Chương 18: Hoa hợp hoan

(Tên khoa học của hoa hợp hoan là Albizia Julibrissin. Cả Trung Quốc lẫn Nhật Bản đều gọi tên cây này là hợp hoan (nemu-no-ki hay nebu-no-ki). Nemu trong tiếng Nhật còn có nghĩa là ngủ. "Hợp hoan" là trai gái yêu nhau, theo một cách nói khác, cũng là "ngủ". Cây có tên gọi như vậy vì lá cây khép lại vào buổi tối hay vào lúc trời mưa như đang ngủ, hoa đỏ, nở về mùa hạ. Còn gọi làdạ hợp. Tên tiếng Anh của hoa là silk flower.)


Không biết tại sao, Ôn Thuấn lại cảm thấy từ sau khi Cận Thiếu Triết trở lại tổ thiết kế, tâm tình luôn không được tốt, vẻ mặt âm u, cô nghĩ là cậu còn để ý đến chuyện trước kia, cho nên khuyên giải cậu rất nhiều, khiến cho Cận Thiếu Triết dở khóc dở cười. Thật ra cô làm sao biết được, bởi vì cậu biết cô và Phạm Vân Đình kia ra ngoài ăn cơm mà sinh ra hờn dỗi?


Tuy rằng nói ít nhiều gì, nhờ có Phạm Vân Đình nên Ôn Thuấn mới thuận lợi thoát hiểm, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khác thường của anh ta nhìn Ôn Thuấn, trong lòng Cận Thiếu Triết đều không thoải mái, hơn nữa anh ta còn luôn mượn cớ hẹn Ôn Thuấn ra ngoài, mà Ôn Thuấn cũng không hề cự tuyệt, khiến cậu vô cùng buồn bực.


Vì thế mà mặc dù Cận Thiếu Triết trẻ tuổi nhất tổ thiết kế cũng không có ai dám xúc phạm trêu chọc đến cậu, chỉ cầu mong có thể bình an làm xong thiết kế này, hoàn thành cuộc thi thì mọi chuyện đều ổn cả. Cho nên Lăng Tuấn vì nghĩa diệt thân, cưỡng chế em họ La Thiên Tâm của anh không được đến gần quấy rầy người ta, nếu Cận Thiếu Triết lại nổi bão lần nữa, thì đến thần tiên cũng không vãn hồi lại được. Cũng may sau đó mọi chuyện thuận lợi, thiết kế của bọn họ tiến vào đến chung kết, cùng với thiết kế của đại học W ngang tài ngang sức, bây giờ chỉ còn chờ kết quả cuối cùng mà thôi.


Hôm nay, Ôn Thuấn ở nhà cầm di động đi tới đi lui, trong lòng nóng như lửa đốt, mỗi khi nghĩ muốn gọi điện cho Cận Thiếu Triết hỏi xem kết quả đã công bố chưa, thì lại sợ ảnh hưởng đến cậu, nên chỉ có thể ở đây một mình lo lắng.


Đợi mãi đến giữa trưa, Cận Thiếu Triết rốt cục cũng gọi điện về, Ôn Thuấn nhanh chóng nhận điện thoại: "Alo, Thiếu Triết, thế nào?" Cô khẩn trương, hồi hộp, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Giọng nói Cận Thiếu Triết tràn ngập vui mừng: "Chị nói xem?"


available on google playdownload on app store


"Aaa, đến lúc này rồi cậu còn không biết tính tôi sao?" Ôn Thuấn hét to: "Có phải được giải nhất rồi không? Cậu nói nhanh đi!"
"Ừm, là giải nhất." Cận Thiếu Triết ngữ khí điềm đạm, nhưng có thể cảm nhận được cậu vô cùng vui vẻ.


Ôn Thuấn nghe xong quả thật vui mừng đến phát điên, nhảy dựng cả lên: "A, tôi đã nói là cậu nhất định có thể làm được mà! Cậu tham gia mà không đứng thứ nhất, thì còn ai có thể nữa chứ?" Danh tiếng và tài hoa của Cận Thiếu Triết thì cả đại học J ai mà không biết, mà hiện tại cậu ấy cũng mới chỉ là sinh viên năm thứ ba thôi.


"Ha ha, có vẻ chị còn vui hơn cả tôi nữa đấy." Cận Thiếu Triết tươi cười trêu chọc cô.
Ôn Thuấn cũng không phủ nhận, vui tươi hớn hở mà nói: "Đương nhiên rồi, bọn cậu đã được về chưa? Chúng ta ra ngoài ăn mừng một bữa chứ?"


Cận Thiếu Triết ở đầu bên kia hơi trầm mặc một chút, rồi chậm rãi nói: "Tổ thiết kế của bọn tôi cũng đang đợi tụ tập để đi ăn mừng đoạt giải, có cả thầy giáo cũng đi nữa....... Hay là, để tôi từ chối bọn họ?"


"Không cần, không cần, chúng ta tối nay về tụ họp là được rồi, bọn cậu vất vả đã mấy tháng nay, đương nhiên là rất muốn đi tụ tập ăn mừng!"


"Ừm, vậy được, chị nhớ chờ tôi nha." Trong lòng Cận Thiếu Triết vẫn có chút lo lắng, ở chung lâu như vậy, cậu làm sao lại không nghe ra trong lời nói của Ôn Thuấn có mang theo chút mất mát chứ?
"Ừm, được rồi."


Ôn Thuấn buông điện thoại, bước ra ngoài ban công, ánh mặt trời bên ngoài khiến cô nheo mắt lại một chút, hít một hơi thật sâu, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời sáng lạn, cả người như tỏa ra một vầng hào quang.


Thiếu Triết có thể trở nên nổi bật, hẳn là cô nên vì cậu mà vui mừng mới đúng, vì sao trong lòng lại cảm thấy trống vắng đến thế, mất mát đến thế? Cô cố gắng xóa đi ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, trở lại trong phòng, mở máy tính lên mạng dò tìm chỗ có đồ ăn ngon, Thiếu Triết thích ăn cơm ta, phải chọn chỗ nào đó thật tốt để chúc mừng mới được.


Một mùa hè nữa lại yên bình trôi qua.


Cận Thiếu Triết cũng đã vào năm thứ tư, bởi vì cậu sớm đã bộc lộ tài năng ở cuộc thi kia, nên được rất nhiều công ty thiết kế nổi danh ưu ái. Vốn dĩ sinh viên tốt nghiệp từ khoa kiến trúc đại học J người người đều là nhân vật giỏi giang, xuất sắc, mà Cận Thiếu Triết lại đặc biệt là nhân tài trong số đó, quả thật là tiền đồ vô lương, sớm đã có rất nhiều bản hợp đồng đưa đến trước mặt cậu, có công ty biết gia cảnh cậu vốn khó khăn còn hứa hẹn tài trợ toàn bộ học phí và sinh hoạt phí, cho dù sau này có mong muốn xuất ngoại tu nghiệp cũng nhất định sẽ tạo điều kiện, sự hậu đãi khiến cho người ta mong muốn, ngưỡng mộ đến đỏ mắt.


Có điều Cận Thiếu Triết đều cự tuyệt cả, cậu cảm thấy làm người nên kiên định bước dần từng bước một, so với bất cứ ai cậu đều hiểu trình độ và giá trị của bản thân mình hơn. Trước mắt điều quan trọng nhất đối với cậu không phải là một bước lên trời, đạt được tiền tài danh lợi, mà là phải đặt hết tâm tư tập trung vào việc học, cuộc sống còn dài, cậu tin là về sau sẽ lại càng có nhiều lựa chọn, bây giờ có lẽ có thể kí hợp đồng với một công ty, được tạm thời thả lỏng, nhưng thật ra cũng lại là một loại trói buộc, nhận của người ta thì cũng phải đáp trả lại bằng chính công sức của mình, điểm ấy cậu đã sớm biết.(Meott: đúng là vô công bất hưởng lộc, không ai cho không ai cái gì bao giờ mà)Trên đời này không phải bất cứ ai cũng giống như Ôn Thuấn vậy, chỉ biết cho đi mà không cần hồi báo.


Ý nghĩ kiên định của cậu nhận được sự tán thành của thầy giáo, ông hận không thể đem sở học cả đời đều dạy hết cho cậu, gặp ai cũng nói Cận Thiếu Triết là môn sinh đắc ý của mình. Cận Thiếu Triết quả thực cũng không phụ kì vọng của mọi người, học tập siêng năng, thành tích hàng đầu. Có điều, tuy thành tích của cậu rất tốt, nhưng tích cách lãnh đạm lạnh lùng, nhưng đối nhân xử thế cũng hợp tình hợp lí, bạn bè nếu có việc cần cậu giúp đỡ, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc làm người của cậu thì cậu cũng rất nhiệt tình hỗ trợ, cho nên nếu nói lànhân vậtphong vân(làm mưa làm gió, nổi như cồn)ở đại học J, Cận Thiếu Triết hoàn toàn xứng đáng.


Có điều tuy việc học của Cận Thiếu Triết rất nặng nề, nhưng cậu vẫn luôn cùng Ôn Thuấn đến chỗ chú Quý chọn giống nhập hàng như trước, không để cho Ôn Thuấn quá mức mệt nhọc, cũng không để người khác nhúng tay vào.


Hôm nay cậu và Ôn Thuấn vừa mới từ nông trường trở về, trà còn chưa kịp uống một ngụm, Ôn Thuấn đã nhận được điện thoại khẩn cấp từ Hạ Tư Hiền, nghe được ở đầu bên kia vô cùng ồn ào.


"Cái gì? Mượn người?" Ôn Thuấn chấn động, thanh âm bất giác cao lên, mắt liếc liếc sang bên, Cận Thiếu Triết đang giúp cô sắp xếp hai chậu hoa vừa chọn về, giống như tâm ý tương thông, cậu cũng nâng mắt lên nhìn cô một chút, cô vội vàng cúi đầu nói nhỏ: "Chuyện này không hay cho lắm. Cậu ấy sẽ không chịu làm loại chuyện nổi bật thế đâu."


Hạ Tư Hiền nóng nảy, oa oa kêu lên: "Đây không phải là làm náo động, nổi bật mà là cứu mạng người ta nha, cậu cứ hỏi trước giúp tớ đi, tớ cũng sắp đến chỗ cậu rồi, cứ thế nhé." Nói xong cô vội vàng cúp máy, dường như sợ Ôn Thuấn sẽ cự tuyệt mình.


"Alo? Alo?" Ôn Thuấn nhìn chằm chằm vào điện thoại, hờn dỗi.
Cận Thiếu Triết bước tới hỏi cô: "Sao thế?"
Ôn Thuấn muốn nói lại thôi, bị ánh mắt cậu chiếu đến vô cùng không tự nhiên, nên mới chậm rãi nói ra: "Aiz, là Tư Hiền, Tư Hiền có việc kính nhờ cậu giúp đỡ."


"Giúp đỡ thì giúp đỡ, biểu hiện của chị sao lại kì quái thế kia?"
"Ai nha, chờ cô ấy đến rồi sẽ nói với cậu!" Ôn Thuấn giận dỗi giậm chân rồi lại vùi đầu vào gói hoa.
Vẻ mặt Cận Thiếu Triết suy nghĩ sâu xa, có điều cũng không hỏi gì nhiều.


Không đến nửa tiếng sau, Hạ Tư Hiền hấp tấp bước vào cửa hàng, vừa vào đã lao thẳng đến chỗ Cận Thiếu Triết, lôi kéo tay áo cậu năn nỉ: "Cậu nhất định phải giúp tôi, bằng không tôi ch.ết chắc mất."


Cận Thiếu Triết cũng coi là người có kiên nhẫn, gỡ tay cô hỏi lại: "Dù sao hai người cũng phải nói cho tôi biết là có chuyện gì chứ?" Không đầu không đuôi, thật không thể hiểu nổi, cậu tức giận nhìn hai cô gái trước mắt, quả thật là vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân.*


(Vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân.*:vốn là "vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân" (trong Dị Kinh Phồn Từ Truyện nói về quan hệ luân hồi): kiểu như ngưu tầm ngưu mã tầm mã ấy, tính cách giống nhau thì hay chơi với nhau, đồng chí đồng lòng thường tụ cùng một chỗ.)


Hạ Tư Hiền lại sửng sốt, ồn ào nói: "Tiểu Thuấn, cậu còn chưa nói cho Thiếu Triết biết sao?"
"Tớ......" Ôn Thuấn ủy khuất nói nhỏ: "Là tớ không biết nói như thế nào thôi......."


Ôn Thuấn không đành lòng nhìn bộ dạng uể oải này của bạn tốt, cô biết cô ấy cố gắng đến thế nào để đạt được thành tích, nên đành mở miệng nói với Cận Thiếu Triết: "Cậu cứ đến đó xem thử một chút, có được hay không?"


"Đúng đúng đúng, nhất thời thay đổi người cũng phải làm vừa lòng khách hàng mới được, nếu đối phương cảm thấy không thích hợp thì cũng không cần chụp nữa." Hạ Tư Hiền vẻ mặt đáng thương nhìn Cận Thiếu Triết.


Cận Thiếu Triết có chút bất đắc dĩ, người cầu xin không phải ai khác, mà là bạn tốt của Ôn Thuấn, hơn nữa các cô ấy thường ngày đối với cậu cũng không tồi, về lí mà nói thì không nên từ chối, nhưng công việc kiểu như thế cậu chưa bao giờ nguyện ý làm, thật là khó xử.


Rốt cục cũng không đánh lại sự cầu xin của Ôn Thuấn, Cận Thiếu Triết đành cố mà làm: "Tôi sẽ tạm thời đến thử một lượt, đã nói trước rồi, nếu tôi cảm thấy thật sự không được, vậy không nên miễn cưỡng."


"Một lời đã định." Hạ Tư Hiền nín khóc, vụng trộm giơ tay làm một chữ V với Ôn Thuấn.
Sau khi bọn họ đến hội trường chụp ảnh, mọi ánh mắt ở đây đều đổ dồn về phía Cận Thiếu Triết, dường như cậu là vật sáng hấp dẫn sự chú ý của mọi người vậy.


Mấy người đang chờ đợi để chứng kiến Hạ Tư Hiền thất bại lại có chút căm giận khi thấy cô tìm được cứu binh nhanh chóng đến thế, bởi lẽ bọn họ lấy con mắt chuyên nghiệp mà nhìn thì Cận Thiếu Triết tuyệt đối là đạt trên tiêu chuẩn, đang âm thầm đoán xem làm thế nào mà cậu lại ở đây.


Hạ Tư Hiền sợ Cận Thiếu Triết nhất thời bỏ chạy mất, liền quay sang tung mồi với cậu: "Lần này tiền trả cho người mẫu cũng không ít đâu?" Cô thì thầm với cậu một con số khả quan.


Lông mày Cận Thiếu Triết hơi nhíu lại, đáy mắt lóe sáng, nếu có khoản tiền này, kế hoạch kia của cậu có thể tiến thêm một bước, lại còn giúp được cho Tư Hiền, nói cho cùng cũng không có hại gì. Cho nên chút do dự phản kháng cuối cùng trong lòng cậu cũng tiêu tan, đành bước theo chuyên gia trang điểm vào hậu trường thay quần áo, tạo hình.


Ôn Thuấn bước đến kéo kéo Hạ Tư Hiền, nhỏ giọng hỏi: "Tư Hiền, để Thiếu Triết làm người mẫu chụp hình thật sự không có vấn đề gì chứ?" Một chút kinh nghiệm diễn xuất cậu ấy cũng không có.


Hạ Tư Hiền trao cho cô ánh mắt trấn an: "Cậu yên tâm đi, tớ nói được là được! Thiếu Triết thông minh như vậy, nếu cậu ấy làm không được đạo diễn cũng sẽ không chụp nữa thôi mà, cậu tìm chỗ nào ngồi xuống đi đã, chờ xem biểu hiện xuất sắc của Quá nhi nhà cậu đi!"


"Cậu đi đi!" Bị bạn tốt giễu cợt một phen, khuôn mặt Ôn Thuấn đỏ lựng như tôm luộc, có điều ánh mắt vẫn không rời khỏi Cận Thiếu Triết đang nói chuyện với đạo diễn ở dằng kia, trái tim đập bình bịch, không biết là vì hưng phấn hay là vì điều gì khác.


Cuối cùng đạo diễn nói: "Tóm lại một câu, chính là cố gắng đạt tới biểu hiện khuôn hình tựa như ánh mặt trời."
Sau đó là bắt đầu thử máy quay, hình ảnh, góc độ, ngoại trừ đạo diễn vừa lòng ra, còn phải có sự thông qua của đại diện khách hàng ở đây nữa.
"Rồi, bắt đầu!"


Cả hội trường náo nhiệt lên, công việc dồn dập, ánh sáng, nhiếp ảnh, các bộ phận đều vào vị trí, Ôn Thuấn, Hạ Tư Hiền và mọi người cũng cố gắng bĩnh tĩnh theo dõi diễn biến.


Không nghĩ tới là Cận Thiếu Triết sẽ biểu hiện tự nhiên được đến thế, rất nhanh đã thông qua khảo nghiệm của đạo diễn, ngay cả công ty khách hàng kia cũng rất hài lòng, lập tức đồng ý đổi người mẫu. Đạo diễn đương nhiên là thừa thắng xông lên, dặn Cận Thiếu Triết cứ tiếp tục trạng thái như bây giờ để chụp ảnh. Hơn nữa, lại bởi vì cậu không phải người trong nghề, cũng không biểu hiện màu mè gì thêm, lực lĩnh hội lại cao, cứ thế một lần đã thông qua, so với bọn họ dự tính thì thời gian giảm đi rất nhiều.


Hạ Tư Hiền bĩu môi, tức giận mà nói: "Biết rồi, biết rồi mà, tớ chỉ là hỏi một chút vậy thôi, làm sao lại có cảm giác như tớ đang bán Thiếu Triết đi mất vậy, tớ giống người không có lương tâm như vậy sao? Đợi tớ làm xong xuôi mọi việc sẽ mời mọi người đi ăn cơm, xem như là tiểu nữ đáp tạ ân cứu mạng lần này, có được chưa?" Cô còn học theo bộ dạng cổ nhân gập mình xuống, khiến mọi người đều nở nụ cười.


Vốn ở đại học J, cậu đã rất nổi danh rồi, hiện tại lại có không biết bao nhiêu nữ sinh trường ngoài vì ái mộ mà đến, muốn chụp ảnh, đòi kí tên dồn dập. Vì thế Ôn Thuấn không chỉ một lần oán giận đầy lỗ tai Hạ Tư Hiền, nếu không vì cô, Thiếu Triết cũng sẽ không gặp nhiều phiền toái như vậy, tránh người hâm mộ cũng không khác gì tránh lũ.


Ôn Thuấn đối với mọi quyết định của Cận Thiếu Triết đều luôn ủng hộ, cho nên hai người vẫn cứ trải qua cuộc sống trong cổ mộ mà người khác không thể lí giải nổi, những lúc rảnh rỗi, có thể họ sẽ đến nông trường chọn hoa, hoặc ra ngoại ô dã ngoại, vô cùng thích ý, tự tại.


Chỉ là kế hoạch cản không nổi biến hóa, dự tính của cậu bị một chuyện ngoài ý muốn phá hủy.






Truyện liên quan