Chương 60: Hội cứu trợ, băng Panga
Mặc dù Aurora ra sức chê bai, nhưng đối thái độ của đội trưởng Ratchaya lại hoàn toàn ngược lại.
“Cái đó không quan trọng.” Hắn khẽ lắc đầu, giọng điệu đầy vẻ dửng dưng.
“Mục đích ban đầu đã thay đổi, giờ ta chỉ cần làm cho sự việc ồn ào lên gấp nhiều lần, khiến càng nhiều người đều chú ý tới chuyện này, càng nhiều người biết có một nhóm lính đánh thuê đang ráo riết tìm kiếm một nữ nhân đến từ Đại Nam thì càng tốt”
"Cái nhóm ra tay cướp hàng của bọn Miến ở cảng không phải đều là người Đại Nam hay sao? Rất vừa vặn, mà chúng tự xưng danh là cái gì nhỉ...hội cứu thế?"
"Là hội cứu trợ" Aurora nhẹ nhàng sửa lời.
"Cái tên không quan trọng"
Ratchaya chẳng buồn để ý, nhưng lại có người đêt tâm.
"..."
Lại là cái câu này, Aurora thật sự sắp không nhịn nổi rồi, cố nén ý nghĩ muốn tung hai quyền đánh u đầu đội trưởng của mình.
Nàng há môi một câu liền ăn một phát không quan trọng, khinh bỉ ai đó?
Quý ông đây mà không nhanh chóng nói ra cái "quan trọng" ở đâu thì đừng trách quý cô người Aryan đây phải tung ra mười quả thập tự quyền vào mặt nhá.
Trước giờ chỉ có vụ cô nàng khiến người khác nghẹn lời chứ gì bị bắt nạt như này, ánh mắt như sói như hổ liền bao trùm kẻ phía trước.
Do may mắn, hoặc có lẽ Ratchaya cảm nhận được mối nguy hiểm từ nơi sâu xa nên nói tiếp đúng vào trọng điểm.
"Điều quan trọng là giám đốc Ngô đã đánh hơi được dấu vết của đối phương, thuộc hạ của hắn vừa bắt được một người của cái hội đó"
“Đi, nói với giám đốc Ngô rằng nếu hắn không thể khiến kẻ kia mở miệng thì không cần tốn thời gian vô ích nữa mà giao người cho chúng ta cho nhanh, đến cả việc tr.a khảo cũng làm không xong thì đúng là đồ vô dụng”
Đoạn sau Ratchaya không nói với Aurora mà hướng ánh nhìn về một người đứng bên cạnh cửa, đó là một kẻ bịt kín khuôn mặt bằng vải đen, chỉ để lộ đôi mắt u buồn ẩn giấu vài tia nguy hiểm.
Hắn là đội phó Kachra, một người đến từ vùng Nam Á, so với những kẻ khác Kachra ít nói hơn hẳn, nhưng khi hành sự thì lại vô cùng cẩn thận, lại rất được Ratchaya tin tưởng.
Trong đoàn đội này, Ratchaya sở hữu quyền chỉ huy cao nhất, xuống một bậc thì đội phó Kachra cùng nữ hacker Aurora, hai người đều có quyền chỉ huy ngang nhanh nhưng thường là Aurora cao hơn một bậc.
“Được rồi, đội trưởng” Kachra gật đầu đáp lại một cách dứt khoát rồi đi ra ngoài.
Nhưng chỉ tầm mười mấy phút sau hắn đã quay lại, mang theo người mà giám đốc Ngô vừa bắt được, tốc độ nhanh chóng như vậy phần lớn là nhờ vào sự phối hợp toàn lực của Ngô Côn đưa người giao từ casino tới đây.
Lúc này, Aurora đang ngồi trước một loạt màn hình máy tính, tập trung quan sát mạng lưới theo dõi trong thành phố.
Một bên chơi đùa hóa thân kẻ nhìn trộm, đồng thời một bên máy tính khác nàng cũng đang liên lạc với một vài người bạn, bí mật lập ra một kế hoạch xâm nhập đánh cắp thông tin quan trọng từ cục cảnh sát thành phố.
Việc này đều do Aurora tự mình chủ trương, cũng bởi gần đây cả đám như con ruồi không đầu vậy chẳng tìm được manh mối nào hữu ích, thế là nàng liền đổi phương hướng nhắm vào hồ sơ điều tr.a của cảnh sát.
[ Mấy người dây dưa cái gì hoài vậy, chẳng lẽ một cái vùng khỉ ho cò gáy còn có thể sở hữu tường bảo mật mạnh ngang Cục tình báo hàng đầu Nam Á như RAW hay sao? ]
[...]
[...]
Mấy tên này thế mà dám đòi nàng chụp kiểu ảnh, thế là Aurora liền tức giận gõ một combo mắng chửi không thương tiếc ngay đằng sau tin nhắn đầu.
Còn đang trò chuyện, Aurora chợt liếc mắt thấy động tĩnh từ bên ngoài, đội phó Kachra cùng hai tên đội viên khác đang khiêng một cái bao tải lớn dính đầy máu đi vào.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thấy bọn họ đi vào một căn phòng kín thì cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Dĩ nhiên sẽ không quên tiện tay lấy một chiếc tai nghe, nàng đeo lên che kín cả hai tai rồi lẩm bẩm:
“Tốt lắm, giờ thì dù có ồn ào cỡ nào cũng chẳng ảnh hưởng đến mình nữa”
Nàng vừa đeo tai ngủ được mười giây, thì một tiếng kêu thảm thiết đã vang vọng xuyên thấu qua cả tường gạch bê tông.
Đáng tiếc, khàn cả cổ cũng chỉ vang vọng đến thế thôi, âm thanh đó không thể nào rời khỏi những bức tường dày bên ngoài.
Khi tìm cứ điểm Aurora đã suy tính đến nhiều trường hợp, cũng lựa một nơi đủ kín đáo, hoặc ít nhất là một nơi dù làm ra kha khá động tĩnh cũng sẽ không khiến người ngoài chú ý.
Do đó, không ai có thể tới, chứ đừng bảo cứu người bên trong.
...
Tám giờ đêm, huyện Bakat.
Giữa mảnh đồn điền cao su vắng vẻ là một nhà kho bỏ hoang đứng trơ trọi ven đường, xung quanh phủ đầy cỏ dại cùng những vệt bùn lầy loang lổ, về phần những mảng tường cũ kỹ của nhà kho lại bong tróc đầy rêu xanh, nay còn bị phủ kín bởi những ký hiệu quái dị được vẽ bừa bãi bằng sơn đỏ đen.
Sau cổng sắt nhà kho, hàng chục chiếc mô tô Harley đậu thành hàng, thân xe được sửa chữa thêm thắt độ thêm nhiều chi tiết trông có chút quái dị những cũng thêm phần mỹ cảm khó tả.
Xung quanh hàng xe lại là chín gã mặc đồ da tối màu, râu ria xồm xoàm, đang cầm lon bia tu ừng ực, tiếng trò chuyện lẫn tiếng cười đùa tục tĩu vang lên trong bóng tối.
Băng mô tô, hay trong quá khứ phải gọi là câu lạc bộ Panga, khởi đầu của nó vốn chỉ là một nhóm người yêu thích văn hóa rock cùng mô tô của phương Tây.
Nhưng theo thời gian trôi qua, thế hệ sáng lập đầu tiên mất hứng thú hoặc vì nhiều lí do khác mà rời đi nên đã nhường chỗ cho những kẻ bất hảo, giang hồ vô lại, thậm chí đầu trộn đuôi cướp...
Thế là từ một câu lạc bộ thích rock chơi mô tô, Panga nhanh chóng biến chất thành một băng nhóm tội phạm địa phương.
Từ bảo kê cho vay nặng lại, tới hàng trắng hay kinh doanh vũ trường băng nhóm đều thử đưa tay vào làm từng cái một.
Băng đảng tầm ba bốn chục người đều là kẻ bất trị, đặt huyện Bakat có can đảm dám đối đầu với băng Panga chỉ có bang Độc Xà do Trương Mãng cầm đầu.
Phải biết, huyệm Bakat là nơi tập trung cộng đồng hoa kiều đông đứng thứ hai cả tỉnh Kal Kon, chỉ xếp sau thủ phủ Smash Chey một bậc.
Lúc này ở sâu trong nhà kho ánh đèn nhiều máu chớp lóe liên tục, cùng với đó là tiếng nhạc rock chói tai khiến mấy tên bị đi cử canh cửa khó chịu đến chửi tục.
Một trong số đó bực bội ra mặt, gắt giọng lên:
"Đáng ch.ết, lại rút phải phiếu gác cổng!"
"Gì mà cay cú vậy" Một tên khác cười khẩy, rút từ túi áo ra một gói nhỏ, bên trong là thứ bột mì tinh khiết, hắn lắc lắc nó trong tay, giọng điệu đầy trêu chọc:
“Bớt than phiền đi! Mỗi người được chia ba liều, thế thì có gì phải kêu ca? Trông còn không được”
Một kẻ khác, cũng là đầu mục cầm đầu cả đám, thấy hắn móc bột mì định hít tại chỗ thì vội quát lớn bảo ngưng.
"Con mẹ mày ngay cất đi, không nghe đại ca dặn mấy hôm nay canh cửa cẩn thận, rất có thể sẽ có người đánh tới tận cửa sao?"
"Đại ca chỉ nhắc vậy thôi, anh Khap lo lắng hơi quá rồi"
Tên đang lên cơn nghiện này cũng không vừa, nói rồi liền phản bác ngay: "Ai dám đánh tới? Bọn rắn mối sao? Lần trước có can đảm chạy qua họp đêm gây sự đều bị chém ch.ết mấy thằng chẳng lẽ còn chưa sợ?"
"Há lại dám tới tận nơi này? Khác gì tự tìm cái ch.ết?"