Chương 27

Sau khi cánh cửa mở ra, mọi người lần lượt đi vào bên trong, ánh máu màu đỏ trên tường vẫn không tiêu tán, không ai dám quay đầu nhìn lại. 
Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu cùng nhau tụt lại phía sau. 


Cô cũng không biết khoảnh khắc trong một cái chớp mắt vừa rồi sao mình lại nói ra những lời khác nhau như vậy, nhưng một giây sau nghe anh nói “Đi theo anh” thì cô lại cảm thấy may mắn vì mình đã nói dối. 
Lý Ngật Chu: “Có thấy không?”


Phòng mới rất tối, chỉ có hai ngọn đèn nhỏ bật trên tường, Phương Nam Chi không thể nhìn thấy, thị lực của cô không tệ nhưng trong lòng cô đang vô cùng sợ hãi cho nên cô vẫn quyết định tỏ ra hoảng sợ đến cùng. 
Cô thì thầm: “Em không dám nhìn…”


Lý Ngật Chu nói: “Sợ thật thì nhắm mắt lại.”
“Nhắm mắt lại càng tối hơn.” Phương Nam Chi cảm thấy mình đã mượn hết dũng khí kiếp sau đến đây luôn rồi, cô nói: “Em có thể… Nắm áo của anh được không?”


Lý Ngật Chu thấy cô thật sự sợ hãi thì gật đầu: “Được, nắm đi.”


Hoàn cảnh tối đen như vậy, mọi người ai cũng không thấy rõ hành động nhỏ của ai, Phương Nam Chi lớn mật kéo vạt áo của anh, nhịp tim của cô đập như cuồng bão, giống như mình đang ở trước mắt bao người làm chuyện gì không thể nhìn thấy người khác vậy. 
“Bây giờ muốn tìm cái gì?” Cô hỏi. 


available on google playdownload on app store


Hai người đứng rất gần trong không gian nhỏ hẹp này, Lý Ngật Chu rũ mắt xuống có thể nhìn thấy mặt cô, dưới ánh đèn u ám, dáng vẻ của cô hơi mê mang lanh lợi lại dịu dàng. 
Giống như một con cừu, cũng giống như một con thỏ. 


“Mật mã.” Lý Ngật Chu thu lại tầm mắt, nói: “Cánh cửa kia cần mật mã bốn chữ số. 
Phương Nam Chi: “Ồ…”


Sau đó, tất cả mọi người tìm kiếm xung quanh, mấy người sợ đột nhiên bị “tập kích” cũng mở hé hai mắt, sợ hãi sờ s oạng. Một vài phút sau, mọi người tìm thấy lá thư và túm tụm lại một chỗ bắt đầu suy nghĩ. 


Lý Ngật Chu cũng dẫn Phương Nam Chi đi qua xem vài lần, Phương Nam Chi đối với giải mã vẫn rất có hứng thú, sau khi đọc xong thư cẩn thận suy nghĩ một phen. 
Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ. 
“0912.”
“0912.”


Trong nháy mắt khi cô mở miệng, người bên cạnh cũng đồng thời mở miệng, hai người đều dừng lại nhìn về phía đối phương. 
Phương Nam Chi hỏi: “Anh cũng cảm thấy là 0912!”
Lý Ngật Chu bất ngờ vì sự đồng bộ của hai người, anh nói: “Hẳn là vậy.”
Phương Nam Chi: “Vậy thì không sai được.”


“0912? Thật hay giả vậy? Tại sao lại như vậy?” Hách Lai hỏi. 
Trịnh Tử Kỳ: “Đừng hỏi! Thử mở khóa đi!”
Hách Lai liên tục gật đầu, chạy tới mở khóa, kết quả thật sự là đúng! 
“Sao lại tìm ra được vậy!”


Lý Ngật Chu im lặng nhìn Phương Nam Chi, Phương Nam Chi thấy anh không nói gì thì nhảy ra giải thích: “Em xem bức thư này, lại kết hợp với đề số bên trái để tìm ra chữ tương ứng, phát hiện tin tức ẩn giấu trong thư là [sinh nhật], sinh nhật này hẳn là nói đến ngày sinh nhật của chủ nhân lô cốt này.”


Trịnh Tử Kỳ: “Hả? Nhưng sinh nhật của chủ nhân lô cốt là gì, làm sao em biết, gợi ý ở đâu thế? Sao chị lại không thấy đâu.”


Phương Nam Chi nói: “Hình chiếu màu đỏ trong căn phòng đầu tiên vừa rồi xuất hiện thông tin kỹ thuật số về chủ nhân lô cốt, số có bốn chữ số chỉ có bốn số 0912 này, em đoán đây hẳn là chỉ ngày sinh nhật…”


Đám người Hách Lai trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Nam Chi, thật ra đối với bọn họ mà nói, giải được câu đố chỉ là vấn đề thời gian, nhưng tốc độ của Phương Nam Chi cũng quá nhanh, đề số trên tường bọn họ còn chưa tính hết! 


Quan trọng hơn là, nếu như bọn họ rút ra ý định là [sinh nhật] thì bước tiếp theo nhất định sẽ đi tìm xem ngày ở đâu, sau đó trở về phòng đầu tiên tìm manh mối, cũng không lập tức nhớ lại thứ gì đó trên tường ở căn phòng đầu tiên. 


Bởi vì vừa rồi tất cả mọi người đều bị dọa sợ cho nên không nhớ gì hết, hơn nữa nhiều con số như vậy, thật sự nhớ cũng không có khả năng ghi nhớ hết. 
Cô gái này có trí nhớ siêu phàm gì vậy. 
“Nam Chi, em cũng quá trâu bò rồi đó! Cái này mà cũng có ấn tượng!”


“Ban nãy em nhìn vào bức tường? Em không sợ à?”
Phương Nam Chi đúng là không sợ, cho nên mới vừa rồi cô đã nhìn rất nghiêm túc…


Nhưng vấn đề này xuất hiện làm cô lo lắng Lý Ngật Chu nhìn ra gì đó, cô vội vàng nói: “Em sợ… Em chỉ lén liếc mắt vài cái, sợ sau đó những con số này hữu dụng cho nên em mới ghi nhớ chúng.”


Dứt lời, cô nhìn Lý Ngật Chu. Cũng may anh không nghi ngờ gì hết mà chỉ nhìn cô giải thích, trong mắt anh phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn nhỏ đang mơ hồ tỏa sáng trên tường. 


Hách Lai cảm thán: “Tôi vốn cảm thấy câu lạc bộ của chúng ta có một tên bi ến thái cũng đã rất trâu bò rồi, nhưng hiện tại vậy mà còn tới người thứ hai. À Nam Chi, bi ến thái không phải không tốt, là một loại ca ngợi, người kia là Lý Ngật Chu.”


Trịnh Tử Kỳ nói: “Đúng vậy, em đưa ra đáp án nhanh giống như học sinh giỏi của chúng ta vậy, trâu bò.”
Phương Nam Chi bị nói cũng ngượng ngùng, trong chuyện thiên phú này, cô cũng không dám so sánh với Lý Ngật Chu một đường đèn xanh đi lên một cách dễ dàng. 


“Không có, em cũng chỉ là may mắn mà thôi.”
Lý Ngật Chu khẽ nhướng mày: “May mắn hẳn là không nhanh như vậy.”
Trịnh Tử Kỳ: “Đúng vậy.”
Phương Nam Chi túm lấy áo của anh, nội liễm cười cười. 
Mọi người chen chúc ở một chỗ nhưng vẫn không ai phát hiện ra hành động nhỏ của cô. 


Hách Lai nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta có hai quân sư, kế tiếp hẳn là sẽ nhanh hơn, xông lên! Phòng tiếp theo!”
Một đám người từ từ tiến vào phòng kế tiếp, sau khi tiến vào căn phòng này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng của NPC và tiếng phá cửa. 


Cốt truyện này là tên chủ nhân biến thái của lô cốt trở về, phát hiện có người đột nhập sau đó mang theo rìu đến chém người. 


Tiếng phá cửa càng ngày càng lớn, nương theo âm thanh nóng nảy của chủ nhân lô cốt, mọi người cũng trở nên căng thẳng hơn, Trịnh Tử Kỳ và Dương Trình Tiệp đều sắp sụp đổ. 
“A a được chưa, hắn sắp đập vào rồi! Có thể mở cửa không!”


Hách Lai phát hiện ra một lối đi, đang mở cửa: “Có thể, đừng vội!”
“Mẹ kiếp, hắn sắp vào rồi!”
“Mở ra!”
“Chạy!”
Một đám người chen vào, Lý Ngật Chu cùng Phương Nam Chi bị người phía sau đẩy cũng tiến vào trong thông hầm. 


Một mảnh đen kịt, lần này thật sự không có chút ánh sáng nào, hơn nữa đường hầm này hình như còn rất dài, hơi hẹp, cùng nhau đứng chỉ có thể cho phép hai người đi qua, quanh co vòng vo rất khó đi. 


Chỉ vì tình huống này mà người cầm rìu phía sau cũng phá cửa đi vào, mọi người nghe được tiếng động thì càng ra sức đi về phía trước. 
“Theo lý mà nói, hắn sẽ không thật sự đuổi kịp chúng ta chứ…” Trong lúc hỗn loạn, Phương Nam Chi nhỏ giọng nói một câu. 


Dù sao cũng là trò chơi, đuổi theo người ta để “chém” thì sau đó phải chơi như thế nào, đây khẳng định chỉ để tạo ra một loại cảm giác khủng hoảng mà thôi. 
Nhưng mọi người đều đang hoảng hốt nên không nghe thấy lời này, chỉ có Lý Ngật Chu bên cạnh cười khẽ: “Chính là như vậy.”


Phương Nam Chi ngửa đầu muốn nhìn anh nhưng ở đây tối đen không nhìn thấy gì hết: “Vậy chúng ta còn chạy nữa không?”
Lý Ngật Chu cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Em không chạy cũng sẽ bị dồn đi về phía trước.”


Vừa dứt lời, hai người đã bị người phía sau đẩy nhào về phía trước, may mà Lý Ngật Chu kịp thời túm lấy cánh tay cô. 


Phương Nam Chi nói một tiếng cảm ơn, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi một đoạn thì phát hiện đường hầm này rộng hơn rất nhiều, nhưng phía trước không còn đường nữa. 
Cô đưa tay s/ờ soạng, thông báo cho người phía sau: “Không còn đường nữa.”
“Hả?”
Bang bang phịch!


Tiếng bước chân rầm rầm truyền từ xa đến gần. 
“Mau tìm đường mau tìm đường!”
“A a a a, tôi không nhìn thấy!”
“Sờ đi! Sờ lung tung đi! Cơ quan chắc chắn đang ở trên tường!”


Trong bóng tối một đám người trong hoảng loạn giống như kiến trên chảo nóng, Phương Nam Chi đứng tại chỗ, bị đụng vài cái, lảo đảo suýt nữa đứng không vững. 
“Đám người các người dám tự tiện xông vào địa bàn của tôi! Nếu đã vào rồi thì một người cũng đừng hòng ra ngoài!”


Giọng của chủ nhân lô cốt truyền đến từ phía sau, tiếng bước chân cũng càng gần! 
“Kiến trên chảo nóng” mò mẫm càng khoa trương hơn. 
Phương Nam Chi đang định đưa tay đỡ tường để mình không bị đụng phải thì đột nhiên người bên cạnh kéo cô một cái. 


Cô nhìn không thấy, nhưng có thể cảm giác được người đó là Lý Ngật Chu, bởi vì cô ngửi thấy mùi rất nhạt trên quần áo anh. 
“Đứng yên, để cho bọn họ tìm đi.”


Giọng nói của anh truyền đến từ đỉnh đầu của mình, rất gần. Vì thế Phương Nam Chi nhận ra rằng, anh di chuyển cô đến giữa mình và bức tường, có chừng mực cách một khoảng, nhưng có thể cam đoan cô sẽ không bị người khác xô đẩy. 


Phương Nam Chi lập tức im lặng, gật đầu, lại nghĩ anh nhìn không thấy cô khẽ nói một tiếng “Được”. 
“Tìm thấy mấy người rồi!”
Ánh sáng từ góc rẽ truyền tới, âm thanh cũng vậy. Nói thật ra, NPC này tổ chức rất tốt, bầu không khí hoàn toàn đúng chỗ. 
“A a a!”


Cũng không biết ai đột nhiên đụng vào người ai, một đám người giống như domino đụng vào nhau. 


Lý Ngật Chu không phòng ngừa được một cỗ lực lớn như vậy, bị một đống người phía sau dùng sức ép, thậm chí còn không kịp nâng tay đỡ lên tường, cả người cứ thế nghiêng về phía trước, đè lên người Phương Nam Chi! 


Hơi thở quen thuộc đột nhiên ập tới, Phương Nam Chi lùi cũng không thể lùi, đương nhiên cũng không kịp lùi,cô chỉ cảm thấy trên người nặng nề, trán cũng bị cái gì đó rất mềm đè lại…
Hai người bỗng sửng sốt. 


“Tìm được rồi!” Có người hô một tiếng, tiếp theo cơ quan mở cửa bị ấn xuống, bên trái có một cánh cửa từ từ mở ra. 
Mọi người hoan hô một trận, điên cuồng chen vào trong. 
Người duy nhất dừng tại chỗ chỉ có Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu. 


Bởi vì chủ nhân của lô cốt tới gần mà trong đường hầm có chút ánh sáng yếu ớt. 
Phương Nam Chi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô chạm đến ánh mắt của anh khiến cô chợt run lên, vừa rồi… Là môi anh sao? 


Lý Ngật Chu cũng ý thức được trong bóng tối anh đã đụng phải trán của cô, không chỉ trán… Mà còn là loại tồn tại rõ ràng mềm mại thuộc về con gái. 
Anh không thể tránh được, trong hai giây ngắn ngủi, tất cả đều là kiều diễm xa lạ. 


“Anh xin lỗi.” Lý Ngật Chu im lặng một lát, sắc mặt dĩ nhiên cũng có chút mất tự nhiên. 
Mà Phương Nam Chi phát giác mình đoán đúng thì mặt cũng đỏ lên, cũng nhanh chóng lan tràn đến nơi khác, cả người cô như muốn bốc hoả, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. 


“Không, không sao đâu, cái kia, cửa mở rồi, chúng ta mau đi.”
Lý Ngật Chu: “… Được.”
Phương Nam Chi xoay người rẽ phải. 
“Chờ đã!” Lý Ngật Chu kéo cô ta lại. 
Hô hấp của Phương Nam Chi gần như bị đình trệ: “Dạ…”
“Cánh cửa ở bên trái.”
“Hả? À vâng!”


Phương Nam Chi lập tức xoay người, bối rối chạy vào cửa. 
Lý Ngật Chu nhìn bóng lưng của cô, lại cúi đầu nhìn vạt áo có chút nhăn nhún mà cô buông ra… Lúc nay, anh mới thở phào một hơi, cũng đi vào trong. 


Sau đó, Phương Nam Chi hoàn toàn không suy nghĩ phải làm gì để giải mã, đầu óc của cô bị nụ hôn vừa rồi chiếm cứ, choáng váng, cô bị mắc kẹt trong lúc vui mừng và mê mang, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện quá đột ngột, hình như cũng xấu hổ. 


Cô cũng không đi nắm áo của Lý Ngật Chu nữa, hai người cách nhau một khoảng, thậm chí cũng không nói thêm một câu nào nữa. 
Hẳn là anh cũng cảm thấy rất xấu hổ…
Sau khi thoát khỏi mật thất thì đã gần mười giờ. 


Một đám người lại chia làm hai đợt, một đợt taxi, một đợt lên xe Hách Lại về. 
Phương Nam Chi được Trịnh Tử Kỳ dẫn lên xe trước, người cuối cùng lên xe chính là Lý Ngật Chu, lúc này cũng chỉ còn lại vị trí bên cạnh cô. 


Lúc Lý Ngật Chu khom lưng đi vào còn nhìn cô một cái, sau đó anh ngồi xuống, đóng cửa xe lại. 
Anh không nói gì khác, Phương Nam Chi cũng không dám hé răng, rũ mắt nắm tay. 
Chiếc xe khởi động và đi về hướng trường học. 


Bên tai Trịnh Tử Kỳ đang tán gẫu với Hách Lai, nói mật thất hôm nay vẫn quá khủ/ng bố, Phương Nam Chi không nghe vào được bao nhiêu, lực chú ý của cô đều tập trung ở trên người bên kia, cô đang nghĩ… Cô có nên nói gì đó để phá vỡ sự bối rối này không. 


Tuy nhiên, cho đến khi cô đến trường, cô vẫn không nói ra một từ nào. 
Sau khi xuống xe, mọi người đi về phía ký túc xá, mấy người Trịnh Tử Kỳ đi ở phía trước, Phương Nam Chi đi ở phía sau, cô đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Hứa Đình Ưu gửi wechat cho cô. 


Hứa Đình Ưu nói tuần này cô ấy tham gia một buổi liên hoan ở trường, còn rất thú vị, kêu cô rảnh rỗi thì đi qua, lại hỏi cô đang làm gì. 
Phương Nam Chi thành thật nói, vừa rồi cô đi chơi mật thất, Lý Ngật Chu cũng ở đây, hiện tại bọn họ sẽ trở về ký túc xá. 


Ai ngờ Hứa Đình Ưu lại gọi video tới. 
Phương Nam Chi nhận lấy: “Tớ còn đang ở trên đường.”
Hứa Đình Ưu xuất hiện trên màn hình điện thoại di động: “Anh Ngật Chu đâu? Gọi anh ấy đến nói chuyện.”
Phương Nam Chi nhìn người đi trước, do dự, không dám tiến lên. 


Hứa Đình Ưu nói: “Mau mau mau, không phải cậu nói anh ấy ở đây sao.”
Phương Nam Chi khẽ mím môi, cô nghĩ sự xấu hổ này không phá vỡ cũng không được, cho nên cô dứt khoát nhân cơ hội này. 
Vì thế cô kiên trì đuổi theo, kéo Lý Ngật Chu lại. 


Lý Ngật Chu quay đầu lại nhìn thấy cô thì hơi dừng lại: “Làm sao vậy.”
Phương Nam Chi: “… Đình Ưu gọi video tới, muốn nói chuyện với anh, được không?”
Ánh mắt Lý Ngật Chu liếc qua vành tai ửng đỏ của cô, gật đầu. 
Phương Nam Chi cầm điện thoại di động đến trước mặt anh. 


“Anh Ngật Chu, đã lâu không gặp.” Hứa Đình Ưu ở đầu kia chào hỏi. 
Lý Ngật Chu cười nhạt: “Ừm, đã lâu không gặp.”
Hứa Đình Ưu: “Nghe Nam Chi nói tối nay hai người đi chơi mật thất, có vui không?”


Lúc Hứa Đình Ưu hỏi ra vấn đề này, hai người đều theo bản năng nhìn đối phương, rất ăn ý nhớ tới một màn “xấu hổ” đêm nay trong mật thất. 
“…”
“Có chuyện gì vậy? Không vui à?”


Lý Ngật Chu lại nhìn về phía màn hình một lần nữa, khi mở miệng, giọng điệu vẫn bảo trì sự bình tĩnh: “Không có gì.”
“Vậy à, thế hai người chơi cái gì vậy, bản kinh dị à?”
Lý Ngật Chu nói: “Không tính.”


“Vậy, vậy lần sau hai người đến trường của em, hoặc là em đi tìm hai người chơi, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau tìm mật thất.” Hứa Đình Ưu: “Nhưng em không chơi bản kinh dị, thứ này em chỉ đoán cũng đủ rồi…”


“Bọn tớ sắp đến ký túc xá rồi! Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé!” Phương Nam Chi đột nhiên chuyển điện thoại di động sang hướng của mình. 
Hứa Đình Ưu muốn nói đều bị kẹt lại: “Hả? Hai người sắp tới rồi, vậy được rồi, lần sau nói sau, hai người về trước đi.”
“Ừm!”


Lúc trước Phương Nam Chi và Hứa Đình Ưu cùng nhau xem phim kinh dị, cô ấy biết cô không sợ những thứ này, vừa rồi nhất định là cô ấy muốn nói mật thất kinh dị chỉ có cô mới có thể chơi! 


Phương Nam Chi cảm thấy may mắn vì mình đã cắt ngang lời cô ấy trước, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với Lý Ngật Chu: “Vậy em đi trước nhé?”
Tai cô ấy vẫn còn đỏ. 
Lý Ngật Chu vô thức lại nhìn, lúc này mới gật đầu. 
Tác giả có lời để nói:


Toàn bộ hình thức hỗ trợ đều mở.






Truyện liên quan