Chương 57
Gió trong khuôn viên trường thổi thật lâu, bọn họ bước đi không có mục đích ở trên đường…
Cuối cùng bởi vì hôm nay thật sự đã khá muộn, Lý Ngật Chu mới đưa Phương Nam Chi về nhà, hẹn ngày mai gặp.
Phương Nam Chi không muốn để người nhà biết cô đi chơi một ngày cùng Lý Ngật Chu, vì vậy ngay trong tối nay cô đã thông đồng lời nói với Hứa Đình Ưu, mượn cớ ngày mai đi chơi với cô.
“Anh Ngật Chu thật sự chạy đến Hàng Châu gặp cậu rồi sao, mới có nửa tháng đã không chịu được? Thật sự là Lý Ngật Chu mà tớ quen biết sao, quá dọa người.” Hứa Đình Ưu cười nói.
Phương Nam Chi: “Cho dù thế nào ngày mai cậu nhớ giúp tớ…”
Hứa Đình Ưu: “Được rồi, không vấn đề gì, ngày mai tớ cũng ra ngoài chơi, tránh cho ngày mai gặp phải mẹ cậu.”
Phương Nam Chi: “Cảm ơn! Đình Ưu cậu là tốt nhất!”
“Vậy khi nào anh ấy đi, nghỉ hè mọi người đều ở đây, có thể cùng nhau ăn cơm.”
“Có thể ở lại hai ngày.”
“Oke, để ngày mai cho cặp đôi trẻ các cậu ở riêng với nhau, hẹn gặp vào ngày kia.”
“Ừm!”
Ngày hôm sau, Phương Nam Chi dậy từ sớm, bỏ cả bữa sáng, loay hoay ở trong phòng, trang điểm, chọn quần áo.
Hôm nay ra ngoài đi dạo cùng Lý Ngật Chu, trời nóng nên không chọn đi chơi ở bên ngoài, mà hẹn hơn hai giờ đi xem phòng triển lãm, vừa hay hai người đều rất thích.
Để phối hợp với hoạt động xem triển lãm này, cô đặc biệt chọn một chiếc váy hai dây liền thân cổ điển nhẹ nhàng, búi tóc lên, trang điểm nhẹ nhàng.
Sau khi chuẩn bị xong, mang theo chiếc túi nhỏ xuống tầng.
“Liễu Liễu, con và Đình Ưu buổi tối không trở về ăn cơm đúng không?” Triệu Lợi Vân hỏi.
Chuyện nói dối người nhà đối với cô mà nói có chút khó khăn, cô không dám nhìn, gật đầu: “Vâng, không cần để ý con, bọn con tự mình ăn bên ngoài.”
“Được rồi, chú ý an toàn nhé.”
Phương Nam Chi: “Vâng ạ.”
Sau khi ra khỏi khu phố, thời gian vẫn còn sớm.
Tối hôm qua hai người cũng không hẹn thời gian cụ thể, Lý Ngật Chu chỉ nói thức dậy thì nói với anh, anh đến đây đón cô.
Nhưng cô vui quá, dậy cũng hơi sớm… hiện tại mới 8 giờ, cũng không biết anh dậy hay chưa.
Phương Nam Chi không báo cho anh, dứt khoát mua đồ ăn sáng, rồi lập tức đến khách sạn anh ở tìm anh.
Mặt khác, sau khi Lý Ngật Chu đánh răng rửa mặt xong, vừa ngồi xuống chuẩn bị gửi tin nhắn cho cô, hỏi xem cô dậy chưa, thì điện thoại bàn khách sạn vang lên.
Quầy lễ tân đại sảnh thông báo “Chị Phương” đến hỏi thăm, gọi anh để xác nhận thông tin này.
Lý Ngật Chu sững sờ, nhanh chóng xác nhận.
Sau khi cúp điện thoại, anh liền đi về phía cửa.
Không đến vài phút, chuông cửa vang lên, anh mở cửa, thấy cô gái mỉm cười vẫy tay: “Ngài Chu, phục vụ bữa sáng~”
Ánh đèn êm dịu bên ngoài, chiếu xuống mặt cô, tỏa sáng rực sỡ.
Trái tim anh bỗng đập mạnh một hồi.
Phương Nam Chi: “Sao vậy ạ? Để em vào đi.”
Lý Ngật Chu không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô, nghiêng người, nhường chỗ cho cô.
Phương Nam Chi bước vào, đánh giá xung quanh.
Diện tích căn phòng này rất rộng, chia nhỏ phòng khách và phòng ngủ, bên trong còn có mùi chuyên thuộc về khách sạn, khá dễ ngửi, thanh lịch lại sạch sẽ.
Sau khi đánh giá xong, cô xách bữa sáng đặt lên bàn, vừa muốn hỏi anh đã ăn sáng chưa, liền bị người phía sau xoay quay lại,
Giây tiếp theo, cô nếm được mùi bạc hà và hoa nhài tươi mát trộn lẫn với nhau.
Lý Ngật Chu không nói câu nào hôn lên môi cô, khí thế mạnh mẽ, không kiêng nể gì cả.
Phương Nam chi sững sờ, nhưng cũng chỉ một lúc, rồi nhanh chóng bạo dạn giơ tay lên ôm lấy cổ của anh, kiễng chân lên, đáp trả lại.
Nụ hôn này, cách đã nửa tháng.
Trằn trọc ma sát, trong phòng yên lặng, hơi thở của hai người nhanh chóng dây dưa với nhau, hỗn loạn đến nỗi không phân biệt được ai với ai.
Hôm nay Lý Ngật Chu cực kỳ “mạnh mẽ”.
Cô phải lùi về phía sau dưới sự tấn công của anh, cuối cùng lùi đến bên cạnh bàn, sau lưng chống đỡ lại, không thể lùi được nữa.
Anh dường như đã thành công, hôn ngày càng sâu, mạnh hơn, bàn tay nóng bỏng hướng lên từ phía sau thắt lưng, dừng lại ở chỗ trống của váy phía sau… nhẹ nhàng vuốt v3, khiến cô run rẩy liên tục.
“Ưm…” Cô không kiềm chế được mà phát ra âm thanh kháng nghị nhỏ bé.
Nhưng âm thanh đó vừa nhỏ vừa yếu đuối, không giống kháng nghị, lại giống như lời mời.
Ánh mắt Lý Ngật Chu càng sâu, dễ dàng ôm cô lên, đặt ngồi trên bàn, lại muốn tiếp tục hôn cô.
Phương Nam Chi dựa vào khoảng cách này để chống lại bờ vai của anh: “Khoan đã, ăn sáng trước đi…”
Lý Ngật Chu dừng lại, nhưng rõ ràng có hơi không nỡ tạm dừng.
Thực ra cũng không thể trách anh, tối qua khi gặp mặt anh đã muốn như vậy, nhưng vẫn luôn ở bên ngoài, người đến rồi đi, lại không thích hợp.
“Hôm nay em mặc đẹp lắm.” Anh nhẹ nhàng nói, tính công kích trong mắt cố gắng thu lại.
Phương Nam Chi: “Thật ạ, em đặc biệt chọn nó, phù hợp đi xem triển lãm…”
Trong lòng vui như muốn bay lên, Phương Nam Chi ngồi trên bàn, chân nhẹ nhàng đung đưa: “Anh vừa mới dậy sao?”
“Sao em biết.”
Phương Nam Chi: “Trong miệng anh vẫn còn vị bạc hà.”
“Vừa đánh răng xong muốn gửi tin nhắn cho em, không ngờ em đã đến rồi, sao không nói trước với anh?”
“Trực tiếp đến đây tìm anh cũng như nhau.” Phương Nam Chi từ trên bàn nhảy xuống, kéo anh đi đến sofa: “Ăn sáng trước đi, lại kéo dài sẽ nguội mất… hẳn là mùi vị quen thuộc của anh.”
Cô mua nó ở quán ăn sáng gần khu phố của bọn họ, khi học cấp 3 thỉnh thoảng không ở nhà ăn cơm, đều sẽ đến quán này mua đồ ăn sáng, đoán chừng Lý Ngật Chu cũng như vậy.
Quả nhiên sau khi ăn một miếng, anh liền biết là quán nào.
“Hôm qua Đình Ưu nói, ngày kia mọi người cùng nhau đi ăn, anh biết chưa?”
Lý Ngật Chu: “Ừm, đã liên lạc với mọi người rồi.”
“Vậy ngày mai chúng ta đi ăn ở đâu ạ?”
“Triệu Kha nói cậu ấy sẽ sắp xếp.”
“Dạ.”
“Hôm nay chúng ta đừng nghĩ đến bọn họ nữa, ăn bữa sáng xong, muốn làm gì?” lộ trình ngày hôm qua của bọn họ là bắt đầu từ buổi chiều, buổi sáng thực ra cũng không có chuyện gì, nóng như này cũng không muốn ra ngoài đi dạo.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phương Nam Chi: “Không muốn làm gì cả, chúng ta có thể ở trong khách sạn, xem phim chơi game, đợi gần đến thời gian thì chúng ta lại đi xem triển lãm.”
Dẫu sao cũng ở bên cạnh anh, ở đâu mà chẳng như nhau.
Trọng tâm của Lý Ngật Chu lại đặt vào ba chữ “trong khách sạn”, lông mày nhếch lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Được… nhưng chơi game, em biết chơi trò gì?”
Phương Nam Chi lập tức hào hứng nói: “Vài ngày trước ở nhà quá chán, Đình Ưu kéo em chơi ăn gà, khá thú vị, anh biết không?”
“Trước đây có chơi với bạn cùng phòng, đợi anh tải lại?”
“Dạ!”
Hai người ăn xong bữa sáng liền thực sự ở lại trong phòng, trước tiên là xem phim, sau đó lại thấy không hay, bèn bắt đầu chơi game luôn.
“Chúng ta nhảy ở đâu ạ, đừng đến nơi nhiều người.”
Lý Ngật Chu: “Vậy em theo anh.”
“Được.”
Phương Nam Chi học hỏi điều gì đó rất nhanh, phương diện chơi game cũng rất dễ dàng học được.
Hơn nữa còn chơi cùng Lý Ngật Chu, dường như so với chơi cùng Hứa Đình Ưu càng dễ ăn gà hơn!
Thế nên sau khi chơi vài ván, quyết tâm thắng thua của cô càng mạnh hơn.
“Lần này nhảy ở sân bay! So xem ai hạ được nhiều người hơn, thế nào!”
Ăn gà không có gì lạ, cô muốn cạnh tranh cùng đồng đội.
Lý Ngật Chu: “Dũng cảm vậy sao?”
“Đúng vậy, anh dám không.”
“Được, đến đây.”
Phương Nam Chi: “Người thắng có thể ăn dâu tây trên bánh kem.”
Cách đây không lâu họ có gọi món tráng miệng, có một miếng dâu tây vẫn chưa đụng đến, dâu tây tươi bên trên tươi ngon rực rỡ, nhìn vô cùng ngon miệng.
Lý Ngật Chu cười: “Ồ, vậy anh phải cố gắng rồi.”
Phương Nam Chi: “Em cũng không thua.”
Khi mới bắt đầu đã thề, kết quả lại không ngờ đến, ván này là ván xui xẻo nhất trong toàn bộ quá trình của cô.
Vị trí sân bay hạ cánh của Phương Nam Chi đúng lúc không có súng, chỉ nhặt được một cái chảo, còn chưa bước nổi hai bước, đã bị địch bắn hạ, trực tiếp đóng hộp.
Phương Nam Chi: “…?”
Cái quái gì vậy!
Lý Ngật Chu bên này vừa mới hạ một người, nhìn thấy ID của cô đã tối, không nhịn được cười: “Sao còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.”
Phương Nam Chi: “Đây là ngoài ý muốn!”
“À, là ngoài ý muốn, nhưng em vẫn thua rồi, dây tây là của anh.”
Sao lại xui xẻo như vậy chứ!
Mấy ván trước cô còn là tay súng thần đó!
Đúng là, trong trò chơi này dù là tay súng thần cũng cần phải có vận may.
Phương Nam Chi tức giận mang bánh đến, dùng nĩa hớt dâu tây, đưa đến bên miệng anh: “Em nhớ hạ cánh ở đây là có súng, lần này sao lại không có? Thật ngẫu nhiên, hại em thua!”
Dáng vẻ nổi nóng của cô cũng rất đáng yêu.
Lý Ngật Chu mỉm cười, cắn dâu tây, bỏ điện thoại xuống, vỗ vào chân mình.
Phương Nam Chi vẫn chìm đắm trong sự xui xẻo lần này của bản thân, nghi ngờ liếc nhìn anh.
Lý Ngật Chu không thấy cô phản ứng lại, lập tức lấy bánh trong tay cô, lại kéo người ngồi lên đùi mình, đút dâu tây đến bên miệng cô.
Phương Nam Chi tạm dừng, nghiêng người cắn một miếng, vừa hay là phần đầu dâu tây.
Một nửa còn lại Lý Ngât Chu ăn hết, nói: “Ván này không tính, dâu tây chia cho em một nửa.”
Phương Nam Chi thoái mái vui vẻ: “Ò.”
“Ừm, dâu tây thật ngọt.”
Phương Nam Chi: “Chỗ của em còn ngọt hơn.”
“Vậy sao? Anh nếm xem.”
Phương Nam Chi: “Em ăn hết rồi…”
Mắt Lý Ngật Chu di chuyển xuống dưới, rơi vào môi cô: “Vậy cũng có thể nếm thử.”
Đường viền môi mềm mại của người đàn ông, khi hôn lên, có chút mát, còn có vị ngọt của dâu tây.
Phương Nam Chi bị anh ôm vào tư thế càng dễ hôn hơn, vắt ngang qua người anh, quỳ lên chân anh.
Cô mặc váy dài, khi ngồi xuống như vậy, váy rải ra, che đi quần của anh và chân cô, tất cả đều ẩn giấu ở phía dưới.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ăn uống no nê lại nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hai người đã sẵn sàng đi chơi, chỉ dựa vào trò chơi kéo dài thời gian mà thôi.
Thế nên nụ hôn này so với ban nãy càng say sưa và sâu hơn, dần dần, Phương Nam Chi cảm nhận được cảm xúc nóng bỏng dưới váy…
Cô nhẹ nhàng lùi lại, vừa định liếc mắt xuống dưới…
“Đừng động.”
Giọng nói như đè nén của anh, đâm vào màng nhĩ của cô, giống như một loại mê hoặc.
Cô thật sự không động nữa.
Ánh mắt Lý Ngật Chu hạ xuống, tay cũng không kiềm được siết chặt lại.
Phương Nam Chi: “A… đau.”
“Rất đau sao?”
Thực ra cũng không đau lắm, nhưng cô chỉ là muốn kháng nghị, muốn làm nũng, muốn anh không nỡ.
“Sao anh lại véo em.” Cô dựa vào trong cái ôm của anh, nhỏ giọng nói.
Lý Ngật Chu cố chống lại sự xấu xa trong lòng mới không dùng sức véo mạnh hơn…mọi ngày thấy cô mặc váy cảm giác rất gầy, nhưng lúc này mới phát hiện, thực ra chân cô có thịt, vừa đủ gợi cảm, xúc cảm khiến người ta kinh ngạc.
Anh nhẹ thở gấp một hơi, trực tiếp ôm cô lên.
Phương Nam Chi ngạc nhiên: “…Đi đâu ạ?”
“Đổi nơi khác tiếp tục.”
Đổi nơi nào, không nói cũng hiểu.
Từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ cách một vài bước mà thôi, lại trở nên dài đằng đẵng.
Phương Nam Chi dựa vào vai anh, cảm thấy tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, sau khi rơi vào trong chăn, giống như dừng lại ngay.
Thực ra, cô không để ý cùng anh đi đến bước kia, chỉ là không ngờ ngày này đến đột ngột như vậy.
Vẫn chưa chuẩn bị tốt… nhưng khi nhận thấy sự nồng cháy và khó chịu của anh, cô vẫn ôm lấy anh.
Âm thanh tivi bên ngào trở nên rất nhỏ, chỉ còn lại âm thanh chạm môi và hô hấp hỗn loạn của họ.
Cơ thể tuổi trẻ chịu đựng đến thời điểm này đã là cực hạn.
Lý Ngật Chu vùi vào cổ cô, trên trán có tầng mồ hôi mỏng.
“Giúp anh.”
“Sao ạ, giúp thế nào?”
Lý Ngật Chu khàn giọng nói: “Quay lại đây, ngoan nhé.”
…….
Váy nhăn nhúm ngổn ngang, kéo dài và nát.
Khoảnh khắc kết thúc, thậm trí còn lúng túng hơn.
Hơi thở nặng nề dần bình tĩnh lại, Phương Nam Chi vùi mặt vào gối, cả người đỏ lên như quả đào chín.
Sau cùng anh không làm đến bước cuối, nhưng… cũng chỉ kém bước kia mà thôi.
“Liễu Liễu, quay qua đây, anh lau giúp em.” Sau sự im lặng, giọng Lý Ngật Chu từ phía sau truyền đến.
“Không cần…”
Phương Nam Chi di chuyển phạm vi ra một chút, cảm thấy tê chân… đầu của cô càng vùi vào trong chăn.
Lý Ngật Chu thấy cô cuộn tròn lại, trong lòng nổi lên sự hổ thẹn, càng đau lòng hơn, còn rút ra vài tờ giấy, cẩn thận từng li từng tí giúp cô vệ sinh sạch sẽ.
“Thay váy khác được không? Mặc quần áo của anh vào trước.”
Phương Nam Chi xấu hổ không muốn quay lại nhìn anh, nghẹn giọng nói: “Anh ra ngoài trước đi… đưa quần áo cho em.”
Lý Ngật Chu thấy cô xấu hổ, chỉ đành nói: “Được, đợi anh một lát.”
Lý Ngật Chu xuống giường, một lúc sau cầm quần áo của mình đến, mới đi ra khỏi phòng.
Phương Nam Chi nghe thấy tiếng vang, xác nhận anh đã rời đi, ngồi dậy, cúi đầu nhìn, thật sự đỏ một mảng.
Ngay lập tức, trong đầu lại là cảnh ban nãy, mạch máu giãn nở, đấu đá lung tung, giống như một thanh kiếm hung hãn, hoàn toàn nghiền nát, xuyên qua…
Cô không biết… còn có thể như vậy.
Gương mặt đỏ bừng, Phương Nam Chi cởi váy trên người xuống.
Chỗ nào đó của váy cũng thẫm lại một mảng…
Cô nhanh chóng cuộn váy thành hình tròn.
Sau khi thay xong quần áo, cô mới lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Lý Ngật Chu đã thu dọn xong xuôi, dáng vẻ ngồi trên sofa lúc này trông vừa ôn hòa vừa khoan khoái, dường như vừa nãy người làm chuyện kia phía sau cô không phải là anh vậy!
Phương Nam Chi mím môi, đột nhiên có chút không dám đến gần anh.
“Không thoải mái sao.” Anh nhìn qua.
Cô cúi đầu, thành thật nói: “Hơi đau…”
Lý Ngật Chu khẽ nhíu mày, bước đến: “Anh xem xem.”
“Không cần đâu!” Cô lập tức giữ lại áo thun của anh.
Lý Ngật Chu thấy cả người cô như chim sợ cành cong, nhẹ giọng nói: “Được, anh không xem, váy thì sao?”
“Ở bên trong.”
Lý Ngật Chu đi vào bên trong, Phương Nam Chi cảnh giác giữ lấy vạt áo của anh: “Anh muốn làm gì…”
“Ngoan, anh giặt giúp em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Liên tục bị khóa, thay đổi có thể sụp đổ… sau này nhất định sẽ để anh Chu chân chính ăn một lần (hazzz)