Chương 2

Kha Dụ Phân không ngờ lại gặp cô ta ở chỗ này.
Sau khi đến tiệm áo cưới lấy hết đồ, Kha Dụ Phân nghĩ thầm thời gian còn sớm nên quyết định đi uống một ly cà phê, lẳng lặng tạm biệt ngày độc thân cuối cùng của cô, thật khéo lại đụng Uông Tinh Tinh đã lâu không gặp ở trong quán cà phê.


Uông Tinh Tinh là bạn cùng lớp tiểu học của cô, từ nhỏ mẹ cô chỉ thích mang hai cô ra so sánh. So bài tập, so tài nghệ, so thành tích, so dáng người, so tất cả những thứ có thể so sánh. So đến cuối cùng cô và Uông Tinh Tinh như nước với lửa, lúng túng xa cách, bạn bè cũng không làm được.


Có lẽ là phong thủy luân chuyển nên những lời này đã ứng nghiệm, trong quá khứ Uông Tinh Tinh luôn thua cô, rốt cuộc ở chuyện lớn là hôn nhân thì lại thắng. Hai năm trước đã lên xe hoa lấy chồng, điều này làm cho tác phong cố chấp, tính tình độc tài, quen nắm trong tay tất cả của mẹ cô dường như muốn điên. Bà bắt đầu an bài liên tiếp những buổi xem mắt cho cô, cuối cùng thì ở một đống người đàn ông chưa cưới lại chọn trúng một người là người kế thừa một cửa hàng bán thuốc.


Chu Lập Đạt có tài buôn bán lại môn đăng hộ đối.


Nói đến hôn lễ, mẹ có thể nói là dùng hết sức lực vì cô mà tổ chức, từ tiệc rượu đãi khách, số bàn, hình dạng bánh cưới cho đến kiểu dáng áo cưới. . . . . . Dùng lỗ tai suy nghĩ cũng biết tất cả đều lấy mục tiêu là vượt qua Uông Tinh Tinh.


Kha Dụ Phân biết chuyện này rất buồn cười, nhưng cô đã làm một đứa con ngoan 28 năm, trừ thuận theo thì cũng chỉ có thể thuận theo.


available on google playdownload on app store


Nhìn Uông Tinh Tinh đi tới, Kha Dụ Phân do dự có nên gọi cô ta hay không, dù sao Uông Tinh Tinh từng vô cùng chán ghét cô. Không ngờ, Uông Tinh Tinh bỏ qua tất cả quá khứ, vượt lên trước một bước chủ động tiến đến chào hỏi cô.
"Hello, Kha Dụ Phân, đã lâu không gặp."


Thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta, Kha Dụ Phân hơi bất đắc dĩ, lúng túng, còn có chút thụ sủng nhược kinh. Cô thản nhiên mở miệng ". . . . . . Đã lâu không gặp, Tinh Tinh."
"Không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, muốn đi sao?"
Kha Dụ Phân lắc đầu.


"Thật tốt quá, cầm giúp mình cái này, nhanh lên nặng ch.ết mất!" Không đợi đối phương đồng ý, Uông Tinh Tinh đã giơ lên bao lớn bao nhỏ chuyển tất cả cho Kha Dụ Phân. Sau đó nhìn xung quanh quán cà phê, chỉ tay đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, nói "Bên kia còn chỗ ngồi, cậu qua đó trước, tớ đi lấy đồ uống. Cậu uống cái gì?"


"Cà phê." Rất bất ngờ nhưng Kha Dụ Phân cũng không cự tuyệt, có thể là do mẹ huấn luyện quá tốt nên cô đã có thói quen tiếp nhận chỉ đạo của người khác, đi về phía cửa sổ sát đất ngồi xuống, lẳng lặng chờ Uông Tinh Tinh.


Không bao lâu Uông Tinh Tinh cầm một cái khay đi tới, phía trên có một ly cà phê, một ly nước trái cây và một dĩa bánh.


"Mệt ch.ết đi được, sáng sớm dậy đã phải giặt một đống quần áo, còn chưa kịp thở thì đứa nhỏ ở nhà làm loạn đòi đi chơi, tớ đây thân làm mẹ cũng phải ráng dẫn con trai đi chơi." Uông Tinh Tinh oán trách thao thao bất tuyệt "Vốn không cảm thấy đói, bây giờ ngẫm lại tự dưng cảm thấy vô cùng đói, tưởng tượng có thể ăn hết một con trâu vào bụng."


Tuy than thở nhưng Kha Dụ Phân nhìn ra được Uông Tinh Tinh đang hưởng thụ điều làm cho cô ấy bận rộn ch.ết được này, nếu không cô ấy sẽ không nói mà mặt mày hớn hở như vậy.


"Vậy sao không lấy thêm vài món nữa?" Cô khẽ nhấp cà phê, không cho là chỉ bằng vào một ly nước trái cây và một vài cái bánh mà có thể ngăn cản mãnh liệt cảm giác quá đói đủ để nuốt một con trâu được.


"Tiểu thư à, tớ đã kết hôn, không còn là đứa con gái năm xưa nữa, ăn cái gì cũng phải kiềm chế, nếu không không cẩn thận, vóc người nhưng sẽ ốm đi nghiêm trọng, hoặc sẽ mập lên không cứu vãn được. . . . . . Chậc…Chậc…Chậc, hậu quả thật khó lường." Uông Tinh Tinh không hề để tâm vấn đề cô đang nhạo báng chính là vóc người mập mạp sau khi sinh của cô.


Kha Dụ Phân bị giọng nói của cô làm cho chọc cười "Đứa bé kia đâu?" Cô biết Uông Tinh Tinh có con rồi mới cưới.


"Đang ở cùng với chồng tớ, hai cha con đang ở trong phòng đọc sách bên cạnh. Tớ vừa đi chọn một ít đồ dùng hàng ngày, thuận tiện nghỉ ngơi." Bao lớn bao nhỏ ở bên cạnh chính là chiến tích của cô "Xin lỗi, tớ phải bổ sung năng lượng đã. À. . . . . . Xin cậu hãy thả lỏng chút được không. Ở đây là nơi để cho con người ta được thư giãn, cậu ngồi thẳng như vậy tớ nhìn mà lưng cũng đau, đừng làm cho tớ nuốt không trôi, cám ơn." Nhạo báng xong, Uông Tinh Tinh mở miệng thật to ăn.


Kha Dụ Phân không thể làm gì khác hơn là nghe lời, dùng hết khả năng làm cho lưng của bản thân khom xuống, để cho mình ở trong mắt Uông Tinh Tinh là đang buông lỏng.


Lần cuối cùng cô và Uông Tinh Tinh ngồi chung một chỗ là lúc nào? Cô suy nghĩ hồi lâu, phát hiện hai người đã có quan hệ tồi tệ lâu lắm rồi. Thế nên cô không nghĩ ra có ngày cô và cô ta ngồi chung một bàn cùng nói chuyện phiếm. Quả là kỳ tích.


Uông Tinh Tinh đã thay đổi, trong ấn tượng của cô thì cô ấy vì bảo vệ lòng tự trọng nên luôn giương nanh múa vuốt. Bây giờ thì cô ấy đã thu lại hết nanh vuốt đó, trở thành một người vui vẻ hài hước. Điều này qua giọng điệu nói chuyện của cô ấy thì cô có thể cảm nhận được.


"Cậu xem ra rất hạnh phúc." Kha Dụ Phân thật lòng nói.
"Không phải xem ra, mà là thật." Về đề tài hạnh phúc hay không, cô hoàn toàn không khách khí bởi vì cô quả thật là rất hạnh phúc.


"Như vậy rất tốt. . . . . ." Trong khi cô ấy đang vui vẻ, Kha Dụ Phân nghĩ không biết sau khi cô kết hôn có phải cũng có thể hạnh phúc giống như cô ấy hay không?


Ăn xong hết mấy cái bánh rồi ʍút̼ ʍút̼ ngón tay, lau miệng, hớp một ngụm nước trái cây, Uông Tinh Tinh nhìn cô "Tớ nghe nói cậu muốn kết hôn, chú rễ chắc là đã thông qua sàng lọc nghiêm khắc của mẹ Kha rồi hả?" Không hề khách khí nhạo báng.


Mẹ Kha dạy dỗ Kha Dụ Phân nghiêm khắc không ai không biết, không người nào không hiểu, đừng nói chỉ quản thành tích tài nghệ, ngay cả quan hệ bạn bè mẹ Kha cũng điên cuồng khống chế.


Trước kia Uông Tinh Tinh cảm giác mình rất xui xẻo, bị mẹ Kha chọn trúng làm bạn của Kha Dụ Phân. Điều đó làm liên lụy cô đánh mất tuổi thanh xuân quý báu, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại thì cô cảm thấy Kha Dụ Phân mới thật sự là xui xẻo. Bởi vì, xui xẻo của cô ít nhất còn có ngày thoát khỏi, còn xui xẻo của Kha Dụ Phân là cả đời. Cô cũng thông cảm với cô ấy.


"Ừ." Kha Dụ Phân cũng không phủ nhận, bởi vì không có cần thiết. Uông Tinh Tinh từ trước đến biết rõ mẹ cô là dạng người gì.


"Tớ sẽ không đến dự, bởi vì ban đầu cậu cũng không tới chúc phúc tớ. Ngay cả Bạch Thư Duy ở nước Mỹ xa xôi còn đưa thiệp chúc mừng, còn tớ mang thiệp mời đến tận nhà cậu thì…." Cô cong môi lên oán trách
"Bạch Thư Duy."


Từ trong miệng Uông Tinh Tinh nghe cái tên đó, hồi lâu sau lòng của Kha Dụ Phân đột nhiên nhảy một cái mãnh liệt, một giây sau thì tâm đang bình tĩnh như mặt hồ bắt đầu cuồn cuộn, trong đầu xuất hiện rất nhiều đoạn hình ảnh ngắn, trong những đoạn hình ảnh đó từ đầu tới cuối đều không ngừng lặp lại bóng dáng một người xuất hiện, đó chính là Bạch Thư Duy.


Đã hơn mười năm, sau khi tốt nghiệp trung học cô cũng chưa từng thấy qua anh, thì ra là anh đi Mĩ. . . . . .
Kha Dụ Phân nhéo nhéo ngón tay, tim căng lên, còn hơi chua xót.


"Chính là con riêng của một nhà giàu có, đội trưởng đội bóng rổ tên là Bạch Thư Duy, cậu đừng nói với tới là cậu không phải nhớ cậu ta. Dù sao thì cậu ta cũng học cùng lớp với cậu nhiều năm đó." Uông Tinh Tinh cho là cô quên cho nên cố gắng khơi gợi trí nhớ cho cô.


Kha Dụ Phân không quên, cuộc đời cô lần đầu tiên được chơi đu dây, còn có lần đầu tiên được cho ăn kẹo que, đều là Bạch Thư Duy cho cô. Nhưng cô đã quá lâu không nghe thấy cái tên này nên không biết phải nói gì.


Cười yếu ớt rồi cô miễn cưỡng nặn ra hình dung đơn giản của anh ta "Tớ nhớ rồi, cao kều nhưng gầy teo đúng không?"
Khi còn bé Bạch Thư Duy đen sẫm xấu xí, vóc người cũng chỉ cao bình thường, ai biết khi lớn anh ta sẽ trở thành một người đàn ông đẹp trai, còn là một tay chơi bóng rổ xuất sắc.


Anh khi còn nhỏ cũng đã rất có duyên với con gái, thành tích cũng rất tốt, nhưng có tin đồn là con riêng nên cô bị mẹ cấm lui tới với anh. Còn nữa, mẹ cho là anh là đồng lõa với trận phản nghịch khi cô mười tuổi nên vô cùng không thích anh. Vì vậy cô và Bạch Thư Duy tiếp xúc lần đầu tiên đó và cũng là lần cuối cùng.


Thật ra thì cô vẫn rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho cô thử nghiệm cảm giác đu dây, cảm ơn anh đã ở lại nơi nhỏ bé dưới chân cầu thang núp mưa với cô, làm bạn chân thành với một người yếu ớt dỗi hơn như cô.


Nhưng sau này lại xảy ra chuyện bất hạnh ngoài ý muốn như vậy khiến người vô tội như anh lại phải mang tội danh thì không nói, mà cô còn vô tình cự tuyệt tình bạn chân thành của anh. Đến bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.


"Không ngờ tớ lại gặp cậu ở chỗ này, nếu Bạch Thư Duy cũng ở đây thì tốt. Nếu cậu ta nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc bây giờ của tớ, nhất định sẽ hối hận lúc đầu không chịu nhận lời tỏ tình của tớ, ha ha ha……" Uông Tinh Tinh cười hi hi ha ha nói.


Phát hiện Kha Dụ Phân không lên tiếng, Uông Tinh Tinh thu lại nụ cười nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ. Nhìn đi, nhíu mày, nét mặt hoang mang bối rối, nhìn thế nào cũng không cảm thấy vẻ mặt vui vẻ của một cô dâu sẽ lên xe hoa vào ngày mai.


Tìm được người bạn đời cầm tay mình suốt quãng đời còn lại không phải là chuyện đáng mừng sap? Thế nào nhìn cô ấy lại uất ức giống như sắp bị đưa lên đài để tế sống vậy.
"Thế nào?" Uông Tinh Tinh dùng cùi chỏ đụng đụng cô.


Bỗng lấy lại tinh thần, cô cười che giấu "Không có, tớ có làm sao đâu." Xoắn xoắn tóc một cách thanh nhã, che giấu mất hồn của mình.
Uông Tinh Tinh xem thường nhíu mày "Cậu còn làm bộ dạng lừa gạt tớ. Cậu không soi gương sao?"
"Thế nào?" Cho là trên mặt mình có vết bẩn, Kha Dụ Phân theo bản năng sờ sờ mặt.


"Tớ thấy cậu chuẩn bị lấy chồng mà cả người ủ rủ, chẳng lẽ sắp minh hôn à?"
(*minh hôn: đám cưới ma. Ở đây hiểu là không phải cậu cưới ma chứ)


"Khụ khụ. . . . . . Cậu nói bậy bạ cái gì đó, Chu Lập đạt. . . . . . Ách, chính là vị hôn phu của tớ, anh ta chưa có ch.ết." Uông Tinh Tinh nói chuyện không che đậy miệng khiến Kha Dụ Phân sững sờ.


"Tớ không nói bậy, nhớ tới một ngày trước khi tớ lấy chồng thì quả thật hưng phấn đến mức giống như đang uống thuốc lắc, thức trắng đêm không ngủ. Có ai lại như cậu không? Không hề có vẻ gì gọi là vui mừng." Uông Tinh Tinh phản bác lại.


"Tớ...tớ vẫn luôn như vậy mà." Nghiêm túc, cứng nhắc, khô khan, không thú vị. . . . . . Kha Dụ Phân bỗng nhiên nhớ tới những lời mà bạn cùng lớp từng nhận xét về cô.
"Aizzz… Thành thật mà nói, cậu thương anh ta sao?"
Đôi mắt đẹp của Uông Tinh Tinh nhìn cô, vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc thốt ra "Người nào?"


Uông Tinh Tinh hung hăng liếc mắt, tức giận hỏi ngược lại: "Đương nhiên là vị hôn phu của cậu, nếu không thì còn là ai?"
A di đà Phật, cô còn tưởng rằng cô ấy hỏi Bạch Thư Duy.


Kha Dụ Phân âm thầm thở ra, dùng nụ cười khúc khích để che giấu rồi trả lời như đang đọc thuộc lòng trong sách giáo khoa: "Chu tiên sinh là người rất tốt, có nhiệt tình với công việc, có kiên nhẫn với người khác, cũng rất hiền lành, vô cùng. . . . . ." Cô nghiêm túc trả lời các ưu điểm của Chu Lập Đạt, nhưng không trả lời thẳng vấn đề Uông Tinh Tinh hỏi.


Chu tiên sinh? Mẹ nó, mình còn tưởng là giáo sư Lâm. Trên đời này có ai gọi chồng của mình như vậy không? Bây giờ có kiểu gọi này nữa sao? Uông Tinh Tinh cảm giác nóng bừng trong người.


"Dừng." Cô nghe không nổi nữa, dùng sức hít sâu để tránh cho mình hộc máu mà ch.ết "Kha tiểu thư, bây giờ không phải là đang chọn đại biểu cho chuyên mục người tốt việc tốt."


Không nhịn được nhìn Kha Dụ Phân hồi lâu, thấy thế nào cũng có cảm giác có cái gì không đúng, người này căn bản chưa từng yêu, cũng không chân chính thích người nào. Nếu như chỉ vì đối phương là người tốt liền kết hôn, nhất định về sau sẽ xong đời. Lời nói không để trong lòng cô liền nói.


"Còn kịp." Cô vỗ mạnh lên bả vai của Kha Dụ Phân.
Bả vai gầy nhỏ của Kha Dụ Phân nghiêng một cái, nghi ngờ không hiểu "Cái gì còn kịp?"
"Đào hôn đi." Vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm túc.


"Gì? Cậu. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn của Kha Dụ Phân khẽ nhếch, đôi mắt đẹp trợn tròn, thật lâu mới thốt ra một câu "Cậu đang nói đùa sao?"


"Bộ tớ là nghệ sĩ hài sao, ăn no rửng mỡ đùa giỡn với cậu à. Tớ nói thật, chẳng lẽ cậu muốn để mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn được nữa sao? Kết hôn là đại sự cả đời." Còn nữa, hôn nhân là thần thánh rất thiêng liêng, người giẫm đạp thần thánh nhất định sẽ gặp báo ứng.


Chính bởi vì biết là cột mốc lớn trong đời, hôn lễ ngày mai vô cùng quan trọng. Kha Dụ Phân cảm giác mình đang bị Uông Tinh Tinh đảo loạn sự bình tĩnh của bản thân nên ngưng hẳn vấn đề nguy hiểm này lại.


"Tinh Tinh, đừng làm rộn, cậu quên hôn lễ của tớ là ngày mai sao? Mặc dù đây là chuyện hai bên cha mẹ làm chủ hôn sự, nhưng không có nghĩa là chúng tớ sẽ không hạnh phúc, ba mẹ tớ ban đầu cũng do lệnh của ông bà tớ, mai mối mà thành." Cô mang ra tất cả lý do mẹ cô thuyết phục cô để nói, giữ vững tín niệm của bản thân.(*tín niệm: quan niệm bản thân tin tưởng)


"Sẽ không hạnh phúc." Uông Tinh Tinh thẳng thắn nói. Cô hiểu Kha Dụ Phân, nếu như Kha Dụ Phân có thể chấp nhận số phận cũng được, nhưng cô ấy không thể, cô ấy chỉ đè nén ở trong lòng mà thôi.


Những điều cô ấy nghĩ người ngoài như cô cũng thấy, không lẽ Kha Dụ Phân cũng không biết, cô ấy thật sự là đang trốn tránh.
Cô ấy xem mọi chuyện quá đơn giản, căn bản là mơ hồ, sai lầm cùng một người ngày ngày chung đụng, cho dù một giây đồng hồ cũng sẽ làm cho cả hai đau khổ.


"Tinh Tinh, không có người mẹ nào hi vọng con gái mình không hạnh phúc, mẹ tớ sẽ không hại tớ." Lời nói này là nói cho Uông Tinh Tinh nghe, nhưng thật ra là đang nói cho mình nghe, tự thuyết phục bản thân.


Phát hiện lời thuyết phục mơ hồ đó, Uông Tinh Tinh nhìn cô chằm chằm "Kha Dụ Phân, làm sao cậu vẫn là loại người ích kỷ làm cho người khác chán ghét trước kia hả?"
"Tớ…" Uông Tinh Tinh lên án cô làm cho cô cảm thấy kinh ngạc.


"Đúng, chính là cậu, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà cậu cũng không thay đổi dù chỉ một chút, vẫn còn là người ích kỷ làm cho tớ chán ghét, vốn tớ muốn quên sạch chuyện quá khứ nhưng khi nhìn bộ dáng của cậu bây giờ, tớ thật sự vô cùng muốn nổi giận. Cậu có biết là mặc dù trong mọi chuyện mẹ Kha có những cử chỉ đấu đá làm cho người khác phiền ch.ết đi được, nhưng thật sự để cho người khác phải tức giận đau lòng thì vẫn là cậu ——" Uông Tinh Tinh quyết định bất cứ giá nào cũng phải nói cho Kha Dụ Phân biết.


". . . . . . Tại sao?" Cô chưa bao giờ nghe người khác nói chuyện này. Vả lại chuyện này và hôn sự của cô có quan hệ gì?


"Bởi vì cậu biết rõ mẹ Kha làm như vậy sẽ phá hư tình bạn của chúng ta, thương tổn lòng tự tôn của tớ, nhưng từ đầu đến cuối cậu cũng không hề nói một câu. Nói cho cùng, cậu là đồng phạm với mẹ Kha, không nghĩ tới bây giờ cậu lại vẫn không đổi. Có vẻ làm đồng phạm đã làm cho cậu nghiện rồi."


"Cậu có nghĩ tới không, cậu không cự tuyệt thật ra là đánh mất cơ hội theo đuổi của người đàn ông chân chính mang lại hạnh phúc cho nửa đời sau của cậu? Trước kia cậu chôn vùi tuổi thanh xuân của tớ. Bây giờ cậu lại lôi kéo một người đàn ông xa lạ, cùng nhau chôn vùi hạnh phúc của hai người. Kha Dụ Phân, mỗi lần cậu đều phải kéo theo một người làm đệm lưng cùng ch.ết với cậu mới được sao?"


Uông Tinh Tinh nghiêm nghị lên án làm sắc mặt Kha Dụ Phân trắng bệch, cảm thấy đau lòng "Tớ...tớ không có. Tớ chỉ . . . . ."


Bởi vì lúc đầu cô ngây thơ làm phản nên hại mẹ gặp chuyện ngoài ý muốn, vì vậy cô áy náy ưng thuận cam kết rằng đời này cô phải ngoan ngoãn, vĩnh viễn đều phải ngoan ngoãn, không thể để mẹ khổ sở cho nên mới phải thuận theo mọi chuyện, không được làm phản.


Cô không phải cố ý muốn thương tổn Uông Tinh Tinh. Đừng nói là kéo một một người làm đệm lưng cho cô.


"Quan trọng không phải là cậu có nguyện ý hay không, mà là cậu đã làm như vậy." Uông Tinh Tinh tức giận hung hăng nói "Kha Dụ Phân, cậu đã yêu chưa? Cậu biết cuộc sống thật ra có rất nhiều lựa chọn khác nhau không? Gả cho một người không phải người đàn ông mình yêu, thật sự cảm thấy vui không? Cậu sẽ hạnh phúc sao? Cậu còn cười được sao?"


"Tớ. . . . . ."


"Tớ có thể trực tiếp nói cho cậu biết, đáp án tuyệt đối đều là KHÔNG, nhưng nếu như lấy được nhiều câu trả lời không như vậy, cậu vẫn có thể thờ ơ, vậy tớ chỉ có thể nói…… Cậu thắng, tớ nghiêng người bái phục." Nói xong, Uông Tinh Tinh cầm bao lớn bao nhỏ lên rồi xoay người rời đi. Bởi vì cô sợ bản thân còn không đi thì sẽ mất khống chế động thủ đánh người.


Nhưng lời muốn nói còn chưa nói xong, tựa như vẫn còn cảm thấy bức bối cho nên cô lại cầm bao lớn bao nhỏ xoay người đi lại bên cạnh Kha Dụ Phân, một tay chống cái bàn, nghiêm túc cẩn thẩn nói với cô ——


"Quên nói cho cậu biết, mặc dù trước kia tớ cái gì cũng thua cậu nhưng có một thứ tớ chắc chắn không thua cậu. Đó chính là dũng khí. Bởi vì có dũng khí, cho nên tớ mới bạo gan có được hạnh phúc. Thật đáng buồn cậu lại chỉ có thể bị động nhận dũng khí mà mẹ cậu đưa cho cậu, cái này có lẽ rất quang vinh và chói lọi, nhưng cậu không thích hợp. Cậu không phải là không thể ngăn cản, cậu chỉ gian xảo giao quyền quyết định cho người khác, để cho người khác thay cậu gánh chịu tất cả thì thật là xấu."


"Đó là bởi vì mẹ tớ. . . . . ." Kha Dụ Phân cố gắng giải thích.


"Đừng lấy cớ lúc mẹ Kha tai nạn xe cộ ra nữa, đây chẳng qua là một việc ngoài ý muốn, là do đối phương vượt đèn đỏ. Cậu diễn vai chuộc tội đó cũng đã lâu rồi. Cho dù muốn chuộc tội, cậu cũng không nên kéo một người đàn ông khác theo, cậu không có tư cách giẫm đạp hôn nhân thần thánh. Xem ra, cậu đẹp ngọt ngào tinh tế như vậy chỉ là biểu hiện của một đứa con nít mà thôi." Nói một hơi nhiều thứ như vậy rồi Uông Tinh Tinh vui vẻ thở ra.


Mình là biểu hiện đẹp ngọt ngào tinh tế của một đứa con nít?
Nhiều năm qua, cô mệt mỏi diễn vai con gái ngoan cho mẹ như vậy lại bị Uông Tinh Tinh nói thành biểu hiện của đứa con nít.


"Xin lỗi, lời nói của tớ luôn nặng như vậy, nhưng tớ không còn từ gì để hình dung cậu nữa rồi. Hẹn gặp lại." Lần này, Uông Tinh Tinh đi thật sự không quay đầu lại.
Kha Dụ Phân bị thuyết giáo làm sững sờ đứng yên tại chỗ, thật lâu sau cũng không nói được lời nào . . . . . .


Kha Dụ Phân, cậu đã từng yêu sao?
Cậu biết cuộc sông này có rất nhiều lựa chọn hay không?
Gả cho một người không phải người đàn ông mình yêu, thật sự cảm thấy vui không? Cậu sẽ hạnh phúc sao? Cậu còn cười được sao?


Cô đáp không được, bởi vì cô nắm chắc được câu trả lời là khẳng định thì 4 cảm giác mãnh liệt dường như làm cho cô không thể hô hấp.


Năm mười tuổi, cô giận dỗi mẹ chạy ra khỏi nhà và làm bạn được với Bạch Thư Duy. Năm hai mươi tám tuổi cô không biết làm sao lại chỉ có một mình. . . . . .
Cô biết rõ là Bạch Thư Duy là người bạn đầu tiên của cô, nhưng cũng đã cách xa anh rất lâu rồi.


Cô nhớ anh, thật ra thì cô vẫn rất nhớ, rất rất nhớ anh.
Uông Tinh Tinh nói những thứ kia cô đều hiểu, nhưng có thể không? Cô thật có thể dũng cảm một lần như vậy sao?
Kha Dụ Phân yếu ớt nhắm mắt lại mà lòng thì bất an.


Giây lát sau cô lắc đầu. . . . . . Không, cô không thể làm như vậy, ngày mai là hôn lễ rồi. Cô không thể làm hư tất cả, khiến ba mẹ mất thể diện.
Cô không thể.


"Tiểu thư Kha Dụ Phân, con nguyện ý gả cho tiên sinh Chu Lập Đạt làm vợ, đời này bất luận là giàu sang phú quý hay ốm đau bệnh tật đều không xa cách không?" Trong giáo đường thần thánh, giọng của mục sư trang nghiêm hỏi Kha Dụ Phân đang đứng bên cạnh chú rể.


Sau lớp khăn voan trắng đội đầu của cô dâu, Kha Dụ Phân theo bản năng nhìn về phía dáng người mập mạp không hề đẹp trai đứng bên cạnh, Chu Lập Đạt.
Lời nói của Uông Tinh Tinh giống như thuốc lắc làm cho cô hứng phấn. . . . . . Cô bỏ đi.


Cô không thể hại Chu Lập Đạt, anh ta là người tốt. Lần đầu tiên gặp anh hay là sau đó có gặp mặt vài lần thì lòng của cô luôn bình tĩnh như mặt hồ yên tĩnh, không hề có động lòng hay run rẩy như trong tiểu thuyết ngôn tình, đừng nói là mỗi lần gặp mặt luôn nói về những đề tài nhàm chán như thời tiết, không khó để tưởng tượng ra cuộc sống tẻ nhạt sau hôn nhân của bọn họ.


Mặc dù như thế nhưng cô cũng không phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt của hai nhà bọn họ. Bởi vì cô tin rằng hai người môn đăng hộ đối mặc dù không có yêu đương oanh oanh liệt liệt, nhưng bọn họ sẽ có một đoạn hôn nhân nước chảy đá mòn, còn nữa người chồng này là mẹ vì cô là nghiêm túc tuyển chọn, sẽ không hỏng bét như vậy đâu. Điều cô duy nhất làm chính là ngoan ngoãn diễn tốt vai người vợ hiền dịu dàng, ngoan ngoãn gả cho Chu Lập Đạt.


Cho đến ngày hôm qua, cô vẫn kiên định cho là như vậy. Bây giờ sau một đêm trải qua người từng trải nói những lời kinh thiên động địa, những thứ trước kia cô đã từng tín niệm thì hôm nay cũng đã đổ sụp tất cả. Cô phát hiện, cô không xác định được, cô bị nhiễu loạn rồi. . . . . .


Kha Dụ Phân nhìn chằm chằm Chu Lập Đạt bên cạnh, đêm qua cô đã đấu tranh vì tương lai của hai bọn cô, cô quyết tâm đập tan mặt nạ đẹp đẽ này.


Đêm khuya vì khát nước Kha Dụ Phân đứng dậy xuống lầu uống nước, mủi chân vừa bước vào bậc thang thứ nhất, lỗ tai đã nghe thấy tiếng đồ vật vỡ vụn ở lầu dưới truyền đến, tiếp đến là âm thanh tức giận chấn vấn của mẹ cô.


"Tôi hỏi ông, ông có phải còn lui tới với con đàn bà kia không?" Trần Lệ Linh nhìn chằm chằm chồng của mình.
Kha Chấn Đông yên lặng không nói.
Thoáng chốc, một tấm hình bị ném lên trên bàn trước mặt ông.
"Ông nói đi, ông không phải là nói sẽ xử lý sạch sẽ sao? Cái này là cái gì?"


Mặt Kha Chấn Đông biến sắc "Bà đã thuê thám tử theo dõi tôi. Họ đã nói cho bà nghe hết, bà còn tới hỏi tôi làm cái gì?"


"Ông không có lương tâm……. Không có lương tâm, ông lại còn gạt tôi. Gả cho ông nhiều năm như vậy, sao ông nỡ… Vì cái nhà này chăm lo, mà ông cư nhiên như vậy đối xử với tôi như vậy sao?" Nghe được chồng gián tiếp thừa nhận, Trần Lệ Linh cũng không để ý đến dáng vẻ thường ngày bà vẫn coi trọng, hoàn toàn vứt bỏ tất cả mà cãi lộn, đập vỡ tất cả những thứ tay với được, mắt nhìn thấy.


"Bà náo loạn đủ chưa? Đừng nói giống như tất cả sai lầm đều là do tôi, những năm qua không phải tôi đều nỗ lực không ngừng để kiếm tiền nuôi gia đình sao? Tôi không phải máy móc, tôi cũng cần phải thở, nhưng bà có quan tâm đến tôi sao?"


"Là ông không quan tâm đến tôi, ông đi tìm người phụ nữ khác!" Bà phẫn hận hất tay chồng ra.


"Đó là bởi vì bà luôn không để cho tôi thở." Kha Chấn Đông đã ngoài năm mươi, rốt cuộc không thể nhịn được rống to "Bà có để cho tôi tùy ý hành động không, tự tại mà buông lỏng không, ăn mặc ngủ nghỉ đều muốn tuân theo những quy định hà khắc hoang đường của bà. Mà bà gả cho tôi cũng không phải bởi vì bà yêu tôi, bà muốn gả cũng chỉ vì cái điều kiện là môn đăng hộ đối này mà thôi. Mà đời nàytôi hối hận nhất là lúc ban đầu đã không cự tuyệt cuộc hôn nhân này."


". . . . . . Ông nói cái gì? ! Làm sao ông có thể nói là như vậy?" Bà kinh ngạc nhìn người chồng đã kết hôn với mình hơn ba mươi năm.


"Tôi có nói lỗi sao? Bà hãy tự vấn lại lòng mình xem, vì thỏa mãn tính cách độc tài của bản thân, bà xem bà đã biến đứa bé Dụ Phân thành cái dạng gì rồi? Tôi cũng bị biến thành hình dáng gì?"
"Dụ Phân rất tốt, tôi dạy dỗ con rất tốt." Bà vô cùng tự tin nói.


"Tuổi còn trẻ mà lại trầm lặng như vậy, cái này mà gọi là tốt? Bà đang lừa mình dối người, bà căn bản chỉ đem ý muốn của bản thân áp đặt lên trên người con bé mà thôi, tựa như bà đối đãi với tôi vậy. Bà sắp đặt tất cả mọi thứ có hỏi chúng tôi có muốn điều đó hay không, bà vĩnh viễn chỉ muốn chúng tôi tiếp nhận, tiếp nhận rồi lại tiếp nhận. Lệ Linh, tôi chịu đủ rồi, chúng ta ly hôn thôi, đợi ngày mai hôn lễ của Dụ Phân kết thúc, chúng ta đường ai nấy đi thôi. Dù sao bà cũng không yêu tôi, tôi cũng không thương bà, tiền, xe, nhà cửa,… tôi cho bà toàn bộ. tôi chỉ muốn tự do của tôi."


Nghe được quyết định của ba, cả người Kha Dụ Phân rét run. Đến khi trở về phòng, cô vẫn còn run rẩy.
Ly hôn. . . . . . Trời ạ! Tại sao có thể như vậy? Ba và mẹ làm sao lại gây gổ? Bọn họ không phải vẫn luôn rất ân ái sao? Lại nói, ba bên ngoài tại sao có thể có tình nhân?


Nhớ lại vài ngày trước dùng cơm với mẹ, mẹ còn tự tin nói với cô…….


"Chỉ có môn đăng hộ đối mới chân thật nhất, con xem mẹ với ba con, chúng ta cũng là đi xem mắt mới quen biết nhau. Ban đầu không có yêu oanh oanh liệt liệt, cũng do cha mẹ hai bên làm chủ rồi kết hôn, nhưng chính vì mẹ với ba con môn đăng hộ đối cho nên sau khi kết hôn mới có thể yên ổn sống với nhau như vậy. Con xem những lời yêu đương lúc nào cũng nói ra ngoài miệng có so với mẹ và ba con được không?"


Lời của mẹ nói vẫn còn văng vẳng bên tai, câu chuyện tốt đẹp đó đã bị phá vỡ, cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối chính là gốc rễ của tội lỗi


Thì ra xé lớp mặt nạ xinh đẹp mới là đúng đắn, mất đi tín ngưỡng duy nhất cô luôn lệ thuộc vào, cô vô cùng hoài nghi. Như vậy cô vẫn có thể thuyết phục bản thân gả cho Chu Lập Đạt sao?
Huyệt thái dương của Kha Dụ Phân bỗng cảm thấy vô cùng nhức nhối……….






Truyện liên quan