- Chương 1-1: Phần mở đầu
- Chương 1-2
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 26-2
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 28-2
- Chương 29
- Chương 29-2
- Chương 30
- Chương 30-2
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38: End
Đối với Kỳ Thư quãng thời gian tươi đẹp nhất đồng thời cũng đau khổ nhất chính là thanh xuân.
Không ai có thể biết được rằng, một cô gái độ tuổi hai mươi tám ưu tú, tài giỏi như cô lại từng có một tuổi mười sáu bồng bột thế nào, tuổi mười tám đau đớn ra sao, hay tuổi hai mươi ngã quỵ thế nào?
Quãng đường trưởng thành của cô gái ấy đầy chông gai, giống như một bức trách phác họa nhành hoa hồng xinh đẹp len lỏi mọc lên từ đá cằn. Chính sự kiên cường của cành hoa nhỏ nhắn yếu ớt đó không bất cứ loài hoa nào sánh bằng: Bông hoa đẹp nhất nở rộ vì em