Chương 17: Gặp lại
Ngắn ngủi hơn mười ngày, A&G lấy một tình thế phát triển cực nhanh, cơ hồ lũng đoạn hơn phân nửa thị trường, mà Hối Kim trong bàn cờ này cũng chỉ có thể đứng một chỗ tự bảo vệ vị trí của mình.
- Tiếu tổng, mấy ngày nay, A&G ngày càng quá đáng, tất cả sinh ý trên tay bọn họ, chỉ cần liên quan đến chúng ta toàn bộ đều hạ thấp giá, cạnh tranh ác ý, hoàn toàn không quan tâm tới chi phí hao tổn!
Tiếu Mặc Thần ngồi im lặng trong văn phòng, trong đầu vang vọng lời của quản lí nói với hắn. Hắn suy nghĩ một chút, nhấc điện thoại cố định trong văn phòng lên nói:
- Chuẩn bị tài xế, lát nữa tôi muốn đi xem A&G.
Cao ốc A&G cách Hối Kim một khoảng cách rất dài. Tiếu Mặc Thần mang theo trợ lý đến đây thì cũng đã đến thời gian nghỉ trưa, toàn bộ tòa nhà trống trơn.
- Thật xin lỗi Tiếu tổng, giám đốc chúng tôi đang nghỉ trưa, cần im lặng tĩnh dưỡng.
Thư ký lễ phép ngăn Tiếu Mặc Thần bên ngoài.
Tiếu Mặc Thần hơi hơi vuốt cằm, ngồi trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh sau đó, thư ký mời Tiếu Mặc Thần đến văn phòng tổng giám đốc, sau đó cung kính rời đi.
Tiếu Mặc Thần nhìn bóng dáng quay lưng về phía hắn, không hiểu sao cảm giác nhìn rất quen mắt, dáng người yểu điệu, tóc ngắn tinh xảo, dưới chân váy lộ ra cặp đùi thon đẹp.
Đây là một nữ nhân rất sức quyến rũ.
- Tiêu tổng, đã lâu không gặp.
Nữ nhân quay đầu lại mỉm cười với hắn, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng, có một loại cảm giác xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm.
Tiếu Mặc Thần cảm giác như đang mơ, hắn nhìn khuôn mặt phóng lớn của nữ nhân, thậm chí có chút không dám tiến lên, ngón tay của hắn có chút hơi hơi phát run.
- Làm sao vậy? Không quen? Lão công thân ái của ta.
Tao nhã ngồi trên ghế, Cố Thiển nhìn Tiếu Mặc Thần, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp.
- Cố Thiển?
Tiếu Mặc Thần có chút khó thể tin, trong ánh mắt của hắn như bắn ra đầy hào quang, cả người như được rót vào một nguồn sống mới, hắn nhanh chóng tiến lên muốn ôm lấy nàng.
- Lần này tôi gọi anh đến, là có một văn kiện muốn anh kí tên, ôn chuyện cũ thì miễn, bởi vì giữa chúng ta cũng không có chuyện gì hay ho để ôn lại.
Cố Thiển tránh đi ánh mắt của hắn thản nhiên nói.
Bốn chữ THỎA THUẬN LY HÔN to đùng trên bàn đập vào mắt hắn. Hai mắt hắn như phun lửa nhìn Cố Thiển:
- Đây là cái gì?
- Năm năm trước tôi đã quyết định muốn ly hôn với anh, nhưng anh vẫn tìm người đến ép tôi xóa bỏ đứa nhỏ - Cố Thiển lạnh lùng nói - Hiện tại tôi thả anh tự do, cũng mời anh buông tha cho tôi.
Vừa dứt lời, Tiếu Mặc Thần bắt lấy tay của nàng:
- Đứa nhỏ nào? Em nói cái gì?
- Chuyện bản thân từng làm, không cần phủ nhận, tôi cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Hai con mắt tràn đầy hận ý gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Mặc Thần, khiến cho hắn trong nháy mắt có chút hít thở không thông.
Hắn muốn hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại không biết làm sao để mở miệng, cuối cùng chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài chìm trong cổ họng.
Cho đến khi trong văn phòng một vài nhân viên tiến đến muốn báo cáo vài chuyện với Cố Thiển, Tiếu Mặc Thần mới bị đuổi ra bên ngoài.
***
Sau khi làm xong hết công việc, Cố Thiển đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Nam nhân đang xem ti vi lập tức bắt giữ bóng dáng của nàng, nhìn nàng khẩn trương hỏi:
- Thế nào? Không phát sinh chuyện gì chứ!
Cố Thiển mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn. Nam nhân thở phào một hơi.
- Anh chỉ biết em đã xử lý tốt.
Cố Thiển đi đến bên cạnh hắn, lẳng lặng cùng hắn xem tivi.
- Hôm nay Hiên Hiên gọi điện thoại cho anh. - Tiếu Mặc Thân quay đầu nói với nàng,
Năm năm trước, nàng cùng đường nhảy sông tự vẫn, muốn tìm cái ch.ết để giải thoát, kết quả được hắn cứu.
Sau đó lại bảo vệ nàng và đứa nhỏ. Một năm sau, nàng sinh ra một nam hài xinh đẹp, đặt lên là Cố Tử Hiên, hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ, chưa mang về nước, vẫn đang gửi nuôi ở chỗ bạn của nàng ở Mỹ.
- Nó nói cái gì? - Cố Thiển nghĩ đến đứa nhỏ trong lòng tràn đầy nhu tình.
- Nó nói nó rất nhớ mẹ.
Nghe đến câu đó hốc mắt nàng có chút ướt, nàng vội vàng hỏi tình hình của đứa nhỏ gần đây, dù sao từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ nàng xa đứa nhỏ lâu đến như vậy.
Trước khi quyết định về nước, Cố Thiển do dự một hồi lâu, nhưng vì chấp niệm của mình, muốn tự mình trở về đòi một cái công đạo.
Mà Tiếu Mặc Vân vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nàng, xem đứa nhỏ của nàng như đứa nhỏ của hắn mà yêu thương.
Hai người nhìn nhau cười, nhiều lời trong lòng không nói cũng có thể hiểu rõ.