Chương 2
Dựa vào sự hiểu biết về Tạ Yến, Lộ Dao không tin những lời của Sơ Xuân.
【Có phải cậu quá đau lòng nên bị ảo giác hay không?】
【Chẳng phải Tạ Yến không thừa nhận cậu là hôn thê hay sao? Làm sao có thể đột nhiên thông suốt?】
Những năm gần đây, người ngoài có thể thấy Tạ Yến đối xử với Sơ Xuân thế nào.
Không những không thừa nhận cô là hôn thê của anh, đôi khi gặp nhau trên đường cũng giống như người xa lạ, không có một tiếng chào, dù cô chủ động bắt chuyện cũng trả lời bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Sơ Xuân nhìn tin nhắn Lộ Dao gửi tới, cân nhắc một lúc mới trả lời: 【Người trong lòng anh ấy là mình.】
Lộ Dao: 【Hai người…… thật sao?】
【Không.】 Sơ Xuân giải thích: 【Tối hôm qua là sinh nhật của Vệ Chuẩn, mình say rượu, Tạ Yến chỉ có lòng tốt đưa mình mà thôi.】
Sơ Xuân không có ấn tượng chuyện đêm qua, dựa vào suy đoán của bản thân, cô không thể nghĩ ra lý do để hai người qua đêm với nhau.
Đầu óc Lộ Dao toàn là dấu chấm than.
【Trời ơi!】
【Lòng tốt gì ở đây? Đây là ôm kiểu công chúa đó!】
【Cậu xem kìa, anh ấy sợ cậu lạnh nên lấy áo khoác quấn cậu kín mít. Đây là chi tiết của trai thẳng nhé, chị em!】
Trong ảnh, cô gái cuộn tròn trong vòm ngực rộng lớn của người đàn ông, chỉ lộ ra bắp chân trắng nõn và đôi giày cỡ nhỏ, trông vô cùng nhỏ nhắn.
Sơ Xuân không nhớ gì về chuyện tối qua, nghi ngờ: 【Có lẽ anh ấy không muốn bị người khác nhận ra mình.】
Sau tất cả, anh chưa bao giờ coi cô là hôn thê.
Nếu có tai tiếng truyền ra sẽ không tốt đối với anh.
Thấy Sơ Xuân bướng bỉnh như vậy, Lộ Dao cảm thấy vô lực: 【Cậu không thể nghĩ theo khía cạnh tốt hay sao?】
Đặt di động xuống, Sơ Xuân nhìn hộp thuốc trên bàn.
Khía cạnh tốt? Khía cạnh nào? Anh bảo cô uống thuốc ư?
Cô cũng không muốn vô tình có thai, nhưng nghe hai chữ uống thuốc từ miệng anh khiến cô khó chịu.
Sau khi suy nghĩ, Sơ Xuân không dùng hộp thuốc tránh thai đó.
Nghe nói, lúc dì cả vừa tới, nang trứng bắt đầu phát triển chậm, sẽ không rụng trứng nên không cần thuốc tránh thai khẩn cấp.
Loại thuốc này rất có hại cho cơ thể, nếu có thể không uống thì tốt nhất không nên chạm vào.
Vốn dĩ tiện tay ném thuốc vào thùng rác, Sơ Xuân đột nhiên nghĩ đến chuyện Lộ Dao có thể về bất cứ lúc nào, nếu như bị cô ấy nhìn thấy thuốc…… thì sẽ phiền phức.
Vì vậy cất thuốc lại vào túi, dự định sẽ vứt nó vào lần sau khi ra ngoài.
…
Thiếu ngủ, Sơ Xuân ngủ trưa một lúc.
Suy nghĩ lung tung quá nhiều, cô nằm mơ.
Mơ thấy mình từng bị bọn côn đồ vây quanh trong hẻm, có lẽ những người đó cảm thấy người câm sẽ không cáo trạng, cho nên liều lĩnh bắt nạt cô.
Với thái độ khiêu khích —— “Con nhỏ câm, hát một bài cho ông đây nghe nào, ông đây sẽ trả đồ lại cho mày.”
Đương nhiên cô không mở miệng được, ngay lúc cô bị cô lập và bất lực nhất, nước mắt đang lăn dài thì Tạ Yến xuất hiện.
Thiếu niên mặc đồng phục sạch sẽ chỉnh tề, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, đứng ngược ánh sáng, hiện lên sáng ngời ở trong mắt cô, giống như thần đưa cô đi.
Hôm sau, đám côn đồ buộc phải hát 《Tôi là heo》 trước tất cả giáo viên và học sinh của trường theo thời gian yêu cầu tại khuôn viên trường lúc chạng vạng.
Sau đó Sơ Xuân mới biết, thiếu niên cứu cô, nhìn có vẻ nho nhã nhưng thật ra là nhị thiếu gia nhà họ Tạ, người được các đại ca của trường trung học 123 gọi là “anh Yến”.
Nghe nói, anh mặc đồng phục sạch sẽ nhất, đánh nhau ngông cuồng nhất.
Sau khi tỉnh dậy, Sơ Xuân cảm thấy trong lòng buồn bực đến độ hoảng hốt, xuýt nữa cô quên mất, hóa ra anh cũng từng tốt với cô.
Tại sao sau này lại không thèm để ý tới cô.
Bên ngoài trời bắt đầu tối, Sơ Xuân gửi tin nhắn cho Lộ Dao, biết cô sẽ về trễ một chút, vì vậy tự đi ra ngoài kiếm gì đó ăn.
Căn hộ cách làng đại học và phố ăn vặt không xa, không đến mức khiến một người chưa đụng tay vào làm chuyện gì từ nhỏ đến lớn như Sơ Xuân ch.ết đói.
Lộ Dao chưa bao giờ chán nồi khô cay ở đầu đường, vô tình làm người không ăn cay như Sơ Xuân cũng có khẩu vị khác, bởi vì đến thường xuyên nên bà chủ quán quen thuộc với họ.
Bà chủ hơi mập cười thân thiện với Sơ Xuân: “Hương vị cũ, đúng không?”
Sơ Xuân gật đầu.
“Nào, lấy số đi.” Bà chủ lại nói, “Có người phục vụ mới trong quán, có thắc mắc gì thì tới gặp tôi.”
Bà chủ sợ Sơ Xuân gọi người phục vụ, bởi vì không thể giao tiếp sẽ tạo ra sự bế tắc khiến người khác chú ý, cho nên cẩn thận dặn dò.
Sơ Xuân nở nụ cười cảm ơn bà chủ.
Bên ngoài lại mưa, người đi bộ trên đường dần dần bước vội vã hơn.
Chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, Sơ Xuân cúi đầu yên lặng ăn, cô ăn chậm, ghế phía trước đã đổi hai lượt khách, nhóm mới tới nhìn rất quen thuộc.
Giống cô, cũng là sinh viên tốt nghiệp khoa giáo dục đặc biệt.
Sau khi ngồi xuống, họ bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Nếu biết sớm thì hồi đó không theo học giáo dục đặc biệt. Vốn tưởng rằng triển vọng việc làm của những chuyên ngành không phổ biến sẽ tốt, ai ngờ đám trẻ em khuyết tật sẽ khó đối phó như vậy.”
“Lương thực tập cũng ít ỏi thật đáng thương, không đủ cho tôi trả tiền thuê nhà hàng tháng.”
“Nghe nói trường khiếm thị và câm trên đường Triều Dương trả tiền lương và phúc lợi không tệ, nếu tôi có thể vượt qua cuộc phỏng vấn thì tốt quá.”
Gần tới ngày tốt nghiệp, mọi người dần dần tiếp cận với động vật xã hội, chủ đề thảo luận đã chuyển từ ẩm thực du lịch sang mua nhà vì công việc.
Sơ Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, các đứa trẻ mà họ nói đến cũng không tệ lắm, bởi vì bản chất không trọn vẹn, giao tiếp và hiểu biết cũng kém người bình thường, nếu giáo viên kiên nhẫn dạy dỗ, chúng có cơ hội trở nên tốt hơn.
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, trên đường hầu như không có người đi bộ.
Dưới hành lang trước quán nồi khô, có một cụ già đang trú mưa, quần áo ông ướt sũng, mái tóc bạc nhỏ nước, đang run rẩy dựa vào tường.
Sơ Xuân ngồi bên cửa sổ nên nhìn thấy rất rõ.
Không biết mưa tới khi nào, thấy ông không liên lạc với người nhà, Sơ Xuân mở cửa sổ, đưa cái dù trong túi mình cho ông.
Nghe tiếng động, ông cụ ngẩng đầu nhìn.
Sơ Xuân sợ ông cụ hỏi nhiều, mà mình lại không nói được, nên vội đóng cửa sổ lại.
Di động trên bàn đột nhiên rung lên.
Hóa ra là tin nhắn của Tạ Yến.
【Ở nhà phải không.】
Tin nhắn này khiến Sơ Xuân có chút bất ngờ, trước đây toàn là cô chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Cô cân nhắc kỹ lưỡng mới trả lời: 【Mới vừa ăn xong ở phố ăn vặt gần trường, chuẩn bị về.】
Tạ Yến: 【Dây chuyền của em bị rớt trong phòng.】
Sơ Xuân cúi đầu, phát hiện không có dây chuyền trên cổ.
Tạ Yến: 【Tôi tình cờ đi ngang qua chỗ của em, nhân tiện đem cho em luôn.】
Sơ Xuân: 【Tốt quá.】
Tạ Yến: 【Bên ngoài mưa lớn, em có mang dù không.】
Sơ Xuân: 【Dạ có.】
Một lúc lâu sau vẫn không thấy bên kia trả lời, Sơ Xuân cất di động, đi ra ngoài, thấy trời vẫn còn mưa, đành phải đi dọc theo hiên nhà một đoạn.
Một chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt Sơ Xuân.
Cửa kính xe hạ xuống, giọng của Tạ Yến vang lên: “Lên xe.”
Sơ Xuân hiển nhiên không ngờ anh sẽ đến đón mình, sửng sốt một hồi, đội mưa chạy tới.
Tạ Yến liếc qua người cô, “Dù của em đâu, không phải nói là có đem theo hay sao?”
Cô gật đầu, dùng phần mềm chuyển ngữ trên di động để giải thích: “Có đem theo, nhưng vừa rồi em thấy một ông cụ không có dù nên đã đưa cho ông.”
Tạ Yến: “Vậy còn em thì sao?”
“Em ở gần đây, còn có mái hiên tránh mưa, không cần dù.”
Cần gạt nước trên xe đã chuyển sang số nhanh, kính chắn gió vẫn nhanh chóng bị che bởi cơn mưa xối xả.
Mưa lớn như vậy, không biết cô nghĩ gì mà cảm thấy mình không cần dù.
Tạ Yến liếc nhìn chiếc áo khoác ướt đẫm của cô, vặn nhiệt độ điều hòa trong xe lên một chút.
Vốn dĩ hai người ở một mình khiến cho Sơ Xuân căng thẳng, có chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc này cô càng thêm chật vật, nhìn anh chăm chú lái xe, không tiện dùng ngôn ngữ ký hiệu, cô tiếp tục dùng di động chuyển ngữ: “À…… Em có một số việc, không hiểu rõ lắm.”
Tạ Yến nhìn thẳng phía trước, “Chuyện gì.”
Sơ Xuân: “Không biết tại sao, em không có nhiều cảm giác về chuyện tối hôm qua.”
Tạ Yến: “Em say, không nhớ cũng rất bình thường.”
Vậy à.
Còn anh thì sao, cũng uống rất nhiều phải không.
Sơ Xuân tiếp tục hỏi: “Vậy còn anh, có cảm giác không?”
“Không có.”
“Không có chút cảm giác nào cả?”
“Buổi sáng hơi buồn ngủ.”
“Vậy anh chú ý nghỉ ngơi, dù sao chuyện tối hôm qua…… hẳn là rất mệt.”
Bản chuyển ngữ trên di động hạ xuống, gương mặt Sơ Xuân đỏ bừng.
Tạ Yến bình thản trả lời: “Không mệt, tôi chỉ tốn vài phút mà thôi.”
Sơ Xuân nghiêng qua, nhìn anh đầy kinh ngạc, “Vài phút?”
Anh “Ừ”.
Tạ Yến đúng là chỉ dành tổng cộng vài phút để bế cô lên, đưa vào phòng, không mất nhiều thời gian, cô không nặng, chưa nói tới mệt mỏi.
Sơ Xuân không biết họ đang ông nói gà bà nói vịt, trong đầu toàn là kiến thức lấy từ Baidu.
Một người đàn ông chỉ mất vài phút, có bình thường không? Chẳng phải các cư dân mạng đều bắt đầu nửa giờ hay sao?
Chẳng lẽ là vì say? Điều đó không nên đúng phải không, người trẻ tuổi, sao thời gian ngắn như vậy.
Trong lúc Sơ Xuân suy nghĩ lung tung, xe đã đến nơi.
Tạ Yến đưa sợi dây chuyền cô làm rơi tối hôm qua cho cô.
Sơ Xuân đưa tay đón lấy, đầu ngón tay vô tình đụng vào lòng bàn tay ấm áp của anh.
Nghĩ đến tối hôm qua hai người tiếp xúc còn thân mật gấp chục lần, Sơ Xuân cầm lấy với khuôn mặt đỏ bừng, nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: 【Cảm ơn.】
Cô mở túi ra, chuẩn bị bỏ sợi dây chuyền vào, phát hiện thuốc tránh thai trong túi còn chưa kịp vứt đi.
Lúc này, bên ngoài hộp thuốc đã lộ ra ngoài.
Tạ Yến nhìn với ánh mắt dò hỏi: “Đây là cái gì?”
—-
Động vật xã hội: cụm từ dùng để chỉ sự tự ti dành cho nhân viên văn phòng (Baidu)