Chương 19: Ra viện-làm quen bạn mới
Nhìn thấy cái trán đã sưng tấy đến lộ rõ mạch máu, cô không bận tâm đến câu hỏi vô nghĩa của hắn nữa. Tử Ngạn ho khan hai cái, yên phận ngồi xuống giường, không biết nên hỏi cái gì. Là hỏi cô tại sao đến đây? Đầu cô chắc chắn không có vấn đề? Là cô trốn viện hay là bác sĩ thật sự cho phép? Có rất nhiều câu hắn muốn hỏi, nhưng mà miệng mở không nổi
Hắn không phải muốn nghỉ ngơi? Tại sao không chườm đá, như vậy đến chiều trên trán sẽ để lại một cục sưng to như quả trứng gà, khẳng định nhìn sẽ rất buồn cười. Ngón tay cô khẽ cử động, chuyển động lại gần gương mặt anh. Tử Ngạn mắt mở to, tim đập thình thịch nghe vô cùng rõ ràng, ngón tay thon nhỏ của cô vậy mà dường như muốn chạm vào da thịt hắn. Dù chỉ là tưởng tượng, hắn cũng thấy nhồn nhột ở da thịt
Nhưng không phải, hắn xấu hổ nhận ra hình như mình có chút trông đợi. Cô chỉ đang lấy chai dầu ở cái tủ sau đầu hắn. Tử Ngạn thở hắt ra một cái, cả mặt nóng ran, hơi thất vọng một chút. Cô ngắm chai dầu vài giây sau đó lại đưa cho hắn. Cái mặt hắn hẳn ngày mai sẽ bị đồng đội la rầy nhiều lắm, không thể lại trông thảm hại hơn được nữa
Hắn chưa từng nhận bất kì sự quan tâm nào của cô. Đây là đầu tiên. Cũng khiến hắn thật xúc động. Hắn ngậm ngùi nhận lấy chai dầu từ tay cô, thấy lòng có chút nhột. Hắn cũng biết nhìn mình bây giờ có bao nhiêu phần đáng thương. Tử Ngạn lắc đầu cười khổ, không hiểu sao hắn lại cười, hơn nữa còn cười rất sảng khoái
Lúc nãy tham gia, quả thực, lòng hắn không yên. Đúng hơn, hắn không có tâm trí nào ghi bàn được nữa. Hắn thấy vị trí này hẳn là nên của Đại Vũ, hơn nữa hắn nhớ nhung buổi chiều ở phòng bệnh cùng với cô, thích nhất là cảm giác chỉ muốn nhìn thấy gương mặt càng ngày càng hồng hào của cô. Hôm nay cô lại đến đây coi hắn thi đấu, đúng là một bước tiến lớn
Tử Ngạn không sợ ngày mai, tính tình cô lại thay đổi như thời tiết, có thể sẽ lạnh lùng bước ngang qua mặt hắn. Nhưng không sao, lúc đó, hắn sẽ quay đầu lại chủ động gọi tên cô. Chắc chắn, Tư Du sẽ dừng chân nhìn hắn, đợi hắn nói ra chuyện cần nói. Thật ra, hắn chỉ muốn đi cùng với cô đến nhà ăn, cùng ăn cơm với Hồ Huân, hắn còn chưa giới thiệu hai người với nhau nữa
Hồ Huân nhất định sẽ rất hào hứng cho coi. Nghĩ đến một buổi trưa ba người ngồi cùng một bàn ăn cơm, hắn lại thấy thích thú vô cùng. Vết bầm trên trán vậy mà cũng bớt đau hơn. Tử Ngạn lại nhe răng cười, không hỏi lí do cô ở đây, chỉ kể chuyện trên trường cho cô nghe. Thật sự trong câu chuyện của hắn, cô không hề quen biết một người bạn nào, cho dù là trong hay ngoài lớp. Nhưng cô vẫn nghe, đúng hơn là cô cho hắn biết mình đang nghe, chứ không "thật sự" lắng nghe
Hắn vậy mà cho rằng cô hiểu tất cả, nên kể càng hăng hái hơn nữa. Cô tự hỏi, cô không hề đáp lại, vậy mà hắn vẫn cười đùa cứ như đó là chuyện kể cho rất nhiều người nghe. Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ cho rằng đầu óc hắn không bình thường. Bất quá, cô cũng ngồi ngoan ngoan nghe hắn kể chuyện, dù sao cũng không có chuyện gì để làm
Còn công việc, cứ để ngày mai tính đi....
Sáng hôm sau, Lương Tư Du trở lại trường, dư luận lại một lần nữa dậy sóng. Tử Ngạn đề nghị sáng sớm đến chở cô đi học bằng mô tô, sợ cô đi bộ ngoài đường bây giờ, có thể bất chợt đau đầu, ngất xỉu trên đường, như vậy rất nguy hiểm. Mà Đông Hạo lại nhờ hắn trông chừng cô giúp nó, hắn đương nhiên càng không thể từ chối, hơn nữa còn rất vui vẻ làm nhiệm vụ
- Hồ Huân thật sự rất muốn gặp cậu, trưa nay mình sẽ sắp xếp một chút - đợi Tư Du sửa váy áo xong, hắn lại tiếp tục đi bộ cùng cô lên lớp, miệng liên tục cười nói - tên đó á, bình thường nói nhiều vô cùng, suốt ngày chỉ biết chơi game là chính, tán gái là phụ, giống hệt như ba hắn, chú Minh Triết, là bạn của ba mình từ nhỏ. Nếu gặp hắn, chắc cậu cũng chỉ thấy một cỗ phiền phức mà thôi....
Hắn chê bạn mình nhiều như vậy, còn muốn giới thiệu với cô. Ách, chuyện này, cô cũng không khống chế nổi nghe được. Từ suốt ngày hôm qua đến giờ hắn cứ luôn miệng kể với cô người bạn tên Hồ Huân đó, cô không thể không nghe lọt tai. Có điều, bọn họ nhận ra, từ sau khi từ bệnh viện trở về, nét mặt cô có chút mềm mại, cơ miệng cũng kéo lên một chút, ít ra cũng không đáng sợ như trước
Hay nói đúng hơn, ở gần Tạ Tử Ngạn, tâm trạng cô đặc biệt hòa hoãn, giống như đang thực sự chấp nhận người này trở thành "người quen". Đám Đại Vũ kì lạ là không có động chạm gì tới hắn cũng như cô, chỉ ồn ào một góc lớp như mọi khi thôi. Mà hắn lúc trước hay sang đó nói chuyện bây giờ cũng không còn, cô không hỏi, hắn cũng làm như không có gì, ngồi yên một chỗ, có khi là học bài, có khi là nói chuyện với cô
Tư Du thật thấy, hắn có chút đáng thương. Từ một người năng động luôn vui vẻ với bạn bè lại trở nên giống như, giống như càng ngày càng khép kín, chỉ nói chuyện với cô. Mà đáng thương hơn là chỉ có mình hắn tự nói, tự cười, còn cô chỉ vẫn chăm chú chép vở tập của hắn. Có đôi lần cô tự hỏi, mình có nên đáp lại như một sự lễ phép? Có nên khiến hắn không trở nên cô độc như bây giờ?
Cô biết, mọi người không truy cứu chuyện của cô nữa, khắc có lí do, nhưng cô không hỏi, cũng không muốn làm lớn chuyện. Như bây giờ là tốt rồi, yên bình, đúng như cô mong muốn. Phát bài tập, cô vẫn là người đạt điểm tối đa. Giờ trưa, cô vẫn xuống căn tin ăn cơm, cũng ngồi ở chỗ cũ, không khí ồn ào không ảnh hưởng đến cô vẫn như cũ
Chỉ là, ở đối diện còn có xuất hiện không chỉ một, mà là hai người, là hai người đó. Một là Tử Ngạn cô đã biết tên biết mặt, còn một người, cô đoán, chắc là bạn của hắn, Hồ Huân. Nhìn nét mặt hai người cũng trẻ con y như nhau, cô nghĩ những lời chê bai của hắn về người bạn này cũng không hoàn toàn là sai. Nghe Tử Ngạn giới thiệu xong xuôi, Hồ Huân đưa tay ra trước mặt cô chào hỏi
- Xin chào, mình là Hồ Huân
Không có một cử động nhỏ nào khiến Hồ Huân nghĩ người này không bị điếc hoặc là hắn không tồn tại. Hồ Huân nhướng mày kinh ngạc, khả năng coi thường người khác của người này cũng thật là phi thường rồi, hắn ta nhìn Tử Ngạn một cái. Tử Ngạn chỉ nhún nhún vai, tỏ vẻ tự mãn, cho rằng mình đã đạt được một cấp bậc đối xử mới của cô
Nhìn vẻ mặt của Hồ Huân, hẳn là giống như hắn lúc trước mới khi gặp cô đi, cũng ngẩn ngơ như kẻ ngốc như vậy. Chuyện này đối với Tư Du là bình thường, rất bình thường. Cô không quan tâm đến người khác, hắn đã quá quen. Chỉ là có cảm giác kiêu ngạo so với Hồ Huân, cảm giác cô đối xử với hắn đặc biệt hơn những người khác, ở trên đỉnh cao của sự thành công
- Cười cái gì? - Hồ Huân chán ghét vì bị bỏ lơ, tức giận nhìn Tử Ngạn
- Quà đâu? - hắn chìa chìa tay, vẫn chưa ngưng cười
- Không mua - Hồ Huân cúi đầu ăn cơm, coi như không nghe thấy
- Không sao, chiều nay mua cũng được. Mình cũng coi như dẫn cậu làm quen Tư Du một tiếng rồi còn gì
- Nhưng cậu ấy căn bản đâu có nói chuyện với mình - Hồ Huân nuối tiếc nhìn Tư Du, thật muốn nghe giọng người này một chút. Muốn biết người đứng nhất trường sẽ có giọng nói như thế nào - cậu, cậu, cậu thật sự đã kèm Tử Ngạn học trong kì thi lại sao? - Tử Ngạn nuốt nước miếng nhìn cô, cô sẽ trả lời? Hoặc không?
Đũa trên tay dừng lại, cơm đã ăn được hơn một nửa, bụng cô đã hơi no. Cô vốn, không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này, nhưng mà cô lại không muốn làm hắn mất hứng. Hắn giới thiệu bạn với cô, cũng không có nghĩa là cô sẽ kết bạn này nọ, cô cũng sợ, người bạn này cũng sẽ như đám người Đại Vũ kia. Hắn lại nói, người này là bạn từ khi mới lọt lòng mẹ của hắn, hẳn cũng sẽ giống như hắn
Không muốn làm hắn mất hứng? Từ khi nào cô lại có suy nghĩ này? Từ khi hắn chủ động chăm sóc cô ở bệnh viện, từ khi nghe ba mẹ hắn nói hắn đã thay đổi, cố gắng đọc sách hơn từ khi quen biết cô, từ khi Đông Hạo nói trong cái đêm cô phẫu thuật, hắn đã thức trắng ngoài hành lang, từ khi cô nhận ra mình cũng không quá chán ghét hắn như lúc đầu?
Có quá nhiều chuyện hắn can dự vào. Trong kí ức 6 tháng này của cô, hắn thường xuyên có mặt, thường xuyên xuất hiện rồi quấy nhiễu, khiến cô đau đầu. Đã muốn đẩy hắn ra xa, chỉ có một chút động lực nhỏ, đến khi hắn quay lại, cô liền yếu mềm đến không cưỡng lại được ý muốn buông xuôi, mặc cho mọi chuyện theo lẽ tự nhiên. Lẽ tự nhiên? Chính là cái gọi như bây giờ, hắn thân thiết với cô
Cô đã thay đổi. Cô thừa nhận. Dù bản thân rất cố chấp, nhưng cô thừa nhận chuyện đó. Mọi gánh nặng về việc làm, đi học trên trường, cô thấy thật nhẹ nhàng vô cùng. Tâm trạng lúc nào cũng tốt hơn lúc trước, tối về ăn cơm cùng Đông Hạo cũng không còn miễn cưỡng nặn nụ cười nữa. Cô nhận ra trước khi gặp hắn, cô luôn đặt mình vào một khuôn khổ, bắt ép mình làm mọi chuyện một cách hoàn hảo không được sai sót, rồi mệt mỏi
Mệt mỏi? Cô cuối cùng cũng biết mệt mỏi. Quả nhiên, chỉ có khi lúc thanh thản mới biết mình đã từng mệt mỏi. Rốt cuộc tại sao cô lại sống cuộc sống quá hà khắc như vậy? Cố gắng đi làm, đi học, chính là muốn tìm một học bổng đi Mỹ, muốn đưa Đông Hạo đi cùng, sang đó tìm ba cô. Mặc dù cô biết có qua đó, mọi chuyện cũng không thay đổi nhiều. Nhưng mà cô muốn chứng minh, bọn họ có thể sống tốt dù không có ba
Thì sao chứ? Lần đầu tiên trong suốt gần 7 năm, cô thấy nhiệm vụ mà đặt trọng cả đời lại không quan trọng nhiều đến vậy. Là do hắn sao?
- Ừm - mãi một lúc sau, Hồ Huân còn tưởng cô sẽ không quan tâm, lại nghe được âm thanh trong trẻo nào đó mà hắn ta còn tưởng mình bị ảo giác. Giọng nói đó, lại là của Lương Tư Du?