Chương 50: Một đêm ở bìa rừng
Gió thật là mát. Gió xào xạt. Gió mơn mởn đầu môi. Gió làm rối tung mái tóc của hắn. Nhưng hắn thích
Tử Ngạn nằm thoải mái trên tấm bạt dưới bóng cây to lớn mà hắn không biết được là cây gì. Hắn nhắm nghiền mắt, dường như mọi ưu phiền trong cuộc sống đều bị ném ra sau đầu. Thời tiết thật tốt. Hắn lại ở đây picnic với cô. Thỉnh thoảng, Tư Du sẽ cho vào miệng hắn một vài quả nho và hắn sẽ nhai chóp chép đầy hài lòng
Tử Ngạn nghe thấy tiếng tách tách của máy ảnh. Lần này, hắn không bực bội nữa mà chỉ thấy phiền phức
- Em lại đem theo thứ đó à?
- Ừm, em luôn đem theo nó mà - cô trả lời rồi nâng niu nhìn tấm ảnh như nhìn báu vật
- Thật là.....em chụp thì nhất định sau này phải đưa cho anh coi đấy - hắn còn lạ gì tính cách của cô, nên lại nằm xuống bạt tận hưởng gió trời
- Tất nhiên, anh có thể nhìn chúng bất cứ lúc nào anh thích - đương nhiên, cô rất hi vọng hắn sẽ nhìn chúng bằng chính đôi mắt của mình
- Mà em thích chụp ảnh đến vậy sao?
- Không hẳn - cô chỉ bắt đầu chụp ảnh từ khi trở về nước mà thôi
- Em thích câu chuyện cổ tích nào nhất? - hắn bắt đầu hỏi những câu vu vơ
- Em thích.....Người đẹp và quái thú - nghĩ một lúc cô mới nói
- Tại sao lại là nó? - cô thắc mắc tại sao hắn lại hỏi nhiều như vậy, nhưng rồi cũng chỉ trả lời
- Bởi vì, người đẹp yêu tâm hồn của quái vật, không phải vẻ bề ngoài của nó, không giống như những câu chuyện công chúa hoàng tử khác
- Em có vẻ là người không thích lãng mạn. Anh tưởng phụ nữ thường thích đàn ông đẹp - giống như hắn, không phải hắn rất đẹp, hay cô không thích?
- Không phải ai cũng vậy, bởi vì bản chất tình yêu đã là lãng mạn nên cho dù tình yêu có đẹp hay không, cũng đều lãng mạn - Tư Du tự cười, cô thật sự có thể nói ra những lời sến sẩm này? Nếu Đông Hạo mà ở đây chắc nó sẽ cười vào mặt cô mất
- Cũng đúng, điều đó chứng tỏ em không quan trọng vẻ bề ngoài của một người?
- Anh hỏi nhiều quá rồi, ăn hết đống bánh này nhanh lên, trời đã sắp tối rồi - Tư Du nhét vào tay hắn vài cái sanwich rồi nói. Phía chân trời, quả cầu đỏ rực kia đang dần xuống núi, một cách chậm rãi - chúng ta, đang ngắm hoàng hôn đấy
- Thật sao? - Tử Ngạn lập tức bật dậy, rồi đăm đăm mắt về phía trước như hắn thật sự đang nhìn. Vẻ mặt hắn rạng rỡ hẳn dưới ánh hoàng hôn màu hồng - thật đẹp quá! - Tư Du nhíu mày nhìn hắn. Hắn có thấy gì đâu, tại sao lại nói hoàng hôn đẹp? Nhìn hắn miễn cưỡng như vậy, cô thật sự đau khổ rất nhiều. Hắn cố gắng vui vẻ, cố gắng nói đùa cốt cũng để che mắt thiên hạ mà thôi
- Anh đã thấy....nó....đâu.... - cô không nỡ nhìn hắn như vậy rồi rời đi. Thật sự quá tàn nhẫn
- Ai nói, anh thấy đấy chứ - Tử Ngạn cong môi cười rồi chỉ vào phía bên trái ngực mình - anh thấy ở đây này, hoàng hôn mà em nói, rất đẹp! Nếu em nói đẹp, chắc chắn nó sẽ không xấu đâu, phải không?
- Ừ - Tư Du khổ sở nặn ra một tiếng, cô với tay, lau vài vụn bánh mì còn sót trên mép của hắn. Hành động bất ngờ của cô, làm hắn chớp mắt vài cái như đứa trẻ
- Tư Du, tay em mềm và nhỏ thật đấy - rồi Tử Ngạn chợt nắm lấy tay cô cảm nhận
- Anh đùa sao? Anh lúc nào cũng nắm nó mà - đúng vậy, hắn luôn nắm lấy tay cô. Cho dù bây giờ hay lúc trước. Nhưng cái mà Tử Ngạn nói, không phải là như vậy. Hắn ấn ấn tay cô, sờ từng ngón tay một
- Nhưng bây giờ anh mới nhận ra
Tử Ngạn lại nắm tay cô trở về, nhưng lần này, khác. Hắn siết chặt tay cô, bước theo bước chân của cô, cho dù trời có tối thế nào đi nữa. Không biết, hắn có thể được nắm lấy bàn tay này bao lâu nữa. Không giống như trước đây, hắn cộc cằn và luôn cáu gắt với cô, việc nắm tay của một người, chỉ giống như nắm cái cộc gỗ cho bản thân không bị lạc đường
- Sao vậy? - đang đi đột nhiên cô dừng lại
- Hình như.....chúng ta lạc đường rồi - giọng cô hơi run
Cái gì? Lạc đường!! Ở cái nơi rừng rú âm u này?! Vào ban đêm?! Không phải ở đây thường có rất nhiều ma mà tụi con nít trong làng vẫn hay đồn ầm lên từ năm ngoái sao? Hắn đánh nước bọt cái ực. Hắn trước nay không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi mấy cái bóng trắng trắng không rõ nguồn gốc về đêm. Tay hắn đổ nhiều mồ hôi hơn
- Tại chúng ta về trễ quá nên em không nhớ rõ đường, thật xin lỗi - Tư Du nheo mắt nhìn nhưng hoàn toàn mù tịt. Tối đen như mực, còn hắn thì cứ im lặng nãy giờ - anh không sao chứ?
- M....ma.....ở đây có....ma, phải không? - hắn run run hỏi, tiến lên một bước để đứng gần cô hơn
- Thì ra nãy giờ sợ thứ này sao? - Tư Du nhíu mày thở dài, hắn cũng đã gần 30 rồi còn gì, lại còn sợ ma với quỷ. Nhìn thái độ sợ sệt đến phát run của hắn kìa
- Em không biết chứ tụi nhỏ năm ngoái, cứ đồn lên chỗ này có con ma nữ, treo cổ tự vẫn ở chỗ này, bây giờ linh hồn vẫn còn vất vưởng - hắn cố giữ giọng bình tĩnh để kể với cô
- Ma......
Hú.....hú.....hú.....
Một cơn gió lạnh lùa qua. Hắn thay đổi suy nghĩ rồi, gió thật đáng sợ!
Không gian tĩnh lặng, chẳng ai dám mở miệng nói một lời nào
Tư Du vốn đang mạnh miệng nói, nét mặt liền đông cứng lại, tiếng hú càng gần, cô càng thấy mồ hôi lạnh của mình đổ ra nhiều
Tử Ngạn vốn đã sợ, nay có tiếng hú trong rừng lại càng sợ hơn
- Chúng ta.....tìm một chỗ......tạm nghỉ đi - cô nuốt nước miếng, dẫn hắn đi ra chỗ nào sáng sáng một chút, tốt nhất là có ánh trăng
Tư Du nghĩ có lẽ chỗ này thật kì quái. Mặc dù cô không phải hạng người sẽ đi tin vào những lời phong linh. Dù vậy, âm thanh rít lên trong rừng khiến cô phải nổi da gà. Bọn họ ngồi lại ở một gốc cây có đầy đủ ánh trăng, ít nhất là ở một nơi đầy cây như vậy. Thế mà Tư Du lúc sớm đã chuẩn bị giường gối để ngủ, mặc dù đệm có thể không được mềm mại nhưng chí ít cũng thoải mái hơn chỗ này
Bọn họ chỉ đi du lịch có 2 ngày 1 đêm mà phải ngủ ngoài bìa rừng thế này, đúng là kỉ niệm khó quên. Cô nhếch môi cười khổ. Chắc bây giờ mọi người đang lo lắng đi tìm, cô lại không mang theo điện thoại, thôi thì cứ ngồi đây. Tư Du nghe thấy tiếng lục lọi, thì ra hắn đang tìm đồ ăn còn dư lúc chiều
- Cũng may là anh chuẩn bị nhiều, em đó, lúc chiều cứ thúc anh phải ăn cho bằng hết, nếu nghe lời em, không phải bây giờ chúng ta sẽ ch.ết đói hay sao? - Tử Ngạn chu môi cãi, sau đó ngốn nghiến ăn táo
- Hừ, không ăn một đêm không ch.ết đâu mà sợ - cô nhếch môi, gì chứ, đâu phải lỗi do cô
- Em không ăn hả? Còn một ít đấy, em không ăn, đến sáng mai đói rồi lấy sức đâu dắt anh về - thấy hắn nói cũng có lí, Tư Du cũng lấy ít nước trái cây ra uống, cô thật sự rất khát - có phải chỗ này rất sáng không? - hắn ngồi dịch lại gần cô hơn, gần như là ngồi sát cạnh người cô, đầu cô đã chạm đến vai hắn
- Làm sao anh biết?
- Em lấy đồ ăn nhanh thế mà - hắn cười híp mắt - cũng may mà có Tư Du ở đây, nếu không anh phải làm bạn với hồn ma trinh nữ rồi - nhắc đến đấy, hắn vẫn còn thấy lạnh sống lưng
- Toàn ăn nói linh tinh - cô phát điên với những lời bâng quơ của hắn, chậm rãi cắn miếng táo
Rồi, âm thanh nhai táo bỗng dừng lại hẳn. Trái táo trên tay cô lơ lửng giữa không trung. Tư Du trợn to mắt, thấy cả cơ thể như biến thành bông gòn, trôi nổi. Cô bất động. Lại bất động. Nhìn chằm chằm gương mặt phóng to của hắn. Hai tay Tử Ngạn thật chắc chắn giữ chặt gương mặt cô, áp hai môi người vào nhau, đường đường chính chính hôn cô
Lần này hắn có vẻ rút kinh nghiệm lần trước. Lần trước hôn hời hợt quá, hắn chưa cảm nhận được gì cả. Bây giờ, hắn đang "thật sự" hôn cô, một cách đúng nghĩa. Và hắn đoán vẻ mặt của cô cũng giống hệt lần trước. Cứng đơ. Nhưng đó mới chính là điểm đáng yêu của Tư Du. Hắn buông tha đôi môi của cô
- Anh đã định sau khi chuyến đi kết thúc mới nói với em, nhưng em đã làm anh rất bực mình mấy ngày hôm nay
- Cái..... - Tư Du định mở miệng, hắn lại hôn cô một lần nữa, thế rồi cô im bặt
- Tại sao em không tỏ ra tức giận mỗi khi anh nhắc đến người con gái khác, lại còn chúc anh may mắn
- Anh..... - hắn lại chiếm lấy môi cô, không muốn cô nói
- Đừng nói với anh là em không biết người anh vẫn luôn nhắc tới là em nha
- Hả?.....ưm..... - lần này cô sững sốt, hắn đang nói cái gì mà cứ liên tục dùng môi mình chặn lời cô vậy
- Bình thường em thông minh lắm mà, sao dạo này ngốc quá vậy? Anh tán em muốn sáng mắt lại mà em chẳng mảy may tỏ ý gì cả - lần này cô chưa kịp mở miệng, hắn lại hôn cô - em đừng nói gì cả, bởi vì mỗi lần em nói đều làm anh rất đau lòng. Nếu em mở miệng anh sẽ tiếp tục hôn em
Nhận được cái gật đầu nhè nhẹ của cô, như sợ hắn lại hành hạ môi cô nữa, Tử Ngạn cười tươi xoa xoa đầu cô. Nụ cười của hắn, giống hệt như hắn chẳng làm điều gì sai trái cả. Cô dùng ánh mắt oán giận nhìn hắn. Đâu phải cô cố ý không nhận ra tình cảm của hắn. Mà lúc nãy, giống như hắn đang tỏ tình với cô, không, là hắn đang "thật sự" tỏ tình
Lần thứ 2, cô nhận được lời tỏ tình từ người khác phái, nhưng cảm giác chẳng giống như với lần trước. Daniel không dịu dàng như hắn, không vui tính và thích chọc ghẹo người khác, không làm cô phải lo lắng đến phát sốt. Cũng có thể, tình yêu đầu từ Daniel vốn không phải là yêu, chỉ là có chút thích nên thử hẹn hò với nhau, có thể, cô không có chút tình cảm gì với Daniel cả
Còn với hắn thì khác. Cho dù có 10 năm sau, hắn vẫn khiến cô để mắt đến dù chỉ là một mẩu tin nhỏ trên ti vi. Tư Du thật sự hoài nghi, mình trở về là vì cái gì. Cái lí do muốn trả nợ đó của cô thật chẳng thuyết phục chút nào. Hoàn toàn không. Tư Du nhìn hắn, hắn đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tựa vào gốc cây, nhìn hắn tỏa sáng dưới ánh trăng ngà
Vậy là, cô không nói lời nào cả, sau đêm hôm đó. Tại sao mọi chuyện lại tiến triển theo chiều hướng tồi tệ như thế này? Cô quyết định ra đi, sau khi kết thúc chuyến đi này. Còn hắn, bây giờ lại muốn bắt đầu một mối quan hệ mới với cô, chuyện đó không tốt chút nào. Cô sẽ đi, chắc chắn sẽ đi. Còn hắn, hắn phải ở lại với tình cảm của hắn. Còn tình cảm của cô, cô cũng sẽ chôn vùi nó ở đây luôn vậy
Thứ tình cảm này cô đã rất trân trọng nó, luôn luôn, từ trước đến giờ. Bởi vì cô hiểu mình đã không hề yêu ai từ khi mẹ mất. Tình yêu của mẹ, cô rất ngưỡng mộ, cô cũng muốn có một tình yêu thuần khiết như vậy, nhưng cô không biết phải làm thế nào để có nó. Thế rồi thật tình cờ, cô gặp được hắn, rồi cũng thật tình cờ, thứ tình cảm đó dần dần đến gần với cô, một cách thật tự nhiên, như hơi thở
"Xin lỗi, Tử Ngạn. Hôm nay em đã nghe anh nói ra rồi, em vui lắm. Nhưng đây không phải chỉ là chuyện mà em có thể quyết được, em sẽ đi Mĩ. Tạm biệt anh"