Chương 36: Bắt đầu bước đi
Sáng hôm sau, Tư Du đến biệt thự nhà họ Tạ. Nhưng có thứ gì đó rất lạ. Căn nhà im ắng lạ thường. Chỉ có mẹ hắn là ở đó. Nhưng bà cũng chỉ nhìn cô với đôi mắt cười như chào đón, hiền dịu hơn rất nhiều. Tư Du có chút nghi ngờ, rồi cô theo thói quen đi lên căn phòng bên trái kia. Cả tầng lầu chìm trong tĩnh mịch, kì lạ là không hề thấy một bóng người làm nào
Tư Du gõ cửa hai tiếng rồi mở ra. Cửa không khóa!? Cô bước một bước vào phòng, căn phòng cũng không lộn xộn. Tử Ngạn ngồi trên giường, đặt hai tay lên chân, nghe tiếng mở cửa, đầu hắn có chút nghiêng như đang chăm chú lắng nghe từng chuyển động nhỏ nhặt, đặc biệt nhạy cảm
- Cô đến rồi! - hắn biết cô đến? Là lần đầu tiên đoán đúng. Hoặc là, chuyện này cũng dễ hiểu, căn nhà cũng chẳng còn ai
- Sao vậy? - cô khép hờ cửa, nhìn hắn kì lạ. Cô cố gắng quan sát xung quanh, không có dấu hiệu bất thường
- Tôi muốn cô giúp tôi trở thành tổng giám đốc của Phúc Nhật - Tư Du bất ngờ, đứng sững một lúc lâu. Thấy cô không lên tiếng, chắc hẳn đang rất ngạc nhiên, hắn nói tiếp - vậy, bây giờ tôi phải làm cái gì?
Cô không dám hỏi, hắn là đang nói thật hay giả. Cô có cảm giác tất cả những gì mình làm suốt 3 tuần này, cũng chỉ để nghe được câu nói này của hắn. Vẻ mặt cương nghị ánh lên tia quyết đoán kia, chắc chắn hắn đã nghĩ thông suốt, không bận tâm đôi mắt mình mù hay sáng, hắn chính là muốn quay về với cuộc sống của mình. Không hiểu sao, sống mũi cô có chút cay
- Bây giờ, bây giờ.....tôi chỉ muốn anh lặp lại câu nói này với bản thân một lần nữa, để chắc chắn rằng anh không hối hận - giọng cô lạc hẳn đi, hắn nghe thấy rõ. Tử Ngạn cũng không cho rằng cô lại xúc động như vậy. Thì ra cô gái này trước mặt hắn nói lời đanh thép, phía sau lại giàu tình cảm như vậy, thỉnh thoảng cũng thật đơn giản
- Tôi muốn cô giúp tôi trở thành tổng giám đốc của Phúc Nhật, một cách đúng nghĩa
- Ừm, tôi sẽ, tôi sẽ giúp anh - đương nhiên là như vậy rồi, bởi vì đó chính là lí do cô trở về đây mà. Tư Du hơi run lấy máy ảnh trong túi ra, dù biết hắn sẽ không thích hoặc là cáu giận lên nhưng cô vẫn cứ muốn ghi lại khoảnh khắc này. Lại nghe thấy tiếng máy ảnh, Tử Ngạn lại theo thói quen gắt lên
- NÀY, tôi đã nói cô đừng chụp ảnh nữa rồi mà - không quan tâm lời hắn nói, cô cất máy ảnh vào trong túi rồi đặt túi xuống đất
- Bây giờ, chúng ta cần phải tu sửa lại vẻ ngoài của anh, chúng ta vào phòng tắm trước đã - cô nhanh chóng chạy vào phòng kiểm tr.a xem rồi trở lại - anh vào đó đợi tôi một chút, tôi xuống nhà lấy một ít đồ - hắn chưa kịp đáp trả, đã nghe được tiếng đóng cửa sầm. Tử Ngạn lắc đầu buồn cười, không hiểu tại sao lại cười. Cô lại khẩn trương như vậy, thật giống một đứa trẻ
Hắn chầm chậm vào phòng tắm. Tư Du trở lại, cùng với cây kéo trên tay và một chiếc khăn mỏng to. Cô đặt hắn ngồi trên thành bồn tắm, quàng khăn qua cổ. Kéo cầm trên tay, cô nhìn sơ mái tóc rậm dày lộn xộn của hắn, không biết nên bắt đầu cắt từ chỗ nào. Tư Du hít một hơi, rồi cô cũng bắt đầu cắt phần bên trái trước
Nghe tiếng kéo bấm bấm liên tục thật vui tai, Tử Ngạn có thể cảm nhận được tóc mình đang rơi trên sàn, hắn cũng đã lâu không quan tâm đến mái tóc dài đến suýt ngang vai của mình, cắt rồi, cũng thấy đỡ ngứa cổ hơn
- Cô biết cắt tóc?
- Không, đây là lần đầu cắt tóc của tôi
- Cái gì? - hắn giật mình, đầu hơi lệch, cô lấy tay chỉnh lại rồi cắt tiếp
- Cắt tóc cũng khá dễ, anh yên tâm, nếu xấu, cứ ra tiệm cắt lại là được - hắn không nói gì nữa, cảm giác mái tóc mình thật éo le. Hắn không dám đưa tay lên sờ thử, chỉ sợ kéo cắt trúng tay. Khoảng 30 phút sau, cô cất kéo. Lại chuyển sang dao cạo. Thấy cô bôi kem lên cằm của mình, hắn có hơi hoảng
- Cô....cô có biết cạo râu không?
- Cái này thì tôi biết - cô hơi buồn cười. Ở nhà, cô thường cạo râu giúp cho Đông Hạo mỗi khi nó bận
Lưỡi dao điêu luyện mềm mại lướt trên làn da, lột bỏ đi lớp râu rậm rại, lộ ra làn da sáng và đường nét của xương quai hàm. Tư Du nghiêng người theo, chăm chú cẩn thận cử động cổ tay. Lúc này, đột nhiên Tử Ngạn thấy không khí có hơi bị ngột ngạt, hắn khẽ hằn giọng, lưng thẳng dậy. Hắn nghe thấy tiếng thở của cô rất gần, mà hơi ấm của cô cũng lan tỏa quanh gương mặt của hắn
Hắn ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cô, không biết cô để kiểu tóc gì, gương mặt ra sao lúc này. Hay là hắn đã lâu rồi không tiếp xúc với phụ nữ nên tâm can mới bất ổn kiểu này. Tử Ngạn hít lấy hít để không khí nhưng không dám cử động mạnh chỉ sợ dao cạo đụng phải mặt. Hắn nghe thấy tiếng xả nước róc rách, không còn lưỡi dao nào trên mặt nữa
- Xong rồi?
- Ừm, xong rồi. Bây giờ anh đi tắm đi, nước nóng đã có sẵn - Tư Du lau tay rồi ra ngoài sau khi thu dọn đồ đạt. Cô khép cửa lại, trả lại không gian riêng tư của hắn
Tử Ngạn sờ sờ gương mặt còn dính lại chút kem của mình. Xúc động vì đã lâu lắm rồi, hắn chưa sờ da mặt của mình, cũng thật mịn màng. Lại còn có mái tóc, mái tóc được cắt ngắn, qua xúc giác, hắn có thể tưởng tượng kiểu dáng cũng không quá tệ. Có lẽ cô cũng có tay nghề khá. Không lẽ, trước đây cô từng làm nghề nail?
Không phải, nghề nail sao có thể biết nhiều như thế về kinh doanh. Tử Ngạn không suy nghĩ nữa, tay vặn nước xả xuống, cảm nhận cả người có sức sống tràn trề. Tư Du thì xuống nhà, đặt lại mọi thứ đâu vào chỗ đó. Hạ Phong im lặng quan sát cô thoăn thoắt làm mọi thứ. Không hiểu cô cần kéo để làm gì, bà còn không nghe thấy tiếng thét của Tử Ngạn
Bởi vì sáng sớm nay, Tử Ngạn đã đề nghị cho tất cả người làm đều nghỉ phép. Hạ Phong có hỏi lí do nhưng hắn không trả lời. Có lẽ bắt nguồn cũng từ một phần từ cô
- Tử Ngạn đã nói gì?
- Anh Tạ nói - Tư Du ngưng động tác nhìn bà - anh ấy đã sẵn sàng - Hạ Phong không hiểu lắm. Cho đến khi bà nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu xuống, mới kinh ngạc trợn mắt. Tư Du biết hắn đã xong, liền ngoảnh đầu
Nhưng thực sự, không thể phủ nhận hào quang mà trên người hắn tỏa ra. Đôi mắt màu trà vô hồn nhìn vào không trung trước mắt, quần áo đơn giản chỉnh tề, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng, và một gương mặt đường nét tuấn tú, lông mày rậm sắc nét làm nổi bật nước da sáng. Tử Ngạn nhếch nhẹ môi mỏng, hẳn là đã làm mọi người sửng sốt một phen
- Sao không ai lên tiếng? Nhìn con có ổn không? - hắn hỏi mẹ. Hạ Phong rơm rớm nước mắt, bà bật khóc thút thít. Tử Ngạn không hiểu gì hết loạng choạng bước tới, huơ tay lung tung tìm vị trí của mẹ mình. Hạ Phong run run ôm lấy con trai, bà cố kìm nén tiếng nấc của mình, vỗ vỗ tấm lưng rộng của hắn
- Con trai của mẹ vĩnh viễn rất đẹp trai, nhìn con tuyệt lắm! - Tư Du nhìn hai mẹ con họ một màn đoàn tụ gia đình, cô cũng vui lây. Chợt Tư Du nhận được tin nhắn từ ba hắn, nói rằng kế hoạch đang trong bước triển khai. Có lẽ ông cũng nhận thấy việc này phải gấp rút như thế nào, cô hơi mỉm cười rồi cất điện thoại, nhưng rồi hơi khựng lại, cô lưu lại một tấm ảnh trong điện thoại. Có lẽ từ bây giờ, cô sẽ rất bận rộn
Muốn hắn lấy lại ý chí, đầu tiên phải củng cố sự tự tin của hắn về bản thân. Cô tin hắn cũng không phải bình hoa di động. Nhưng đôi lúc, vẻ ngoài cũng rất có lợi thế. Cô bây giờ mới nhìn được diện mạo thật sự của hắn cảm thấy tim đập thật mạnh. Hắn thay đổi rất nhiều, gương mặt nam tính góc cạnh khác với vẻ trẻ con trong kí ức của cô. Tư Du cũng không chắc việc mình làm bây giờ có đúng hay không
- Cô Lương? - Tử Ngạn buông mẹ ra, gọi tên cô
- Có chuyện gì? - rời khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô trở lại gương mặt bình thản lạnh nhạt
- Vậy bây giờ tôi phải làm gì tiếp theo?
- Anh nghĩ mình sẽ phải làm gì lúc này?
- Tôi.....
- Hôm nay anh đã uống thuốc chưa? - mắt, đương nhiên không thể tự sáng lại, phải có thuốc và điều trị hợp lí nữa
- Vẫn chưa - hắn định mở miệng từ chối uống thuốc nhưng nghĩ đến rồi cô sẽ mắng hắn một trận nữa nên thôi. Hắn dù sao cũng đã quyết định mình sẽ làm lại từ đầu
Hắn là muốn trở lại làm chính mình. Lí do đầu tiên là vì bản thân, hắn cũng muốn thử. Thứ hai, hắn muốn coi khả năng cô gái này đến đâu mà lại vênh váo như vậy. Còn có một nguyên nhân nữa, đợi khi hắn đủ sức mạnh rồi, hắn muốn điều tra, mục đích mà cô đến đây là gì. Hắn không hề từ bỏ nghi ngờ đối với cô, cho dù phải dùng cách nào đi nữa
- Vậy anh biết mình phải làm gì rồi. Thuốc anh để ở đâu?
- Để mẹ đi lấy - Hạ Phong nghe tin con trai cuối cùng cũng chịu uống thuốc thì mừng ra mặt, vội vàng đi ngay. Tử Ngạn chưa từng thấy giọng mẹ vui như vậy, hắn không phủ nhận, công dụng của cô gái này có một ít
Tư Du cười nhạt rồi lướt qua hắn, lên lầu lấy túi xách của mình cùng laptop. Tử Ngạn cảm nhận được gió nhẹ sượt qua vai, đoán tầm cô cao khoảng ngang vai hắn, không biết cô đang mặc loại trang phục gì, hắn thật tò mò vẻ ngoài của cô
- Mẹ, cô Lương kia đang mặc trang phục gì? Còn tóc, tóc như thế nào?
- Cô Lương á? - mẹ hắn soạn thuốc lên bàn nói - cô ấy lúc nào cũng mặc áo sơ mi trắng hơi rộng và quần jean, thỉnh thoảng sẽ mặc quần trắng, hình như rất thích màu trắng, mà cũng có vẻ rất hợp với màu trắng. Tóc thì, xoăn nhẹ qua vai, nước da trắng trắng, nói chung là rất thanh thoát
Tử Ngạn suy nghĩ một lát. Áo trắng? Thời đại bây giờ, con gái lại thích đi mặc áo trắng thì chỉ có sinh viên mà thôi. Cô mặc áo trắng không sợ mình trở nên nhạt nhòa? Tóc ngang vai, thanh tú. Hắn cho dù nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được mặt cô