Chương 42
Sau khi kết thúc buổi học, phần lớn học sinh đều xuống phòng ăn ở tầng trệt, Hàn Ngữ Yên như cũ ngồi yên vị tại chỗ ngó ngó nhìn bọn học sinh trong lớp ra ngoài cho tới khi chỉ còn một, hai người chậm chạp đi ra, thấy trong phòng đã không còn ai ngoài lão giáo sư kiêm hộ vệ kia, mới bắt đầu ngẫng lên, trùng hợp lại bắt thấy ánh mắt chăm chú của anh ta nhìn mình, không biết làm sao, đành phải ngượng ngùng đưa tay vuốt vuốt chiếc mũi nhỏ của mình, không biết có nhìn lầm hay không mà vừa nãy cô vừa cảm nhận được trong mắt anh ta có chút buồn nhạt. Bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng tiếp chuyện, cuối cùng vẫn là Đường Vân Tuyệt chịu thua. Thẳng lưng đứng dậy đi về phía cô, giọng trầm ấm cất lên:
" Thế nào, đã đói bụng chưa, anh dẫn em đi ăn "
Dù sao cũng được nghỉ hơn 3 tiếng, học sinh có thể ở lại trường nghĩ trưa hoặc về nhà hoặc đi đâu tuỳ ý, nhưng đến giờ quy định phải có mặt tại trường. Yên nhi của anh lại không thích trở về nhà, nên anh đành dẫn cô đi ăn rồi đưa cô đến phòng giáo sư của anh nghỉ ngơi tạm vậy. Cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp nắm lấy tay cô kéo đi. Mặc dù biết chắc cô sẽ nói là không cần, nhưng mà anh không thể để cô vì vậy mà phát sinh ra bệnh đau bao tử, ở lứa tuổi này cần phải chăm bón kĩ lưỡng, bằng không lại sinh bệnh mất.
Giống như Đường Vân Tuyệt nghĩ, cô vốn định nói là không cần, cô thích ở trường hơn, với cả cô cũng quen không ăn trưa rồi. Cũng lười biếng phải về nhà, dù sao có về lão ba của cô cũng không ở nhà, rất phiền phức, ở đây làm một chút công việc cũng không tệ. Trưa nay cô định ở lại đây lập ra một trang web kinh doanh riêng bí mật, ai ngờ chưa kịp làm gì thì lão giáo sư này lại động thủ tay chân kéo cô đi. Một câu ở cổ cũng không kịp tuôn ra.
"Này, này, buông tôi ra, giáo sư, thầy làm gì vậy?!"
Đột nhiên Đường Vân Tuyệt dừng lại, ánh mắt dịu dàng lại quyết đoán nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp mỹ vị của cô, mạnh mẽ nói:
"Không được"
Hàn Ngữ Yên thấy anh ta dừng lại, còn nói thêm một câu, đầu óc có chút ngốc trì trệ giây lát, gì vậy? Cái gì không được? Cổ họng do dự bật ra:
"Hả? Cái gì?"
" "Này" , sau này không được gọi như vậy? Anh có tên, Đường Vân Tuyệt, nhớ cho kĩ, rõ chưa?! Hả?!"
Vừa nói anh vừa đưa hai tay bao quanh đầu cô, dùng ngón cái ấn ấn nhẹ vào hai thái dương của cô, trong lòng có chút bất mãn, rõ ràng khi sáng anh đã nói rồi, cô thế nào lại quên, cô thế nào lại quên rồi, tên anh nhạt đến mức không thể nhớ qua sao....
Đầu óc Hàn Ngữ Yên mới bừng tỉnh ra, mím môi nhìn anh, trong lòng đã quyết định, sau này cô sẽ không nói chuyện với anh ta nhiều, anh ta khẳng định là một kẻ hay bắt bẻ người khác, chỉ mới như vậy thôi mà đã ra lệnh cho người khác như vậy, hơn nữa còn phải nhớ tên anh ta nữa mới ghê, một kẻ tự cao, muốn mình là trung tâm, muốn mình được chú ý đây mà. Dù thế nào thì cô cũng phải tránh xa anh ta...
Hai người, hai ý nghĩ, hai mảnh đối lập, họ có thể gần nhau được không? hay chỉ có thể như vậy mãi, làm bạn có khi lại tốt hơn?
**
Nhà hàng Liên Mỹ.
Đây là nhà hàng lớn nhất nhì thành phố này, thực phẩm đều là thượng hạng nhập khẩu từ nước ngoài về, xứng đáng với tiêu chuẩn " Ngon, sạch, đẹp" . Cũng không vì vậy mà nhà hàng này chỉ dành cho hội nhà giàu có mới tới, điều đặc biệt ở đây chính là " không phân biệt gia cảnh" , bất kể dân thường hay nhà tài phiệt, giàu có đều có thể vào. Tất nhiên là bất kì ai cũng đều tiếp đãi vô cùng cung kính lễ độ. Một nhà hàng sang trọng như vậy thật sự rất khó kiếm, hơn nữa cũng vì vậy mà danh tiếng của nó ngày càng vang rộng, không ít vị khách đến chiêm ngưỡng cùng thưởng thức.
Rất nhiều nhân vật lớn muốn tiếp kiến chủ nhân của nhà hàng này, bất quá mỗi lần hỏi là mỗi lần thất bại, ông chủ của nhà hàng này luôn luôn ẩn danh như vậy. Thật sự rất khó gặp.
Hàn Ngữ Yên có đến đây vài lần, phần lớn là không khí ở đây rất trong lành, mặc dù người ra vào rất đông, nhưng đều râdt lịch sự, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, không khí trong sáng rất dễ chịu.
Cái tên họ Đường đó cũng thật biết chọn đi, lần này hợp ý cô, cô tạm thời bỏ qua chuyện vừa rồi vậy, từ lúc sống lại thì đây là lần đầu tiên tới đây, không biết có thay đổi gì không? Cũng đã vài tháng rồi.
Đường Vân Tuyệt kéo ghế cho Hàn Ngữ Yên ngồi, sau đó mới tới phiên của mình ngồi. Hai người gọi từng món ăn ra, Đường Vân Tuyệt tuỳ tiện gọi một, hai món cho mình, sau đó ghi nhớ kĩ các món ăn Hàn Ngữ Yên gọi. Cuối cùng "ừm" nhẹ một cái ở cuống họng, như là đã nhớ rồi. Thì ra cô thích ăn đồ ăn của Hàn Quốc, mì tương đen à, liếc mắt nhìn cô, thầm tự hỏi anh có nên học nấu vài món không?! Nhưng mà, mấy cái thứ dầu mỡ đó, thật khó chịu...
"Aii, chà, ai đây? Hàn học tỷ chị cũng ăn ở đây sao?" Giọng nói chua ngoa vang lên trong bầu không khí dịu mát.
Hàn Ngữ Yên từ đầu đến cuối đều cúi đầu thưởng thức tách trà, bỗng nhiên giọng nói vang lên bên cạnh làm phá vỡ sóng lặng trong mắt cô. Mộc Lan Lan, lại là cô ta, đặt tách trà xuống, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy gương mặt thanh tú, trắng noãn, mày liễu được tỉa gọn gàng, sóng mũi cao ngất, trông rất đáng yêu, chính là ai biết cô ta không khác gì con cáo già, không khác cái gì Nhan nhỉ... à là Lương Nhan, nghĩ đến cái tên này, sắc mặt cô bỗng trầm xuống, ánh mắt băng giá, buốt lạnh, giọng khàn đặc nhàn nhàn hỏi:
"Mộc Lan học muội, tôi ăn ở đây lạ lắm sao, cũng không phải là lần đầu cô thấy tôi ăn ở đây?!"
Cô làm sao không biết ý đồ của cô ta, "chà, ai đây, cũng ăn ở đây" ? Nhìn ra đựợc sự khinh thường trong đó, giống như thể cô là kẻ không có tiền, không xứng đáng được bước vào nhà hàng cao cấp này.
Mộc Lan Lan nhếch miệng cười lạnh: " Không phải thế, chẳng qua là hôm trước em thấy chị ăn ở bên lề đường, liền nghĩ chắc chị không thích vào những nơi sang trọng này,... a, em lại quên mất, chị là con gái tập đoàn Hàn Thị mà, những nơi sang trọng thế này quá đỗi bình thường với chị mà đúng không!"
Mộc Lan Lan nói xong, đôi mắt hạnh tròn, đen láy liếc nhìn xung quanh, trong này đa số đều là người thượng lưu, chắc hẳn đều biết Hàn Thị. Hàn Ngữ Yên, haha, hôm nay không ít thì nhiều tôi muốn làm chị mất mặt một phen.
Con gái của tập đoàn lớn lại đi ăn đồ ăn của lề đường, xem hình tượng của chị bị hạ đẳng tầm thường đến mức nào.
Nhưng mà đợi mãi, Mộc Lan Lan vẫn không thấy động tĩnh gì, lẽ ra mội người phải bàn tán xôn xao mới đúng, sao lại im lặng ngồi ăn thản nhiên như vậy, không lẽ họ không thấy họ đang cùng ăn với một con nhỏ bần tiện sao. Một đứa không có tự trọng thứ bẩn thỉu gì cũng có thể ăn.
Hàn Ngữ Yên ngồi một bên cười nhạt, trẻ con. Trò vớ vẩn này cũng nghĩ ra được, cô khi nào mà ăn đồ ăn không có nguồn gốc, hơn nữa có muốn cũng không được, mấy ngày trứớc vừa gặp vấn đề sống ch.ết, làm gì có thời gian, tâm trạng đi du ngoạn mà ăn vặt trên lề đường.
Mộc Lan Lan nghiến răng, tức giận, chuyển chủ đề, thành công thu hút mọi ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
" Anh Văn Tử vẫn tốt chứ, học tỷ anh ấy vẫn khoẻ mạnh chứ" khoé mắt của Mộc Lan Lan có chút nước, mặt cũng đỏ ửng lên, trông rất đang thương.
Hàn Ngữ Yên nhìn lên gương mặt cô ta, hết sức giả tạo, Văn Tử, ừm... cũng 2 tuần rồi cô không gặp cậu ta, nói thế nào nhỉ, cậu thanh niên Văn Tử đó thuộc tuýp người trong lạnh ngoài ấm, bề ngoài có vẻ như rất hoà đồng gần gũi, ấm áp chu đáo với tất cả mọi người, nhưng mà ai biết được cậu ta so với cô còn lạnh lẽo hơn ba phần. Nếu không phải lần trước bắt gặp cậu ta ra lệnh cho đàn em, thì có lẽ cô cũng giống những kẻ khác cho rằng cậu ta rất dịu dàng.
Có một cô gái không biết là cố ý hay vô tình lấy cậu ta ra làm bia đỡ đạn cho một lần chạm mặt người yêu cũ, cô gái đó cư nhiên hôn cậu ta trước mặt đám đông cùng chàng người yêu đó, Tử Văn lúc đó không có nét mặt gì cả, không phủ nhận cũng không thừa nhận, mọi người cứ tưởng cậu ta thừa nhận lại vô tình bỏ qua nét mặt lần đầu thay đổi của cậu ta, lạnh nhạt, nhạt đến mức gần như lạnh lẽo như trái tim của cậu ta. Cô gái kia đắc ý sau này đi rêu rao khắp nơi cậu ta là bạn trai mới. 3 ngày sau liền rút học bạ, gửi đơn thôi học, và mất dạng cho tới bây giờ.
Có người nói cô gái đó bị vài người lạ huỷ dung, có người lại nói cô gái đó đang phục vụ trong quán ba, lại nói nhà cô ta bị phá sản. Vấn đề đáng sợ này liền đặt lên đầu Văn Tử, bởi vì mấy ngày đó cô gái đó và cậu ta vẫn liên tiếp là vấn đề nóng hổi, bỗng chốc cô ta gặp nạn, nhưng mà cậu ta vẫn giữ nét mặt cũ tươi cười ấm áp.
Bất quá từ đó cũng không ai dám tiếp cận cậu ta nữa. Ngoài Hàn Ngữ Yên cô.
"Tôi không biết, cậu ta đã xuất ngoại vài tuần trước" - Hàn Ngữ Yên tiếp tục lấy tách trà nhấp một ngụm nhàn nhạt nói.
"Cái gì!?" Mộc Lan Lan không tin, lập tức hét lớn, khách ttong nhà hàng lập tức nhíu mày khó chịu, bọn họ đến để ăn chứ không phải dân chợ đến tám chuyện.
Đường Vân Tuyệt ngồi một bên, trong lòng khó chịu vô cùng, phá đám, đây là bữa ăn đầu tiên của anh và cô, thế nên anh mới chọn nhà hàng này, vậy mà vẫn gặp những ruồi bọ bay quanh.
"Cô đi được rồi" thanh âm băng lãnh, trầm khí phóng đến Mộc Lan Lan, ánh mắt sắc lạnh như muốn găm vào mặt của cô ta.
Mộc Lan Lan, Mộc gia, xem ra Mộc Thị mấy năm nay làm ăn rất tốt, nên cho một chút sóng gió mới thú vị. Ăn đồ ngon suốt cũng sẽ ngán thôi mà.