Chương 64: Thử nghiệm trò chơi, Charles có dã tâm
Đối với một trò chơi mà nói, dù chạy ở thiết bị gì, là máy tính hay điện thoại thì với dung lượng 1MB đều rất rất nhẹ.
Nhưng Trần Diện cũng không lấy làm ngạc nhiên, trò này vốn đã đơn giản đến mức tối giản, phần đồ họa lại càng không có gì để nói, chủ yếu để chống mù là chính.
"Nhưng một trò đơn giản thế này lại từng làm mưa làm gió khắp thế giới suốt mấy tháng trời trước khi bị chính cha đẻ mình khai tử mới lạ chứ"
Trần Diện lẩm nhẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại sau khi vừa hoàn tất quá trình cài đặt.
Một giây sau, hắn mở trò chơi lên, bắt đầu trải nghiệm thử, tuy nhiên, cảm giác ban đầu không khiến Trần Diện không được hài lòng cho lắm.
"Ống cống thì nhìn cũng tạm giống, cảnh nền không đến nỗi tệ, nhưng cái con chim gọi là Vô Túc Điểu này... nhìn không giống chút nào cả!?"
Hắn cau mày đánh giá, bắt đầu vạch lá tìm sâu, móc ra từng chi tiết nhỏ chưa ổn: "Cái mỏ chưa đủ dày, trông như mỏ vịt chứ không phải cá trê, đôi mắt thì vẽ to quá mức cần thiết, chỉ cần chấm đen nhỏ bằng hạt mè là đủ rồi..."
Trần Diện lần lượt liệt kê ra được vài điểm sai lệch do với bản gốc.
Mặc dù trước đó hắn đã mô tả cực kỳ kỹ lưỡng từng chi tiết, nhưng dù vậy vẫn không tránh khỏi sự khác biệt khi đi vào triển khai thực tế.
Về lý thuyết, việc tái hiện lại y hệt nguyên mẫu là điều gần như bất khả thi, nếu không muốn nói là hoàn toàn không thể.
Tuy nhiên, Trần Diện không phải kẻ vô lý cô chấp đòi hỏi mức độ giống tới 100% hắn chỉ cần đạt khoảng 90% là đủ, miễn sao các yếu tố đặc trưng như con chim và ống cống phải được thể hiện sát với bản gốc.
Lí do cũng đơn giản, hắn là kẻ đánh cắp ý tưởng, muốn thành công giống bản gốc chỉ còn cách duy nhất là dựa sát vào nguyên mẫu, tự biên tự diễn thêm bớt sáng tạo thêm tương đương với tự cao tự đại.
Sau khi ghi chú lại toàn bộ những điểm cần chỉnh sửa để gửi cho Hara, Trần Diện quyết định chơi thử để kiểm tr.a xem phần cơ chế hoạt động của trò chơi có sát với bản gốc hay không.
Trỏ chơi bắt đầu.
Một con chim màu vàng xuất hiện ở bên trái màn hình, nó không có chân, cánh thì ngắn ngủn như chim cánh cụt, thêm cái mỏ thì dày cộm, trông tổng thể khá buồn cười.
Trần Diện thử chạm nhẹ một cái vào màn hình, con chim lập tức cắm đầu lao thẳng xuống đất.
"..."
"Lại"
Lâu quá không chơi, thao tác chưa đủ linh hoạt, lần này hắn chạm cẩn thận hơn cho chim phóng phóng lên tiến về trước...rất nhanh, từ bên phải xuất hiện từng chiếc ống cống màu xanh, có từ trên ló xuống, có từ dưới chui lên, độ dài độ ngắn cũng hoàn toàn ngẫu nhiên.
Trần Diện run tay lỡ chạm một phát hơi mạnh, thế là phóng lên trời va trực diện với ống cống.
"Mô fuck!"
"Lại lần nữa"
Cứ thế, cả bữa trưa, có đại ca nào đó cứ nằm dài trên ghế sofa chơi đi chơi lại, càng chơi lại càng cuốn.
Cái cảm giác rất ức chế do chim gãy cánh va phải ống cống rồi rớt xuống rất khó chịu, nhưng ức chế là một chuyện, ngừng chơi lại là một chuyện khác, thật sự không dứt ra được.
Chính sự ức chế ấy lại khiến người ta không thể buông tay, càng thua càng muốn chơi lại, càng chơi lại càng dễ mất bình tĩnh.
"Nhưng mẹ kiếp! Sao chơi mãi vẫn không qua nổi cái ống cống thứ năm là sao?" Trần Diện tức giận, trực tiếp ném điện thoại sang góc tường.
"..."
Trong vòng ba giây lấy lại bình tĩnh, Trần Diện liền muốn đi nhặt điện thoại, muốn đứng lên mới chợt nhớ tới bản thân bị liệt.
Mẹ, tự mình hại mình.
"..."
"Lauren? Có ai không?"
Nghe gọi, một tên áo đen từ cửa đi vào, nhanh nhẹn giúp Trần Diện nhặt điện thoại.
"Boss, của ngài"
Nhận điện thoại, may mà màn hình còn nguyên, vẫn sáng như bình thường.
"1000 điểm năng lượng cho một chiếc điện thoại vẫn rất đáng giá đấy chứ"
Phần mềm thì mượt như hệ điều hành của quả táo...mỗi tội ở thế giới này không có quả táo mà chỉ có quả dứa cắn dở, về phần phần cứng thì bền ngang hãng Nokia thế hệ cũ, cầm nó đi gõ nát đầu chó cũng không mẻ một vết, có khi còn chống đạn được cũng nên.
"Hừm..."
Nhìn thoáng qua con chim đần độn trên màn hình, đột nhiên Trần Diện có hơi do dự.
"Phải chăng đã thiết lập độ khó hơi cao rồi? Nếu không hãy...giảm một chút?"
"Không được, không ổn" Hắn tự hỏi rồi lại tự phủ định.
Bản chất của trò chơi này vốn sinh ra để khiến người chơi phải ức chế, càng ức chế lại khó thoát ra, độ khó quá thấp thì sẽ thiếu đi điểm đặc trưng hút người nhất của nó.
Trò chơi vẫn còn trên máy, lúc nào cũng có thể chơi tiếp, Trần Diện rảnh tay liền viết một bản khảo sát trải nghiệm của bản thân, thêm yêu cầu chỉnh sửa vài chỗ, tăng thêm vài nơi, cuối cùng gửi qua cho Hara.
"Đợi trò chơi hoàn chỉnh rồi nhất định phải đăng ký bản quyền, tốt nhất là làm bên Ưng Đế, đó là thị trường lớn nhất ở địa cầu, khả năng cao ở thế giới song song này cũng như vậy"
Nếu Trần Diện nhớ không nhầm, trong thời gian đỉnh cao của tựa game thì đã đạt đến hơn trăm triệu lượt tải về, trong đó chỉ riêng Ưng Đế thôi đã chiếm hơn một nửa rồi, có thể thấy thị trường bên đó bốc lửa cỡ nào.
...
...
Không ai biết tại thành phố này sắp ra mắt một trò chơi sẽ làm mưa làm gió khắp thế giới trong mấy năm tới.
Tại nội thành, bệnh viện tư nhân Sabbay.
Bác sĩ Charles rất hài lòng rời khỏi phòng giám đốc sau khi được ký giấy, được sự đồng ý cho phép sử dụng phòng phẫu thuật với quy cách cao nhất cho ca bệnh vào cuối tháng này.
Người ta đều nộp viện phí ba đôi, không có lí gì giám đốc bệnh viện lại đi từ chối cả.
Mặc dù đã có người bỏ tiền xếp lịch ngay đằng trước, nhưng có Charles cản thiệp, tuyên bố rằng này nghiêm trọng hơn rất nhiều, lại thêm gấp ba viện phí nên lịch của đối phương đã được “tạm hoãn” sang một ngày khác với lí do cần thêm thời gian chuẩn bị tăng cao tỷ lệ thành công.
Lí do hợp tình hợp lí, bên kia rất hài lòng với thái độ của bệnh liền đồng ý dời lại ba ngày.
"Chỉ cần làm tốt chuyện này, sang tháng đều có thể mua thêm căn chung cư ở nội thành rồi"
"Thậm chí nghe theo tiếng gió gần đây, sắp có một ghế phó giám đốc chuẩn bị trống chỗ...không biết bên cậu Trần có thể hỗ trợ thao tác một chút chăng?"
Mấy năm gần đây hắn đều có ý định về hưu dưỡng lão, sau đó giúp cháu gái Soriya có chỗ đứng tại bệnh viện, nhưng bây giờ Charles lại dấy lên chút đấu trí, muốn thử xem có thể tiến thêm một bước hay không.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Charles lại càng tốt, vừa đi vừa suy nghĩ về tương lai tốt đẹp thì thấy cháu gái mình là Soriya mang theo vẻ mặt sợ sệt đi tới.
"Soriya, chuyện gì xảy ra?" Charles hơi đổi sắc mặt, còn tưởng có người dám bắt nạt cháu gái yêu thương nhất của mình.
Ai dám?
Bệnh nhân nhân gây rối sẽ có ban bảo vệ đứng ra, nhưng cháu gái lại đi tìm tới hắn chỉ có thể là do đồng nghiệp hoặc nhân viên khác trong bệnh viện.
Hừ, xem ra xuất hiện kẻ không có mắt, không biết hai chữ trưởng khoa mang ý nghĩa thế nào.
Thấy vẻ mặt bất an của cháu gái thì cơn nóng giận của hắn liên tăng lên vù vù, Charles vừa muốn xắn tay áo lên dùng nắm đấm chức quyền để lập uy nào ngờ nghe cháu gái kể lể:
"Bác Charles, dưới phòng cấp cứu có mấy người thật đáng sợ, bọn hắn dùng súng đe dọa bác sĩ đang trực, dường như còn muốn đánh nhau..."
Nghe tới súng, Charles ngừng động tác ngay, chớp mắt kéo tay áo về, chức quyền của hắn ghê gớm hơn nữa tại trường hợp này cũng không có ý nghĩa gì mấy.