Chương 12: Chỉ là không muốn gặp Hứa An Nhiên

Sau khi Diệp Nhã Vân rời đi Hứa An Nhiên rõ ràng cảm thấy có điều gì kì lạ, từ trên ban công nhìn xuống sắc mặt của Diệp Nhã Vân rất tệ. Nhưng vẫn là nói chuyện với bà về tình hình của Hứa An Di xong cô mới ra khỏi nhà. Đúng lúc đó liền thấy Trịnh Vũ Thiên cùng Diệp Nhã Vân trở về, nhìn kĩ một chút thần sắc của hai người đều không ổn.


- Nhã Vân, cậu sao thế này?


Hứa An Nhiên tiến về phía Diệp Nhã Vân, lo lắng nắm tay cô, chỉ là câu hỏi thăm đó không hề lọt vào tai Diệp Nhã Vân. Một khắc nghĩ đến những lời Đường Diệp Nhi đã nói, Diệp Nhã Vân trước mặt Hứa An Nhiên không thể xem như chưa nghe thấy gì, không biết gì cả được. Lặng lẽ gạt tay Hứa An Nhiên ra, Diệp Nhã Vân lắc đầu tỏ ý không sao rồi vào nhà.


Diệp Nhã Vân đi rồi, Hứa An Nhiên mới quay sang Trịnh Vũ Thiên. Chưa kịp mở miệng hỏi Trịnh Vũ Thiên đã nói trước.
- Mai cậu đi Bắc Kinh à?
- Không có, tôi hủy chuyến bay rồi. An Di sẽ đến đây.


Nhà họ Trịnh với nhà họ Hứa dù sao cũng có quen biết ít nhiều, trước khi gặp Đường Diệp Nhi cậu vốn muốn mua một chút thực phẩm dinh dưỡng gửi đến cho Hứa lão gia cùng vợ ông. Không ngờ lại có sự việc phát sinh, đến bây giờ Hứa An Nhiên nói không đi nữa Trịnh Vũ Thiên mới thở ra một hơi, như vậy cũng tốt, khi nào An Di trở về Bắc Kinh cậu mua sau cũng được.


- Được rồi, vậy tôi về trước. Mai sẽ sang gặp An Di sau.
Hứa An Nhiên gật đầu, quay người vào nhà. Thầm nghĩ bây giờ có hỏi Trịnh Vũ Thiên cũng chẳng cho cô biết Diệp Nhã Vân bị làm sao, thôi thì để sáng mai sang hỏi sau.


available on google playdownload on app store


Trịnh Vũ Thiên sau khi trở về liền nhốt mình trong phòng, thân thể từ từ vô lực, theo cánh cửa trơn bóng trượt dài trên mặt đất. Nhớ đến khuôn mặt tuyệt vọng của Diệp Nhã Vân cậu càng cảm thấy tội lỗi hơn. Trịnh Vũ Thiên luôn xem Diệp Nhã Vân là em gái, cậu luôn muốn bảo vệ cô, đem đến cho cô niềm vui, nhưng hết lần này đến lần khác, việc cậu đối xử tốt với Hứa An Nhiên lại khiến Diệp Nhã Vân đau lòng. Cuối cùng, Trịnh Vũ Thiên nên làm gì mới tốt đây?


Bên ngoài má Tô đập cửa liên hồi, từ lúc thấy bộ dạng thất thần của Trịnh Vũ Thiên về nhà bà đã không yên lòng, nhất định là có chuyện gì đó. Từ nhỏ bên cạnh Trịnh Vũ Thiên nhiều nhất đều là má Tô, ông bà Trịnh bận việc tập đoàn có khi cả tháng không thấy mặt. Thằng bé này thường ngày có chuyện gì trước mặt ông bà Trịnh vẫn tỏ ra không sao, nhưng đối với má Tô luôn thật thà kể ra.


- Tiểu Thiên, có gì con mở cửa ra rồi nói. Tiểu Thiên, mau mở cửa cho má.
Bây giờ đã tối rồi má Tô còn chưa ngủ, hẳn là đợi Trịnh Vũ Thiên về bà mới có thể an tâm về giường. Trịnh Vũ Thiên đứng dậy đi về phía phòng tắm, rửa mặt qua loa rồi mở cửa cho má Tô.


- Con không sao, má không cần lo. Trễ rồi, má ngủ đi ạ.


Vì Trịnh Vũ Thiên cao hơn má Tô cả cái đầu nên mỗi lần nói chuyện đều là cậu cúi xuống, má ngẩng lên. Má Tô nhíu mày nhìn Trịnh Vũ Thiên, rõ ràng sắc mặt cậu không tốt, chỉ là rửa mặt để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn thôi. Từ chiều Trịnh Vũ Thiên đã ra khỏi nhà, lúc đó đã gần giờ cơm chiều nên má Tô có hỏi cậu đi đâu, Trịnh Vũ Thiên nói là mua quà biếu ba mẹ Hứa An Nhiên. Má Tô có mấy lần gặp qua Hứa An Nhiên khi con bé cùng Diệp Nhã Vân sang đây, ấn tượng rất tốt.


Rõ ràng lúc đi vẻ mặt Trịnh Vũ Thiên còn rất tươi tỉnh, sao vừa trở về đã tệ đi trông thấy? Không lẽ Trịnh Vũ Thiên và con bé An Nhiên có chuyện gì đó?
- Tiểu Thiên, có phải con cùng An Nhiên cãi nhau hay không?
- Đâu có. Má nghĩ nhiều quá rồi, con và cô ấy có chuyện gì để cãi nhau đâu chứ.


Kết quả Trịnh Vũ Thiên phải giải thích nửa ngày trời má Tô mới yên tâm phần nào về phòng. Trịnh Vũ Thiên nằm sấp trên giường tay chân dang rộng, suy nghĩ một chút mới bấm số của Diệp Nhã Vân. Tín hiệu bị ngắt, cô tắt máy rồi. Gọi đi gọi lại mấy lần kết quả vẫn như thế. Suy nghĩ thêm lúc nữa lại gọi cho Hứa An Nhiên, lúc này chắc chắn Diệp Nhã Vân không muốn gặp Trịnh Vũ Thiên, có lẽ để An Nhiên an ủi sẽ tốt hơn. Cho đến một lúc nào đó, Trịnh Vũ Thiên nhận ra được hành động lúc này của cậu hoàn toàn sai lầm, trong lòng Diệp Nhã Vân, tình bạn với An Nhiên đã dần rạn nứt.


Điện thoại được kết nối, rất nhanh đã có người nghe máy. Là một giọng nói rất dễ nghe, trong vắt như dòng nước mùa xuân.
- “Alo?”
- “Tôi đây, Trịnh Vũ Thiên.”
- “Tôi biết.”


Đùa sao? Gọi tới cho cô để nói câu dư thừa như vậy sao? Hứa An Nhiên có thể nhìn màn hình để biết ai gọi mà.
- “Cậu có thể giúp tôi một việc không?”
- “Việc gì?”
- “Nhã Vân hiện tại tâm trạng không tốt lắm, cậu hãy an ủi cậu ấy giúp tôi.”


- “Tại sao tôi phải làm thế? Và tại sao cậu không an ủi Nhã Vân mà phải nhờ vả tôi?” - Hứa An Nhiên nghi ngờ, rõ ràng hai người họ lại xảy ra chuyện gì đó rồi. Yêu đương rắc rối thế không biết!


- “Tôi có lý do riêng của mình. Nhã Vân cũng là bạn của cậu mà, chẳng lẽ việc an ủi bạn của mình khi buồn khó vậy sao?”
- “Được rồi, cậu không cần kích tôi. Tôi sẽ sang nhà cậu ấy ngay đây.”


Trịnh Vũ Thiên còn chưa kịp nói thêm đầu dây bên kia đã vọng lại hai tiếng “Tút... tút...” lạnh lẽo. Hành động của Hứa An Nhiên vô tình khiến cậu càng trở nên buồn bực, nói chuyện với cậu một chút khó chịu lắm sao? Hở một tí là ngắt máy, hở một tí là bỏ đi.


Ở bên ngoài Hứa An Nhiên bấm chuông nửa buổi cũng không có ai ra mở cửa, Diệp Nhã Vân không thấy đâu, bác trai bác gái cũng không có. Vậy có nghĩa Diệp Nhã Vân ở nhà một mình hay sao? Phải trôi qua thêm gần mười phút nữa mẹ Diệp Nhã Vân mới ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Hứa An Nhiên có chút không vui, nhưng trên miệng vẫn là nụ cười thường trực.


- An Nhiên, cháu qua đây làm gì?
- Nhã Vân có sao không ạ? Cháu muốn gặp cậu ấy một chút.
- Bây giờ... không được đâu. Nhã Vân nó ngủ rồi.


Hứa An Nhiên có chút nghi ngờ nhìn mẹ của Diệp Nhã Vân. Sau khi ngẩng đầu nhìn phía phòng Diệp Nhã Vân vẫn còn bật đèn Hứa An Nhiên dường như hiểu ra điều gì đó, chào tạm biệt mẹ Diệp Nhã Vân.


Sau khi về nhà mà không gặp được Diệp Nhã Vân cô nghĩ nên gửi một tin nhắn để Trịnh Vũ Thiên biết được tình hình. Nghĩ là làm, Hứa An Nhiên bấm bấm một loạt rồi gửi đi.
“Nhã Vân ngủ rồi, tôi không gặp được cậu ấy.”


Ở bên kia Trịnh Vũ Thiên trằn trọc mãi chưa ngủ, nghe được thông báo liền chộp lấy điện thoại mở ra xem. Tâm trạng cậu ngay lập tức tuột dốc không phanh, vậy có nghĩa Hứa An Nhiên không giúp được gì rồi.


Hứa An Nhiên từ sáng sớm đã thức giấc, chiều nay Hứa An Di và mẹ đến rồi, cô và bà phải chuẩn bị thật nhiều món ngon mới được. Khi đi ngang qua nhà Diệp Nhã Vân bất giác An Nhiên thở dài thườn thượt, rõ ràng hôm qua Diệp Nhã Vân còn thức, chỉ là không muốn gặp Hứa An Nhiên mà thôi.


Đến siêu thị rồi Hứa An Nhiên cũng quên béng chuyện Diệp Nhã Vân, tập trung lựa thức ăn tươi ngon mua về. Vừa lúc Hứa An Nhiên đang xem qua xem lại vài loại sữa Hứa An Di thích uống thì Trịnh Vũ Thiên xuất hiện. Hai người họ không nói gì cả, Hứa An Nhiên gật đầu xem như ý chào rồi tiếp tục đẩy xe đi. Trịnh Vũ Thiên giống như trở thành một cái bóng, lẽo đẽo theo sau Hứa An Nhiên, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp.


Cảm giác có một đôi mắt luôn theo dõi mình thật sự không dễ chịu chút nào. Cuối cùng không chịu nổi nữa Hứa An Nhiên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu bực dọc nhìn Trịnh Vũ Thiên.
- Cậu có gì cứ nói đi.
- Mua xong rồi? - Trịnh Vũ Thiên nhướng mày nhìn vào đống thức ăn Hứa An Nhiên đã chọn.


Cứ nghĩ hỏi xong câu đó Trịnh Vũ Thiên sẽ vào thẳng vấn đề nên Hứa An Nhiên không hề do dự gật đầu.
- Vậy tính tiền thôi.


Trông thấy Hứa An Nhiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích Trịnh Vũ Thiên chỉ lắc đầu bất lực, trực tiếp đẩy xe đến quầy thanh toán. Trịnh Vũ Thiên định dùng thẻ của mình để thanh toán nhưng Hứa An Nhiên nhanh tay giật lấy, kiên quyết không muốn dùng tiền của cậu. Cả hai người chỉ mới mười bảy tuổi, có kiếm ra tiền đâu chứ, tiền trong thẻ đều là mỗi tháng ba mẹ gửi vào. Hôm nay Hứa An Nhiên mua được rất nhiều thứ, trước đây có vài lần cô đi siêu thị nhưng chưa bao giờ mua nhiều đến vậy. Hứa An Nhiên không muốn dùng tiền của Trịnh Vũ Thiên, cô không có lý do để làm vậy, hơn nữa nếu như dùng thẻ của cậu có phải Trịnh Vũ Thiên vô duyên vô cớ mất đi một con số lớn hay sao?


Lý do lớn nhất để Hứa An Nhiên từ chối, chính là không muốn mắc nợ ai.


Trịnh Vũ Thiên hai tay xách mấy túi thức ăn lớn trông có vẻ rất chật vật, Hứa An Nhiên nhiều lần muốn giúp đỡ nhưng cậu bảo không cần, chỉ giao cho cô một túi đựng thức ăn tươi sống thôi. Dọc đường đi Trịnh Vũ Thiên vẫn kiên quyết không mở miệng, thỉnh thoảng Hứa An Nhiên có hỏi đến nhưng cậu đều lảng tránh, chuyển sang kể vài câu chuyện phiếm. Qua mấy lần như vậy Hứa An Nhiên rốt cuộc không hỏi nữa, mặc kệ đi, khi nào Trịnh Vũ Thiên muốn nói sẽ tự mình khai ra.


Từ xa nhìn lại hai người trông rất giống một đôi tình nhân hạnh phúc, điều này Diệp Nhã Vân không phủ nhận, khi Trịnh Vũ Thiên và Hứa An Nhiên đứng chung một chỗ quả thực hòa hợp. Đúng, là hòa hợp, cuối cùng Diệp Nhã Vân đã hiểu vì sao mọi người đều nói Hứa An Nhiên xứng với Trịnh Vũ Thiên hơn cô, bởi vì giữa Diệp Nhã Vân và Trịnh Vũ Thiên không hề có sự hòa hợp đó.


Hứa An Nhiên là người đầu tiên thấy Diệp Nhã Vân, cô có ý muốn Trịnh Vũ Thiên giao hết mấy túi thức ăn cho mình nhưng cậu nhất quyết không chịu.
- Tôi nghĩ thay vì cậu ở đây giằng co với tôi ai mang mấy thứ này về nhà chi bằng nói chuyện rõ ràng với Diệp Nhã Vân sẽ có ích hơn đấy.


Trịnh Vũ Thiên nhìn theo hướng mắt của Hứa An Nhiên liền bắt gặp thân ảnh mỏng manh của Diệp Nhã Vân ở trước cửa nhà. Cứ nghĩ Trịnh Vũ Thiên sẽ thực sự đến nói chuyện với Diệp Nhã Vân, nhưng không. Có lẽ Hứa An Nhiên đã quá tự tin rằng mình hiểu Trịnh Vũ Thiên sẽ làm gì. Cậu vẫn vào nhà Hứa An Nhiên trước, sắp xếp những thứ cô mua lên bàn và tủ lạnh sau đó mới trở ra gặp Diệp Nhã Vân.


Cảm thấy bản thân ở đây chỉ là người dư thừa nên Hứa An Nhiên nhanh chóng vào nhà. Cô nghĩ lần này Diệp Nhã Vân giận dỗi cũng giống vài lần trước, Trịnh Vũ Thiên nói vài câu dễ nghe nhất định sẽ nguôi giận ngay. Được một lúc Hứa An Nhiên thấy Trịnh Vũ Thiên thong dong từ bên ngoài đi vào, kéo ghế ở bàn ăn ngồi xuống, từ vẻ mặt không thể biết được hỉ nộ ái ố như thế nào.


Vì khi sáng chưa có gì lót bụng nên lúc này Hứa An Nhiên đang nấu mì gói để qua bữa trưa. Cô vừa bưng bát mì khói nóng nghi ngút sang bàn vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện Trịnh Vũ Thiên. Chờ đợi mãi phía đối diện vẫn không mở miệng nói gì cả, Hứa An Nhiên tạm thời ngưng đũa ngẩng đầu khó hiểu nhìn Trịnh Vũ Thiên.


- Không có gì muốn nói sao?
- Nói gì bây giờ?
Trịnh Vũ Thiên cố tình tỏ ra không hiểu, kì thực bây giờ cậu không muốn nhắc đến chuyện khác. Có thể im lặng ngồi trước mặt Hứa An Nhiên vẫn tốt hơn so với cùng cô nói chuyện rồi bất đồng ý kiến.
- An Nhiên, tôi muốn ăn mì.


Cái quái gì thế này?


Hứa An Nhiên không tin Trịnh Vũ Thiên không hiểu ý của cô, nhưng vẫn là né tránh vấn đề. Thấy An Nhiên ngồi im không nhúc nhích, một mực nhìn chằm chằm cậu khiến Trịnh Vũ Thiên phần nào cảm thấy không thoải mái. Không còn cách nào khác, cậu kéo tô mì của Hứa An Nhiên về phía mình, tự nhiên ăn nốt nửa bát còn lại.


Cảnh tượng trước mắt, Hứa An Nhiên há hốc mồm mãi vẫn không ngậm lại được. Cảnh tượng trước mắt, có hai lý do, một là mắt Hứa An Nhiên có vấn đề, hai là Trịnh Vũ Thiên đầu óc điên khùng, cô tình nguyện tin vào lý do thứ nhất. Nhưng sự thực không phải lý do nào cả, hai người đều rất bình thường và việc Trịnh Vũ Thiên ăn chung bát mì với Hứa An Nhiên cũng là thật. Đến khi Trịnh Vũ Thiên véo thật mạnh má cô Hứa An Nhiên mới bừng tỉnh, đau đớn rên lên.


- Á! Cậu định giết ch.ết tôi hả?
- Chỉ là véo má thôi mà, ch.ết sao được chứ.
Trịnh Vũ Thiên ngán ngẩm lắc đầu, vài giây sau trả lại cho Hứa An Nhiên cái bát trống rỗng. Đã vậy mặt còn dày hơn tường thành, tiếp tục xoa bụng than thở.
- Tôi còn đói lắm, cậu nấu thêm đi.


Bất đắc dĩ Hứa An Nhiên phải lăn vào bếp nấu thêm một bát mì, mãi rồi thấy giống như cô là hầu gái của Trịnh Vũ Thiên vậy. Lần này Trịnh Vũ Thiên ăn rất từ tốn, chậm rãi, Hứa An Nhiên thật không hiểu con người này đến cả ăn cũng rất tao nhã là thế nào?


- Cậu biết không, ngoại trừ gia đình của chúng tôi, ai cũng nói tôi và cô ấy không hợp.


Khi nói câu đó Trịnh Vũ Thiên vẫn rất bình thường, tiếp tục gắp mì ăn. Hứa An Nhiên cứ tưởng chắc mình đã nghe lầm, cậu không hề nói câu đó. Nhưng sau vài giây không thấy Hứa An Nhiên trả lời Trịnh Vũ Thiên mới ngẩng đầu nhìn cô, có ý đợi cô phát biểu ý kiến gì đó.


- Đó là người khác nói, cái quan trọng là suy nghĩ của hai cậu.
- Nhưng Diệp Nhã Vân rất quan tâm đến những lời người khác nói.


Hứa An Nhiên hai tay xoa xoa ly sữa nóng, dường như chỉ có như vậy bàn tay của cô mới ấm lên đôi chút. Nói về Diệp Nhã Vân, là một người con gái trong sáng, thuần khiết, suy nghĩ rất giản đơn, sống với người khác cũng rất nhiệt tình. Hứa An Nhiên nhớ không lầm trước đây có người từng nói cô và Diệp Nhã Vân là hai cực của nam châm, lúc đó Hứa An Nhiên không quan tâm, cho là mấy lời vớ vẩn, đến bây giờ cô mới hiểu, quả thật tính cách hai người rất khác nhau.


Có một lần Hứa An Nhiên và Diệp Nhã Vân đến buổi họp lớp mấy người bạn học sơ trung. Ai nấy lâu ngày gặp lại đều rất vui vẻ, trên miệng lúc nào cũng là nụ cười thích thú. Lớp trưởng nhìn thấy Hứa An Nhiên rất ngạc nhiên, không ngờ cô trở nên xinh đẹp như vậy. Gần cuối buổi gặp mặt cậu bạn lớp trưởng đó bất ngờ tỏ tình với Hứa An Nhiên, mọi người ở bên cạnh cổ vũ rất nhiệt tình, tiếp thêm dũng khí cho cậu ta thổ lộ tâm tư. Thế nhưng Hứa An Nhiên vẫn rất bình thản, xem như chuyện đang xảy ra không liên quan đến mình.


- Xin lỗi nha, mình không thích cậu.
Câu trả lời của Hứa An Nhiên khiến mọi người xung quanh thất vọng ra mặt, nhất là cậu bạn lớp trưởng đó, hình như cậu ta rất bẽ mặt thì phải. Sau khi ra về rồi Diệp Nhã Vân mới bất bình nhìn Hứa An Nhiên.
- Cậu thật không biết suy nghĩ cho người khác gì cả!
- Hửm?


Nhất thời Hứa An Nhiên không biết Diệp Nhã Vân đang chỉ trích mình điều gì, cô làm sai ở đâu sao?
- Nếu như mình là cậu mình sẽ không từ chối thẳng thừng ngay lúc đó như vậy đâu.
- Vậy cậu sẽ làm gì?


- Mình sẽ nói cho mình thời gian suy nghĩ, sau đó khi mọi người về hết rồi mình mới từ chối cậu ấy. Làm như cậu sẽ khiến lớp trưởng trước mặt mọi người rất xấu hổ đấy.


Hứa An Nhiên nhíu nhíu mày, cách giải quyết vấn đề gì thế này? Khoảnh khắc đó Hứa An Nhiên đã hiểu, Diệp Nhã Vân khác với cô ở chỗ nào. Diệp Nhã Vân luôn nghĩ cho người khác, luôn quan tâm đến suy nghĩ và tâm trạng của đối phương, theo cách nghĩ của Hứa An Nhiên cậu ấy giống như sống là để hài lòng người khác. Nhưng Hứa An Nhiên không phải người như vậy, cô không rảnh rỗi để quan tâm đến người khác nghĩ gì, càng không muốn quan sát xem hành động của cô có khiến người ta xấu hổ, đau lòng hay tổn thương hay không. Hứa An Nhiên chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân mình, làm những việc cô cho là cần thiết, mặc kệ đối phương là ai, đang ở đâu hay đang trong tình trạng như thế nào.


Chính vì Diệp Nhã Vân như vậy nên bây giờ cô mới bận tâm đến lời bàn tán của những người xung quanh về quan hệ của Diệp Nhã Vân và Trịnh Vũ Thiên. Nhiều lúc Hứa An Nhiên thật không hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Nhã Vân, nhưng Trịnh Vũ Thiên thì hiểu. Điều Diệp Nhã Vân muốn là những lời khen ngợi, chúc phúc của bạn bè. Từ ngày Trịnh Vũ Thiên và Diệp Nhã Vân công khai mối quan hệ chưa từng có ai nói:“Hai người thật xứng đôi đó” hay “Chúc hai người hạnh phúc nha”. Đó là nguyên nhân khiến Diệp Nhã Vân sầu não và ngày càng mất tin tưởng vào mối quan hệ của bọn họ. Biết làm sao được, miệng là của bọn họ, Trịnh Vũ Thiên sao có thể ép họ nói ra mấy lời Diệp Nhã Vân muốn nghe chứ?


Mấy lần Hứa An Nhiên mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bây giờ cô không biết nên khuyên giải như thế nào. Bầu không khí càng trở nên im ắng đến ngột ngạt, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gọi quen thuộc.
- An Nhiên, An Nhiên, chị có ở nhà không?






Truyện liên quan