Chương 16: Năm năm
Thời gian năm năm qua, công ty Tiếu Mặc Thần ngày một phát triển, hắn tự tay tiến hành thay máu công ty từ cao đến thấp. Hiện tại Hối Kim đã được đổ đẩy máu mới.
Nhưng dạo thời gian gần đây, đột nhiên có một công ty tên là A&G xuất hiện. Sinh ý của Hối Kim tập trung chủ yếu ở phương diện trang sức và ẩm thực, mà A&G cũng lập nghiệp dựa trên hai phương diện này.
Nghe nói công ty này rất có lực ảnh hưởng ở Mỹ, mới tiến vào thị trường Trung Quốc ngắn ngủi hai tháng đã thâm nhập vào thị trường. Hai tháng này sinh ý của Hối Kim sụt giảm, chỉ cần chỗ nào có bóng dáng A&G thì chỗ đó Hối Kim không có cách nào tham gia vào.
- Tiêu tổng, nếu còn tiếp tục như vậy, việc buôn bán cua chúng ta sẽ đi vào ngõ cụt!
Trong hội nghị cấp cao, các nguyên lão công ty ồn ào nghị luận.
- Tiêu tổng, ngài mau suy nghĩ biện pháp, nếu còn tiếp tục như vậy công ty của chúng ta làm sao có thế tiếp tục. Hiện tại A&G giống như nhìn chằm chằm vào Hối Kim, chỉ cần là nói chuyện hợp tác với Hối Kim, bọn họ sẽ giảnh giật.
Tiếu Mặc Thần nâng một bàn tay lên, ngăn lại âm thanh ồn ào bên trong phòng họp:
- Mọi người có ý kiến gì hay?
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, nhìn về nhóm người phía bên dưới.
Trong nháy mắt hội nghị chợt an tĩnh lại, giống như bị đè xuống tạm dừng, mọi người mặt nhìn nhau, không nói được lời nào.
- Nếu không có phương án, chi bằng bình tĩnh xem sự phát triển của sự việc. - Tiếu Mặc Thần bình tĩnh nói.
- Tiêu tổng nói rất đúng.
Mọi người trong phòng hội nghị đều gật đầu, rồi lại cùng nhau hùa theo đề nghị của hắn.
Đêm đó, lúc màn đêm buông xuống, Tiếu Mặc Thần vẫn còn ngồi trong văn phòng không một bóng người. Tất cả những bình tĩnh, cơ trí ban ngày đã còn không thấy, chỉ cảm thấy một sự cô đơn sâu sắc chiếm lấy tất cả.
Đã năm năm trôi qua, ngay cả cục cảnh sát cũng nghi ngờ Cố Thiển thật sự đã ch.ết.
Nhưng hắn không tin, nàng nói muốn quấn lấy hắn cả đời, tại sao cso thể nói rời đi liền rời đi được.
Trong thời gian năm năm này, hắn có vô số cơ hội để có thể hướng tòa án trình đơn xin ly hôn, nhưng hắn lại do dự. Những dằn vặt ngày xưa nổi lên trong tim hắn.
Trước kia hắn thường xuyên coi thường nàng. Nghĩ đến nàng hắn lại chạm tay vào những nơi nàng đã chạm, nhưng bây giờ trở về cảnh còn người tìm không thấy.
Mộ viên ngoại ô.
Tiếu Mặc Thần ôm một bó hoa hồng đi đến trước mộ Cố Thiển, trước mộ được lau chùi sạch sẽ, hắn đứng đó một hồi lâu, lặng lẽ không nói gì.
Cách đó không xa truyền đến tiếng gió thổi lá rơi xào xạc, trên bia mộ, hình chụp Cố Thiển mỉm cưới giống như biến thành cười lạnh. Hai mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua ảnh chụp theo dõi hắn, khiến cho hắn có một loại ảo giác, tựa như nàng ngay cạnh bên.
Cộc cộc cộc.
Cách đó không xa truyền đến tiếng giày cao gót, hắn quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Váy trắng tung bay trong gió, nổi bật trong bóng đêm, tóc dài buông xõa. Đồng tử Tiếu Mặc Thần co rút nhan, hắn ném bó hóa, nhanh chân đuổi theo bóng dánh kia.
Người phía trước dường như cảm giác được tiếng bước chân phía sau, bước chân có chút vội vàng hơn, sau đó nhấc chân chạy.
- Ai ôi!
Nữ nhân chạy nhanh quá, té lăn trên bậc thang, Tiếu Mặc Thần bước từng bước dài, thoải mái đuổi theo nàng.
- Cố Thiển, em…
Lúc bắt được cánh tay của nàng, Tiếu Mặc Thần vô cùng kinh hỉ, hắn ngẩng đầu đối diện khuôn mặt người kia lại nhìn thấy một khuôn mặt hòa toàn xa lạ.
"Ba" một tiếng, bàn tay nữ nhân đánh lên thật mạnh, nàng tức giận cởi giày cao gót cầm trong tay, đánh vế phía trước vừa đánh vừa mắng.
Tiếu Mặc Thần có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt của nàng, khiến cho nàng có chút không được tự nhiên mà dừng động tác lạ, muốn động thủ đánh người một lần nữa, nhưng lại sợ bị trả thù, vì thế nàng đứng dậy nhanh chân chạy xa.
Nhìn thấy bóng người đi xa, Tiếu Mặc Thần thu lại ánh mắt, hắn tự cười giễu mình, trở lại trước mộ Cố Thiển, lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được một chuyện. Hắn có lẽ đã yêu nàng.
Những tàn nhẫn tùy hứng trước kia tựa như biến thành đáng yêu, hoạt bát, nhưng nhớ lại thấy ngắn, ngắn đến nỗi hắn nhớ về nàng đều đã mơ hồ.
Có người, lúc có nàng bên cạnh sẽ cảm thấy người này có cũng được, không có cũng chẳng sao. Chỉ đến khi mất đi rồi, mới cảm thấy nhớ đến cỡ nào.
Đêm đó gió lạnh đột nhiên ập đến, nỗi nhớ như cắn vào xương tủy, vào trái tim của hắn. Lúc này trông hắn cô đơn đến thảm hại.
Hắn cúi đầu, lại chú ý tới hoa quả trước bia mộ.
Hóa ra những gì hắn đem tới cũng bị tùy ý đặt xuống, hắn có chút phẫn nộ, đồng thời cũng rất thương tâm.
Tiếu Mặc Thần cúi người, nhặt lại những thứ rơi xuống, đặt chỉnh tề. lên trên.