Chương 62: Lê Ánh Trúc: "Đó là định kiến!"
"Trúng đạn?" Đầu trọc lập tức sáng mắt lên, lộ rõ vẻ chờ mong. "ch.ết không?"
"Cái này...ta không rõ lắm"
"Thôi không sao" Mãng ca bỗng nở nụ cười gằn. "ch.ết hay không cũng chẳng quan trọng, con ả đó trúng đạn bị thương vậy ta còn không tin tên đại ca của nó lại chịu đựng được nuốt cục tức này vào"
Hắn nhấc ly rượu lên, xoay nhẹ trong tay, giọng trầm thấp đầy toan tính:
"Cứ chờ xem, không sớm thì muộn anh em nhà Chaymon sẽ khai chiến với Panga"
"Đến lúc đó, đợi bọn Panga bị diệt rồi chúng ta lại ra mặt thu dọn tàn cuộc, nuốt trọn địa bàn của bọn nó, một khi cả Bakat đã thành hang rắn rồi thì đừng nói nhà Chaymon, đến Yeamnam lão tử cũng chẳng có gì phải kiêng nể nữa"
"Lão đại uy vũ" Lưu Phong kịp thời vỗ mông ngựa, không quên thả thêm vài câu nịnh hót.
"Tất cả đều nhờ Mãng ca trí tuệ thông thiên, có hàng trắng làm bị mở màn, chỉ cần xử con em của lão đại băng Panga nữa thì chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, nhất định sẽ khiến Chaymon cùng Panga liều mạng với nhau cái ngươi ch.ết ta sống"
"Ha ha" Mãng ca đắc chí bật cười lạnh một tiếng.
"Nó nghĩ nó giấu con em yêu thích của mình kỹ lắm, nhưng lại ngu xuẩn đến mức ngừng chân ngay trong khách sạn là sản nghiệp của Bạch lão đại, tới nước này con nhóc đó không ch.ết thì ai ch.ết"
Nói đến đây, hắn bỗng dừng lại, chuyển ánh mắt sang Lưu Phong, giọng có chút nghi hoặc:
"Mà nhắc mới nhớ, tiểu Phong, chuyện này ngươi giao cho ai làm? Làm rất tốt đó"
Đầu trọc nhớ lại, hồi chiều tiểu đệ dưới trướng có báo cáo con em lão đại Panga đã bị bắn ch.ết, thi thể thả trôi sông dọc theo dòng chảy tới trước mặt lão đại Panga.
Hắn chỉ tưởng tượng chút liền biết lão già đó sẽ phẫn nộ đến nhường nào, sau đó đối phương chỉ cần tìm hiểu một chút là nghe ngóng được em mình bị giết tại Smash Chey, còn người của hắn sẽ đứng sau gắp lửa bỏ tay người...
Một loạt hành động từ giết người không để lại dấu vết cho đến giá họa lên nhà Chaymon đều rất thuận lợi, thế nên mấy tên tiểu đệ thông thường tuyệt đối không làm được.
Kế hoạch lần này được thân tín nhất của hắn là tiểu Phong thực hiện trực tiếp, nhưng chuyện ở Smash Chey chỉ là một khâu trong đó, nên đầu trọc cũng không rõ Lưu Phong để ai đi làm.
Lưu Phong chẩn chờ giây lát mới đáp lại.
"Là...tiểu Lam"
"Trương Lam?" Đầu trọc có vẻ ngoài ý muốn nhướng mày, sắc mặt chuyển từ kinh ngạc rồi tới khó chịu.
"Tiểu tử đó chịu rời khỏi ổ chó rồi? Hết hèn nhát rồi?"
Giọng điệu hắn tỏ rõ sự ghét bỏ, dường như rất không vừa mắt với người tên Trương Lam.
"Mãng ca, tiểu Lam thật sự không đến mức đó, về tình về lí đều có thể hiểu được"
Lưu Phong cười khổ vội nói giúp, lần này hắn giao nhiệm vụ trọng yếu cho Trương Lam cũng chính là vì giúp đối phương lộ mặt trong bang, đâu thể tốn công vô ích được.
"Mãng ca, thật ra tiểu Lam chỉ hơi ít nói chút thôi, mấy năm trước hắn mất cha mẹ, ngay sau đó không lâu lại mất cả nghĩa phụ, đệ đệ hắn cũng vì thế thành người thực vật,...gặp đả kích như vậy nên thay đổi tính tình một chút cũng là chuyện bình thường"
"Vả lại mặc dù tiểu Lam hiếm khi ra mặt, nhưng vũ trường do hắn quản lí vẫn luôn hoạt động rất tốt, chỉ bàn về doanh thu liền hơn hẳn mấy chỗ khác"
"Đủ rồi!"
"Tự dưng ngươi thổi tiểu tử đó lên trời là thế quái nào?"
Trương Mãng gắt một câu không muốn bàn về Trương Lam nữa, quay sang phân phó.
"Tiểu Phong, quay về nhắc nhở bọn tiểu đệ yên tĩnh một chút không nên gây sự, người của Độc Xà ta cứ nhìn bọn nó chó cắn cho là đủ, lúc này ai dám dẫn sự chú ý tới đây thì đừng trách lão tử ra tay độc ác bất cận nhân tình"
...
Sau một đêm không hề bình tĩnh với mùi thuốc súng nồng nặc.
Sáng sớm hôm sau ánh nắng chiếu xuống thanh tẩy đi mùi máu tanh, cũng đưa sự ấm áp xuống căn nhà dưới chân đồi Kao thuộc dãy Cardamon.
Đáng lẽ đây là một bữa sáng tốt lành của Trần Diện nếu như bác sĩ Charanya không hiện hồn về sau một ngày nghỉ phép và báo mộng rằng:
"Cậu Trần, thầy Charles đã sắp xếp buổi phẫu thuật vào cuối tháng này, hi vọng cậu có tới bệnh viện trước thời gian hẹn ba ngày để thực hiện khám tổng quát lần cuối trước khi mổ"
"..." Trần Diện.
Rất đột nhiên, nhưng đây không phải báo mộng càng chẳng phải hiện hồn về mà là thực tế, bác sĩ Charanya với bộ đồ nhàn nhã không giống đi làm mà giống đi du lịch xuất hiện ở trước lối vào.
Ăn mặc thoải mái không có nghĩa là thiếu lịch sự, tăng thêm mái tóc dài đen tuyền bình thường được xõa ra vậy mà hôm nay lại cột cao lên khiến nữ bác sĩ trông rất có sức sống.
Nếu mỉm cười nhiều hơn chứ không phải nghiêm mặt thì tốt, xinh đẹp thật nhưng đeo kính còn nghiêm thì đáng sợ như giáo viên ấy.
Trần Diện nghĩ vậy, lại nghe dặn dò của Charanya về phẫu thuật thì đột nhiên cảm thấy điểm tâm bữa sáng nay không được ngon miệng cho lắm.
Không phải do hắn sợ phẫu thuật mà là...
Được rồi, đúng là hắn sợ cái bàn mổ thật.
"Phẫu thuật sao? Tôi hiểu rồi"
Trần Diện cố mà bình tĩnh gật đầu tỏ ra đã nhớ, lại khách sáo mời cô nàng dùng bữa chung.
"Bác sĩ Charanya ăn sáng chưa? Nếu không ngại có thể ngồi xuống dùng cùng"
"Cảm ơn ông chủ, đúng là vừa nãy tôi đi gấp quá chưa kịp chuẩn bị điểm tâm sáng"
Trần Diện: ?
Thật ra tôi chỉ khách sáo một chút...
Mà thôi cũng không sao, bữa sáng hôm nay vẫn rất phong phú, thêm một hai người cũng không thành vấn đề.
Phía khác, đây không là lần đầu Charanya dùng bữa tại nhà ông chủ, những bữa sáng thì đúng là lần đầu tiên.
Thử một chút...
Thử lần hai rồi lần ba.
Cuối cùng rất hài lòng đánh giá:
"Mùi vị rất tốt, sáng nay cũng do chị Lauren làm sao?"
Là một người chuyên giữ eo giữ dáng, Charanya chỉ dám ăn một chút, tương đối chắc bụng liền thỏa mãn rồi, thế là hỏi thăm nguồn gốc món ăn.
Nhưng Trần Diện lại phủ định rằng đầu bếp sáng nay không phải cái người nàng vừa nói.
"Bình thường là thế, nhưng hôm nay không phải"
"Ồ?"
Charanya dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ Trần Diện từ trên xuống dưới, lại quan sát hai cái chân của hắn liền lộ ra vẻ mặt quý ngài đây đang đùa ai vậy.
"Bác sĩ Charanya dùng ánh mắt gì đấy" Trần Diện lườm một cái, rất buồn bực.
"Không lại ai để người tàn tật đi nấu nướng cả, đầu bếp sáng nay là Ánh Trúc"
"Nha?"
Charanya quá đỗi kinh ngạc, thiếu chút thì kinh hô lên nên vội dùng giấy ăn che khuất môi đỏ, phản ứng kia có thể thái quá bao nhiêu liền làm quá lên bấy nhiêu.
"Không thể nào...con bé Ánh Trúc thế mà biết nấu ăn?"
"Bác sĩ khinh thường người khác như vậy là không được, y đức ở đâu!?"
"Cậu Trần, y đức chẳng gì liên quan tới vấn đề này" Charanya nhanh chóng giúp Trần Diện sửa sai, lại phản bác.
"Con bé thường ngày mặt ủ mày chau, xem dáng vẻ chỉ biết úp mì, chiên trứng hay nấu cơm mới đúng"
Lần này đến lượt Trần Diện dùng ánh mắt hoài nghi đặt lên người Charanya.
Cảm giác cứ như...
Bác sĩ Charanya đang tự nói về chính mình nhỉ? Mình làm không được nên nghĩ người khác cũng không làm được?
Lúc này, người bị bàn luận là Lê Ánh Trúc bất thình lình ló đầu ra từ sau bếp.
Trên người cô nàng mang tạp dề, cầm trong tay một cái giá làm hung khí giơ về trước không biết để đe dọa ai, nhưng sắc mặt lại có phần ngượng ngùng nói.
"Chị Charanya, đó là định kiến"