Chương 11

“Chú nhìn này, đường tình duyên của người bình thường sẽ bắt đầu ở đây, điểm bắt đầu của chú lại ở giữa lòng bàn tay, nó cho thấy chú phải độc thân rất lâu, lớn tuổi rồi mới tìm được người yêu.”


Tô Ý Tiện trịnh trọng cầm tay anh mà nghiên cứu, thuận miệng nói nhảm: “Nhưng đường tình duyên của chú rất sâu, còn không bị phân nhánh, cho thấy tuy lúc yêu đương tuổi chú hơi lớn nhưng cuối cùng sẽ ở bên nhau dài lâu.”
Thẩm Tri Hành bật cười: “Còn gì nữa không?”


“Còn có...” Tô Ý Tiện híp mắt, chọc bừa vào hai đường chỉ tay khác trong lòng bàn tay anh, “Tài lộc cuồn cuộn, giàu sang quyền quý. Cơ thể khỏe mạnh, có số hưởng phước dài lâu, ờm... Còn có thể sống lâu trăm tuổi!”
Cô cười híp mắt nhìn Thẩm Tri Hành, miệng thốt ra lời hay như súng liên thanh.


“Ừ, xem không tệ.” Thẩm Tri Hành rụt tay về, đưa viên kẹo giải rượu cho cô.
Tô Ý Tiện ngậm kẹo vào trong miệng, vươn tay về phía anh, ậm ờ không rõ: “Trả tiền đi, tám mươi tám tệ một người, không dối trên lừa dưới, không bị thiệt không bị lừa.”


“Chuyển khoản được không?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
“Được chứ.” Tô Ý Tiện gật gù, lưu loát đọc một dãy số thẻ ngân hàng ra.
Cô thấy Thẩm Tri Hành hí hoáy trên điện thoại một lúc, rất nhanh sau đó điện thoại của cô nhận được tin nhắn.


Sau khi thấy con số tám mươi tám trên màn hình khóa, Tô Ý Tiện tắt màn hình điện thoại đi: “Cháu nhận được rồi!”
Thẩm Tri Hành: “Cháu không mở ra xem sao?”


available on google playdownload on app store


Tô Ý Tiện lắc đầu: “Không cần xem, cháu tin tưởng vào nhân phẩm của chú, trước kia ông nội cháu nói chú... Nói chú gì ấy nhỉ? Tóm lại là nói chú rất tốt.”
Cô ra vẻ như bà cụ non vỗ vai Thẩm Tri Hành, trầm giọng nói: “Cháu tin chú.”


Thực hiện xong phi vụ làm ăn lần đầu tiên, Tô Ý Tiện liếc qua chú Trần phía trước, cô ghé vào lưng ghế, ngó đầu qua hỏi chú ấy có muốn xem chỉ tay không.
Chú Trần cười đến mức vai run rẩy không ngừng, nói lát nữa về đến nhà sẽ để cô xem.


“Đừng làm phiền chú Trần lái xe.” Thẩm Tri Hành nâng tấm cách âm lên.
Tô Ý Tiện không vui bĩu môi: “Thôi vậy...”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đèn trên đường càng ngày càng tối, hình như không phải đường về nhà Thẩm Tri Hành.
“Chú ơi, chúng ta không về nhà ạ?”


“Về nhà chính, ngày kia Đoan ngọ.”
“À...” Tô Ý Tiện chầm chậm chớp mắt một cái, “Cháu buồn ngủ.”
“Buồn ngủ thì ngủ đi.” Còn hơn một tiếng đi xe nữa, Thẩm Tri Hành đắp thêm cái chăn mỏng cho cô, đặt ba cái gối tựa vào giữa hai người.


Tô Ý Tiện buồn ngủ tới mức ngủ gà ngủ gật, chỉ chốc lát sau đã nghiêng người về phía Thẩm Tri Hành, nửa người trên vừa khéo ngả vào gối tựa.
Cô cứ nằm nghiêng người như thế mà ngủ thiếp đi, lúc thức dậy, xe đã dừng ở bãi đậu xe của nhà chính.


Tô Ý Tiện dụi mắt, chú Trần không còn ở ghế lái nữa, chắc cô đã ngủ rất lâu...
Cổ hơi đau, cô ngồi thẳng dậy vặn lắc cổ, lúc nhìn thấy người bên tay phải thì giật nảy mình.
“Chú, chú... Sao chú chưa vào nhà?”
Thẩm Tri Hành chậm rãi đóng laptop lại, nhìn qua cô: “Dậy rồi?”


“Vâng, dậy rồi ạ.”
“Tỉnh rượu chưa?”
“Tỉnh rồi ạ.” Tô Ý Tiện gật đầu.
Cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, cả người chẳng có sức lực gì hết nhưng cô vẫn tỉnh táo.
Tô Ý Tiện day trán, hơi lúng túng: “Xin lỗi chú, cháu tưởng cháu không uống nhiều...”


“Không sao, sau này đừng uống loại rượu coca thùng nữa, mạnh quá.”
“Vâng...” Tô Ý Tiện ngồi ngây tại chỗ một lúc, bỗng nhiên hỏi anh, “Sau khi cháu uống rượu không làm chuyện kỳ quái gì chứ chú?”


Dường như cô có một chút xíu ký ức vụn vặt, nó dừng lại ở đoạn đại sư xem chỉ tay nói cô đường tình duyên lận đận, sau đó xảy ra chuyện gì thì cô không nhớ nữa.
“Vẫn ổn.” Thẩm Tri Hành mở cửa xuống xe, “Về phòng ngủ đi.”


Tô Ý Tiện thở phào nhẹ nhõm, cô hít một hơi thật mạnh trong xe, hình như vẫn có mùi thơm.
May mà không ói ra xe.
Lúc cầm điện thoại xuống xe, Tô Ý Tiện nhìn giờ, lúc này đã ba rưỡi sáng rồi.


Cô vô tình liếc thấy tin nhắn của ngân hàng, mở xem chi tiết xong thì ngây người, sau đó đếm đi đếm lại chuỗi số không đằng sau mấy lần...
Tám mươi tám vạn?
Thẩm Tri Hành chuyển cho cô tám mươi tám vạn tệ?
Tô Ý Tiện bước xuống xe mà chân mềm nhũn, không khỏi loạng choạng một phát.


Cô đứng vững lại rồi nhanh chân đi tới trước mặt Thẩm Tri Hành, giơ điện thoại lên hỏi anh: “Ngài gửi tiền cho cháu làm gì?”
Thẩm Tri Hành thấy cô ngạc nhiên thì muốn trêu cô: “Cháu đòi tôi mà.”


“Cháu đòi ngài tám mươi tám vạn tệ?” Tô Ý Tiện bỗng chốc trợn trừng lên, không hiểu nói, “Tại sao?”
Thẩm Tri Hành khẽ cười đáp: “Cháu xem chỉ tay cho tôi, sau đó nói tôi đường tình duyên lận đận...”


Tô Ý Tiện líu lưỡi: “Sau đó đòi ngài tám mươi tám vạn tệ để tìm cách giải hạn?”
Thẩm Tri Hành không phản bác, cô hít sâu một hơi.


Người ở chợ đêm đòi tám trăm tám mươi tám tệ, sao cô mở miệng lại đòi tới tám mươi tám vạn tệ chứ? Cô uống say còn biết chọn người mà phục vụ à? Túm được người có tiền cái là lừa người ta luôn.


Tô Ý Tiện muốn trả tiền cho Thẩm Tri Hành, nhưng anh giơ tay che màn hình điện thoại cô lại.
“Không cần trả.” Thẩm Tri Hành lạnh nhạt nói.
Tô Ý Tiện lắc đầu: “Không được.”


“Nếu cháu trả lại, sau này tôi không tìm được người yêu thì phải làm sao?” Lúc nói chuyện, từ đầu đến cuối Thẩm Tri Hành luôn giữ gương mặt chẳng có cảm xúc gì, khiến người ta không đoán được anh nói thật hay đùa.


Tô Ý Tiện dừng động tác chuyển khoản lại, không ngờ anh cũng mê tín ghê.
Nhưng có mê tín thì cũng phải tìm đại sư nào đó mà tin chứ!
“Thế phải làm sao bây giờ?” Cô hỏi.
“Cháu nhận đi.”


Trước khi vào nhà, Thẩm Tri Hành nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Sau này uống ít thôi, cẩn thận bị người ta lừa.”
...
Tô Ý Tiện về phòng ngả đầu ngủ luôn, ngủ thẳng tới tận bảy rưỡi sáng hôm sau có dì giúp việc lên gọi cô dậy.


Cô vừa đánh răng vừa xem điện thoại, thấy nửa đêm hôm qua Từ Niệm Niệm gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.
Từ Niệm Niệm: [Cậu vẫn ổn chứ? Tỉnh rượu chưa?]


Từ Niệm Niệm: [Ý Ý cậu đỉnh thật đấy, cậu uống rượu vào cái mà mở khóa được tính năng nói nhiều luôn, tớ quen cậu lâu như vậy rồi, ngoại trừ lúc học thuộc lòng ra, từ trước tới nay chưa từng thấy cậu nói nhiều như thế bao giờ.]


Từ Niệm Niệm: [Hôm qua ăn cơm Phương Vũ Minh luôn quay video lại, cậu ta nói sắp cắt chỉnh xong gửi vào nhóm đấy.]
...
Tô Ý Tiện nhìn thấy mấy chữ “cắt chỉnh xong gửi vào nhóm” thì máu khắp người như đông đặc lại.


Uống rượu say không đáng sợ, mượn rượu làm càn cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là có người quay lại rồi lan truyền rộng rãi.
Cô run rẩy mở nhóm ra, thực sự nhìn thấy tập tin mới được gửi vào nhóm.


Sau khi tải xuống, Tô Ý Tiện kéo thanh tiến độ của video tới đoạn sau, đúng lúc nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình.


Trong video, Tô Ý Tiện ôm vai Từ Niệm Niệm lảm nhảm: “Niệm Niệm, tớ nói cho cậu biết, nhất định phải chăm chỉ học hành biết chưa? Cố gắng được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh hoặc thi lên nghiên cứu sinh vào Đại học Giang Thành, bốn năm học đại học tớ sẽ nhớ cậu lắm, nhưng nghiên cứu sinh thì cậu nhất định phải về, nhất định phải về đấy... Sau này cậu không thể chơi bời cả ngày nữa, cậu phải học hành cho thật giỏi, phải đọc sách, không được nằm ườn...”


Tô Ý Tiện ngừng thở, cuống quít thoát khỏi video, không có can đảm xem tiếp.
Người trong video là cô thật sao?
Không phải tối hôm qua cô bị gì đó ám vào người rồi đấy chứ?
Hễ nghĩ tới chuyện tối hôm qua cô còn lừa Thẩm Tri Hành tám mươi tám vạn tệ, cô chỉ muốn trốn trong phòng không ra ngoài nữa.


Chậm rì rì đánh răng rửa mặt xong, Tô Ý Tiện nghĩ cách xem làm thế nào để trả lại tám mươi tám vạn tệ này cho hợp lý.
Trả thẳng luôn thì chắc chắn Thẩm Tri Hành sẽ không nhận...
Tới lễ tết tặng quà cho anh?
Nhưng anh là trưởng bối, tặng quà cho anh là điều nên làm.


Đăng ký VVIP trên trang web hẹn hò Thế Kỷ Giai Duyên cho anh?
Tám mươi tám vạn tệ có thể xem mắt hẹn hò với bao nhiêu cô gái đây...
Tô Ý Tiện cố gắng động não trước gương, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.


“Cháu ra đây!” Cô chạy bước nhỏ ra mở cửa, lúc mở ra thì nhìn thấy gương mặt của Thẩm Tri Hành.
Mặt cô cứng đờ: “Chú ạ, buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Tri Hành vẫn bình thường: “Xong chưa? Dẫn cháu đi ăn cơm.”


Hôm nay ăn sáng ở sân của Thẩm Hưng Trung, anh sợ Tô Ý Tiện không biết đường nên tới chờ cô.
“Cháu trải qua tóc là xong rồi ạ.” Tô Ý Tiện mở cửa ra, “Ngài vào trong chờ nhé.”
Lúc chải đầu, Tô Ý Tiện nghiêng đầu về bên phải, mái tóc dài buông xõa trong không trung, lộ ra cần cổ thon dài.


Cô kiên nhẫn chải đầu, làm từng tí một, tỉ mỉ cẩn thận chải tóc cho mượt.
Không biết thế nào mà Thẩm Tri Hành lại nghĩ tới con mèo Chinchilla lông dài mà trong nhà nuôi trước kia, mèo nhỏ ɭϊếʍƈ lông giống hệt cô, động tác thong thả đủng đỉnh.
Rất nhanh sau đó, Tô Ý Tiện bỏ lược xuống.


“Đi thôi.” Cô theo Thẩm Tri Hành ra ngoài, dọc đường đi thỉnh thoảng liếc nhìn anh, trông cực kỳ chột dạ.
“Gây họa gì à?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
Tô Ý Tiện giật mình, chột dạ nói nhỏ: “Chắc không đâu ạ...”
“Trước kia con mèo trong nhà gây ra sự cố gì đó cũng nhìn tôi như vậy.”


Cái điệu bộ cúi thấp đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không dám lên tiếng.
Tô Ý Tiện mím môi: “Cháu đang nghĩ tới chuyện tối qua...”
Thẩm Tri Hành khẽ cười, không nói gì.
Rất nhanh sau đó, hai người đi tới sân của Thẩm Hưng Trung.


Tô Ý Tiện vừa bước vào trong cửa đã nghe thấy ông cụ Thẩm cao giọng hỏi cô: “Ý Ý, Tri Hành đã đưa quà thi đỗ đại học cho cháu chưa? Quy định trong nhà là xem điểm thi bao nhiêu, một điểm quy đổi ra một nghìn tệ, trước kia hai anh cháu đều nhận được rồi.”
Phần thưởng thi đỗ đại học?


Tô Ý Tiện không hiểu, ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh bảo rằng đưa rồi.
“Con thêm một chút, tổng cộng cho con bé tám mươi tám vạn tệ.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì biết mình bị Thẩm Tri Hành lừa, không nhịn được quay sang lườm anh.


Thẩm Tri Hành cụp mắt cười, hình như mèo con tức giận rồi.






Truyện liên quan