Chương 13
Khi cô vừa lau nước mắt và bình tĩnh lại để đi vào bếp thì giật mình vì giọng ai đó rì rầm. Mẹ cô đang ngồi ở bàn ăn sáng, cứ hết mở rồi lại gấp một cái khăn ăn, Jane, vừa từ trường về hôm Lydia biến mất, đang bận rộn chuẩn bị trà. Còn Meredith vẫn đang phân loại rác vào các thùng đựng đồ tái chế đủ màu, nhưng tiếng thở dài liên tục cho biết lòng dạ cô đang rối bời.
‘Bố đâu ạ?. Lizzie biết là bức thư của Lydia gửi cho Katie có thể dẫn đến một loatjphanr ứng, vì thế cô muốn bố chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng đối phó với bất kỳ phản ứng điên rồ nào của mẹ.
‘Trong phòng nhạc của ông ấy’, mẹ Lizzie đáp. ‘mặc dù mẹ không hiểu sao đến lúc này rồi mà ông ấy còn có thể thưởng thức những đoạn nhạc kịch ngu ngốc..’
Lizzie đi qua tiền sảnh và kéo cửa. Bố cô đang ngồi cạnh cửa sổ, hai tay ôm đầu.
‘Bố ạ, Katie nhận được một bức thư của Lydia’.
Ông vội đứng dậy, cả khuôn mặt giãn ra vì tia hy vọng mới.
‘Thư mới hả con? Cho bố xem nào’.
‘Không, không phải thư gửi bưu điện bố ạ
‘Em để lại trước khi đi chơi’.
‘Nó để lại à. Sao Katie không nói gì cho cả nhà cả?’ Ông lấy bức thư từ tay Lizzie.
‘Ban đầu Katie cứ nghĩ đó chỉ là Lydia cố tình trêu chọc em ấy thôi’, Lizzie giải thích. ‘Rồi sau đó, mọi việc xảy ra. Con nghĩ, Katie sợ bố mắng vì đáng ra em ấy phải ngăn chặn không cho mọi việc xảy ra nên không dám đưa.’
Ông Bennet lắc đầu.
‘Làm sao nó ngăn được chứ? Cả nhà mình đều biết Lydia mà muốn gì thì sẽ làm bằng được còn gì.’
Ông đọc đi đọc lại bức thư nhiều lần, rồi lại đổ gục xuống ghế.
‘Thư cũng không có gì mới để giúp chúng ta đoán được thêm gì cả’, ông thở dài. ‘Ôi, Lizzie, con có nghĩ là George và nó... Ý bố là,nó vẫn còn vị thành niên...’
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông. Ông Bennet lao ra, vồ lấy điện thoại.
‘Vâng? Ông tìm thấy rồi ạ? Cảm ơn Chúa. Nó ổn chứ ạ? Vâng tất nhiên rồi – Cảm ơn ông thanh tra, cảm ơn ông!’
Mắt ông rưng rưng.
‘Họ tìm thấy em con rồi. Nó ổn cả. Nhưng rất hoảng sợ. Họ sẽ mang em về nhà bây giờ’.
Ông ôm lấy Lizzie và đi về phía cửa, mở rộng cửa và nói to.
‘Alice, mình yêu quý, các con Jane, Katie, Meredith, người ta tìm thấy em con rồi. Họ tìm được Lydia rồi. Họ đang đưa em ấy về.’
Chưa bao giờ mọi người thấy Lydia suy nhược, run rẩy, và vui sướng vì được ở nhà như hôm ấy. Các sĩ quan cảnh sát đưa cô về đã đối xử rất dịu dàng với cô, họ cũng không bắt cô kể lại mọi chuyện đã diễn ra như thế nào. Mãi sau khi cá chị, em hôn cô đến ngạt thở, rồi mẹ cô đưa lên tầng để tắm, họ mới nói.
‘Làm sao các chú tìm thấy em ấy ạ?’ Jane hỏi.
‘Có một mình em ấy thôi ạ?’ Gần như cùng một lúc Lizzie cũng hỏi.
‘Có lẽ trước hết phải nói rằng, có một số người có các thông tin nội bộ đã cộng tác với chúng tôi’, cấp trên của hai sĩ quan đáp. ‘Rất tiếc là nguyên tắc bảo mật không cho phép tôi nói nhiều hơn’.
‘Nhưng cái tên Wickham đó sẽ phải chịu trách nhiệm về toàn bộ việc này chứ ạ?’ Ông Bennet hỏi.
‘Ồ, anh ta sẽ bị buộc nhiều tội đấy’, người nữ cảnh sát cam đoan với ông. ‘Ăn cắp, phá hoại có yếu tố tội phạm – và nếu chúng tôi không lầm thì còn có một tội danh nghiêm trọng hơn nhiều’.
Mặt Ông Bennet trắng bệch.
‘Không... Ý tôi là, con gái tôi vẫn còn vị thành niên và...’
‘Không, thưa ngài. Chúng tôi nghĩ George Wickham là một kẻ buôn bán ma túy’.
‘Dạ, để cháu nói ạ’. Meredith buột mồm. ‘Lydia không bao giờ đụng vào những thứ đó dâu. Chúng cháu đã từng nói về vấn đề này. Cháu đã từng điều tr.a em ấy cho bài tập ở trường, Lydia nói, em ấy có thể làm mọi điều điên khùng, nhưng thuốc phiện là dành cho những kẻ khờ dại và em ấy không phải là đứa ngốc!’
Lizzie cảm động vì Meredith đã đứng ra bảo vệ cô em mà ngày thường luôn bị cô lờ đi hoặc chỉ trích.
‘Chúng tôi còn phải bàn thêm về điều này’, người sĩ quan xen vào. ‘Chắc chắn cô ấy không hút tất cả các ống tiêm rồi, nhưng rõ ràng là cô ấy đã vô cùng kinh hoàng vì những gì tận mắt chứng kiến. Vì thế cả nhà hãy đối xử nhẹ nhàng với cô ấy nhé’.
Ông liếc nhìn đồng hồ
‘Giờ chúng tôi phải đi thôi’, ông nói. ‘Chúng tôi sẽ thông báo cho gia đình khi nào Wickham ra hầu tòa. Từ giờ đến khi đó, cả nhà cứ vui vầy bên cô con gái mới về đi ạ’.
Ông thanh tr.a ngừng lại, tạy nắm nắm đấm cửa
‘Ông Bennet này?’
‘Vâng?’
‘Thật vui vì thấy một gia đình đoàn kết như gia đình ông. Hầu hết các thiếu niên gặp rắc rối mà chúng tôi biết không có một mái ấm như thế này để quay về đâu. Cô ấy sẽ ổn thôi, miễn là cả gia đình luôn ở bên cô ấy.’
***
‘Jane, em vào được không?’
Lizzie gõ cửa phòng ngủ của Jane rất muộn tối hôm đó, sau khi Lydia, kiệt sức và nước mắt tràn trề, đã đi ngủ. Katie thì đôn đáo chăm sóc chị cứ như một người lớn vậy.
‘Vào đi em. Chị không tài nào ngủ được. Thật may là Lydia đã về nhà phải không? Chị mừng quá đi mất’.
‘Ồ, còn một điều nữa sẽ làm chị vui đấy’, Lizzie mỉm cười. ‘Về Charlie’
‘Ồ, mình đã thống nhất không nói gì thêm về anh ấy nữa mà’.
‘Em biết’, Lizzie thú nhận. ‘Nhưng em vừa phát hiện ra tại sao mà anh ấy đột ngột cắt đứt với chị’.
‘Em nói sao?’
‘James nhìn thấy chị hôn Simon hôm đó ở trường đua. Rất tiếc là anh ấy không nhìn thấy cái tát, nên anh ấy nghĩ chị đang cắm sừng Charlie. Anh ấy bảo với Charlie chị là người không đáng tin’.
‘Và Charlie tin anh ta?’ Jane đáp với vẻ điềm tĩnh mà Lizzie không ngờ tới. ‘Nếu thế thì anh ấy chẳng hiểu gì chị, phải không? Quên chuyện đó đi Lizzie, nếu em là Charlie, chẳng lẽ em không tìm gặp chị, hỏi chị để nghe mọi việc từ phía chị à? Chị không thể hiểu tại sao có thể đơn giản chấp nhận mọi chuyện rồi ra đi’.
‘Đúng’, Lizzie thở dài. ‘Nhưng có lẽ...’
‘Không có lẽ gì cả’, Jane đáp. ‘Chúng ta nên quên đề tài này đi thì hơn. Chỉ lần này thôi, nhé?’
‘Chị muốn vậy thật à?’
‘Đúng, Lizzie ạ. Chị muốn thế’
***
‘Đây là lần đầu tiên chỉ có mỗi hai chị em mình kể từ hôm em trở lại nhà’, vài ngày sau Lizzie nói với Lydia. Cuộc khủng hoảng đã qua đi, Jane đã trở lại trường, Katie và Meredith đang đi học, còn Lydia, định sẽ quay trở lại trường vào ngày hôm sau. Hai chị em ngồi trong bếp. Lydia bối rối vê gấu áo len.
‘Em biết chị định nói gì’, Lydia đáp, lần đầu tiên từ khi trở về cô lấy lại cái vẻ hoạt náo trước đây ‘Chị muốn giành lại anh George nhưng anh ấy lại thích em. Có điều anh ấy không phải thực sự thích em, anh ấy chỉ lợi dụng em và...’
‘Lydia, dừng lại nào’, Lizzie dịu dàng nói. ‘Chị không cần George. Chị thừa nhận là chị cũng có đùa bỡn với anh ta một chút, nhưng chưa bao giờ có chuyện gì, thực sự là thế. Em cũng hứa với chị là chưa có gì xảy ra giữa hai bọn em, phải không? Nếu có, em có thể nói cho chị...’
;Ồ không có đâu’, Lydia cắt ngang. ‘Em không phải đứa ngu, hơn nữa, George cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó...’
Cô ngừng lại giữa câu, hẳn là cô cũng nhận ta tự cô đang mâu thuẫn với chính mình.
‘Thế làm sao mà em lại vướng vào vụ này?’ Lizzie hỏi.
‘Ban đầu nó chỉ như một câu đùa vui thôi’, Lydia đáp. ‘Em không biết là George đưa tin về bữa tiệc lên MySpace. Amber cũng chẳng tin em. Cô ấy bảo sẽ ghét em suốt đời vì chuyện ngôi nhà bị phá.’
‘Rồi nó sẽ quay lại thôi’, Lizzie nói. ‘Mai bố sẽ đến gặp bà Forster để giải thích mọi chuyện. Hy vọng là bố sẽ nói cho bà ấy hiểu bà ấy đã sai lầm thế nào khi để cho bọn trẻ ở một mình trong ngôi nhà như thế’.
‘Bà ấy thực sự cũng hơi kỳ quặc’, Lydia thừa nhận. ‘Chị biết không, bà ấy xử sự như mới 30 tuổi ấy, dùng các từ lóng đường phố này, rồi khoe khoang về việc mình biết tất cả những bài hát nổi tiếng hàng đầu. Bà ấy không có vẻ biết gì là một người mẹ cả, chị hiểu ý em chứ?’
‘Chị biết chính xác em định nói gì’, Lizzie mỉm cười. ‘Nhưng em vẫn chưa nói xem điều gì đã xảy ra sau khi em và George rời bữa tiệc’.
‘Em kể với mẹ rồi’, Lydia trả lời. ‘Và cảnh sát nữa. Em không muốn kể cho chị và chị Jane nghe.’
‘Sao thế?’
‘Chị sẽ ghét em, mà em thì không muốn chị ghét em’, Lydia òa khóc.
‘Thật ngu ngốc’, Lizzie cười phá lên, rồi ôm lấy cô em. ‘Đầu tiên là Katie nghĩ bố sẽ ghét bỏ nó, rồi giờ đến em nghĩ chị sẽ ghét em. Người nhà Bennet mình không biết ghét là gì đâu’.
‘Chị ghét anh James đấy thôi’, Lydia vặn, xì mũi rồi lấy tay chùi nước mắt. ‘Khi anh ấy tìm được chúng em, rồi cảnh sát đưa George đi, anh ấy bảo...’
‘James đi cùng cảnh sát à? Khi họ tìm thấy em ư?’
‘James là người tìm thấy bọn em, cùng vài người nữa cung cấp tin cho anh ấy’, Lydia trả lời. ‘James nói là chị ghét anh ấy, rằng chị có quyền làm thế, hoặc cái gì đó kỳ quái tương tự’.
‘Chị không tin...’
‘Ôi lạy Chúa, chị Lizzie!’. Lydia hoảng hốt, ‘Đáng lẽ em không nên nói’/
‘Tại sao chứ?’
‘Anh James bắt em hứa. Anh ấy cũng đề nghị cảnh sát giữ bí mật nữa. Anh ấy nói anh ấy không muốn ai biết anh ấy có tham gia vào chuyện này.’
‘Chị không hiểu’, Lizzie thở dài. ‘Anh ấy cứu em, rồi lại muốn giấu chuyện đó? Thế là thế nào?’
Lydia cắn môi.
‘Được, để em sẽ nói cho chị. Nhưng chị phải giữ bí mật. James sẽ còn nghĩ về em tồi tệ hơn nếu chị để lộ việc này’.
‘Đừng lo về James, hãy nói cho chị biết đi’, Lizzie giục.
‘Thế này, khi đám nổi loạn bắt đầu quậy phá bữa tiệc, George nói bọn em phải thoát ra khỏi đó càng nhanh càng tốt. Em không muốn đi nhưng rồi mọi thứ trở nên vô cùng kinh khủng. Chai vỡ, bọn con trai ném ghế, và mọi thứ hỗn độn, rồi ai đó ngã xuống bể bơi. Vì thế em đồng ý. Em nghĩ chúng em chỉ đi và sẽ về khi nào mọi thứ ổn trở lại thôi.’
‘Và Georege lấy chiếc otoo?’
‘Chìa khóa treo trên móc ở cửa trước’, cô em nói giọng bào chữa. ‘Và anh ấy bảo chị lấy xe để đi đến chỗ an toàn thôi’.
Cô lưỡng lự.
‘Anh ấy bảo em như một báu vật với anh ấy nên anh ấy sẽ không bao giờ...’
Giọng cô nghẹn ngào.
‘Và em đã quá nu ngốc tin anh ta.’
Lizzie nắm tay em.
‘Kể tiếp đi nào’, cô dịu dàng giục.
‘Lúc đó đã rất muộn – 3 giờ sáng, em nghĩ thế nên George bảo, tốt nhất là cứ chờ đến ngày hôm sau,, vì thực ra cũng không phải chúng em gây ra thiệt hại đó’, Lydia tiếp. ‘Thành thực mà nói thì đúng là thế.’
‘Được, em cứ kể hết mọi việc đi.’
‘Ban đầu rất vui’, Lydia thú nhận. ‘Ngay hôm sau, George nói, thế là toàn bộ thời gian còn lại trong tuần, bọn em có thể làm gì mà bọn em thích. Nếu thế thì sao lại phải quay lại, và chịu trận những thứ vồn không do bọn em gây ra nhỉ. Em biết, em biết là đáng lẽ em phải từ chối nhưng em quá sợ hãi, và em nghĩ là bọn em sẽ đi đâu đó một ngày chẳng hạn rồi quay lại thôi’.
Cô ngừng lại,, tỏ ý chờ xem Lizzie phản ứng thế nào.
‘Rồi sao em?’
‘George bỏ xe lại ở một góc đỗ xe trên phố và gửi một bức thứ cho ông Greg, bạn trai mới của bà Forster, báo cho ông ấy biết’, Lydia tiếp tục. ‘Ít nhất thì đó cũng là những gì anh ấy nói với em. Nhưng cảnh sát bảo chẳng có thư từ nào cả. Đến chiều hôm đó thì em bắt đầu lo lằng.’
‘Sao em không gọi điện rồi về nhà?’
‘Em bỏ quên điện thoại ở bữa tiệc và George nói anh ấy bị mất điện thoại. Anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại là máu phiêu lưu của em ở đâu rồi v v... Mà em thực sự rất thích anh ấy. Em thích cái kiểu điên cuồng và từng trải.’
‘Lydia, điên cuồng và từng trải không đi cùng nhau đâu. Rồi sau đó thì sao?’
‘George có một ý tưởng tuyệt với. Chị cũng phải thừa nhận, anh ấy thực sự thông minh còn gì. Chúng em bắt tàu đến khách sạn Laurel Grange’
‘Một khách sạn? Có gì thông minh ở đó nhỉ?’
‘Đó là một trong những chuỗi khách sạn nhà De Burgh, chị ngốc ạ. Và Georege kể rất nhiều về việc là bạn của cháu trai và Katrina De Burgh. Ồ, anh ấy lảm nhảm như một người mất trí, thật điện rồ, bọn em cười luôn miệng...’
Bắt gặp cái nhìn nghiêm khắc của Lizzie, Lydia ngừng bặt.
‘Được rồi, em sẽ không bào giờ lặp lại việc đó nữa’, cô lẩm bẩm. ‘Cái thứ đó. Thật tình, trong khoảng một gờ chị sẽ cảm thấy thật tuyệt với, nhưng sau đó thì nôn mặt xanh, mặt vàng. Em nghĩ em ch.ết chắc rồi..’
‘Lydia, em không hút gì đấy chứ?’
‘Anh ấy nói chẳng sao đâu và... Em hứa. em đã nhận được một bài học rồi. Ma túy là thứ ch.ết tiệt.’
‘Rồi sao? Em và anh ta có...?’
Lizzie để câu hỏi treo lơ lửng.
‘Anh ấy muốn. Em cũng nghĩ là em muốn, nhưng khi mọi việc xảy ra, em sợ quá, còn George, anh ấy uống quá nhiều, vì thế cũng gục luôn.’
‘Ơn Chúa’, Lizzie thở ra. ‘Em mới 15 tuổi – anh ta có thể bị...’
‘Vâng, em biết’.
‘Rồi sao?’
‘Sáng hôm sau, người ta phát tin về em trên vô tuyền’, cô nói, vừa định cười thì thôi ngay vì bắt gặp cái nhìn của Lizzie. ‘Bọn em chuồn khỏi nơi ấy ngày lập tức, em có thể nói với chị như thế’.
‘Không trả tiền?’
‘Bọn em không thể liều lĩnh ra bàn tiếp tân, mọi người có thể nhìn thấy bọn em’, Lydia nói. ‘Lúc đó em đã muốn về nhà rồi. Em nói với George là với em đi chơi thế đủ rồi. Em thấy nhớ nhà, chị tin không? Đó là điều điên rồ nhất, nhưng đúng là em nhớ Katie nhiều lắm ấy. Thực sự là thế.’
‘Em ấy với em là chị em sinh đôi, điều đó chẳng có gì là lạ, Lizzie nói, mặc dù, thực sự trong thâm tâm cô cũng lấy làm kinh ngạc. ‘Có lẽ từ giờ trở đi em sẽ đối xử với nó tốt hơn’.
‘Em ngu như một con bò, phải không?’ Lydia thở dài. ‘Không phải là cũng tại cả Katie, nhưng với...’
‘Được rồi, được rồi, em kể tiếp đi. George đồng ý đưa em về nhà.’
‘Vâng, anh ấy nói sẽ mang em về, thật tốt, nhưng sau đó..’
Cô ngần ngừ.
‘Sao nào?’
‘Cảnh sát họ tin em, vì thế chị cũng phải thế nhé’, Lydia nói. ‘Em đi vào nhà vệ sinh và tìm thấy cái túi có chất trắng trắng đó trong ví đầm của em. Nó làm em tỉnh ra. Em biết nó là cái gì.’
‘George nhét nó vào ví em à?’
‘Em không kịp hỏi, vì em vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì anh ấy gọi điện.’
‘Bằng cái điện thoại mà anh ta bảo đã bị mất á?, Lizzie cắt ngang.
‘Anh ấy nói dối’, Lydia thừa nhận.’Điều đó càng làm em tỉnh ra hơn. Em tự hỏi tại sao anh ấy hành động như thế’.
Cô cắt chỗ xước măng rô rồi nhìn Lizzie đầy vẻ thắc mắc.
‘Dù sao thì, cú điện thoại đó- giờ thì em biết đó là một sự sắp đặt. James đã sắp đặt nó.’
‘James?’. Lizzie cau mày, dù cô đã nghĩ trước và gần như biết chắc em cô sắp nói gì
‘James biết rất rõ là George có dính đến ma túy từ trước rồi. Vì sao mà biết, James không nói, em cũng không hỏi. Chị cũng không được đả động đến nhé. Anh ấy thực sự không muốn nói về điều đó đâu.’
‘Không, chị sẽ tránh đề tài ấy ra’, Lizzie nói. Không cần, dù sao cô cũng biết cả rồi. ‘Em kể tiếp đi’.
Cô bóp tay em mình khuyến khích.
‘Tất cả những gì em biết là có một anh chàng. Em nghĩ anh ấy tên là Adam. Adam là bạn của George, hình như đã từng được James giúp đỡ nên anh ấy tham gia vào vụ này để trả ơn. Adam gọi cho George, giả vờ là anh ấy cần một ít thuốc’.
‘Cocain?’
Lydia gật đầu.
‘George hẹn gặp Adam ở một quán ăn tối trong thành phố. Anh ấy nói chỉ mất 10 phút thôi, rồi cùng em mua vé tàu về nhà. Khi bọn em đến nơi, James đã ở đó rồi. Cùng với cảnh sát.’
‘Ôi, Lydia!’, Lizzie ngả người về phía trước và ôm em thêm lần nữa. ‘Ơn Chúa em đã an toàn.’
‘Em cứ tưởng là em yêu anh ấy, chị Lizzie ạ’, Lydia thì thầm. ‘Yêu hơn Denny, hơn bất kỳ ai trước đây. Anh ấy làm em cảm nhận thấy mình thật sự là một người đặc biệt. Nhưng thực tế anh ta lại di bán cái thứ ghê tởm đó. Tại sao em lại ngu ngốc thế nhỉ?’
‘Thôi được rồi’, Lizzie thở dai. ‘Chúng ta thường chọn nhầm người để rồi tuột mất những người thực sự đáng giá’.
‘Chị... chị vừa nói gì câu cuối thế?’
‘Không’, Lizzie đáp. ‘Không có gì quan trọng đâu’.