Chương 29-2

[Tớ rất vui] Đó là lời nói của Khang Vũ khi cầm được cây viết lông bằng cả bàn tay viết ra trên một tờ giấy to được Tần Quang chuẩn bị sẵn.


Sau màn biểu diễn kia, bốn người họ lập tức di chuyển tìm đến bãi đất trống này. Điều khiến họ vội vàng chạy đi chính là khi kết thúc màn biểu diễn mới phát hiện ra khán giả xem họ trình diễn đông gấp mười lần ban đầu. Khi họ bước xuống, đã có không ít người đến mời hát ở phòng trà, quán bar. Sợ làm phiền Khang Vũ sau khi hao sức cho màn biểu diễn, họ mới lựa chọn bỏ chạy.


“Tớ không ngờ lại có ngày cùng các cậu biểu diễn bài hát đó luôn. Từ cái lúc Khang Vũ ở Singapore, mỗi lần chúng ta tụ tập qua màn hình đều là hát bài này, quẩy tung cả trọ Kỳ Thư lên đến mức bị chửi hoài đấy còn gì. Haha.” 


Thùy An nhớ đến những ngày còn học năm nhất, mỗi lần gọi điện cho Khang Vũ khi tụ tập ở phòng của Kỳ Thư, họ đều gửi bộ trống và guitar điện ở nhà cô. Để có thể cùng Khang Vũ có buổi tiệc vui vẻ. Sau bao lâu không thể làm điều đó. Cô không ngờ đến sẽ có một ngày bốn người họ có thể cùng nhau thật sự đứng trên sân khấu, trình diễn bản nhạc mà họ đã cùng nhau chơi đến hàng trăm lần.


“Chậc, tớ biết bọn mình có máu nghệ sĩ mà. Xem đi, có bao nhiêu người muốn mời chúng ta hát kia kìa. Có khi sang năm chúng ta ra album cũng được ấy.” Tần Quang vừa thắp nến vừa trải bạt nói.


“Không tồi. Kỳ Thư, cửa tiệm của cậu không khả thi thì ra album đi có khi lại dễ kiếm tiền hơn đấy....” Thùy An tùy tiện nói, lại sực nhớ đến bản thân vội vàng lấy chuyện buồn của Kỳ Thư ra nói liền ngắt lời luống cuống phân bua: “À, ý tớ là tết rồi cũng rảnh rỗi nên là.....”


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Kỳ Thư xẹt qua tia buồn nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười trấn an Thùy An: “Làm gì mà hoảng ghê vậy, cũng đâu phải chuyện gì to tát. Lần đầu khởi nghiệp mà mọi thứ đều suôn sẻ thì có nghĩa tớ đã làm sai ở đoạn nào đó, bây giờ gặp phải vấn đề khiến cho tớ phải buông tay đôi khi cũng là có số má cả. Đúng không?”


Hai người Tần Quang, Thùy An nghe vậy lại có chút nhẹ lòng. Ít ra Kỳ Thư có thể chấp nhận được sự thật, không quá sốc cũng chẳng quá bận lòng. Thế nhưng Khang Vũ lại không hề nhẹ lòng như hai người đó, chỉ yên lặng loay hoay mở cái máy nghe nhạc của mình lên. 


Giữa không khí ấm cúng của bốn người và tiếng gió lay chuyển những ngọn cây cao vút, máy nghe nhạc của Khang Vũ đột nhiên cất lên tiếng hát của Kỳ Thư và những âm thanh quen thuộc.


“Há, cậu thu âm bản nhạc lúc này của chúng ta lúc nào vậy? Cơ mà nghe nó....hay nhỉ....” Lúc này nghe lại, Tần Quang mới thấy đúng là họ chơi vẫn chưa thật hoàn chỉnh, nhưng cảm xúc của bài hát được họ diễn đạt rất chân thật. Tựa như.....


Đột nhiên lúc này Tần Quang và Thùy An nhận ra điều gì đó. Ánh mắt đột nhiên phóng đại nhưng chỉ thu được hình ảnh của Khang Vũ trong bộ đồ kín mít không thấy mặt và Kỳ Thư nhâm nhi ly trà nóng ngồi bên cạnh. 


Một chút hương hoa, một chút gió lạnh, một chút lời hát ngọt ngào truyền từ máy nghe nhạc và một chút ấm áp từ đốm lửa nhỏ vang lên tiếng tí tách vui tai. Khang Vũ và Kỳ Thư tĩnh lặng ngồi đó. Hai người họ tuy không nói gì với nhau nhưng lại có một sự hòa hợp đến khó tả, như thể họ đang đối thoại với nhau bằng thần giao cách cảm. Đối thoại ở một thế giới bất khả xâm phạm. Thế giới đó càng huyền ảo hơn khi Tần Quang và Thùy An nhìn thấy tia sáng vụt qua chiếu nửa gương mặt của Khang Vũ và Kỳ Thư như một bức tranh.


Víu!!! Bùm!!!
Đúng lúc này, pháo hoa ở phía xa đột nhiên vụt sáng trên bầu trời rồi vang lên tiếng nổ lớn. Tỏa sáng cả vùng đất hoang mà bốn người đang ngồi. Cũng là lúc Tần Quang và Thùy An như sực tỉnh ra đã quên mất chuyện quan trọng:
“Á á á! Sao lại quên mất khúc đếm giây nổ pháo chứ”


“Tần Quang ch.ết tiệt, mau châm lửa cho pháo nổ cho kịp đi!!!”
“Bà chằn An sao không nhắc dùm cái, mồm độc của cậu sao ngậm đúng lúc thế chứ....”
“Hai người yên dùm đi, làm gì hét toáng lên vậy. Cho người ta nổ pháo đẹp trước, ta pháo thì nổ sau.”


“Kỳ Thư kia. Nhà ngươi dám chê pháo của bổn vương xấu?” Tần Quang làm mặt ác.
“Nhà ngươi có biết bọn ta phải lục tung cái thành phố này lên để mua nó không hả?” Thùy An bắt đầu biến hình.
“Ô ô, hai vị đại gia có gì từ từ bàn bạc. Ô kìa, Khang Vũ cậu....”


Trong lúc đám Kỳ Thư vẫn còn bận cãi lộn thì Kỳ Thư bắt gặp Khang Vũ điềm tĩnh dùng khuỷu tay đẩy một dây lửa xuống đường lửa bắt đến thùng pháo đã được Tần Quang chuẩn bị bên kia.
Xoẹt xoẹt.
Bùm!


Tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa quả nhiên là một phát minh kỳ diệu khi những tia sáng của nó lấn át màn đêm sáng rực cả một vùng trời. Khiến cho đôi mắt của họ giống như tinh tú phản chiếu những đợt sáng lấp lánh.
[Chúc mừng năm mới] 


Đó là nét chữ run run xiêu vẹo của Khang Vũ trên khổ giấy lớn được cậu kẹp lại bằng cả hai bàn tay để giữ cho mọi người đọc.


Giây phút Kỳ Thư, Tần Quang, Thùy An đang ngẩn ngơ nhìn pháo hoa của họ xinh xinh đẹp đẹp lấp la lấp lánh nhảy trên bầu trời rồi lại nhìn thấy Khang Vũ ngồi bệt giữa tấm bạt, tay cố gắng dữ chặt tấm khẩu hiệu Chúc mừng năm mới đó là khoảnh khắc họ không bao giờ quên chính vì cậu khiến cho họ đột nhiên nhớ đến những khoảnh khắc ở phòng trị liệu. Cho đến tận bây giờ cậu vẫn không hề bỏ một buổi tập nào, như thể cậu vẫn tin rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Hoặc cũng có thể nó sẽ giúp cậu ở bên họ được lâu hơn.


Giữa màn đêm đen, gương mặt cậu được pháo hoa soi sáng. Đôi mắt kia nhảy nhót những ánh sáng kỳ diệu. Mặc cho cơ thể đã không còn như ý, mặc cho sức vóc cậu không bằng một đứa trẻ, mặc cho đôi môi cậu chẳng còn gọi được tên họ. Trên gương mặt kia của cậu vẫn thật rạng rỡ, không dấu một nụ cười hạnh phúc.


“Chúc mừng năm mới. Khang Vũ.”
......


Gần hai giờ sáng, trước cửa bệnh viện đột ngột xuất hiện bóng của ba người Kỳ Thư, Tần Quang và Thùy An đang hớt hải chạy khi Tần Quang cõng trên lưng là Khang Vũ đang nhắm ghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch và đôi tay vô lực thả trước vai Tần Quang. Thùy An, Tần Quang và Kỳ Thư sắc mặt lại sa sầm nghiêm trọng, tròng mắt không dấu nổi hoảng loạn. Vừa bước vào bệnh viện liền la lên:


“Bác sĩ! Bác sĩ ơi. Cứu Khang Vũ với, cứu bạn cháu với.”
Tiếng kêu gào thảm thiết của ba người đánh thức bác sĩ và hộ lý trực đêm, vài người vội va lê bộ dáng ngải ngủ của mình chạy ra. Phát hiện ra bệnh nhân của mình. Mặt bác sĩ liền sa sầm xuống:


“Đã có chuyện gì thế này? Sao Khang Vũ lại ra ngoài?” Vội vàng đưa Khang Vũ lên cáng thương đẩy vào phòng cấp cứu. Đám Tần Quang vừa chạy theo vừa đáp.


“Vũ....giao thừa....ư....” Tần Quang chạy đến đứt hơi nói không nổi. Thùy An thì quá sợ hãi mà nói không thành lời. Kỳ Thư là người bình tĩnh nhất thuật lại chuyện đêm qua không quên kèm theo lời xin lỗi:
“....Cháu nghĩ Khang Vũ bị nghẹn khi cậu ấy ăn cháo. Cháu đã nghiền nát hạt gạo nhưng.....”


“Được rồi, tôi hiểu tình hình rồi. Các cô các cậu ở bên ngoài cho tôi. Tôi sẽ nói chuyện sau.”
Nhìn theo bóng Khang Vũ khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu. Tần Quang và Thùy An đột ngột gục xuống, yếu ớt trụ vào bức tường. Bàn tay run rẩy hoang mang tột độ:


“Là tại tớ đã nghĩ ra chuyện này, là tại tớ đưa cậu ấy ra ngoài. Đều là tại tớ. Vũ ơi, xin lỗi. Thực tình xin lỗi....Đừng bao giờ tha thứ cho tớ.....” Tần Quang tát vào mặt mình, mỗi lần tát là một giọt nước mắt rơi xuống. Sự ân hận hiện rõ trên gương mặt cậu.


“Không, là tớ đã không chú ý bát cháo, là tớ đã không dặn người ta nấu cháo đặc biệt cho cậu ấy....” Thùy An bám vào khe cửa, như kẻ mất hồn nói.


Tần Quang và Thùy An cào cấu bản thân, trách móc một hồi mới phát hiện ra Kỳ Thư từ đầu đến cuối đều đứng trước cửa phòng cấp cứu không nói một lời, cũng chẳng xê nhích một phân nào cả. Hai người họ đột ngột ngưng cảm xúc, ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô.


Tại sao Kỳ Thư có thể bình tĩnh như vậy? Cô không có cảm xúc nào với Khang Vũ trong lúc này ư?
Lúc này mẹ Khang Vũ bất ngờ từ cuối hành lang chạy tới cùng anh trai Khang Vũ. Sắc mặt họ vô cùng tồi tệ, vừa chạy vừa gào khóc gọi Khang Vũ.


“Tại sao các người lại làm vậy chứ? Các người không biết Vũ yếu lắm hay sao? Trời lạnh như vậy, trời khuya như vậy, sao các người lại độc ác đến mức đem nó ra ngoài....”


Tiếng trách móc oán thán của mẹ Khang Vũ vang vọng khắp hành lang như muốn lấp cơn tức giận vào ba người họ. Thế nhưng người thật sự chịu sỉ nhục và lăng mạ của mẹ Khang Vũ từ đầu đến cuối chỉ có Kỳ Thư. Cô dùng thân mình, ngăn bà tiếp cận Tần Quang và Thùy An, dùng chính thân thể gầy của mình để mặc mẹ Khang Vũ vừa chửi vừa tát vừa đánh cô mặc kệ anh trai Khang Vũ ra sức ngăn cản. Cô từ đầu chí cuối đều không để Tần Quang và Thùy An chịu một chút ấm ức.


Vẫn là lúc đó, Tần Quang và Thùy An bật ra tiếng nức nở trước tấm lưng gầy yếu của cô. Bây giờ họ mới hiểu được, so với họ thì Kỳ Thư ân hận, đau đớn gấp mười lần.
Là họ đã sai thật rồi sao? 






Truyện liên quan