Chương 14: Nhân đây mận mới hỏi đào
Yunho tốt nhất là đừng có suy đoán nữa. Lần nào suy đoán là đúng y lần đó. Kết quả đều là mình ch.ết thảm.
Nói đến đây, người đáng ch.ết nhất chính là Park Yoochun. Đúng vậy, chính nó, luôn luôn là nó, có bao giờ là ai khác đâu!
Thật ra, mọi chuyện vốn đã tốt đẹp đâu vào đấy. Sáng hôm đó anh thức dậy, nhận ra rằng ‘A, hôm nay Changmin về!’. Bình tĩnh đánh răng, rửa mặt, thay quần áo chỉnh tề. Dự định dắt Jaejoong đi mua sắm ít đồ.
Đường đến trái tim người đàn ông một cách nhanh nhất, chính là tắt qua cái bao tử. Câu này lại càng đúng với Changmin – em trai của anh – một quý ông sành ăn chính hiệu. Yunho chưa bao giờ thấy ai có tình yêu mãnh liệt dành cho thực phẩm như vậy. Nhớ lại tài nấu nướng rất hoành tráng của tiểu yêu tinh hồi ở nhà bác Thẫm, anh chắc chắn không gây ấn tượng cho Changmin thì cũng phải để lại một dấu cộng to tướng.
Lần này em trai về, Yunho đành coi như mình chơi bài thí. Changmin là đứa biết suy nghĩ, rất hiện đại và trưởng thành. Tóm lại là có cơ hội để thuyết phục. Nếu trông chờ cái mồm Yoochun làm bè cứu sinh với cha mẹ thì chắc chắn sẽ như tàu Titanic, chìm nghỉm luôn chứ khỏi nổi. Không phải Yunho không tin tưởng vào bạn mình mà hiện tại anh chàng cũng lâm vào tình cảnh yêu đương y hệt, không khéo bị phát hiện còn quy tội kéo bè lập phái, bắt chước nhau. Quan hệ không được bề trên nhìn nhận nghiêm túc mà còn bị gạt phắt đi.
Tóm lại, phải tranh thủ sự ủng hộ từ hậu phương, sau này có bị đuổi đánh thì ít nhất cũng còn Changmin ở lại năn nỉ.
Jaejoong xem ra không đọc được sự lo lắng sâu xa ở anh, khuôn mặt bình tĩnh leo lên xe để anh chở ra siêu thị. Yunho một lòng suy nghĩ, kết quả là lôi hết tất tần tật những món em trai mình thích vào thực đơn, chất đồ đến chật kín cả xe đẩy. Sau một hồi quay tới quay lui, vẫn thấy không đủ, chần chừ mãi không chịu ra quầy tính tiền. Tới lúc này thì tóc đen nổi giận, nắm tay giật lại.
“Anh làm cái gì vậy, nuôi cả đội bóng hả?”
“Mua dư đi em, rồi về coi nấu được món nào nấu!”
“Em biết em nấu cái gì mà, anh đứng yên đi!”
Nói rồi Jaejoong đẩy xe trở ngược về mấy gian hàng, tay bỏ lại đồ trong xe về chỗ cũ. Yunho nhìn mà ruột gan thót lên thót xuống. Jaejoong à, em đừng có lựa ngay lúc này mà làm khó anh được không. Changmin đôi lúc cũng đáng sợ lắm, còn hơn cả Yoochun.
Thấy Yunho cứ đứng ngồi không yên, tiểu yêu tinh đành quay sang khoanh tay hỏi.
“Anh nói em biết là chuyện gì đi được không?”
“Mình nên mua nhiều đồ chút đi em, em trai anh nó ăn nhiều lắm!”
“Đừng bắt em hỏi hai ba lần cái chuyện mà anh biết mình chắc chắn phải trả lời thế! Có phải có chuyện gì rồi không?”
Jaejoong lại gần anh, tay nắm hờ vạt áo, đôi mắt to chăm chú quan sát từng cử chỉ trên khuôn mặt Yunho. Anh thở dài, nếu anh có thể qua mặt được con người này thì đã làm lâu rồi, thôi đành vậy.
“Anh sợ Changmin sẽ không chịu được cú sốc!”
Yêu tinh tóc đen nghe xong thì đực mặt ra, im lặng một chút nhìn anh. Yunho một lòng xin cậu hãy nói điều gì đó khả thi một chút, nhưng xem ra mong ước đó là quá lớn lao nếu người yêu của bạn là yêu tinh. “Chuyện đó là chắc chắn rồi!”
Từ Hải ngày xưa chưa chắc đã thấm thía nỗi khổ đau bằng anh bây giờ.
Anh hỏi lại, mặt xụ xuống như con nít. “Bộ em không lo hả?”
“Dĩ nhiên là em lo chứ! Cũng giống như chuyện em và Junsu với Yoochun thôi!” Jaejoong nhún vai, khẽ thở dài. “Nhưng ăn thêm vài miếng chẳng làm Changmin suy nghĩ khác đi chuyện của tụi mình đâu anh!”
“Anh biết, nhưng em… em huỵt toẹt như vậy…!”
“Anh sợ hả?” Jaejoong hỏi, cúi xuống nhìn đâu đó trong giỏ xe.
“Một chút!” Yunho đi bên cạnh, thở dài đáp.
“Hối hận không?”
“Không bao giờ!!” Yunho ngay lập tức la lên. “Anh chưa bao giờ hối hận vì yêu em hết!!”
Thường khi cái miệng làm việc trước bộ não, kết quả thật chẳng ra làm sao. Trường hợp của Yunho cũng không ngoại lệ. Jaejoong trợn mắt lên dòm anh, mặt đỏ bừng bừng. Mà không chỉ Jaejoong, lấy đôi uyên ương làm tâm, quay bán kính một trăm mét, tất cả đều đang tròn xoe đôi mắt mà chiêm ngưỡng Yunho. Nếu sàn siêu thị không phải xi măng thì đã đào được lỗ mà chui xuống rồi.
“Em đừng có cười nữa, anh xấu hổ sắp ch.ết rồi!” Yunho gắt, mặt vẫn còn đỏ tới mang tai, giả vờ chăm chú thái cà chua.
“Em mới là người bị anh làm xấu hổ xém ch.ết thì có!” Jaejoong cự lại, cố gắng nhịn cười, tay cầm hũ gia vị đưa lên mũi hửi thử.
“Anh…” Yunho tính nói mà không biết nói gì, nên cuối cùng đành im bặt.
“Lát nữa mà thấy không được thì cứ để em nói!”
Jaejoong nhỏ nhẹ. Anh nghe xong cảm thấy chút ngỡ ngàng, quay sang nhìn. Cậu vẫn đang rất chăm chú vào nồi canh.
“Cứ để anh!” Yunho dịu giọng, bỏ con dao trong tay qua một bên. “Dù sao anh cũng là anh của Changmin mà!”
“Vì vậy đó mới là vấn đề!” Jaejoong trả lời, dùng muôi múc canh nếm thử. “Anh thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó Junsu nói với em nó đang yêu đương với Park Yoochun thì sao? Chắc chắn em sẽ đột tử ch.ết ngay lập tức!”
Anh tính mở miệng nói thật ra thì Yoochun cũng không tệ đến cái mức đó thì đã bị Jaejoong quay lại lườm cho một cái. “Anh đừng có hòng mà bênh đấy!”
Nếu nói đến tệ, người yêu à, em không cảm thấy thật ra anh cũng đại loại giống Yoochun sao? Thử nghĩ ngược lại, một ngày nào đó em nói với Junsu rằng mình đang yêu đương với anh hàng xóm thì sao? Chắc chắn Junsu cũng sẽ đột tử ch.ết ngay lập tức. Lúc đó, mới là đại thảm họa.
“Anh đúng là mãi, chẳng bao giờ thay đổi!”
Jaejoong giận dỗi cằn nhằn khi thấy anh đực mặt ra trước tấm thớt và mớ cà chua. Những câu nói của yêu tinh tóc đen hay ẩn một dụng ý gì đó, thường xuyên làm cho Yunho quáng cả lên, không biết đâu mà lần. Như lúc này chẳng hạn, cậu nói như thể đã biết đến anh từ lâu lắm rồi, trong khi thật ra, họ chỉ mới gặp nhau được gần một tháng thôi.
Khoan đã! Yunho bỗng cảm thấy rùng mình. Mà có thật sự là họ chỉ mới gặp nhau được gần một tháng không?
“Jaejoong, em học chung trường đại học với anh mà phải không?” Anh hỏi, một chi tiết trọng đại khủng khiếp mà bây giờ mới chợt nhớ ra.
“Ừ, nhưng khác khoa!”
“Lúc đó em có biết anh không?” Yunho ướm lời, ngày đó anh là tài tử của khoa, khá nổi tiếng.
“Có, cả trường ai mà chả biết anh!” Jaejoong quay lại giơ tay nhờ anh đưa hộ hũ bột canh.
“Vậy à…”
“Anh lúc đó chả biết em là ai đâu, nên không cần cố nhớ lại làm gì. Đến lúc mà mọi người biết em, thì anh đã tốt nghiệp, chạy biến mất tiêu rồi!” Nói rồi tay tóc đen thoăn thoắn nêm nếm gia vị. Khuôn mặt không cảm xúc.
“Anh_”
“Không sao, có gì đâu mà anh buồn. Khoảng thời gian đó lúc nào em cũng tức đến muốn bóp cổ anh ch.ết!”
“Hở?”
“Thôi, em không có ghét anh, đừng làm cái mặt đó!” Jaejoong bật cười khi thấy vẻ mặt sắp phát khóc của Yunho, quay lại luồn hai tay qua eo anh, đầu ngả lên vai, ôm nhẹ nhàng. “Anh thử nghĩ thích một người mà không biết làm gì, suốt ngày kiếm cớ đi vòng vòng như một đứa khùng, hai năm trời mà không có được một cuộc nói chuyện cho ra hồn. Anh nghĩ, có tức đến ch.ết không?”
“Em ngày nào cũng hậm hực muốn lao vào bóp cổ anh ch.ết cho rồi. Biết bao nhiêu người thích em mà sao anh không thích em?”
“Cái hôm em gặp anh, là vì em say, chỉ là muốn chọc anh cho bỏ ghét thôi. Nếu không phải nương tình bộ mặt thộn ra của anh, em đã bay vào bóp ch.ết anh rồi!”
“Bây giờ hỏi ra cái gì anh cũng không biết, thật là, chả biết mấy năm qua em cay cú, buồn bã vì điều gì!”
Jaejoong nói một lèo, thật trơn tru. Còn Yunho nghe xong chỉ muốn quay sang bức tường bên cạnh, đập đầu vào đó mấy cái. Anh dùng tay đẩy nhẹ vai của Jaejoong ra, nhìn vào mắt cậu, hỏi một câu rất thiệt tình.
“Mấy năm qua là em thích anh thật hả?”
“Chứ anh nghĩ sao khi không em để một thằng con trai hôn?” Jaejoong nhíu mày, khuôn mặt khi nhăn lại trông vẫn rất đáng yêu.
“Jaejoong, em không nói, anh…”
“Em đã nói là em không sao. Anh đừng có như thế!” Người trong vòng tay anh bật cười ha ha. Siết chặt cái ôm, lủi sâu vào lòng Yunho hơn.
Nói là như thế, nhưng trong anh tự nhiên cảm thấy chút giận. Không biết là giận ai, giận cái gì. Có lẽ là giận thời gian, giận mấy năm tháng đại học mà cũng có khi là giận cái tính vô tình hờ hững của anh.
Hai năm cũng là thời gian. Nào có ngắn ngủi. Vậy mà Yunho quay đi quay lại, đã lãng phí hai năm mà không hề hay biết. Cái khoảng thời gian đằng đẵng đó, ai sẽ đền cho Jaejoong đây?
Nếu hai năm không là lặng thầm và buồn bã, thì đã hạnh phúc bên nhau được biết bao lâu rồi?
Giận rồi lại thấy buồn. Lần này là Yunho buồn cho Jaejoong, buồn cho sự vô tư của mình, buồn cho hai năm lẻ bóng ngơ ngác tình yêu.
Ẩn sau một tiếng ‘không sao’ là biết bao nhiêu dũng khí và những đau lòng. Một người mạnh mẽ, sẵn sàng bỏ qua những thứ ‘có sao’, thì mới nói ra từ ‘không sao’ được. Nhưng những nỗi buồn là thật, mòn mỏi là thật. Đâu thể nào chối bỏ được?
“Không sao thật chứ?” Yunho hỏi lại, hai tay nâng mặt tiểu yêu tinh lên, nhìn vào đôi mắt đen một màu, không chút sắc phớt lẫn lộn.
“Ừ, em thấy không sao!” Mắt Jaejoong hơi cụp xuống, nhìn đi hướng khác.
“Vậy sao lúc ở quê, em la hét um sùm với anh như thế?” Anh dùng tay giữ mặt người yêu lại, cúi xuống sát cậu. “Nói anh nghe!”
“Em không có!”
“Em có!”
“Không có!”
“Em tủi thân phải không?”
“Em đã nói không có mà!”
“Vậy sao lần đó khóc!”
“Em không có khóc!”
“Em có khóc!”
“Em không có khóc! Anh thích em thật rồi thì sao em phải khóc cơ chứ? Nếu như lần đó anh…”
“Sao?”
“…” Cậu nín khe, cúi đầu nhìn xuống đất.
“Thôi mà, nói anh nghe!” Yunho kéo mặt cậu lên, hôn lên mắt một cái. Giữ nguyên khoảng cách gần sát giữa hai khuôn mặt, giọng thật trầm. “Nói anh nghe hết đi. Đừng giận dỗi nữa!”
“Chỉ là em nghĩ…” Mắt cậu long lên, y như ngày ngồi trên tảng đá hôm đó, gió thổi mạnh bạt vào người. Yunho tay khẽ vuốt mặt Jaejoong, hôn lên má cậu, im lặng lắng nghe. “… nếu như anh không chấp nhận thì sao?”
Nếu như anh không chấp nhận thì sao?
Nếu như anh hét lên thì sao? Nếu như anh cảm thấy ghê tởm thì sao? Nếu như anh tránh mặt cậu thì sao? Nếu như anh đánh cậu thì sao? Nếu như anh đâm ra căm ghét thì sao?
Rốt cuộc thì là ‘nếu như’ của cái gì? Không gì cả hay tất cả?
“Sau này em đừng như vậy nữa!” Anh nói, để trán mình dựa lên trán của Jaejoong. Cảm thấy như có một mớ lùng bùng vừa được gỡ ra, cúi xuống hôn tiếp lên mặt của tóc đen.
“Hửm?” Jaejoong dụi dụi vào người anh.
“Làm vậy anh buồn, em cũng buồn. Đừng vậy nữa!”
“Khéo dụ ngọt thật~”
“Vậy giờ muốn đến bù sao đây?” Yunho nói, siết vòng tay quanh người Jaejoong một cái, vùi đầu vào tóc và cổ cậu.
Tiểu yêu tinh cười hinh hích, để con người to như con gấu là anh ôm cứng ngắc, vui vẻ nói vào tai. “Sau này thương em nhiều nhiều là được!”
Giây phút đó thấy hạnh phúc như sóng đánh vào bờ. Làm bờ cát khô hạn ngày hôm qua trôi đi. Còn lại một bề mặt mới toàn những hồi ức tốt đẹp.
À, mà một mạch nãy giờ, rốt cuộc thì Yoochun đã làm nên tội tình gì cơ chứ?
Không rõ lắm chỉ biết đó là một trong những cái tội rất to lớn của nhân loại. Vô tình trở thành bóng đèn trong câu chuyện tình yêu của người khác.
Vấn đề đó, kể ra cũng rất lằng nhằng, bắt đầu tận khi Changmin về tới nhà.