Chương 19: Lan Thạch Hộc
(Loài lan này có tên dân dã là Hoàng thảo cẳng gà, còn gọi là Kim thoa thạch hộc, có tên khoa học là Dendrobiumnobile lindl thuộc họ Lan ORCHIDACEAE.
Loài cây của Ấn Độ, Nêpan, Bhutan, Nam Trung Quốc, Mianma, Thái Lan, Lào. Cây mọc hoang bám trên thân cây gỗ trong các rừng ẩm và cũng được trồng tương đối phổ biến, chủ yếu làm cây cảnh. Thu hái toàn cây vào mùa đông, phơi hoặc sấy khô. Khi dùng, tẩm rượu đồ chín, thái nhỏ.)
Hai bên đường trong trường học trồng hai hàng cây ngô đồng, gió thổi như vuốt ve cành lá tạo những âm thanh vi vu dễ nghe, nếu là vào mùa thu, cả một vùng đất đều là lá rụng, gợi lên trong lòng người ta bao nhiêu cảm xúc. Cận Thiếu Triết sau khi từ văn phòng của giáo sư bước ra vẫn cứ ngồi dưới gốc cây ngô đồng như thế, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt tuấn tú của cậu, tạo ra loại cảm giác ấm áp, con ngươi đen xuất thần nhìn dòng người qua lại, dường như có chút đăm chiêu.
Cận Thiếu Triết đứng dậy, phủi phủi lá rụng trên vai, hướng theo hướng về cửa hàng hoa mà bước đi. Còn chưa tới cửa quán, từ xa đã thấy Ôn Thuấn ở ngoài cửa đi đi lại lại, lo lắng nhìn quanh. Cậu cảm thấy có chút kì quái, liền bước nhanh hơn, đi đến trước mặt cô.
Ôn Thuấn nhìn thấy Cận Thiếu Triết, rõ ràng là như trút được gánh nặng, nhưng trong lúc nhất thời cô lại không biết nên mở miệng như thế nào đây, có chút không yên lòng nhìn trong quán một chút, lại yên lặng đánh giá Cận Thiếu Triết một hồi lâu, muốn nói lại thôi.
Cận Thiếu Triết chịu không nổi ánh mắt kì quái này của Ôn Thuấn, vừa tức vừa buồn cười liếc liếc cô: "Bên ngoài nóng như vậy, chị đứng ở đây làm cái gì? Không sợ phơi nắng đen thui sao? Mau vào trong thôi, bên trong mát mẻ như vậy!" Nói xong đã lôi cô bước vào trong cửa hàng.
Ôn Thuấn hơi dùng sức giữ cánh tay cậu lại, không chịu bước đi, Cận Thiếu Triết có vẻ ngoài ý muốn quay đầu, khó hiểu nhìn cô.
Ôn Thuấn hơi hơi do dự, cuối cùng cũng nhẹ nhàng chậm rãi mà giải thích: "Thiếu Triết, bên trong, bên trong có khách đến." Thấy Cận Thiếu Triết nhíu mày, vẫn bất động thanh sắc như thế, cô lại tiếp tục: "Ông ấy nói, ông ấy là cha của cậu......"
Cận Thiếu Triết vốn đang nở nụ cười trên môi, thoáng chốc đã cứng lại, lời nói này của Ôn Thuấn giống như sấm dậy đất bằng "Oành" một tiếng khiến đầu cậu nổ tung.
Sự trầm mặc bắt đầu lan dần trong không khí, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống càng khiến tâm tình Cận Thiếu Triết thêm bất ổn, cậu buông lỏng cánh tay Ôn Thuấn ra, rồi lại bất giác nắm chặt thành quyền, sắc mặt trầm xuống, lập tức đẩy cửa quán ra bước vào trong.
Ôn Thuấn cũng định bước vào theo, lại cảm thấy mình ở đó dường như cũng không hay cho lắm, đành ngồi xuống chiếc ghế ngay tại cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong xem xét, chuẩn bị tư thế nếu thấy có chuyện gì không đúng sẽ vọt vào ngay. Bởi vì cô rất thấu hiểu, người cha chưa từng gặp mặt kia chính là khúc mắc trong lòng Cận Thiếu Triết.
Một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, khoảng chừng năm mươi tuổi, những nếp nhăn như che kín gương mặt phong sương, nhưng thần thái rạng rỡ khiến người ta vẫn có thể nhìn ra được vẻ tuấn lãng khi còn trẻ của người này. Nếu nhìn kĩ, quả thực Cận Thiếu Triết và ông ta cũng có vài phần tương tự.
Cận Thiếu Triết cảm thấy ông ta có chút quen mặt, lại không nghĩ ra được đã gặp ở nơi nào. Người kia vừa thấy cậu đã vui mừng đứng dậy bước đến, đang muốn giữ lấy cậu. Cận Thiếu Triết thối lui từng bước, khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời, không khí vô cùng xấu hổ.
"Chúng ta, chúng ta đã gặp nhau rồi, hôm chủ nhật triển lãm thiết kế kiến trúc....." Người đàn ông chà chà xát xát đôi tay, chậm rãi nói từng chữ, thanh âm có chút tang thương, trầm khàn.
Đáng tiếc Cận Thiếu Triết vẫn lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt sắc như dao. Nghe ông ấy nói vậy, cậu đã nhớ lại, người này tên là Hứa Phong, là tổng giám đốc một công ty bất động sản.
"Thiếu Triết, ta là cha của con, thật sự, mẹ con _ Tố Lan là...... của ta....." Hứa Phong còn chưa nói hết, Cận Thiếu Triết đã cười lạnh đánh gãy lời ông.
"Mong ông tôn trọng người đã khuất một chút, không cần gọi tên thân mật như vậy. Còn nữa, cho tới bây giờ tôi vốn không có cha, ông nhận sai người rồi, mời về cho." Cha? Trong từ điển của cậu vốn không có từ này! Hơn nữa ông ta dựa vào cái gì mà nói mình là con của ông ấy chứ?
Hứa Phong thấy cậu lạnh nhạt xa cách như vậy, không khỏi nở nụ cười khổ, không thể trách nó được, tất cả đều là do mình tạo nghiệt.
Ngày đó tại buổi triển lãm, khi giáo sư Lâm giới thiệu cậu thanh niên này với ông, Hứa Phong đã cảm thấy rất đỗi quen thuộc, sau lại nghe bạn bè nói đứa nhỏ này quả thực rất giống mình thời trẻ, trái tim Hứa Phong lập tức như bị treo lên, hơn nữa cái tên ấy quá quen thuộc, đoạn trí nhớ phủ đầy bụi hơn hai mươi năm kia đột nhiên được mở ra, ào ào trút xuống. Rất nhiều việc, chỉ cần tốn chút thời gian đi thăm dò, thì rất dễ dàng tìm ra manh mối.
Cận Tố Lan, một người con gái như hoa lan trong u cốc, một người khiến ông nhớ đến cả đời, nhưng ông đã phụ nàng.
Chỉ là ông ngàn vạn lần không nghĩ tới, lúc đó bọn họ lại có một đứa con trai. Nhưng tìm thấy nó rồi, lại không có thân phận mà nhận con mình.
"Cái tên Thiếu Triết này vốn là do cha đặt. Năm đó cha và mẹ con có ước hẹn với nhau, tương lai nếu sinh đứa nhỏ, nếu là con trai thì gọi là Thiếu Triết, còn là con gái thì đặt là Thiếu Tình, nếu con không tin, cha có thể cùng con đến bệnh viện xét nghiệm DNA!" Hứa Phong cấp bách nắm lấy tay Cận Thiếu Triết.
Cận Thiếu Triết lạnh lùng hất tay ông ra, sắc mặt lãnh khốc: "Điều này không quan trọng! Cũng không liên quan gì đến tôi hết. Chúng tôi còn phải làm ăn buôn bán, mời ông mau mau rời đi!" Cậu lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách.
Hứa Phong thấy không khí căng thẳng như vậy, cũng đoán biết đứa nhỏ này ngay lập tức cũng sẽ không nhận mình, ánh mắt nóng bỏng bất đắc dĩ mà ảm đạm xuống, nặng nề thở dài: "Cũng đúng, là do cha quá vội vàng, ít hôm nữa lại đến tìm con sau......"
"Tôi sẽ không gặp lại ông nữa!" Cận Thiếu Triết rống giận, bàn tay nắm chặt đến nổi gân xanh, cơn thịnh nộ bên trong như muốn bùng phát.
Ôn Thuấn chờ Hứa Phong rời đi mới bước vào, lại bị bộ dạng cuồng nộ của Cận Thiếu Triết dọa cho hoảng sợ, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ấy như vậy. Ôn Thuấn cũng không biết nói lời gì an ủi Thiếu Triết, chỉ biết hỏi: "Thiếu Triết...... Cậu, cậu có sao không?"
Nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của Ôn Thuấn, thần kinh căng thẳng của Cận Thiếu Triết lập tức dãn ra, cả người vô lực ngã vào người cô, gắt gao ôm lấy cô, giống như con thú bị thương thống khổ kêu lên: "Tại sao chứ? Nếu đã từ bỏ tôi và mẹ, tại sao còn muốn xuất hiện?" Khuôn mặt trắng nõn của cậu ướt đẫm nước mắt, toàn bộ áp lực, thống khổ bao lâu nay dường như muốn phóng xuất ra hết.
Đàn ông không phải không rơi lệ, chỉ là chưa chạm tới mức thương tâm mà thôi.
Cậu nhớ rõ trước đây khi còn chưa hiểu chuyện, vẫn luôn thường xuyên hỏi mẹ cậu rằng cha mình ở nơi nào, khi đó mẹ cậu luôn trầm mặc không lên tiếng, chỉ ôm cậu khóc rồi lại khóc. Sau đó, cậu học hành chăm chỉ, chỉ cần mẹ không khóc nữa, không có cha cũng chẳng sao. Dần dần, cậu cũng biết được, mẹ mình là vì kiên quyết sinh ra mình nên mới bị mọi người trong nhà đuổi đi, bị người ngoài chỉ trỏ. Vì nuôi dưỡng cậu, hai tay làm việc nặng nhọc lâu dần thành tật, cậu cũng nghĩ đến làm việc giúp đỡ mẹ mình giảm bớt gánh nặng, nhưng tuổi nhỏ căn bản là bất lực.
Người kia nếu thực sự là cha mình, thì từ sớm đã ở đâu?
Bàn tay Ôn Thuấn không ngừng vỗ vỗ gáy Thiếu Triết, như lặng lẽ tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Trong lòng cô cảm khái vô cùng, cả hai người, đều là khát khao tình thương mà không thể có, đây cũng coi như một loại duyên phận đi.
Kể từ ngày đó, chỉ cần có thời gian là Hứa Phong lại đến trường học tìm Cận Thiếu Triết, nhưng cả khuôn viên trường rộng lớn như vậy, có đến bốn cổng ra vào, muốn tìm một người cũng không phải dễ. Dần dần, Hứa Phong cũng biết được, chỉ cần đến cửa hàng hoa, vài lần thì sẽ có một lần gặp được cậu, cho nên đã từ từ cải biến phương pháp. Hơn nữa, Ôn Thuấn thiện lương cũng không làm ra chuyện như đuổi khách gì gì đó, Thiếu Triết cũng chỉ đành ngầm đồng ý với cô, chỉ là cậu vẫn luôn châm chọc khiêu khích ông như trước, chưa từng dành cho ông vẻ mặt dễ nhìn bao giờ.
Hứa Phong cũng không để ý, tự giác hiểu được chính mình đã thiếu nợ mẹ con họ rất nhiều, không có cách nào khác.