Chương 41
Trong mơ nó nhìn thấy cảnh hỗn loạn, quỷ và các thiên sứ đánh nhau mọi thứ diễn ra quá khốc liệt. Máu me lênh loáng khắp nơi, những thi thể người ở khắp mọi nơi. Nó kinh hãi nhìn, nó thấy Satan đang cầm Thần Sát- vật của quỷ vương, có sát thương lớn trong phạm vi rộng. Satan đang đánh với một ai đó sao nó không thể nhìn rõ mặt, xung quanh người đó có một ánh hào quang rất thân quen. Nó cố gắng nhìn nhưng không thể thấy, nó tiến gần thì thấy một thi thể. Nó cúi xuống thì kinh ngạc là cậu, nó lùi lại lắc đầu:
-Không thể nào là cậu ấy? Đây là hậu quả việc không ngăn chặn chiến tranh sao?
Nó ôm đầu rồi nhìn lại cái xác ấy đúng là cậu rồi không thể nhầm được, nó thét:
-TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ VIỆC NÀY XẢY RA.
Nó bật dậy, mồ hôi chảy đầm đìa ướt hết cả trán, làm cậu đang nằm cạnh giật cả mình ngơ ngác nhìn nó nói:
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là đâu? Tôi là ai?
Nó thở hổn hển nhìn cậu rồi lầm bầm:
-Tất cả chỉ là mơ. Cậu ấy vẫn còn sống.
Cậu thấy nó nói cái gì đó liền hỏi:
-Cậu nói cái gì vậy?
Nó bóp trán rồi nói:
-Không có gì. Chỉ là gặp ác mộng thôi.
Cậu lấy bát cháo đưa cho nó rồi nói:
-Cậu ăn đi lấy lại sức, cô ta làm mấy cái trò đó không khác mấy tên bạo ɖâʍ.
-Um, cảm ơn.
Nó đỡ lấy bát cháo rồi ăn, tay nó bị trói nên bây giờ hơi tê tê cầm bát cháo hơi run run thấy thế cậu cầm lấy bát cháo và thìa. Nó nói:
-Không cần đâu, mình có thể tự làm.
Cậu thổi cháo cho nó rồi đút cho nó, nói:
-Há miệng ra nào, tớ là bạn cậu nên tớ sẽ giúp cậu hết sức có thể.
Nó lưỡng lự một chút rồi há miệng cho cậu đút, con tim nó như được sưởi ấm vậy. Một lúc hết bát cháo, cậu để bát cháo xuống thì cánh cửa bật mở. Lục Ngọc Linh bước vào, cậu ngạc nhiên:
-Ngọc Linh.
Ngọc Linh mỉm cười nói với cậu:
-Hoành lâu rồi không gặp, cậu vẫn đẹp trai như xưa.
-Cảm ơn tiên nữ xinh đẹp. Hôm nay cậu đến đây làm gì? Cậu cười nói.
Ngọc Linh ngồi xuống ghế rồi nói:
-Tớ đến thăm Dương. Mới không gặp nhau thôi mà đã thế này rồi, Dương đúng là không biết tự chăm sóc mình.
Nó hơi nhíu mày rồi giãn ra nói:
-Chào Linh. Cảm ơn vì đã đến thăm tớ.
Cậu nói:
-Tớ không ngờ hai người quen nhau đấy.
Linh nói:
-Hoành cậu ra ngoài một chút được không? Tớ có chuyện riêng cần nói với Dương.
Cậu gật đầu rồi đi ra ngoài, đợi cậu đi hẳn nó nói:
-Cô định nói chuyện gì?
-Về chuyện Bạch mộc.
-Tôi cũng đã nghĩ qua, có lẽ nên đồng ý.
-Vậy ngày kia tổ chức nhé.
-Tùy cô.
-Đừng gọi tôi là cô nữa phải thay bằng em.
-Biết rồi. Em quen cậu ấy khi nào?
-Ý anh là Hoành hả, Em là hàng xóm của cậu ấy khi ở Pháp. Cậu ấy giúp em nhiều lắm, mọi hai gọi tụi em là thanh mai trúc mã. Nhưng cậu ấy luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi con gái, cậu ấy hay nhìn chiếc khóa nào đó. Em không biết anh lại quen với con người đấy.
-Uk.
-Vậy thôi nhé, em về đây. Hãy chuẩn bị thật tốt cho ngày kia.
-Được rồi, về cẩn thận.
Ngọc Linh đi về, nó thở dài nhìn ra cửa sổ. Bầu trời xanh như đôi mắt của nó, mây lặng lẽ trôi, nó không biết liệu nó làm vậy có tốt không nữa, sau khi lấy được bạch mộc nó sẽ làm gì đây. Nó đắm chìm trong suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay, cậu bước vào thì thấy nó đang ngủ. Cậu nhẹ nhàng hôn trán nó, hôn xong cậu ý thức được việc vừa làm của mình liền đỏ mặt ngồi xuống. Cậu lẩm bẩm:
-Mình vừa làm cái gì thế này? Mình là trai thẳng không phải cong. Đã dặn lòng chỉ yêu Di cơ mà. Lại còn cái cảm giác nâng nâng hạnh phúc này là gì cơ chứ. Từ khi gặp Dương, mình cảm thấy rất lạ. Mình muốn thấy Dương hạnh phúc và muốn bảo vệ Dương, cái suy nghĩ quái quỷ gì vậy? Muốn đập đầu dô tường mà ch.ết quá.