Chương 29
Mùi hương của giờ đổi năm rất đặc biệt, mỗi năm chỉ có một lần, mỗi lần đều khiến lòng người rạo rực cũng đặc biệt ấm cúng mặc cho cái lạnh cuối đông rét buốt cơ thể. Là khoảnh khắc được cùng những người thương yêu quây quần bên mâm cỗ, là được nghe họ nói, nhìn họ cười. Là lo âu trong cuộc sống được gác xuống, là bản ngã của con người cho phép họ tự do.
Khang Vũ được Tần Quang cõng trên lưng cùng Kỳ Thư và Thùy An rảo bước trong khuôn viên trung tâm thành phố, nơi người ta tụ tập rất đông để chờ xem pháo hoa. Xem ra là họ đến muộn, ngay cả chỗ ngồi cũng chẳng có.
“Ầy, sao lại đông hơn kiến vậy chứ. Chúng ta chẳng thể ngồi cái kiểu này được.” Thùy An khó chịu nói.
“Muốn bắn pháo hoa thì phải tìm bãi đất trống, bắn ở thành phố thì chúng ta mọt gông.” Thùy An nhắc nhở: “Bây giờ đi xem chương trình ca nhạc trước đi, lát nữa tìm bãi đất trống sau. Giờ này vẫn còn sớm lắm, ngồi không cũng chẳng biết làm gì.”
Nói là làm thật, bốn người họ vất vả len qua đám người đông đúc, thoát ra khỏi khuôn viên tìm đến khu vực đang có chương trình ca nhạc tự do. Ở đó những người dân thoải mái ca hát, nhảy múa mà không bị ai ép buộc. Hoàn toàn là nơi thỏa sức bung lụa.
“Hát sao như vịt vậy, đúng là có thù với âm nhạc.” Thùy An nghe hát trên kia liền trề môi.
“Mấy người đó là nhảy hip hop hay múa lửa vậy? Có cần quằn quại vậy không?” Đặt Khang Vũ xuống màn cỏ ẩm ướt đã được phủ một lớp bạt lên. Tần Quang không hài lòng với màn trình diễn kia chút nào.
Bồn người họ cứ nhìn hết người này đến người khác biểu diễn. Từ nhạc cách mạng cho đến nhạc pop, từ ta đến tàu đều được họ phô diễn một cách đầy nghiệp dư. Tuy có vẻ không hay nhưng nụ cười trên môi họ thực sự thoải mái, khiến cho bốn người Kỳ Thư cũng không dấu nụ cười.
Khang Vũ ngồi bên cạnh Kỳ Thư, từ đầu đến cuối cậu không xem người ta biểu diễn mà bận ngắm nhìn cô. Có một ý chí nào đó trong lòng thôi thúc cậu phải khắc họa khoảnh khắc này của cô thật kỹ càng. Nếu không một ngày nào đó cậu có thể sẽ quên mất cô.
Bắt gặp ánh mắt của cậu đang nhìn mình. Má Kỳ Thư lập tức đỏ lên:
“Trên....trên mặt tớ có gì sao?”
Khang Vũ lắc đầu, cầm lấy cây bút lông bằng cả bàn tay. Viết lên tấm giấy khổ lớn với nét chữ méo tròn run rẩy khó thành hình nhưng vẫn có thể dịch ra được:
[Kỳ Thư là hoa]
“Ý cậu là cậu ấy xinh đẹp như hoa ư? Thật không công bằng, sao cậu khen Thư mà không khen tớ?” Thùy An tỏ vẻ giận dỗi.
Khang Vũ liền cầm bút khó khăn viết thêm một câu: [An sư tử]
“Tên họ Vũ kia, ngươi chán sống rồi hả?” Thùy An nổi máu xung tiết muốn hạ sát Khang Vũ. Thật không công bằng khi cậu chỉ khen mỗi mình Kỳ Thư.
Kỳ Thư ngồi đó, yên lặng nhìn ba người họ cười đùa vật lộn với cơn tức giận khi bị xỉ nhục của Thùy An. Trong đầu là ký ức thuở thiếu thời chợt ùa về như nhắc nhở cô. Có một ký ức mà cô đã quên từ lâu.
Là ký ức về đóa hoa Bỉ Ngạn đã được ép gọn nằm trong ngăn bàn ở phòng cô. Ký ức về đóa hoa xinh đẹp nhất trong mắt Khang Vũ.
Đột nhiên lúc này cảm giác tay áo bị kéo giựt lại, khi Kỳ Thư quay đầu mới phát hiện ra là Khang Vũ níu áo cô, giường như muốn nói gì đó.
“Sao vậy?”
Khang Vũ chậm rãi chỉ tay lên phía sân khấu rồi lại nhìn ba người Kỳ Thư, Thùy An và Tần Quang. Đôi mắt lấp lánh hệt như mong chờ điều gì đó.
“Cậu muốn Kỳ Thư lên đó sao?”
Khang Vũ lắc đầu.
“Vậy là muốn Tần Quang lên?”
Cậu vẫn tiếp tục lắc đầu.
Ba người nhìn nhau, đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cùng lúc đồng thanh:
“Cậu muốn chúng ta cùng lên đó ư?”
Khang Vũ nhoẻn miệng cười. Gật đầu.
Dưới bầu trời đêm lạnh, người dân thành phố tụ tập náo nhiệt ở khuôn viên thành phố. Những người còn lại thích sự khoáng đãng và tĩnh lặng thì đi dạo ở mọi nẻo đường. Vô tình nhìn thấy một sân khấu được mở ở ven đường, điều khiến họ chăm chú ánh mắt không phải là vì ai đó có giọng hát trời phú mà là sự xuất hiện của bốn người trên sân khấu đặc biệt là một thanh niên khuyết tật khiến cho họ tò mò đứng nhìn.
Điều rất ngạc nhiên khi bốn người kia lại giống như một ban nhạc tự do trong các quán bar, họ có vị trí cho mình, nhạc cụ cho mình. Điển hình như nam thanh niên có dáng người cao cao và khuôn mặt khá điển trai không kém phần đáng sợ ngồi trên ghế, cầm lấy chiếc đũa trước bộ trống jazz.
Cô gái bên cạnh với dáng vẻ thướt tha, thân hình mảnh khảnh đại diện cho những tiểu thư công chúa sinh ra ngậm thìa vàng, thế nhưng nhạc cụ của cô lại khác xa hình tượng tiểu thư. Cầm trên tay là guitar điện mạnh mẽ đầy cá tính, hệt như bản chất thật của con người cô.
Người ngồi trên xe lăn với gương mặt lương thiện có phần tuấn tú, bàn tay nam thanh niên đó tuy có vẻ chậm chạp nhưng dãn ra rất chuẩn ba nốt trầm của phím đàn, cho nên cậu được lựa chọn ngồi ở trước cây đàn organ. Nhận nhiệm vụ thay âm cho mười giây chuyển thanh.
Còn người cầm mic chính, nhận nhiệm vụ ca hát là một cô gái có đôi mắt đen láy nhưng mi mắt trầm thấp, dáng hình mảnh khảnh hao gầy, đôi mắt bôi lên những mỏi mệt nhưng khi nhìn những người sau lưng mình lại đột nhiên phát sáng, tựa hồ họ chính là lửa trong lòng cô.
Bốn người thành một bản nhạc, sau một tiếng hô lập tức nghe được thanh âm nổi lên.
Bản nhạc hòa âm phối khí ban đầu không được xuôn xẻ vì phần âm thanh từ organ không bắt kịp nhạc. Thế nhưng ai cũng nhìn thấy được gương mặt của nam thanh niên ngồi trên xe lăn kia cố gắng bao nhiêu. Dùng chính đôi bàn tay cứng ngắc của mình đặt xuống những nốt âm trầm đó. Mỗi lần đều rất chậm chạp nhưng lại không hề có một chút nhụt chí.
Ba người còn lại dường như chẳng hề tỏ thái độ gì, cũng chẳng hề lộ ra chút khó chịu khi bị lệch nhịp. Đổi lại họ biến tấu khúc nhạc của mình từ nhanh sang chậm một cách uyển chuyển, không hề có nét thô mà vô cùng mềm mại. Đủ để khiến áp lực trên từng đốt ngón tay của nam thanh niên chơi đàn organ được gột bỏ. Dần dần hòa nhịp mà tạo nên một chỉnh thể hoàn chỉnh.
Người đi đường bắt đầu mở tròn mắt, dần dần tập trung nhiều hơn khi tiếng ca từ cô gái cầm mic cất lên. Bài hát cô gái chọn là một trong những bản hit cách đây đã nhiều năm. Bài hát kể về một chuyện tình ngọt ngào không kém phần đau khổ của đôi tình nhân bị chia cắt. Giọng hát kia không phải là tuyệt phẩm đỉnh cao nhưng đủ để khiến cho ý nghĩa của bài hát trở nên trọn vẹn bởi những cảm xúc được cô gái bao bọc một cách nhẹ nhàng, không kém phần kịch tính.
Mỗi thanh âm vang lên, người ta như nhìn thấy những tia sáng rực rỡ chói lóa trên từng âm thanh đang bay nhảy. Người ta cũng nhìn thấy đôi mắt trân quý dịu dàng từ nam thanh niên làm chủ đàn organ nhìn cô ngâm nga bài hát. Những nốt âm thanh được cô gái đẩy lên âm vực cao nhất như xót xa kể lể một câu chuyện bi thảm, những nốt nhạc trầm nhất lại như thể người con gái gục trong gốc tối. Có những đoạn lại lấp lánh sắc màu của hạnh phúc khi được trùng phùng. Dường như một giai đoạn tình yêu đã được cô gái vẽ ra một cách xinh đẹp như vậy. Hệt như một vở nhạc kịch kinh điển.
Có lẽ với một số người, những gam màu rực rỡ mà cô gái đó tỏa ra sự phối hợp đồng điệu một cách đáng nể giữa bốn người và ánh mắt của nam thanh niên ngồi trên xe lăn dành cho cô gái cầm mic ngày hôm đó đã khiến họ ám ảnh đến mức không thể nào quên