Chương 63: Ăn không ngồi rồi đáng xấu hổ, trò chơi tới tay!
"Ấy, con bé này thành người giúp việc bao giờ thế?"
Charanya tránh né ánh mắt u oán của cô bé đằng kia, đưa hai con ngươi lên người Trần Diện, cho đến hiện tại nàng vẫn chưa rõ mối quan hệ của hai người này rốt cuộc là gì.
Nói là anh chị em thì không phải dù sao cũng khác họ, bảo là tình lữ lại không hề giống, Charanya chỉ có thể đoán hai người là họ hàng hoặc bạn bè gì đó.
"Ai biết gì đâu"
Nghe nữ bác sĩ hỏi, Trần Diện chẳng buồn giải thích chỉ nhún vai một cái tiếp tục ăn.
Giải thích có chút dài dòng, mặc dù không đến nỗi quá phức tạp, nhưng vì nó hơi đơn giản nên cũng lười giải thích.
Đại khái là khoảng thời gian trước, con bé Ánh Trúc có tìm tới tâm sự với Trần Diện, cảm thấy bản thân cứ ăn không ngồi rồi như vậy rất không ổn, tự thấy xấu hổ, nên muốn tìm chút việc làm trong khả năng giúp đỡ hắn.
Trần Diện nghe vậy liền ném thẳng con bé qua chỗ Lauren, không rõ hai người đã nói chuyện gì, chỉ biết từ hôm đó Lê Ánh Trúc bắt đầu giúp việc nhà.
Trước đây, vì tránh tai mắt nên mấy công việc vặt như quét dọn không thể thuê người ngoài, đành để mấy tên thuộc hạ áo đen xử lí, giờ Ánh Trúc cũng tham gia phụ một tay.
Và hơn hết, con bé còn có thể phụ Lauren nấu bữa ăn sáng trưa chiều tối.
Đó cũng là điều khiến Trần Diện vui mừng nhất, đúng nữ thư ký Lauren rất toàn năng, kỹ năng nấu nướng cũng không tệ nhưng chủ yếu là món ăn nước ngoài, phương tây các kiểu.
Mùi vị rất tốt, nhưng hắn vẫn ưa thích hàng quê nhà hơn.
Giờ có Ánh Trúc phụ một tay, cô nàng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng làm mấy món mang mùi vị quê hương vẫn cứ là dư sức.
Trần Diện rất hài lòng, còn cô nàng Ánh Trúc thì bận rộn hơn hẳn, ba bữa sáng trưa chiều, lại giúp phụ việc nhà.
Trông có vẻ bốc lột sức lao động, nhưng thật ra hắn thấy vậy cũng tốt, ngồi không chỉ khiến chứng tự kỷ nặng hơn thôi, cứ hoạt động một chút cũng tốt, mệt mỏi rồi thì sẽ bớt suy nghĩ tiêu cực đi.
"Mình muốn vận động còn không được đây"
Hắn bất đắc dĩ nghĩ thầm, chỉ mới ngồi xe lăn mấy tuần thôi mà đã có cảm giác xương cốt sắp rỉ sét hết cả rồi.
Đột nhiên có chút hoài niệm khoảng thời gian bị chích điện ở casino, mặc dù dựa vào ký ức cảm giác khá đau đớn nhưng...
Mẹ kiếp!
Thiếu chút nữa thì Trần Diện đã tặng chính mình một cái tát trời giáng cho bớt khùng lại.
"Đây là trầm cảm kết hợp tâm thần phân liệt sao!? Thật đáng sợ ~ "
"Chẳng lẽ mình mắc hội chứng thích bị ngược đãi?"
Hắn muốn hỏi bác sĩ Charanya chút chuyện, nhưng lúc này người ta đã ăn xong, mang theo bát đũa tiến vào sau bếp để rửa tay.
Dĩ nhiên, không đơn giản chỉ là rửa tay, Lê Ánh Trúc đang u oán cũng ở trong đó.
Từ chỗ ngồi của mình, Trần Diện có thể nghe thấy loáng thoáng giọng nói của hai người trong bếp.
Tiếng nước chảy, tiếng bát đũa chạm nhẹ vào nhau, xen lẫn những câu trò chuyện ngắn ngủi.
Một lúc sau, không khí trở nên sôi nổi hơn.
Không rõ hai người đang nói về chuyện gì, nhưng qua một hồi Charanya cười khúc khích thành tiếng, giọng cười trầm thấp thành thục, có chút quyến rũ nhưng cũng đầy tự nhiên.
Tiếp theo đó là tiếng hì hì nhẹ nhàng mềm mại của Lê Ánh Trúc, hai kiểu cười hoàn toàn khác nhau, nhưng khi hòa quyện lại thì vô cùng dễ nghe.
Trần Diện hơi ngả đầu ra sau ghế, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí này, có chút ồn ào, nhưng lại không khiến hắn khó chịu.
Trong bất giác, đầu óc vốn hỗn loạn chợt tốt hơn phần nào.
Qua một hồi lâu, chỉ rửa tay mà mất cả chục phút bác sĩ Charanya mới bước ra, Trần Diện lập tức hỏi thăm:
"Bác sĩ Charanya, đến khi nào tôi mới bắt đầu quá trình tập luyện hồi phục? Ngồi yên mãi một chỗ mãi như thế này nó đáng sợ không thua gì chịu cực hình cả"
Charanya quay sang, không cần suy nghĩ mà đáp ngay.
"Phải qua tháng, sau khi phẫu thuật, lại cần thêm một khoảng thời gian dưỡng thương kế đó mới là quá trình tập luyện hồi phục chức năng"
"Vậy được rồi..." Trần Diện thở dài một hơi, lại ngửa đầu ra sau ghế với dáng vẻ cuộc đời này không còn gì đáng tiếc.
Dùng bữa sáng xong, Charanya lại giúp hắn kiểm tr.a sức khỏe theo lịch trình thường nhật.
Chờ tới trưa, bên ngoài nắng gắt, nhưng bên trong nhà vẫn rất mát mẻ nhờ được điều hòa duy trì ở mức nhiệt độ dễ chịu, và ai đó lại nằm ngửa trên ghế sofa tại phòng khách.
Định chợp mắt tí, chợt nhớ lại điều gì liền ngồi bật dậy mở máy tính.
Chỉ mới hơn ba ngày, vào lúc sáng sớm Trần Diện vừa mở điện lên đã thấy tin nhắn thông báo Hara.
Đối phương nói mình đã làm xong trò chơi từ ý tưởng của Trần Diện, cũng lưu trữ dữ liệu thẳng vào mạng lưới của tổ chức.
Vì khi đọc tin nhắn còn sớm, nên Trần Diện tính sẽ ăn sáng xong mới xem, nào ngờ ăn rồi lại quên mất, loay hoay một lát thì tới trưa luôn.
"Trễ nãi công việc, thật không thể chấp nhận được"
Trần Diện tự chỉ trích mình rồi mở phần mềm của tổ chức lên, liền thấy khoảng thời gian này mạng lưới được cải tiến thêm khá nhiều chỗ, nhất là về khoảng bảo mật thông tin.
Trong mạng lưới, tạm thời được thiết lập ba lớp bảo mật, tương ứng ba cấp bậc của thông tin.
Thật ra có đến bốn cấp thông tin, nhưng loại ai đăng nhập vào cũng xem được thì không cần phải liệt kê ở đây làm gì, đó là tình báo cơ bản, chỉ cần có quyền truy cập vào mạng lưới liền có tư cách xem.
Còn ba loại bảo mật chính, chia thành bậc một bậc hai bậc ba, chia như vậy đơn giản thông dụng lại dễ hiểu.
Về bậc một thì phải thành viên chính thức của tổ chức như Ryo, Akatsu, Lauren mới có quyền xem.
Bậc hai cao hơn một chút, cần thành viên sở hữu mật danh, chẳng hạn như Scotch cùng Chianti.
Còn với bậc ba là cao nhất, hiện tại chỉ có Trần Diện, Gin, Bourbon cùng Vodka được phép truy cập vào hoàn toàn...và với ngoại lệ duy nhất đó là Hara, hắn là người phát triển mạng lưới nên cũng được phép vào nhưng bị hạn chế rất nhiều.
Còn về hạn chế thế nào thì giống như lúc này.
Trần Diện nhập mã bảo mật của bản thân, truy cập vào thông tin bậc ba liền thấy tệp trò chơi nằm sẵn bên trong.
Chính Hara có thể đưa tài liệu vào nhưng chỉ được xem những gì bản thân lưu trữ, còn của người khác thì hắn không xem được, đây chính là giới hạn.
Không phải Hara không đáng tin cậy, mà đây là quy định cơ bản, nó như gốc rễ của một cây đại thụ che trời, muốn lớn mạnh thì nhất định phải có.
Tạm thời, mấy cái quy định rườm rà này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nhiều khi thuộc hạ được triệu hồi đều trung thành một trăm phần trăm, nhưng trong tương lai thì khó mà nói được rồi.
Như Vanna, ứng cử viên cho nội ứng trong lực lượng trị an, nếu hắn có thể leo lên chức vị cao thì tất nhiên có tư cách truy cập vào mạng lưới tổ chức
Nhưng Vanna lại là người bản địa, không phải thuộc hạ được chiêu mộ nên chẳng thể bảo đảm độ trung thành trăm phần trăm, thành ra phòng bị là điều cần thiết.
Không suy nghĩ thêm nền mống tổ chức, mấy cái này hắn đã suy tư nhiều ngày rồi nghĩ tiếp chỉ có nước nhức đầu.
Thế là Trần Diện liền tải trò chơi thẳng về điện thoại, bấm một phát là ngay.
Chẳng phải đường mạng ở đây mạnh cỡ nào, mà là cái tệp trò chơi của Hara nó nhẹ đến nỗi không còn gì để nói.
Chỉ hơn 1 MB dữ liệu chút xíu.