Chương 11: Chúng ta định sẵn là của nhau

Trong lúc Hứa An Nhiên còn đang ngây ngốc Trịnh Vũ Thiên lợi dụng cơ hội vò đầu cô, lực không hề nhỏ, tóc An Nhiên theo đó cũng rối tung cả lên. Kỳ thực trong lòng cậu bây giờ rất nhẹ nhõm, đọc sách ở khuôn viên từ lâu đã trở thành thói quen nhưng không có nghĩa thói quen đó không thể thay đổi. Nếu có thể khiến Hứa An Nhiên nguôi giận thì từ bỏ việc làm cố hữu đó cũng chẳng hề gì.


Đầu óc vẫn chưa kịp tiêu hóa sự thay đổi bất ngờ của Trịnh Vũ Thiên thì Hứa An Nhiên đã tinh mắt nhìn thấy bóng dáng một người. Chỉ tiếc trong khoảnh khắc Hứa An Nhiên phát hiện ra người đó đã quay người bỏ đi, ánh mắt An Nhiên xẹt qua một tia sắc bén, người đó có thể là ai?


Trịnh Vũ Thiên thấy Hứa An Nhiên im lặng suốt, cứ nhìn mãi về một hướng phía sau góc tường, cậu tiến đến chắn trước mặt cô.
- Nhìn gì đấy?
- Không có gì. Vào lớp thôi.


Trước mắt vẫn chưa biết người ban nãy là ai nên Hứa An Nhiên không dám nói bừa. An Nhiên biết Trịnh Vũ Thiên nghi ngờ lời nói của cô, cậu ta tinh mắt vậy sao có thể tin câu “Không có gì” của cô chứ, nhưng Trịnh Vũ Thiên không vạch trần là tốt rồi.
Đêm xuống.
Trăng thanh sao sáng.


Cả căn phòng không có lấy một ánh đèn, chỉ có ánh trăng dịu dàng lan tỏa tia sáng bạc khắp không gian.


Hứa An Nhiên ngồi ở ban công, bên cạnh là mấy tờ giấy A cùng với cây bút chì đơn giản. Trăng đêm nay rất đẹp, cô nương theo ánh trăng chăm chú vẽ tranh. Dưới ánh trăng êm dịu gò má cô trông càng xinh xắn, dịu dàng, khiến người đứng trước cửa ngẩng đầu nhìn muôn phần cảm thán. Ngày mai là cuối tuần rồi, Hứa An Nhiên sáng mai sẽ lên máy bay đến Bắc Kinh. Diệp Nhã Vân vì vậy tối nay muốn sang hàn huyên vài câu, dù sao lần này đi thời gian cũng không ngắn.


available on google playdownload on app store


Việc mấy ngày trước ở sân bóng rổ Diệp Nhã Vân không thể không thừa nhận bản thân mình có chút ghen tị. Vào cái giây phút Trịnh Vũ Thiên nhìn thấy Hứa An Nhiên xuất hiện ở đó Diệp Nhã Vân đã thấy bất an rồi. Cô luôn có một cảm giác Trịnh Vũ Thiên sẽ vụt khỏi tầm tay của mình bất cứ lúc nào, một ngày nào đó cậu sẽ rời bỏ cô. Chỉ mới nghĩ đến thôi, Diệp Nhã Vân đã không muốn tưởng tượng tiếp nữa. Cô không thể nào mất đi Trịnh Vũ Thiên được, cậu ấy là cuộc sống của cô, là tình yêu cả đời của cô.


Từ lúc quen biết Diệp Nhã Vân đã khẳng định Hứa An Nhiên là một bạn nữ xinh xắn động lòng người. Xung quanh luôn có rất nhiều bạn nam yêu quý, dù vậy Hứa An Nhiên lại không quan tâm lắm, chỉ học, học và học. Trong gia đình Hứa An Nhiên chỉ có hai đứa con gái duy nhất nhưng Hứa An Di mắc bệnh tim từ nhỏ, sức khỏe trở nên yếu ớt. Mọi trách nhiệm đổ hết lên đầu đứa con gái lớn - Hứa An Nhiên. Ba Hứa An Nhiên sở hữu tập đoàn chuyên ngành dược nhất nhì cả nước, ông biết Hứa An Nhiên không hề thích kinh doanh nên đã định sẵn một con đường cho An Nhiên, đó là làm bác sĩ. Được gia đình sắp xếp tất cả ngay từ nhỏ nên Hứa An Nhiên không có ý phản đối, cô từng nói với Diệp Nhã Vân bản thân muốn trở thành một bác sĩ khoa ngoại tim mạch thật giỏi. Hứa An Nhiên muốn cứu em gái mình, cũng như những bệnh nhân khác mắc phải căn bệnh quái ác giống em gái. Vì vậy trong đầu Hứa An Nhiên ngoại trừ việc học để trở thành một bác sĩ giỏi thì chẳng còn gì nữa.


Hứa An Nhiên từng nói:“Cậu biết không, thanh xuân là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất. Mình luôn muốn có những thứ tốt đẹp nhất vào những năm tháng đẹp nhất trong đời.”


Vậy Hứa An Nhiên có được những gì? Cái gì được gọi là “những thứ tốt đẹp nhất”? Mặc dù Hứa An Nhiên có sắc đẹp, có đầu óc thông minh, tiền bạc không thiếu, cũng có danh tiếng nhưng cô không có niềm vui.


Diệp Nhã Vân đã từng hỏi:“Cô ngốc nhà cậu, bao nhiêu chàng trai vây quanh sao không thử hẹn hò một lần?”
Nhưng Hứa An Nhiên đã lắc đầu, chỉ mỉm cười:“Những thứ đó không hợp với mình.”


Lúc trước Diệp Nhã Vân không hiểu chuyện, nghĩ rằng Hứa An Nhiên là người nhạt nhẽo, không biết hưởng thụ cuộc sống. Sau này hiểu ra Diệp Nhã Vân mới biết thời gian để Hứa An Nhiên cố gắng hoàn thành ước mơ của mình, nỗ lực làm hài lòng tất cả mọi người trong gia đình có khi còn không đủ, làm sao cô có thể nghĩ đến những việc như vậy.


Chỉ có điều Diệp Nhã Vân thực sự không hiểu nổi trong đầu những nam sinh kia nghĩ gì, so với một Hứa An Nhiên lạnh như băng như đá rõ ràng một nữ sinh vui vẻ, hoạt bát không thu hút lắm trong mắt bọn họ. Liệu có thể nói mẫu người lý tưởng của bọn họ kỳ quặc hay không? Rõ ràng luôn bị Hứa An Nhiên lạnh nhạt khước từ, vậy mà vẫn bám riết không buông là thế nào?


Hứa An Nhiên ngồi ở ban công vì quá chú tâm vào bức tranh nên không biết ở phía dưới Diệp Nhã Vân đứng ngoài cửa rất lâu rồi. Trong tranh là một chàng trai, không chỉ một bức mà toàn bộ những tranh khác đều là chàng trai đó. Là người mà Trịnh Vũ Thiên gọi là “crush” của An Nhiên. Những bức tranh đó sau khi được hoàn thiện không được Hứa An Nhiên nâng niu như lúc vẽ nữa, cô luôn thẳng tay quăng nó vào thùng rác thay vì đóng khung và treo lên.


Đến khi tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên bên cạnh khiến Hứa An Nhiên nhíu mày liếc qua, ngay sau đó khóe môi hơi cong lên, hai hàng chân mày cũng dần dãn ra. Là Hứa An Di.
- “Chị đây, giờ này em chưa ngủ sao?”
- “Còn sớm mà. Chị này, hủy chuyến bay của chị đi. Mai em sẽ bay đến Thượng Hải.”


Hứa An Di không hề vòng vo tam quất, vào thẳng vấn đề ngay. Vừa nghe xong Hứa An Nhiên sững người giây lát. Sao đột nhiên con bé lại muốn đến Thượng Hải?
- “Không được. Chị còn muốn về thăm ba mẹ.”


- “Dịp khác cũng được mà, vả lại Bắc Kinh giờ lạnh lắm, chị ở Thượng Hải lâu như vậy không thích ứng nổi đâu. Lâu rồi em không được đến Thượng Hải, còn nữa, em rất nhớ chị Nhã Vân.”
- “Nhưng mà...”


Mặc dù mấy lời Hứa An Di nói không phải không hợp lí nhưng Hứa An Nhiên cảm thấy con bé có gì đó lạ lắm. Từ hôm Hứa An Nhiên gọi điện hỏi thăm sức khỏe An Di đến giờ cô vẫn không ngừng thắc mắc về thái độ của em gái mình.


- “Đừng nhưng nhị nữa, chị không cần đến đón em. Chỉ cần chuẩn bị bữa tối thật ngon vào, em rất nhớ cháo trứng muối chị nấu.”
- “Em đi một mình? Như vậy không được, sức khỏe của em...”
- “Yên tâm, yên tâm. Có mẹ đi với em. Thế nhé, tạm biệt chị. Ngủ ngon chị yêu!”


Một lần nữa ngắt ngang câu nói của Hứa An Nhiên, Hứa An Di nói cả mấy câu liền rồi ngắt máy. Sao cô cứ cảm thấy Hứa An Di có gì đó rất gấp gáp, dường như không muốn cho An Nhiên biết. Khi nào gặp mặt Hứa An Nhiên nhất định phải hỏi cho ra chuyện.


Vừa định đứng dậy xuống nhà báo với bà một tiếng Hứa An Nhiên ngây người giây lát, người đứng trước cửa là Diệp Nhã Vân mà. Tại sao sang rồi lại không vào nhà? Hứa An Nhiên định xuống nhà mở cửa cho Diệp Nhã Vân nhưng cô đã quay người rời đi mất. Là sao vậy? Có phải Diệp Nhã Vân có chuyện gì muốn nói với An Nhiên nhưng không tiện hay không?


Bàn tay Diệp Nhã Vân nắm chặt bị góc cạnh của điện thoại cứa vào đau đớn. Ban nãy Diệp Nhã Vân muốn đẩy cửa vào nhà Hứa An Nhiên nhưng điện thoại báo tin nhắn mới. Là tin nhắn đa phương tiện của một người bạn chung lớp, người trong ảnh là Trịnh Vũ Thiên và... Đường Diệp Nhi. Hơn nữa hai người họ còn đang ôm nhau. Người bạn đó thường ngày không thân với Diệp Nhã Vân lắm nhưng nói chung vẫn là có cảm tình. Cậu ta tình cờ đi ngang qua thấy cảnh này mới chụp lại, tò mò gửi cho Diệp Nhã Vân, bất cứ người nào cũng có bản tính hóng hớt ngấm vào máu, cậu bạn kia không phải ngoại lệ. Địa chỉ được gửi tới ngay sau bức ảnh, là một nơi không xa nhà Trịnh Vũ Thiên lắm.


Bước chân càng ngày càng nhanh, Diệp Nhã Vân nhất định phải đến để xem chuyện gì đang xảy ra. Lo được lo mất, đó là những chuyện thường thấy ở con gái khi yêu, Diệp Nhã Vân đương nhiên cũng thế. Trịnh Vũ Thiên là của Diệp Nhã Vân, cô nhất định không để ai giành lấy, không một ai có thể. Vừa rẽ qua góc đường đã thấy bóng lưng quen thuộc của Trịnh Vũ Thiên, vì vóc dáng Trịnh Vũ Thiên cao lớn nên che mất bóng dáng Đường Diệp Nhi, nhưng Diệp Nhã Vân chắc chắn Đường Diệp Nhi đang đứng đối diện Trịnh Vũ Thiên.


Chỗ Diệp Nhã Vân đang đứng vừa hay khá gần với chỗ của hai người họ, nơi này lại là góc khuất, ánh sáng không nhiều, vì thế Trịnh Vũ Thiên và Đường Diệp Nhi khó có thể phát hiện ra Diệp Nhã Vân đã đến. Hai người họ có vẻ như đang cãi nhau rất kịch liệt, vừa lúc Trịnh Vũ Thiên xoay người rời đi liền đụng mặt Diệp Nhã Vân.


Trịnh Vũ Thiên không ngờ Diệp Nhã Vân xuất hiện ở đây, không biết cô đã nghe được những gì rồi. Đường Diệp Nhi chẳng hề biết đến sự có mặt của Diệp Nhã Vân, thấy Trịnh Vũ Thiên muốn bỏ đi, cô kích động lớn tiếng.


- Trịnh Vũ Thiên, cậu từ chối tình cảm của mình cũng không sao. Nhưng mình khuyên cậu nên kiểm soát cảm xúc của bản thân đi. Cậu đối với Diệp Nhã Vân là thật lòng sao, hay cậu đã thích Hứa An Nhiên mất rồi?


Trước khi đến đây Đường Diệp Nhi đã biết trước kết cục như thế này rồi. Một người mập béo như cô làm sao lọt vào mắt của Trịnh Vũ Thiên được? Cho dù bây giờ Đường Diệp Nhi có lột sạch đồ chạy đến trước mặt cậu ấy e rằng cũng chẳng thu hút nổi một cái liếc mắt.


- Cậu nói vậy là có ý gì?
Câu đó không phải bật ra từ miệng Trịnh Vũ Thiên, mà là từ Diệp Nhã Vân đang bước đến. Gương mặt Diệp Nhã Vân ban đầu trắng bệch, sau đó có lẽ vì nén giận mà đỏ bừng, cô không nhìn Đường Diệp Nhi mà quay sang Trịnh Vũ Thiên, ánh mắt đầy chất vấn.


- Vũ Thiên, cậu đã làm gì với Hứa An Nhiên? Làm gì để người khác nghi ngờ tình cảm của chúng ta? Nói đi, cậu thích mình mà, đúng không?


Mấy câu hỏi liên tục như vậy cả Trịnh Vũ Thiên và Đường Diệp Nhi đều nghe rõ ràng, nhưng Trịnh Vũ Thiên hồi lâu không đưa ra câu trả lời. Sự trầm mặc của Trịnh Vũ Thiên khiến hai người con gái thấp thỏm không yên. Mặc dù Trịnh Vũ Thiên là bạn trai của Diệp Nhã Vân nhưng Diệp Nhã Vân chưa bao giờ nghe Trịnh Vũ Thiên nói mấy câu tình cảm, ngoại trừ lúc tỏ tình. Con gái mà, ai không thích nghe mấy lời mật ngọt chứ. Trái với thái độ sốt sắng muốn biết đáp án của Diệp Nhã Vân, Đường Diệp Nhi có phần bình tĩnh hơn. Tất nhiên Đường Diệp Nhi vẫn muốn nghe câu trả lời của Trịnh Vũ Nhiên, nhưng cô biết, Trịnh Vũ Thiên sẽ không nói ra thứ mà họ muốn biết.


- Nhã Vân, sao cậu đến đây?
Quả nhiên là vậy. Trịnh Vũ Thiên đã chuyển chủ đề.
- Cậu...
Đường Diệp Nhi ngắt ngang lời Diệp Nhã Vân, đắc ý phân tích rõ.


- Để tôi phân tích cho cậu thấy nhé, Diệp Nhã Vân. Xét về ngoại hình, rõ ràng Hứa An Nhiên hơn hẳn mấy bậc so với Diệp Nhã Vân, nét đẹp của cậu ấy là trời ban, xinh xắn, tính cách miễn chê, rất chín chắn, trầm ổn, suy nghĩ trước sau rõ ràng. Xét về thành tích học tập ăn đứt cậu, siêng năng, chăm chỉ, kết quả lúc nào cũng nhất nhì khối. Sao rồi? Còn gì nữa chưa đem ra so sánh? Diệp Nhã Vân, cậu hãy nghĩ xem cậu hơn Hứa An Nhiên cái gì? Có câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, cậu nghĩ với năng lực của cậu có thể níu giữ trái tim Trịnh Vũ Thiên sao? Còn nữa, Trịnh Vũ Thiên đối xử với cậu đặc biệt như thế nào? Có bao giờ vì cậu mà hỏi người này người kia tìm hiểu sở thích của cậu chưa? Có bao giờ vì cậu mà xếp hàng mua cơm hay chưa? Có bao giờ vì cậu mà thay đổi chưa? Thế nào? Chưa bao giờ phải không? Nhưng Hứa An Nhiên thì có rồi đấy.


Cách đây không lâu Trịnh Vũ Thiên có tìm đến Đường Diệp Nhi hỏi một số chuyện. Lúc đó chuyện cô làm bẩn áo Trịnh Vũ Thiên xảy ra chưa lâu, cứ sợ cậu tìm đến hỏi tội. Hóa ra Đường Diệp Nhi lo thừa, Trịnh Vũ Thiên chỉ hỏi một số thứ về Hứa An Nhiên. Điển hình là những thứ Hứa An Nhiên ăn được và không ăn được. Khi Đường Diệp Nhi nói Hứa An Nhiên bị dị ứng với tôm rõ ràng Trịnh Vũ Thiên rất kinh ngạc, nhưng cũng đủ thấy cậu rất lo lắng đến An Nhiên.


Đường Diệp Nhi tuôn một tràng liên tiếp, Diệp Nhã Vân nghe mà cảm thấy cả cơ thể như bị điểm huyệt, nhất thời không biết nên phản kích sao cho phải. Đúng lúc ấy Trịnh Vũ Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn Đường Diệp Nhi, lên tiếng thay cho Diệp Nhã Vân.


- Đủ rồi đấy Đường Diệp Nhi, chuyện của chúng tôi không cần cậu xen vào đâu. Còn về tình cảm của cậu, rất tiếc, tôi không cách nào đáp lại được. - Nói xong liền quay sang Diệp Nhã Vân - Đừng để tâm quá nhiều đến mấy lời đó!


Trước nay ai cũng biết Trịnh Vũ Thiên làm việc gì cũng dứt khoát, đôi lúc rất tuyệt tình. Về điểm này hôm nay Đường Diệp Nhi đã lĩnh giáo đầy đủ, cố nén chua xót trong lòng, Đường Diệp Nhi vốn định im lặng rời đi nhưng nghĩ đến Hứa An Nhiên liền cảm thấy không ổn. Lúc đi ngang qua người Trịnh Vũ Thiên, Đường Diệp Nhi cố tình hạ thấp giọng.


- Mình nghĩ tốt nhất cậu hãy tránh xa An Nhiên ra. Nếu không cả ba người sẽ phải chịu khổ đấy.


Câu nói vừa đủ nhỏ để mỗi Trịnh Vũ Thiên nghe thấy, Diệp Nhã Vân bên cạnh mơ mơ hồ hồ, bất cứ âm thanh gì cũng không thể lọt vào tai cô nữa rồi. Trịnh Vũ Thiên sau khi nghe câu nhắc nhở của Đường Diệp Nhi lại rơi vào trầm mặc, không biết suy nghĩ gì mà hai hàng chân mày nhíu chặt lại, hồi lâu không có động tĩnh gì.


- Trịnh Vũ Thiên, điều mình hỏi khó trả lời đến thế sao?


Diệp Nhã Vân cố nén đau thương, ngẩng mặt hỏi. Sao cô có thể không quan tâm đến mấy lời của Đường Diệp Nhi chứ? Phải thừa nhận Hứa An Nhiên hơn hẳn Diệp Nhã Vân về nhiều mặt, mặc dù cô tự ti về bản thân mình nhưng không có nghĩa cô chấp nhận để người yêu của mình rơi vào tay kẻ khác. Diệp Nhã Vân không ngờ Trịnh Vũ Thiên lại làm nhiều việc vì Hứa An Nhiên sau lưng cô như vậy. Mà những việc đó, Trịnh Vũ Thiên chưa bao giờ làm với Diệp Nhã Vân! Chỉ có điều Diệp Nhã Vân không hiểu tại sao Trịnh Vũ Thiên không thể nói rằng cậu thích cô, tại sao phải trốn tránh? Cảm giác này rất tồi tệ, không hiểu sao Diệp Nhã Vân cứ cảm thấy Trịnh Vũ Thiên có chuyện gì đó giấu cô, cậu không còn là Trịnh Vũ Thiên dịu dàng, quan tâm lo lắng cho cô nữa.


Nghe thấy người bên cạnh khẽ thở dài, Diệp Nhã Vân nghi hoặc nhìn cậu. Một giây sau Trịnh Vũ Thiên quay sang đặt tay lên vai cô, giọng nói như trầm xuống.
- Diệp Nhã Vân, nghe kĩ đây. Từ khi sinh ra chúng ta đã định sẵn sẽ đến với nhau rồi nên cậu đừng hỏi mình mấy lời vô ích đó.


Phải, đối với Trịnh Vũ Thiên cậu không có quyền lựa chọn tương lai của mình sẽ đi cùng với ai. Nhà họ Trịnh và nhà họ Diệp làm ăn qua lại từ lâu, ngay từ khi Trịnh Vũ Thiên và Diệp Nhã Vân xuất hiện trên đời này đã được đính hôn sẵn. Tương lai của cậu, từ nhỏ đã không được tự mình làm chủ. Nói trắng ra đây là cuộc hôn nhân được xây dựng dựa trên cơ sở lợi ích. Nếu như Diệp Nhã Vân là vợ của Trịnh Vũ Thiên, nhà họ Trịnh khác nào hổ mọc thêm cánh? Nhưng có điều cuộc hôn nhân như vậy không công bằng với người yêu và người được yêu. Người yêu ở đây là Diệp Nhã Vân, còn người được yêu là Trịnh Vũ Thiên. Có lẽ vì lớn lên cùng nhau từ nhỏ nên Trịnh Vũ Thiên luôn có thiện cảm với Diệp Nhã Vân, ban đầu khi nghe người lớn nói đùa:“Lớn lên Nhã Vân làm con dâu nhà họ Trịnh nhé!” cậu không có quá nhiều phản ứng, thầm nghĩ cùng lắm là chung một nhà thôi, có gì to tát đâu. Nhưng càng lớn Trịnh Vũ Thiên càng hiểu ra nhiều thứ, nhất là từ khi cậu tiếp xúc nhiều hơn với Hứa An Nhiên. Hứa An Nhiên cũng giống cậu, phải thuận theo sự sắp xếp của gia đình nhưng cô có phần may mắn hơn, bởi nghề nghiệp bác sĩ cũng là ước mơ của Hứa An Nhiên. Còn Trịnh Vũ Thiên lại khác, cậu nhận ra rằng cưới Diệp Nhã Vân không phải điều cậu muốn, có thể cùng sống chung dưới một mái nhà quả thực không phải ý kiến tồi, nhưng không phải với thân phận là “vợ” của Trịnh Vũ Thiên, mà là “em gái” của Trịnh Vũ Thiên nghe hay hơn. Hay nói một cách khác, Trịnh Vũ Thiên luôn xem Diệp Nhã Vân là em gái, không phải là đối tượng để yêu.


Nhưng hiện giờ, điều mà Trịnh Vũ Thiên làm được chỉ là thuận theo sắp xếp thôi. Trong tay cậu không có gì cả, làm sao có thể chống đối cuộc hôn nhân này?






Truyện liên quan