Chương 14
Hai ngày tiếp theo. Lizzie cố gắng gọi cho James. Khi thấy không gọi được vì hình như điện thoại của James tắt thì cô gửi tin nhắn. Nhưng anh không trả lời.
Đến lần thứ mười thì cô đành chịu, nhưng ngay lúc đó điện thoại reo.
‘Lizzie, Lizzie, em sẽ không tin đâu! Ôi lạy Chúa, nó như một giấc mơi thành sự thật vậy. Charlie và chị - bọn chị quay lại với nhau rồi’.
‘Ôi Jane, thật tuyệt với!’ Lizzie thốt lên. ‘Chuyện thế nào chị?’
‘Anh ấy gọi nói cần gặp chị gấp’, Jane hổn hển, cố nói to để át tiếng ồn trong khu căng tin dành cho sinh viên. ‘Rồi anh ấy nói cho chị biết mọi điều. Anh ấy biết anh ấy đã quá ngu ngốc mà nghe lời James. Anh ấy nói, trong suốt kỳ nghỉ ở Ý, lúc nào anh ấy cũng nghĩ đến chị’.
‘Thế sao anh ấy không gọi cho chị gì cả?’
‘Chị cũng hỏi anh ấy thế’, Jane đáp vội. ‘Charlie bèn thú nhận là khi James thuyết phục anh ấy rằng còn có những người khác, anh ấy quyết định thôi.’
Ôi...’
‘Nhưng rồi anh ấy nhận ra là anh ấy nhớ chị rất nhiều, và quyết định sẽ phải làm mọi cách để chị quay lại!’
‘Thật tuyệt với’, Lizzie hào hứng. ‘Em rất vui vi thấy chị hạnh phúc.’
‘Lần này thì thật sự chị phải lòng anh ấy’, Jane thở một hơi đầy hạnh phúc. ‘Giờ chị nhận ra, những cảm xúc với Simon chẳng là gì cả. Và em đoán được không? Charlie sẽ quay lại Longbourn cuối tuần tới. Vì những người thuê nhà anh ấy phải quay về sớm hơn dự kiến. Bà Vanessa muốn Charlie trở lại thu xếp mọi việc. Vậy là chị sẽ gặp anh ấy.’
‘Tuyệt.’
‘James cũng thế’.
‘James?’ Lizzie thốt lên, tim cô đập rộn.’
‘Ừ. Anh ấy thiết tha muốn quay lại Longbourn, và bảo rằng anh ấy có một việc rất quan trọng phải làm.’
‘Em băn khoăn không biết đó là việc gì.’
‘Bất cứ việc gì’, Janne cười phá lên. ‘Chị đề nghị em hãy đi làm một kiểu đầu mới, sắm một thỏi son mới, rồi chuẩn bị sao cho thật đặc biệt vào tối thứ sáu này đi’.
‘Nhưng.. Em định trở lại Pháp vào thứ năm’, Lizzie giải thích. ‘Em sẽ không ở đây mà’.
‘Lizzie, em phải ở lại. Thêm một hay hai ngày thì có sao? Sẽ rất quan trọng đấy. Thôi, chị đi đây, Charlie đến rồi. Tạm biệt em!’
‘Anh bày tỏ tình cảm của mình... mãnh liệt, ấm áp hơn bất kỳ một người đàn ông đang yêu nào có thể bày tỏ’.
Lizzie vốn ghét nói dối, nhưng đôi khi rất khó mà nói đúng sự thật. Cô gọi cho bà LeFevre, giải thích là cô không thể lấy vé đi vào thứ năm và xin phép bà, vì em gái cô cần có thời gian với gia đình, nên cô muốn ở nhà đến sáng thứ hai mới quay lại. Bà Madeleine tỏ ra lo lắng cho cả Lizzie và Lydia, nên còn bảo cô cứ nghỉ cả tuần rồi quay lại Trung tâm cũng được.
Lizzie sung sướng gác máy. Nhưng 5 phút sau, một cuộc gọi điện khác đã phá tan niềm vui của cô.
‘Lizzie, bà katrina De Burgh đây. Cháu có thể nói cho ta biết có gì xảy ra giữa cháu và cháu trai ta không?’
Xin looix, cháu chưa hiểu bà đang nói chuyện gì?’
Xin lỗi? ta nghĩ là cháu cũng nên xin lỗi thật. Ta thực sự không hiểu. Một phút trước, James còn hứa sẽ ở đây với ta suốt tuần nghỉ giữa kỳ của Jenna, thế mà một phút sau, nó đã biến đến Anh. Jenna kể với ta là trước khi đi, nó chỉ bảo ‘Anh phải đi giúp Lizzie tội nghiệp ra khỏi vụ rắc rối này.’
Lizzie mấy máy môi, nhưng dường như cô đã mất khả năng nói.
‘Jenna kể với ta là một trong các chị em gái của cháy gặp rắc rối với cảnh sát. Tất nhiên, ta cũng đã nghĩ là cô besnhaamf, cô bé có trí tưởng tượng rát phong phú, mặc dù nó vô cùng đáng yêu, nhwngzng rồi... Chà, ta thấy thật khó nói.’
‘Điều gì thưa bà De Burgh?’
‘Ta nghe viên quản lý khách sạn De Burgh Laurel Grove nói cảnh sát đã đến tận nơi, để thẩm tra. Người ta nhìn thấy một cô gái, chính là em của cháu với một người đàn ông trẻ...’
Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua. Tim Lizzie đập mạnh đến mức cô không nói nổi một từ.
‘...và sau khi hai người bỏ đi, không trả tiền, ta lưu ý thêm, thì cảnh sát tìm thấy thuốc phiện trong phòng ngủ. Tờ báo địa phương đã đăng toàn bộ câu chuyện. Và điều tiếp theo mà ta biết là tin này xuất hiện trên hầu hết các mặt báo.’
Lizzie nghẹn lời, cảm ơn trời là bố mẹ cô chỉ đặt mỗi tờ Bưu điện Nhật báo, nhưng cô biết rõ, sẽ có hàng tá người khoái chí rêu rao chuyện này trên các tờ báo lá cải của thị trấn.
‘Đây là một thảm họa cho thanh danh của chuỗi khách sạn De Burgh’, Bà Katrina nói tiếp. ‘Chúng ta rất có tiếng, kể cả ở Pháp, ai cũng biết điều đó. Giờ thì ngay cả bản tin 24- giờ cũng đưa tin là khách sạn của ta có dính líu vào. Khẩu hiệu của chúng ta là...’
‘Thưa bà De Burgh, cháu thực sự không quan tâm khẩu hiệu của các khách sạn của bà là gì’, Lizzie cắt ngang, cảm thấy sức nóng dồn lên mặt khi cô cố giữ giọng bình thường. ‘Bà gọi cho cháu và không một lần hỏi xem em gái cháu có sao không, em ấy thế nào rồi. Không gì hết. Tất cả những gì bà lo lắng là danh tiếng của bà’.
‘Đúng, nhưng cháu cũng phải hiểu là...’
‘Ồ, cháu hiều, cháu hiểu, kinh doanh là lẽ sống của đời bà.’
‘Chính thế, cháu thân mến’, bà Katrina nói. Rõ ràng bà đang cố lấy lại uy thế của mình. ‘Và vì thế...’
‘Và vì thế, cháu có thể hiểu tại sao James lại không muốn tham gia vào đó. Cháu và James...’
‘Cháu và nó đang cặp với nhau à?’
‘Không, cháu không định nói thế, mà điều đó cũng không liên quan đến bà. Ý cháu là, cháu đồng ý với những ưu tiên mà anh ấy theo đuổi. Giúp đỡ con người quan trọng hơn việc giữ gìn bất cứ thứ danh tiếng nào. Và xin lỗi thưa bà De Burgh, cháu có việc phải đi. Có một số người cháu phải tránh xa.’
Mãi đến khi ném cái điện thoaiij ra tít xa, Lizzie mới bình tĩnh mà nhớ ra lần cuối cùng cô nghe ai nói chính những từ đó.
***
‘Anh James đây’.
Lần đầu tiên, khi áp điện thoại vào tai, Lizzie nhận ra giọng của James hấp dẫn đến thế nào.
‘Hôm nay em không phải làm gì, vì thế anh muốn biết em có thể dành chút thời gian cho anh không?’’
Lizzie rộn lên vì vui sướng. Không còn cái giọng tự cao tự đại như trước nữa.
‘Làm sao anh biết em không có việc gì phải làm suốt từ sáng đến tối?’, cô chọc James.
‘Jane cam đoan với anh là em hoàn toàn rảnh rồi’, anh đáp. ‘Và vì chị em và Charlie đi thuyền ở Barcombe, anh nghĩ anh và em có thể đi ra bờ biển.’
‘Bờ biển?’
‘Jane nói là em rất yêu biển.’
‘Chà, anh với chị Jane nói chuyện nhiều ghê nhỉ’, cô cười phá lên. ‘Vâng, em rất muốn đi.’
‘Vậy em chuẩn bị đi nhé, trong vòng nửa tiếng nữa phải sẵn sàng đầy.’ James ra lệnh. Lần đầu tiên, cô chẳng hề phật lòng vì bị người khác điều khiển chút nào.
***
Suốt hai giờ lái xe đến Norfolk, Lizzie cố bình tâm lại. Như thế thật ngu xuẩn, thứ nhất là từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ mất khả năng nói như thế này, và cô luôn nghĩ là, nói những chuyện vụn vặt là dấu hiệu của một cuộc sống tù túng và một cái đầu còn tù túng hơn. Thế nhưng giờ thì chính cô đang bình phẩm về thời tiết, về một cái biển chỉ đường, và về âm nhạc trên cái đài gắn trong xe. Cô cần phải nói rõ về những lời tự thú của Lydia. Nhưng giờ chưa phải lúc. Cô cần đợi đến khi họ tới nơi.
‘Dì anh nói anh muốn làm từ thiện’, cô buột miệng, tự nhiên tìm ra cảm hứng mới để chuyện tò.
‘Thật à? Anh nghĩ là dì anh hoàn toàn phản đối việc đó’, James buốn rầu đáp.
‘Em không nói là dì ấy nhiệt tình với công tác từ thiện’, Lizzie cười phá lên. ‘Nhưng anh nói cho em nghe về việc đó xem nào’.
‘Anh học Luật Quốc tế về quyền con người vì một lý do, chỉ một lý do mà thôi’, James quả quyết. ‘Để bằng cách nào đó, giúp cho những người, bị tước hết các quyền con người chỉ đơn giản bởi vì họ không có tiếng nói, không có kỹ năng chiến đấu cho bản thân họ.’
‘Nhưng chắc chắn là, đó không phải là một công việc từ thiện chứ’, Lizzie lập luận. ‘Hẳn việc đó kiếm bội tiến ấy chứ.’
‘Em hãy thực tế đi nào’, anh ta tranh cãi. ‘Nếu em sống trong một túp lều ở Calcutta, làm việc 16 tiếng một ngày chỉ để may khóa cho những cái váy của một nhà thiết kế kiêu căng nào đó ở tít trời tây, rồi bỗng nhiên ai đó đến, san phẳng túp lều của em chỉ vì họ cần đất để xây dựng một trung tâm kinh doanh, liệu em có biết phải làm gì không? Hoặc kể cả nếu em biết, liệu em có tiền để thuê luật sư không?’
‘Thế anh làm việc đó hoàn toàn miễn phí à?’
‘Không hẳn’, James thừa nhận. ‘Nếu thế hẳn là anh cũng phải đi xin từ thiện. Không, anh muốn làm cho một tổ chức từ thiện, giúp những ai rơi vào những tình huống như thế. Rồi một ngày kia, anh sẽ thành lập một tổ chức của riêng anh. Anh thậm chí còn đặt cả tên cho nó rồi cơ.’
Anh hơi ngượng ngùng liếc sang nhin Lizzie
‘Nói em biết đi nào’, cô khuyến khích.
‘Luật vì cuộc sống.’
‘Em nghĩ đó là điều kỳ diệu nhất mà em từng nghe’, cô nói. ‘Sao trước đây em không nhận ra là anh như thế nhỉ. Em yêu...’
Ôi lạy Chúa, cô nghĩ. Lạy Chúa tôi. Mình sắp nói ra...
‘Em yêu cái ý tưởng đó’, cô vội kết thúc.
***
Họ đỗ xe bên bãi biển Holkham rồi đi bộ dọc con đường hẹp qua những rặng thông đến chỗ bãi cát rộng. Bỗng cô dùng lại và quay sang James.
‘Em cần phải nói hết những gì em đang nghĩ đã’, cô bắt đầu. ‘Em chỉ muốn cảm ơn anh... thật sự cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho Lydia. Việc anh từ Pháp về, rồi thu xếp mọi việc, giúp cảnh sát bắt George...’
‘Làm sao em biết được điều đó? Anh đã buộc Lydia hứa...’
‘Nó không định nói đâu’, Lizzie cam đoan. ‘Nó đã rơi vào tình trạng khủng hoảng. Đó thực sự là một cú sốc, và chuyện này sẽ giúp nó trưởng thành lên nhiều, anh biết đấy’.
‘Và đáng ra anh cũng không nên bắt cô bé giữ bí mật với gia đình nhỉ’’, anh gật đầu. ‘Nhưng em biết đấy, anh không làm điều đó cho nó. Anh làm là vì em’.
Anh ta lại đi và cô không có cách nào khác là cũng bước theo bên cạnh
‘Anh biết những gì em nói với anh khi anh nói với em mấy tuần trước rằng anh yêu em. Anh biết anh đáng bị em nói như thế’, anh ta nói. ‘Và nếu em vẫn còn nghĩ như thế về anh, thì mình có thể dừng lại ở đây và...’
‘Ôi xin đừng bắt em phải nhớ lại em đã tồi tệ như thế nào’, Lizzie khẩn thiết. ‘Lúc nào em cũng qui kết anh là kẻ tự phụ, nhưng chính em mới là người vội đưa ra những kết luận sai lầm về anh. Em rất xin lỗi. Em vẫn thầm trách mình mỗi lần em nghĩ về những gì mình đã nói.’
‘Về cách anh đã đối xử với em ư? Ôi Chúa ơi, làm sao anh lại có thể tệ hại thế chứ? Và cả việc anh che giấu cho George nữa, và cả những lo lắng cho Jenna vì cho đến lúc đo cô ấy vẫn còn phải gặp bác sĩ tâm lý để điều trị...’
‘Ước gì em biết tất cả những việc đó, ước gì em hiểu những chuyện đó’, Lizzie thở dài.
‘Nhưng anh có cho em cơ hội nào đâu’, James thừa nhận. ‘Cái thói kiêu hãnh của anh, không muốn ai biết là nhà Darcy không phải là hoàn hảo 100% ấy. Chúng ta đã sai lầm thế nào nhỉ? Gia đình Bingley che giấu việc của Geoffrey, anh thì im lặng về chuyện của Jenna. Lizzie, anh vô cùng xin lỗi’.
Anh ngừng lại và nắm lấy tay cô.
‘Vậy bây giờ em nghĩ về anh thế nào?’
‘Em nghĩ những gì anh đã làm cho Lydia thật là tuyệt vời và..’
Anh bỏ tay cô ra.
‘Em thấy không? Đó là lý do tại sao anh không muốn em biết anh tham gia vào việc đó. Giờ thì anh không thể biết được em đối xử tốt với anh vì thế, hay là vì... vì...’.
Anh ta ngập ngừng.
‘Lizzie, liệu có cách nào để em có thể thích anh, dù chỉ một chút thôi không? Không phải vì những gì anh đa làm, mà vì chính con người anh’.
‘Ồ..’
‘Được rồi, thoi hãy quên điều đó đi. Anh không nên hỏi thì hơn’.
‘Anh có thể nghe em nói hết câu không? Em định nói là rất có thể em sẽ thích anh’, cô mỉm cười.
James nở một nụ cười.
‘Và thậm chí còn hơn cả thích?’
Anh ôm lấy khuôn mặt cô. Cô biết giờ là lúc không cần phải nói thêm gì nữa.
Cô chưa bao giờ nghĩ một nụ hôn lại có thể dài đến thế.
***
‘Lizzie, em có điện không?’. Ba tuần sau, Jane sửng sốt hỏi, khi trở về nhà vào cuối tuần. ‘Chị vừa mới quen với việc là em yêu James. Và giờ thì em lại có một tuyên bố bất ngờ. Em có chắc không? Thật sự, thật sự chắc chứ?’
Lizzie gật đầu. Tâm trí cô đang quay trở lại những ngày cuối tuần trước. James đưa cô đến một buổ hòa nhạc ở trường của Jenna để nghe em gái anh ta chơi đàn hạc và hát. Sau đó, học cùng nhau đi dạo rất lâu. Đến tận bây giờ, khi cô mỉm cười trước vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Jane, cô vẫn nhớ từng từ trong cuộc nói chuyện của họ.
‘Em đã nói với anh là Emily gọi cho em từ Boston chưa nhỉ?’ Lizzie hỏi James. ‘Cô ấy đã đính hôn với Drew. Anh có thể tưởng tượng được không? Cô ấy còn chưa tròn 19 tuổi, vả lại còn với một anh chàng ngu ngốc như thế nữa chứ?’
Cô chờ đợi James sẽ nói điều gì đó gay gắt, nhưng thay vì thế, anh chỉ nắm lấy tay cô.
‘Thế em không muốn dành thời gian cả ngày với mỗi một người, đêm cũng như ngày ư?’, anh hỏi, đôi mắt sâu màu xám tro của anh như từng thớ thịt của mình cũng ngừng chuyển động.
‘Còn tùy thuộc vào đó là ai nữa’, cô lẩm bẩm.
‘Nếu là anh thì sao? Đừng, em đừng trả lời vội. Em hãy nghe đã. Anh quyết định sẽ đi Ấn Độ vài thàng. Anh cần một số tư liệu nghiên cứu cho luận văn’.
Lizzie bỗng nghẹn lời.
‘Và anh nghĩ thế này, đằng nào em cũng đã hoãn một năm, và anh biết là ở đó chẳng có trung tâm trị liệu bằng âm nhạc nào, nhưng anh biết ở đó có những đứa trẻ, ban ngày thì đổ mồ hôi trong những công xưởng, tối đến còn phải đi học. Anh nghĩ có thể em thích. Ý anh là, việc đó cũng tốt cho hồ sơ của em và..’
‘Ồ điều đó thật tuyệt vời’, Lizzie thở nhẹ. ‘Nhưng việc đó sẽ tốn kém lắm. Và em biết mẹ có thể có tiền và... Nhưng nếu mẹ em làm gì cho em, mẹ cũng sẽ phải cho taatsc ả những người còn lại và...’
‘Em biết không, anh rất thích em lúc nào cũng thật là...’ Trong phút chốc, anh lưỡng lự. ‘Gia đình em thật gắn bó. Nhưng cũng tốn kém lắm đâu. chúng ta có thể bay hàng không giá rẻ và ở trong...’
‘Em biết. Chuỗi khách sạn De Burgh chứ gì?’
‘Nào, hãy tỉnh táo đi Lizzie’, anh đáp. ‘Liệu anh có thể ở trong một khách sạn 5 sao nào đó rồi viết về những người đang sống trong những khu ổ chuột không?’
Anh lắc đầu quyết liệt cứ như là đang bác bỏ một gợi ý ngu xuẩn vậy.
‘Ở đó có những khách sạn, những nơi mà em có thể ở, thật sự rất rẻ. Nhưng chỉ có những tiện nghi tối thiểu thôi. Anh sợ có thể không hợp với em và ...’
‘Dừng lại đã nào, James Fitzwilliam Darcy! Liệu em có nghe nhầm không?, Lizzie trêu. ‘Nếu cháu trai của ... ai nhỉ? Một người thân cận của Nữ Hoàng? Còn có thể ở được thì, tất nhiên là em cũng ở được chứ!’
‘Ý em là...?’
‘Vâng, em rất thích’, cô nói. ‘Vâng, em sẽ đi. Số tiền học mà em làm các thứ bảy ở trường nhạc sẽ giúp em một chút’.
‘Anh chưa bao giờ dám nghĩ là em sẽ đồng ý’, James kinh ngạc. ‘Anh nghĩ... mà thôi, điều đó chẳng quan trọng. Em biết là anh yêu em hơn cả anh từng nghĩ anh có thể yêu bất kì ai, phải không?’
Lizzie gật đầu chậm rãi.
‘Và em cũng yêu anh’, cô thì thầm. ‘Nhiều đến nỗi, em thấy đau vì nói nữa’.
‘Nếu thế’, James mỉm cười, ‘Em phải cho anh biết em đau những chỗ nào, anh sẽ hôn vào từng chỗ để em hết đau’.
‘LIZZIE!’. Giọng Jane cắt ngang luồng suy nghĩ của Lizzie. ‘Em cười cứ như chú mèo được uống sữa vậy. Em thực sự phát điện lên vì chàng trai này, phải không?’
‘Điên ư? Không, không hẳn chị ạ. Em nghĩ em đang vui vẻ hơn bao giờ hết’.
‘Chỉ nên nghĩ về quá khứ nếu nó mang lại cho bạn niềm vui’.
Hai tháng sau.
‘Nghĩ mà xem, tất cả mọi người sẽ đến đây’, chỉ trong một buổi tối trước đêm Giáng sinh mà mẹ Lizzie nói điều đó đến lần thứ năm. ‘Mẹ đã bảo mà, chúng ta đã làm quen được với những người chức sắc nhất trong làng và bữa tiệc này cũng chỉ là một dấu mốc nữa cho mối thân tình đó thôi!’
‘Mẹ, cũng chỉ là một bữa tiệc mừng Giáng sinh với rượu hâm nóng và bánh nhân thịt băm thôi mà’, Lizzie căn vặn. ‘Có gì long trọng lắm đâu’.
‘Em làm cứ như cả Hoàng gia sắp đến nhà mình ấy’. Bố Lizzie vừa nói vừa tháo bát đựng đồ uống hoa quả từ các hộp ra và xếp ngay ngắn trên bàn ăn. ‘Bố nghĩ là dù không như thế thì cũng đủ ầm ĩ lắm rồi’.
‘Nhưng gia đình Bingley và gia đình Bradbury Wellses sẽ đến, chưa kể một gia đình mới ơ rkhu Grange, và tất nhiên, với sự thành công của mẹ trong chiến lược vận động thì...’
Lizzie và Jane nháy mắt với nhau tinh nghịch. Từ khi mẹ các cô chuyển sang mê mẩn việc xuất hiện trước công chúng, sau khi phản đối ầm ĩ tại cuộc họp của hội đồng quy hoạch, thì không gì có thế làm bà dừng bước. Khi người ta cho cần cẩu đến làng định dừng cột điện thoại, đường đi vào đã bị rất nhiều ô tô đỗ chặn. Tất cả các ô tô đều treo áp phích do bà Alice thiết kế. Đài Meryton đã đến tận nơi đưa tin về việc này. Bà Alice, trong khi bà Vanessa vắng mặt vì đi du thuyền ở Med. Đã được mục ‘Lái ở tốc độ năm dặm’ mời phỏng vấn. Meredith đã viết một bài với tiêu đề Không cần bức xạ về ảnh hưởng của tia bức xạ đối với sự phát triển não của trẻ em, và chỉ có một điểm không tích cực duy nhất là cái tít ở trang đầu của tờ Biên niên sử Merytonn ‘mẹ của cô gái vị thành niên bỏ trốn trong cuộc phản đối xây dựng cột điện thoại’.
‘Mẹ rất phấn khởi!’, bà Alice vừa nói vừa gấp các khăn giấy thành hình ngôi sao. ‘Nghĩ mà xem, chỉ mới 6 tháng trước đây, chúng ta còn là những người mới đến, và giờ thì Jane đã gắn bó- thực ra là đã đính hôn với một người nhà Bingley và...’
‘Mẹ, làm sao mẹ có thể nói thế nhỉ!’. Jane bực bội. ‘Bọn con chưa đính hôn, và thậm chí nếu có, nhưng thực ra là chưa...’
‘Đợi chút nào’, Meredith cắt ngang, nhìn chằm chằm vào nhãn các chai rượu vang đỏ đặt trong tủ.
‘Loại rượu này không phải được làm từ loại nho tự nhiên, Nó sẽ làm hỏng dạ dày’.
‘Meredith’, ông Bennet đáp. ‘Bố mua nó ở Fairtrade, đúng như con yêu cầu đấy. Nó rẻ, đúng là thứ bố muốn. Và nó sẽ được hâm nóng, theo như mẹ con đã quyết định. Dừng chủ đề này ở đây nhé.’
‘Và rồi Lizzie thì sẽ đi đón năm mới ở một tòa lâu đài ở Scotland...’ Bà Alice nói tiếp, cứ như thể cuộc đối thoại chưa hề bị ngắt quảng.
‘Mẹ, đó không phải một lâu đài’, Lizzie thở dài. ‘Đó chỉ là nhà ông bà anh James thôi mà’.
‘Ồ, mẹ đã xem ảnh rồi. Ngôi nhà đó có cả tháp và tất cả những thứ khác’, bà Alice khịt khịt mũi. ‘Nó gần như một tòa lâu đài rồi còn gì.’
Bỗng bà bị cắt ngang bởi tiếng sập cửa trước, vài tiếng cười cao vút, và cửa phòng ăn bật mở. Lydia và Katie ùa vào, Lydia đeo một đôi khuyên tai lấp lánh hình ông già Tuyết và một đôi găng tay có hình tuần lộc, còn Katie đội một cái mũ thiên thần, với đôi giày lông có kèm điệu nhạc. ‘Chúc một mùa Giáng sinh vui vẻ’.
‘Hì hì, mẹ ơi, bọn con ra ngoài một chút nhé?/’
‘Nhưng các con vừa mới về mà’, mẹ các cô nói.
‘Vâng, vâng, chúng con về để bảo là chúng con sẽ đi chơi’. Katie nói từng từ chậm rãi như thể đang nói với một đứa bé 5 tuổi bị thiểu năng trí tuệ vậy. ‘Ben sẽ đưa con đi trượt băng, và con nói Lydia có thể đi cùng với Rufus. Tuyệt chứ ạ?’
‘Rufus?’, Lizzie hỏi, cô vẫn đang cố làm quen với một Katie mới mẻ đầy quả quyết. ‘Không phải cái cậu bé với đôi tai nhọn hoắt đến chơi nhà mình tuần trước đấy chứ?’
‘Chị thật là nông nổi’, Lydia thở dài. ‘Cậu ấy rất ngọt ngào và dễ thương. Cậu ấy học cùng lớp em, và cậu ấy vừa từ Niu-di-lân đến đây vào tuần trước. Vì thế, em rủ cậu ấy đi chơi cùng bọn em thôi mà’.
‘Chúa lòng lành’, bố cô thở dài. ‘Có cần báo cho phòng nhập cảnh không nhỉ?’
‘Thôi nào, bọn con phải đi đây’, Katie quyết định. ‘Hẹn gặp mọi người vào lúc Giáng sinh ạ. Con chào cả nhà!’
Đến đó thì cả hai chạy biến, vừa chạy vừa cười khúc khích suốt đường qua sảnh.
‘Thật là’, ông Bennet lắc đầu. ‘Tôi có hai đứa con gái ngốc nhất nước Anh’.
‘Ít nhất cũng không ngu ngốc như Lizzie’, bà Bennet nói. ‘Ấn Độ, thực sự là... Có biết bao nhiêu nơi mà một chàng trai với gia tài như của James có thể đưa con đi...’
‘Mẹ!’ Lizzie nói. ‘Chúng ta đã nói về tất cả những việc này một lần rồi. Và tiền chẳng có nghĩa gì ở đây cả.’
Bà Alice thở dài.
‘Mẹ biết’, bà nói. ‘Chỉ là vì.. Ừm, tất nhiên là mẹ chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho con thôi, nhưng... mà thôi, mẹ rất yêu con và sẽ nhớ con đấy’.
Lizzie ôm lấy mẹ.
‘Con cũng sẽ nhớ mẹ, mẹ ạ’, cô đáp. ‘Nhưng mẹ nghĩ mà xem, không ai trong làng mình có con gái làm việc ở tiểu lục địa’.
‘Tiểu lục địa’, bà Bennet thích thú. ‘Từ đó nghe thật ấn tượng, phải không? Để mẹ nói với cái bà Bradbury-Wells đó cho xem’.
Bà liếc quanh phòng, cười ngoác miệng đến tận mang tai, rồi quay về phía chồng.
‘Anh biết không, Chúa thật nhân từ với chúng ta, anh Harry ạ’, bà thở dài.
‘Em yêu’,chồng bà đáp, ‘Đó là điều hay nhất em nói trong mấy tuần nay đấy’.