Chương 59: Mưa gió sắp tới

Băng mô tô?
Là bọn Pagan?
Sắc mặt Chaymon Kayly lập tức trở nên tối đen, liền hướng về phía cửa quát lớn.
"Chem!"
Chẳng mấy chốc, một tên đàn em có vết sẹo dài trên mặt vội vàng bước vào.
"Chị Kayly?"
"Anh Krom đâu?"
Chaymon Kayly liền hỏi, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.


"Tối hôm qua đại ca có bảo sẽ đi vũ trường, đến giờ vẫn chưa thấy quay về" Tên mặt sẹo tên Chem cẩn thận đáp lại.
Nghe vậy, Kayly nhíu mày không nói thêm lời nào, liền xoay người lên lầu lấy một chiếc điện thoại, rồi bấm gọi một số có ghi chú là "Law Han".


Chờ qua tậm mười giây, bên kia mới chịu bắt máy.
"Chú Han, là Kayly đây, tôi muốn hỏi thăm một số việc"
"Thật không có?"
"Không, không phải không tin tưởng nhau mà chỉ muốn xác nhận một chút thôi..."


Giao lưu thêm ba câu mới cúp điện thoại, thế là ngay sau đó Chaymon Kayly liền mang khuôn mặt tàn nhẫn bước xuống lầu.
"Chem, gọi mấy chục anh em tới đây, tập hợp một nhóm người đến ranh giới Bakat, tối nay cũng rảnh rỗi, chúng ta ghé thăm hỏi mấy tên thích đua xe đi"


"Khoan...chậm đã chị Kayly, phải chăng cần báo cho anh Krom một tiếng?" Cham hơi chần chừ, có chút lo lắng hỏi lại, vì nhìn điệu bộ của chị Kayly lúc này cứ như muốn khai chiến tới nơi vậy.


Hắn biết cái đám mô tô ở Bakat, mặc dù chỉ có ba bốn chục tên, nhưng trong tình huống muốn đi tới địa bàn của người ta làm loạn thì vẫn nên cẩn thận một chút mới được, không thể chủ quan.
Nói thế nào nhỉ?
Cường long cũng khó áp địa đầu xà?


Anh em nhà Chaymon thường có xinh đột với đám người hoa do Bạch Quảng dẫn đầu, Chem là tay sai đắc lực của chị đại Kayly tất nhiên thường xuyên tiếp xúc với đám người hoa.
Đánh nhau riết cũng học lởm vài câu nghe hay hay.
Những chị đại Kayly lại lắc đầu, lạnh giọng:


"Không cần, chỉ là đi hỏi xem lộ hàng này bọn nó lấy từ đâu ra thôi, khi nào không thể giao lưu được thì báo lại cho anh Krom một tiếng cũng chưa muộn"
"Hi vọng đám tạp nham đó biết điều một chút" Chaymon Kayly lại bù thêm một câu. "Bằng không chỉ có thể để anh Krom đi giao lưu bằng kẹo đồng rồi"


Kayly thừa biết nếu ông anh nhà mình mà nghe tin này sẽ làm gì đầu tiên.
Khả năng cao sẽ gọi cả trăm đànem sang Bakat, trực tiếp đòi mạng người của băng mô tô.
Chaymon Krom luôn điên như vậy, mặc kệ là cuộc nổi loạn chục năm trước vẫn là bây giờ, cói tính cách như dính bệnh dại chưa từng thay đổi.


So với anh em nhà Chaymon chuẩn bị có động tác lớn giữa cơn bão do chiến dịch Sói Đen mang lại.
Thì một trong tam đại cự đầu thuộc hắc đạo ở Smash Chey là Ngô Côn lại phiền muộn ra mặt, mang theo tâm trạng nặng nề ngày qua ngày.


Hơn tuần nay mặc cho hắn huy động gần như toàn bộ nhân thủ, thậm chí bỏ ra một số lợi ích nhờ đồng hương là Bạch Quảng cho đám bang chúng Khiến Sơn Bang hỗ trợ tìm kiếm nghe ngóng nhưng vẫn không thu hoạch được gì ra hồn.


Công ty có gần trăm tên tay chân, lại thêm vô số tai mắt của Khiếu Sơn Bang mà còn như vậy, khiến Ngô Côn phải tự hỏi có khi nào con bé đó đã bị tổ chức kia đưa khỏi Cao Miên rồi hay không.


Nhưng Ngô Côn cũng chỉ dám suy nghĩ một chút thôi không dám nói ra, vị kia đã nói thẳng rồi, không tìm thấy con bé đó thì Ngô Côn hắn cũng không cần sống tiếp.
Thế nên Ngô Côn chỉ có thể cắn răng tiếp tục tìm.


Vốn muốn kéo dài thời gian tương đương với kéo dài tính mạng, nhưng ai ngờ ba ngày trước Cục thành phố lại thực hiện chiến dịch trấn áp tội phạm, khiến Ngô Côn không thể không thu bớt tay chân về, thu liễm lại tránh né sóng gió.


Ngay cả chỗ dựa lớn nhất của hắn ở Smash Chey đều tự mình gọi điện cảnh cáo một lần, phải biết từ vụ tập kích trên cầu, đến nổ súng diệt khẩu ngay trước casino đều có liên quan trực tiếp đến hắn.
Cái tên Ngô Côn này chắc chắn đã rơi vào tầm mắt của mấy kẻ tham mưu cho chiến dịch Sói Đen.


Và thế là hay rồi, bây giờ Ngô Côn chỉ còn cách dựa dẫm vào nhóm người Ratchaya.
Ngồi ngẩn người nhìn cái điện thoại trên mặt bàn, khuôn mặt béo mập của Ngô Côn bất chợt thở dài một hơi.


"Lại đúng thời điểm các phe tranh giành nhau cái ghế thị trưởng, thật sự mà nói lão Ngô ta không muốn dính vào vụ này chút nào"


"Năm năm trước, giám đốc chi nhánh bấy giờ của tập đoàn Vương thị chẳng phải ch.ết thảm trong tay anh em nhà Chaymon sao? Xem chừng lần này ta mà không cẩn thận, thì Ngô Côn ta chẳng biết chừng sẽ phải nối gót giám đốc tiền nhiệm, trực tiếp bị chỗ sống cùng với vợ con"


"Không biết ý của Vương tổng thế nào? Chính hắn xúi giục ta...chờ đã"


Suy nghĩ đến đây, Ngô Côn bỗng thấy chính mình thật thảm hại, một đường phản bội từ Hương Cảng chạy tới cái xó xỉnh hẻo lánh này, cứ tưởng có thể an phận tận hưởng vinh hoa phú quý, nào ngờ hết lần này đến lần khác rơi vào vòng xoáy nguy hiểm, lần này ghê gớm hơn, hai đợt phiền phức đều muốn mạng của hắn.


Sau một hồi cân nhắc, Ngô Côn rốt cuộc hạ quyết tâm cầm điện thoại lên, bấm gọi đến một số đã rất lâu rồi chưa từng liên hệ.
...
Lúc này, ở căn nhà kho đang làm căn cứ tạm thời của nhóm lính đánh thuê Vạn Tượng.


Người mang tất cả hi vọng của giám đốc Ngô là đội trưởng Ratchaya đang tiếp một cuộc điện thoại vô cùng vô cùng quan trọng.
"Tiên sinh, tôi đã hiểu rõ, cứ an tâm giao cho chúng tôi"
Vừa cúp điện thoại, sắc mặt Ratchaya liền trở nên vô cùng ngưng trọng, nhưng càng nhiều vẫn là mơ màng nghi hoặc.


"Đội trưởng, ông chủ nói thế nào? Thúc dục điều tr.a nhanh lên vẫn là từ bỏ rồi?"
Nghe thấy động tĩnh, Aurora rời tay khỏi bàn phím, có chút hứng thủ hỏi thử, nhưng câu trả lời lại khiến nàng rất muốn đánh người.
"Đều không phải"
"?"


"Tiên sinh yêu cầu chúng ta làm lớn chuyện, điều tr.a càng lộ liễu cao điệu lại càng tốt, thu hút thêm càng nhiều ánh mắt thì càng hay"
Aurora sững sờ giây lát.
"Lớn chuyện? Lộ liễu?" Cô nàng nhíu mày, không xác định hỏi lại. "Đội trưởng, anh không có nhầm với hành động kín kẽ điệu điệu thấp nhỉ?"


"Không nhầm được"
"Không nhầm á? Trong tình huống chính quyền địa phương đang đẩy mạnh chiến dịch trấn áp tội phạm á? Đây là muốn chúng ta đụng độ thẳng mặt với cảnh sát còn gì"
Aurora trừng mắt, không thể tin nổi, ai ngờ Ratchaya còn ném một quả bom nặng ký hơn.


"Ngô Côn sẽ toàn lực phối hợp với chúng ta, còn về phối hợp thế nào thì cho dù có khiến cả cái casino đóng cửa đi nữa cũng không tiếc"


"Ngoài ra không chỉ Ngô Côn, còn có mấy công ty con của Vương thị, cùng một vài tổ chức khác được vị tiên sinh kia tài trợ...chúng ta đều có thể điều động cho mình dùng"
Lời của Ratchaya khiến Aurora kinh dị không thôi, chỉ có điều...


"Nhưng đội trưởng, đến bây giờ cả đuôi của đối phương ta cũng không mò thấy, hưng sư động chúng hơn nữa lại có tác dụng gì?"
"Sao lại không có chút dấu vết? Chẳng phải còn có một đám người vừa giải cứu con tin vừa cướp tiền của bọn người Miến ở bến cảng sao?"


"Không liên quan chứ? Nhìn thế nào cũng thấy hai vụ này được thực hiện bởi hai nhóm người hoàn toàn khác nhau, một bên đã chuyên nghiệp với quyết đoán lại còn cực kỳ tàn nhẫn, một bên chỉ được mỗ cái lỗ mãng cùng làm liều"
Aurora hết lời chê cười cái nhóm ở bến cảng.


Nhưng nàng cũng biết, dùng lời công tâm để bàn thì đám người đó cũng không tính kém cỡ nào.
Nhưng chỉ khi so với cái tổ chức mà nàng cùng cả đội đang tìm kiếm mãi không thấy dấu vết thì thật sự kém xa mười vạn tám ngàn dặm.


Vì so sánh nên mới có tổn thương, nhìn qua nhìn lại Aurora liền thấy đám người kia cực kỳ rác rưởi.






Truyện liên quan