy sang phòng bên thì thấy Thanh Huyền vẫn còn ngái ngủ nhìn cô.
“Em đi chuẩn bị đồ đi. Chị đi mướn xe.” Tiểu Huyền mắt nhắm mắt mở gật gù.
Lộ trình ngắn nhất đến ulleungdo là lái xe khoảng 3 tiếng rồi lại đi tàu ra đảo thêm 3 tiếng nữa. Tới nơi chắc cũng phải tối rồi. Minh Tâm thở dài rồi lại chăm chú đạp xe. Chỗ cho mướn xe đạp cũng là chỗ cho thuê xe hơi nên cũng khá là dễ dàng.
Nhìn xung quanh chỉ toàn là huyndai, cô liền mướn chiếc santa fei là dòng SUV. Đi đường xa thì xe lớn sẽ thoải mái hơn. Ký hợp đồng xong xuôi Minh Tâm lái chiếc xe về chỗ trọ. Đứng ở sân là Thanh Huyền vẫn đang còn bơ phờ. Hai người hỗ trợ chất đồ đạc lên. Cô tranh thủ chạy sang chỗ trả phòng, thanh toán tiền bằng thẻ công ty.
“Tí chị chạy xe ra cây xăng gần chỗ mướn xe mua ít đồ, em mang xe đạp vào trong trả, chị thanh toán hết rồi.” Người lái xe đương nhiên là cô rồi, Thanh Huyền vẫn chưa có bằng lái mà. Nhìn cậu nhỏ ngơ ngơ đi vào cô bật cười.
Cậu bé này đúng là bản sao của cô, y chang hồi cô mới vào nghề. Chắc tối qua cậu nhóc thức khuya theo cô làm báo cáo luôn quá. Mong cậu ấy sẽ được đền đáp với cố gắng của mình, không phải mãi chạy theo làm chân sai vặt của cô. Thư ký và trợ lý vốn bạc bẽo như vậy. Chỉ mang danh, nghe có vẻ sang chảnh nhưng thực ra còn tệ hơn cả nhân viên bình thường. Được mỗi cái lương cao hơn một tí.
Minh Tâm vào cây xăng đổ đầy bình rồi mua một ít đồ ăn vặt. Hầu hết là thanh snack năng lượng và một ly cà phê đậm đen, ít đường. Khẩu vị của cô hoàn toàn khác những cô gái khác. Cô khá là thiên về nam tính hơn.
Trên xe chỉ còn tiếng nhạc và tiếng của máy định vị (GPS). Cậu con trai ngồi kế cô lúc này đang ôm Lou ngủ khò. Còn khoảng 1 tiếng mấy nữa là đến bến tàu, lúc này điện thoại của Thanh Huyền chợt reo. Nhìn thấy số điện thoại, Thanh Huyền vốn còn đang chửi thầm liền nhanh chóng bắt “Sếp tổng?”
“Tiểu Trạch đây.”
“Gọi có gì không?”
“À, tôi và sếp tổng chuẩn bị bay sang Hàn Quốc, khoảng 5 tiếng nữa là đáp cánh. Sếp muốn hỏi hai người đang di chuyển tới địa điểm nào.”
“Chúng tôi đang lái xe tới bến tàu ở Pohang để đi sang đảo Ulleungdo.” Cậu liếc nhìn GPS “ khoảng 1 tiếng chúng tôi đến nơi.”
“Sếp nói, hai người thuê khách sạn đi, cho tôi và sếp luôn. Sáng mai khởi hành đi tàu sang đảo. Tút.” Điện thoại được tắt ngay sau đó. Minh Tâm hơi nhíu mày. Thế là chậm lịch trình của cô rồi. Thật tình! Ông sếp này sao lại có thể tuỳ hứng cơ chứ? Nhưng chỉ trách người ta sinh ra đã ngậm thìa vàng.
“Cậu tìm khách sạn đi.” Nhìn Thanh Huyền như muốn hỏi ý kiến của cô, nhưng cô có thể làm được gì? Đành phải nghe theo thôi.