Chương 10
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, mỗi người nhận một cuốn hướng dẫn đăng ký nguyện vọng, cùng nhau tới nhà ăn của trường ăn cơm trưa.
Buổi chiều có một tọa đàm liên quan tới việc đăng ký nguyện vọng, sau khi tọa đàm kết thúc, cuộc hành trình ở trường cấp ba coi như chính thức đặt dấu chấm hết.
Địa điểm liên hoan buổi tối là một quán vỉa hè ở cổng nam trường học, đây là một buổi liên hoan nho nhỏ, chỉ có tầm mười người, ngồi vừa tròn một bàn.
Sau khi gọi món xong, mọi người lần lượt đi lấy nước và rượu ở tủ đồ uống, Tô Ý Tiện lấy một ly cocktail vị đào mật, đây là loại rượu có nồng độ cồn thấp nhất.
Trước khi ăn cô gửi định vị cho Thẩm Tri Hành.
Tô Ý Tiện: [Chú ơi, cháu chuẩn bị ăn cơm tối đây ạ.]
Thẩm Tri Hành trả lời lại rất nhanh với dấu tay OK, dặn cô gửi tin nhắn trước hai mươi phút, anh bảo tài xế tới đón cô.
“Nào, Ý Ý.” Từ Niệm Niệm nâng cocktail lên cụng ly với cô.
Đây là lần đầu tiên Tô Ý Tiện uống rượu, cô nhấp thử một ngụm nhỏ, không khó uống.
Đây là vị đào mật ngọt ngào, sau đó có chút đắng, không có vị gì khiến người ta khó chấp nhận.
Trên bàn ăn, mọi người nói ra kế hoạch của mình, tính sau này học ở thành phố nào, tính học nghiên cứu sinh, ra nước ngoài...
“Tớ không đỗ vào trường đại học ở Giang Thành nổi, cố gắng nghiên cứu sinh sẽ thi về Giang Thành. Tớ không muốn ở quá xa nhà, hôm qua mẹ tớ nhìn thấy điểm của tớ thì bật khóc luôn, nói không nỡ để tớ ra ngoài học.”
“Đúng vậy, tớ cũng muốn lên nghiên cứu sinh sẽ thi về Giang Thành.”
“Tớ cũng muốn về, hoặc là thi lên công chức về đây, tớ không nỡ xa bố mẹ tớ.”
...
Tô Ý Tiện dựa vào cánh tay Từ Niệm Niệm, nghe một lúc thì vành mắt ươn ướt.
Cô nhớ hồi khai giảng lớp mười, mục tiêu của cô là Đại học Giang Thành, chỉ vì được ở gần ông nội hơn một chút...
Bây giờ cô thi đỗ Đại học Giang Thành rồi, nhưng ông nội không còn nữa.
Nhận ra cảm xúc của Tô Ý Tiện, Từ Niệm Niệm ôm cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Người nhà cậu sẽ rất vui.”
“Ừ.” Tô Ý Tiện cúi đầu lau nước mắt, nhìn chằm chằm cocktail trong tay cô ấy, “Vị bưởi ngon không? Tớ cũng muốn uống vị bưởi.”
Từ Niệm Niệm phóng khoáng chia một nửa cocktail vị bưởi của mình cho cô, cô ấy đi mở một chai bia uống tiếp.
Trời tối dần, chẳng mấy chốc đã ba tiếng trôi qua.
Mọi người như có một đống chuyện nói mãi không hết, không ai muốn đi về.
Tô Ý Tiện ăn no xong cứ thấy mặt nong nóng, kéo Từ Niệm Niệm qua tiệm bên cạnh mua kem sữa chua xắt miếng.
Người đi chợ đêm rất đông, người buôn bán gì cũng có.
Từ Niệm Niệm bị người coi chỉ tay ở bên đường hấp dẫn, không còn muốn ăn kem sữa chua, nhất quyết kéo cô đi xem chỉ tay.
“Xin chào, xem chỉ tay một lần bao nhiêu tiền thế?” Từ Niệm Niệm thấy chủ sạp đeo kính đen, vô thức khua tay, “Ông có nhìn thấy không?”
Chủ sạp bỏ kính xuống: “Nhìn được, không nhìn thấy thì xem chỉ tay gì chứ?”
“Một trăm tệ một người, hai người giảm còn một trăm tám mươi tám tệ, hai vị xem chung luôn không?”
Bình thường Tô Ý Tiện không tin mấy thứ này, từ chối theo bản năng: “Tôi không xem.”
“Xem đi xem đi, tớ mời cậu.” Từ Niệm Niệm kéo cô ngồi xuống, giơ tay phải ra đặt lên bệ đỡ, “Tôi xem trước.”
Chủ sạp híp mắt, đeo kính cận lên.
Ông ta nhìn lòng bàn tay Từ Niệm Niệm một lúc rồi lấy một cái gậy nhựa ra, chỉ vào vân tay của cô ấy, “Đường học vấn sâu nhưng ngắn, cho thấy cô rất thông minh, chắc hẳn học tập cũng không tệ nhưng không phải người cực kỳ giỏi, đúng không?”
Từ Niệm Niệm gật đầu, vô cùng phấn khích: “Đúng đúng đúng!”
Tô Ý Tiện đỡ trán, nghĩ thầm đây là cổng sau của Trường THPT số 1 Giang Thành, đương nhiên học sinh Trường THPT số 1 đều học hành không tệ rồi.
“Tài vận tốt quá nha cô gái, gia đình giàu có, sau này cũng không quá tệ.”
“Đường sinh mệnh dài mà sâu, có số hưởng phước, tướng sống thọ... Đoạn cuối có vân rất nhỏ, có phải dạ dày cô không tốt lắm đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Từ Niệm Niệm điên cuồng gật đầu, “Tôi bị táo bón.”
Chủ sạp bỗng nhíu màu, sáp tới gần hơn nhìn thật kỹ lưỡng, chép miệng: “Cô nhìn chỗ này đi, ở đây bị đứt gãy rất rõ, trong vòng năm đến mười năm tới sẽ có thể bị bệnh gì đó...”
Từ Niệm Niệm cuống lên: “Thế phải làm sao? Ông có cách gì để hóa giải không đại sư?”
“Đương nhiên là có cách hóa giải, chờ tôi xem cho cô gái này xong đã được không?” Chủ sạp nhìn Tô Ý Tiện, ra hiệu cô đặt tay lên.
Tô Ý Tiện vừa đặt tay lên thì chủ sạp ngạc nhiên thốt lên: “Cô gái này, cô có tướng giàu sang quyền quý đấy, cả đời thuận buồm xuôi gió không lo ăn uống.”
“Duyên với người khác phái không tệ, số đào hoa, đặc biệt là không ít đào hoa xấu nhưng sau này có thể lấy một người chồng cực kỳ yêu thương cô. Đường tình lận đận, cô nhìn cái phân nhánh này này... Nó cho thấy cô sẽ có ít nhất hai mối tình.”
“Thật sao?” Tô Ý Tiện cúi đầu nhìn kỹ, “Không phải cái nhánh này cuối cùng vẫn tụ lại sao? Không thể là chia tay rồi sau này quay lại với người cũ đấy chứ?”
Chủ sạp sửng sốt: “Đương nhiên, đương nhiên cũng có khả năng này.”
“Sức khỏe cô rất tốt, không đúng...” Đột nhiên ông ta dùng gậy nhựa chỉ vào đường vân rất nhỏ trên đường sinh mệnh của Tô Ý Tiện, “E rằng sắp tới sẽ có vấn đề về sức khỏe, hoặc là xảy ra sự cố gì đó, nhưng vấn đề không lớn.”
“Ông cũng có thể hóa giải cái này sao?” Tô Ý Tiện hỏi.
“Được chứ, thế này nhé, giá theo nhóm, tám trăm tám mươi tám, thế nào?”
“Được, con số may mắn.”
Từ Niệm Niệm nhíu mày gật đầu, đang định rút điện thoại ra quét mã thì bị Tô Ý Tiện kéo đi.
“Ý Ý, sức khỏe là quan trọng nhất!” Từ Niệm Niệm kiên quyết.
Mặt cô ấy hồng hồng, nhìn Tô Ý Tiện bằng ánh mắt cực kỳ kiên định, hai chân đóng chặt trên mặt đất không chịu đi.
“Tớ có cách hóa giải tốt hơn.” Tô Ý Tiện dỗ cô ấy, “Cậu đi theo tớ, tớ nghĩ cách cho cậu.”
Từ Niệm Niệm nửa tin nửa ngờ nhìn cô, hỏi: “Thật hay giả vậy?”
“Thật mà thật mà, tớ lừa câu bao giờ chưa?” Tô Ý Tiện bỗng nhìn thấy bạn học mua trà sữa ở quán bên cạnh, vội vàng ra dấu tay với cô ấy, nhờ cô ấy hỗ trợ lôi Từ Niệm Niệm đi.
Hai người nâng cánh tay Từ Niệm Niệm quay lại quán ăn, Từ Niệm Niệm còn quấn lấy Tô Ý Tiện hỏi cô cách hóa giải.
“Mấy đại sư tớ biết phải hẹn trước, chờ tớ hẹn xong sẽ nói cho cậu biết nhưng cậu phải nhớ kỹ không được tìm người khác hóa giải, nếu không sẽ mất linh đấy.”
Từ Niệm Niệm gật đầu: “Được, tớ nghe cậu.”
Cô ấy bưng cốc bia lên, cụng ly với Tô Ý Tiện: “Trăm phần trăm!”
Tô Ý Tiện thở phào nhẹ nhõm, nhận cốc coca một bạn học đưa cho uống một hớp.
“Trong này có gì thế?” Cô thấy vị hơi lạ.
“Quán bên cạnh có bán cả coca thùng, hình như coca cho thêm rượu whisky và chanh gì đó, vị ngon phết.”
Tô Ý Tiện gật gù, uống ngon thật.
Cô uống cạn nước trong cốc trong một hơi, sau đó gửi tin nhắn cho Thẩm Tri Hành, nói cho anh biết chỗ mình sắp tan rồi.
Hai mươi phút sau, Tô Ý Tiện nhận được cuộc gọi của Thẩm Tri Hành, anh nói mình đến rồi, xe dừng ở cổng sau của trường.
“Vâng, chú chờ cháu một lát, cháu ra ngay đây ạ.” Tô Ý Tiện đứng dậy bỗng cảm thấy đầu hơi choáng, cô kéo Từ Niệm Niệm: “Tớ đi đây, chắc người nhà cậu sắp đến rồi nhỉ? Muốn tớ ở lại cùng cậu không?”
“Không cần đâu, tài xế đang trên đường tới rồi. Cậu đi đi, tớ đảm bảo sẽ không quay lại tìm đại sư kia hóa giải.” Từ Niệm Niệm giơ ba ngón tay lên, “Tớ đảm bảo nghe lời cậu.”
Tô Ý Tiện gật đầu, chào tạm biệt các bạn rồi đi về phía cổng sau của trường.
Từ xa cô đã nhìn thấy xe Thẩm Tri Hành, không khỏi bước nhanh chân hơn, nhảy chân sáo qua đó.
“Hôm nay trông cô Tô có vẻ rất vui.” Tài xế nói.
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa xe, nét mặt thay đổi: “Uống rượu rồi.”
Tính cách Tô Ý Tiện vốn luôn dè dặt hướng nội, dù vui cũng sẽ không nhảy nhót trên đường, chứ đừng nói là cười toe toét vẫy tay với anh.
Anh xuống xe ngay lập tức, cúi đầu hỏi cô: “Uống bao nhiêu?”
“Cháu không uống nhiều, chỉ uống nửa ly cocktail ba độ rưỡi thôi.” Tô Ý Tiện ngửa đầu nhìn anh, ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Tri Hành nhíu mày, ba độ rưỡi mà uống thành thế này?
“Cháu còn không dám uống bia cơ!” Giọng cô vô cùng tự hào.
Thẩm Tri Hành bất đắc dĩ, không dám uống bia thì có gì mà tự hào chứ?
“Đi thôi, lên xe.” Anh giơ tay chắn khung cửa trên nóc xe, “Từ từ thôi.”
Tô Ý Tiện chui vào rồi ngồi vững, thắt dây an toàn. Dựa lưng vào ghế ngồi ngây ra một lúc, bỗng nhiên cô nhớ ra gì đó: “À đúng rồi chú...”
“Cháu còn uống một cốc, coca thùng gì ấy, bảo là coca cho thêm whisky.”
Tô Ý Tiện vươn hai tay bám vào lưng ghế lái, nghiêng đầu nhìn anh: “Cháu chỉ uống một cốc nhỏ xíu.”
Hai má cô đỏ ửng, mắt sáng long lanh.
Thẩm Tri Hành nhíu mày: “Sau này không được uống coca thùng nữa.”
“Tại sao chứ?” Tô Ý Tiện bỗng quay hẳn sang nhìn anh, hơi không phục.
Khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện lại sợ, giọng nói nhỏ dần, lẩm bẩm: “Cháu biết rồi...”
Xe chạy được một lúc, bỗng nhiên Tô Ý Tiện nhớ tới chuyện xem chỉ tay.
“Chú ơi, vừa nãy Từ Niệm Niệm kéo cháu đi tìm một, một đại sư trông rất giống lừa đảo xem chỉ tay.”
Thẩm Tri Hành cất điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn cô: “Biết lừa đảo mà còn xem à?”
Tô Ý Tiện nhíu mày: “Ông ta nói sắp tới cháu và Từ Niệm Niệm sẽ bị bệnh, đòi bọn cháu tám trăm tám mươi tám tệ, bảo sẽ giải hạn giúp bọn cháu... Nhưng cháu không tin, cháu tin bác sĩ, vì thế lúc chú hẹn lịch kiểm tr.a sức khỏe cho cháu có thể hẹn giúp Từ Niệm Niệm luôn không?”
“Được.”
“Hình như cháu cũng học được cách xem chỉ tay rồi, sau này hết tiền, cháu có thể ra cầu vượt bày sạp.” Tô Ý Tiện nói thế khiến tài xế đằng trước phì cười.
“Cô Tô, học xem chỉ tay dễ vậy sao?” Tài xế hỏi.
Tô Ý Tiện gật đầu, bỗng ngồi thẳng dậy, vươn tay về phía tài xế đằng trước: “Chú tài xế, để cháu xem cho chú nhé!”
Thẩm Tri Hành kéo tay cô lại, đặt lên đùi cô: “Ngồi yên nào, chú Trần đang lái xe.”
“Thế cháu xem cho chú nhé!” Tô Ý Tiện nắm chặt tay trái Thẩm Tri Hành, dùng sức lật lại.
Cô nhíu mày, học theo chủ sạp, chép miệng giả vờ thâm sâu nói: “Đường tình cảm của chú lận đận quá chú ạ...”