Chương 27

Khu nghỉ dưỡng Đằng Huy chọn phong cách Nhật Bản và Hàn Quốc, một dãy nhà gỗ kiểu Nhật Bản và Hàn Quốc được xây dựng dọc theo bãi cỏ rộng và bằng phẳng, hành lang bên ngoài có đèn nhỏ hình thoi màu vàng, bóng đêm được tô đậm càng thêm mông lung và yên tĩnh.


Pháo hoa vẫn chưa khai mạc, Tạ Tinh Lâm đưa Sơ Xuân tới một nơi không có nhiều người.
Cô nhìn xung quanh không có gì thay đổi, “Đây là nơi anh nói à?”
Tạ Tinh Lâm lười nhác đáp: “Ừ.”


“Nơi này…… có gì khác?” Cô nghiêm túc tìm kiếm sự khác biệt, “Ít người hơn, cỏ xanh hơn?”
“Anh không nói cho cô đâu, cô tự mình tìm trước đi.”
Tạ Tinh Lâm tỏ vẻ bí ẩn không lường được.


Anh có đôi mắt đào hoa bẩm sinh, không thể nào giả vờ khí chất sâu sắc, ngược lại khiến Sơ Xuân bật cười.
Chưa từng thấy anh nghiêm túc.
Nhìn xung quanh không có gì thú vị để khám phá, cô cũng không hỏi nhiều, nhận thấy ưu điểm là nơi này có tầm nhìn rộng, thích hợp để ngắm trăng.


Một nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm đen kịt, không có cao ốc và những ánh đèn nê ông chói lọi, các vì sao có vẻ sáng hơn.
Tạ Tinh Lâm dựa vào cột hành lang, khoanh tay trước ngực, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ, “Cô ngửa cổ như vậy không mỏi sao?”
Sơ Xuân sờ sau cổ, “Không sao.”


“Có muốn……” dựa vào lòng anh từ từ nhìn không.
Không biết vì sao, ở bên cô, trò đùa của Tạ Tinh Lâm luôn không có chỗ phát huy, không dám tùy ý trêu chọc, nghiêm túc nói: “Muốn anh đưa võng cho cô không.”
Trời rất lạnh, nằm võng ngủ bị cảm thì sao.


available on google playdownload on app store


Sơ Xuân không nhìn lên trời nữa, mượn ánh đèn đường để nhìn chậu hoa tinh xảo.
Chủ nghĩa tiểu tư sản nơi đây quá đậm, chi tiết đến mức có treo dây lục lạc trên cành cây trong chậu, khi gió thổi qua phát ra âm thanh giòn giã. Mỗi tấc đất và cảnh sắc đều là nơi để chụp ảnh sống ảo.


“Sơ Sơ.” Tạ Tinh Lâm thản nhiên nói, “Cô và chú hai của anh quen nhau như thế nào? Chỉ là hàng xóm thôi sao.”
Mấy năm nay Tạ tiểu thiếu gia không phải chỉ đọc sách và vui chơi bên ngoài.


Sở dụng đầu óc để suy luận, tuy nơi Sơ Xuân ở là cộng đồng xa hoa, nhưng không thuộc khu vực vàng của trung tâm thành phố, càng không liên quan đến các công ty con của Hưng Hòa, anh không thể nghĩ ra lý do để chú hai sống ở đó.


Tuy nghi ngờ nhưng anh không điều tr.a kỹ, rốt cuộc chỉ là phỏng đoán, hơn nữa, cho dù chú hai thật sự là tình địch, Tạ Tinh Lâm cũng không cảm thấy bản thân có uy hϊế͙p͙ lớn.
Sơ Xuân không né tránh câu hỏi này, cô giải thích: “Trước kia học chung trường.”


“Vậy à.” Tạ Tinh Lâm hiểu rõ gật đầu, “Hai người thân lắm hở?”
“Bình thường.”
“Thế……” Tạ Tinh Lâm càng to gan hỏi, “Có phải chú yêu thầm cô không.”
Sơ Xuân ngước mắt, rất khó hiểu.


“Anh không có ý gì khác.” Anh nhún vai cười, “Chỉ cảm thấy ánh mắt chú nhìn cô hơi kỳ lạ.”
Kỳ lạ không giống như hàng xóm bình thường.


“Đương nhiên không có.” Sơ Xuân phủ nhận, “Anh là cháu trai của anh ấy, chắc phải biết anh ấy là người thế nào. Con người anh ấy không có tình cảm.”
Đây là sự thật.
Tạ Tinh Lâm tin điều này.


Chưa kể chú hai không có tình cảm với con gái, chú cũng thờ ơ đối với người trong nhà, nhưng dù là chuyện nhà hay công việc, chú đều xử lý rất gọn gàng trật tự, không giống như người ngoài suy đoán, sau khi nắm quyền sẽ đối xử tàn nhẫn với anh trai và cháu ruột.


Thay vì nói là tình cảm, đúng hơn nên nói chú là người máy không có trái tim, nhập chương trình là có thể làm việc.
“Vậy cô thích kiểu người thế nào?” Tạ Tinh Lâm tiếp tục mạnh dạn hỏi, “Giống như anh, hay là giống chú hai.”
“Câu hỏi này……” hơi quá trớn.
“Nói đi.”


Sơ Xuân nghiêm túc: “Chú hai của anh……”
Tim Tạ Tinh Lâm treo lơ lửng: “Chú hai?”
Sơ Xuân sửa miệng: “Kiểu như chú hai của anh thì không được.”
Quá mệt mỏi.


Vốn dĩ đã đuổi Tạ Yến ra khỏi không gian suy nghĩ, bị Tạ Tinh Lâm nhắc tới, Sơ Xuân đại khái tưởng tượng ra cảnh cô và Tạ Yến ở bên nhau.


Ngày nọ, trở về nhà sau một ngày bận rộn bên ngoài, cô không nhịn tâm trạng phấn khích để kể lể với Tạ tiên sinh trên sô pha, hôm nay cô thật sự quá mệt, gặp người nói chuyện vô lý, bộ quần áo mua lần trước giảm giá, bộ phim mới nhất quá dở.


Sau khi cô trình bày hết mười phút, Tạ tiên sinh với khí chất tao nhã bình tĩnh đáp lại: Ừm.
Chỉ nghĩ đến cảnh này đã khiến cô tức giận.
Có lẽ không có tình cảm nên không giao lưu được với nhau, một người đơn phương tìm đề tài và trả giá là chưa đủ.


Dù có bao nhiêu tình cảm đơn phương nhân với không thì nó vẫn bằng không.
Khi Sơ Xuân giả thiết cảnh tượng ở bên Tạ Yến, cô không hề biết câu nói của mình đã mang lại cho Tạ Tinh Lâm biết bao tự tin.
Cũng không biết rằng có người ở một nơi không xa đang nghĩ về cô.


Một âm thanh từ từ vang lên, vang vọng khắp bầu trời đêm vốn yên tĩnh.


Trên bầu trời đêm điểm xuyết các vì sao, pháo hoa rực rỡ bay vút lên trời, đạt tới độ cao nhất định thì nở rộ, vẽ ra màu sắc quyến rũ chói mắt, ngay sau đó là một tiếng, hai tiếng…… Vô số ánh lửa nhảy múa lượn lờ trong không khí như những cánh bướm bay lượn, trình bày những bức tranh đầy màu sắc cho những người đang xem bên dưới.


Sau khi pháo hoa bắt đầu, Sơ Xuân mới nhận ra tại sao nơi họ đứng là một chỗ tốt.
Tầm nhìn thật tuyệt vời.
Có thể nhìn thấy rõ nhiều loại pháo hoa, nhất là màu sắc của loại trung cấp và cao cấp, cùng với hình dạng đa dạng.


Hình dạng của pháo hoa kết thúc là một chuỗi trái tim màu hồng, rực rỡ và ngoạn mục đến mức du khách ở xa phải ồ lên.
Sau cao trào, pháo hoa chưa tan, vòng tròn trở nên nhỏ hơn.
Sơ Xuân quay đầu lại nhìn Tạ Tinh Lâm đang lơ đãng dựa cột, nhỏ giọng hỏi: “Pháo hoa do anh đặt à?”


“Sao cô biết.” Tạ Tinh Lâm ngạc nhiên.
Anh vẫn chưa nói gì.
“Tôi đoán mò.” Cô hơi ngượng.


“Có một phần do anh đặt.” Tạ Tinh Lâm ho khan, “Nhờ mối quan hệ của ông nội, anh lấy từ chỗ con rể của nhà họ Lê. Anh ấy vốn muốn đưa cho Lê đại tiểu thư, nhưng gần đây hai người cãi nhau, nên đã bị anh thu phục.”


Dừng một chút, anh nói thêm: “Dù sao ai đặt cũng giống nhau, mọi người đều có thể xem, không phải chỉ có mình cô mới nhìn thấy.”
Đương nhiên, cho dù anh muốn đốt pháo hoa cho một người xem thì điều kiện cũng không cho phép, trừ phi đưa cô ấy vào rừng sâu núi thẳm mới làm được.


Sơ Xuân ngồi trên bậc thềm, tiếp tục nhìn lên bầu trời đầy sao.
Hình ảnh dường như tĩnh lặng, trái tim nhỏ bé của Tạ Tinh Lâm ngừng đập một cách khó hiểu, một cảm xúc nào đó đang trào dâng không thể kiểm soát được.
Đây là lần đầu tiên anh làm một việc như vậy.


Màn tỏ tình bằng pháo hoa thật sự lãng mạn nhưng dung tục.
Tạ tiểu thiếu gia đè nén tâm tư mất tự nhiên của mình, lấy di động ra, đứng cách xa một chút, chụp tấm ảnh cho Sơ Xuân.
Bầu trời đầy sao, pháo hoa, và hình bóng của cô gái.
Đẹp như tranh vẽ.


Trong khi pháo hoa đang diễn ra, Đằng Huy cũng tổ chức một buổi biểu diễn ngoài trời, mời các ca sĩ hạng hai và hạng ba đến góp vui.
Khán giả rải rác, có người ở trong, có người ở ngoài.


Sơ Xuân sợ lạnh, vốn muốn ở trong phòng có máy sưởi để xem chương trình qua cửa kính, đang đi với Tạ Tinh Lâm được nửa đường thì thấy Lê Úc cầm một tập bản thảo trên tay, bước đi vội vàng.
Không cẩn thận đụng phải bọn họ.
“Ui chao, tôi xin lỗi.” Lê Úc vội vàng xin lỗi.


Sơ Xuân giúp cô nhặt bản thảo dưới đất lên, vô tình nhìn thấy danh sách chương trình, thuận miệng hỏi: “Sao lại đi nhanh như vậy.”


“Tôi lo quá.” Lê Úc gãi tóc, “Vốn đã mời hai người dẫn chương trình để khuấy động không khí, xui xẻo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người đều không tới được, tôi đang tìm người thay thế.”


Những người tới đây đều là khách quý, chủ yếu là tổng giám đốc và giám đốc điều hành, rất khó tìm được người có thể dẫn chương trình, vừa rồi lúc tuyên bố chương trình, đại tiểu thư như cô chỉ miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát.


“Người dẫn chương trình à.” Tạ Tinh Lâm nhìn qua Sơ Xuân, “Không phải là cô sao.”
Sơ Xuân: “Ừm…… Tôi à?”
“Lúc trước nghe nói cô về nước thi lấy chứng chỉ, hình như có thi làm người dẫn chương trình phải không?”


Tạ Tinh Lâm không hiểu lắm về các chứng chỉ trong nước, với thái độ không chắc chắn, anh muốn hỏi Sơ Xuân có đúng hay không, có sẵn lòng hay không.
Nhưng giây tiếp theo, cô gái bên cạnh anh đã bị Lê Úc đưa đi như một vị cứu tinh.


“Em gái, cô là của ân nhân cứu mạng của tôi, nhanh lên, làm quen với bản thảo trước đã……” Lê Úc nói nhanh, “Nhất định phải giúp tôi việc này, được không, về sau Hằng Sơ có chuyện gì thì tìm tôi!”


Sơ Xuân bị cô bắt đi, không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy người bán cô là Tạ Tinh Lâm cũng có chút bối rối, nhưng vẫn dành cho cô một cử chỉ cổ vũ.


Trong căn phòng gỗ, nhiệt độ phòng dễ chịu, Vệ Chuẩn chỉ mặc một chiếc áo len, ngồi trên đệm hương bồ nhàn nhã chơi di động, thỉnh thoảng xem chương trình bên ngoài qua cửa sổ sát đất.
Ở cách anh không xa là Tạ nhị công tử, cũng ngồi trên đệm nhưng đang làm việc trên máy tính.


Thỉnh thoảng quay đầu lại, Vệ Chuẩn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của người đàn ông nên không dám quấy rầy nhiều.
Cho đến khi anh lướt qua một tấm ảnh.
Được đăng trong vòng xe thể thao.


Thoạt nhìn không có gì lạ, một tấm ảnh chụp bầu trời đêm và bóng dáng cô gái, nhưng càng nhìn càng quen thuộc, đọc mấy chữ trong nhóm lại càng không bình thường.
【Chà, đây là bạn gái của Tạ tiểu thiếu gia hay sao.】


【Quá đủ vị của một người vợ, tìm được người ngoan thế này ở đâu.】
【Có ai biết cô ấy tên gì không? Không phải muốn nhìn mặt, chủ yếu muốn biết Tạ tiểu thiếu gia thích kiểu gì.】
Vệ Chuẩn càng nhìn tấm ảnh càng thấy giống một người.
Kiểu tóc và quần áo đều giống.


Anh xoay người không chắc chắn, cầm di động đến đệm hương bồ đối diện với Tạ Yến, chưa kịp mở miệng đã nghe người đàn ông lạnh giọng nói: “Tớ đang bận.”
“Đây là Sơ Xuân phải không?” Vệ Chuẩn đưa điện thoại tới.
Tạ Yến nhìn rồi nói: “Đúng rồi.”


Sau đó tiếp tục nhìn màn hình máy tính như thường.
“Vừa rồi cô ấy ngắm pháo hoa với cháu trai của cậu.” Vệ Chuẩn hạ thấp giọng, “Hình như cháu trai của cậu còn đăng trong vòng bạn bè.”
“Hiện giờ cô ấy ở đâu?”
“Hai người chắc vẫn còn bên nhau, có lẽ đang xem chương trình chăng?”


Nói xong, Vệ Chuẩn lại nhìn bên kia lần nữa.
Bài hát vừa kết thúc, bây giờ người dẫn chương trình sẽ công bố danh sách các bài tiếp theo.
Hình bóng quen thuộc kia chẳng phải……
Là Sơ Xuân hay sao.
“Cô ấy đang dẫn chương trình trên sân khấu.” Vệ Chuẩn ngạc nhiên, không khỏi chạy tới.


Nhưng ngay giây tiếp theo, con đường trước mặt đã bị chặn lại.
Tạ Yến đứng ngoài cửa sổ sát đất trước anh một bước.
Trong nhà ấm áp, bên ngoài lạnh giá, bước ra một chút là cảm giác được làn gió lạnh ngắt thổi vào mặt.


Chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra bóng dáng của Sơ Xuân, đương nhiên Tạ Yến cũng nhận ra người trên sân khấu.
Anh cũng ngạc nhiên giống Vệ Chuẩn.
Nghe giọng nói mượt mà của người dẫn chương trình, suy nghĩ không khỏi lắng đọng lại.
Đây là Sơ Xuân.
Một Sơ Xuân hoàn toàn khác trước.


“Giọng của cô ấy rất hay.” Vệ Chuẩn không khỏi cảm thán, “Hay hơn ca sĩ vừa rồi.”
So với giọng nói của cô, Tạ Yến chỉ chú ý tới khuôn mặt ửng hồng của cô.
Trời lạnh mà mặc ít như vậy, chạy lên sân khấu để làm gì.
Đủ để nhọc lòng.


Tính tình cẩu thả còn đi du lịch mạo hiểm vùng địa cực.
Cũng may cô không liên lạc với anh, nếu không sẽ khiến người ta lo lắng muốn ch.ết.
Tạ Yến cuối cùng tìm được một điểm tốt cho việc cô không liên lạc với anh, miễn cưỡng an ủi bản thân.


Tiết mục bên ngoài còn tiếp tục, Vệ Chuẩn cho rằng Tạ Yến sẽ cùng anh yên lặng xem đến phần cuối của tiết mục, nhưng không ngờ, chưa được nửa phút đã rời đi.
Trong chốc lát, anh nghe thấy Tạ Yến gọi điện thoại cho lễ tân.


“Làm phiền cô chuẩn bị một bộ găng tay và mũ cho phụ nữ, tốt nhất là đẹp một chút, nếu không cô ấy sẽ không chịu đeo…… Hiện giờ phòng bếp tan việc chưa, có canh gừng không…… Chuẩn bị xong thì đưa cho cô gái dẫn chương trình bên ngoài.”


Vệ Chuẩn tiếp tục ngồi xếp bằng, “Anh Yến, cậu đang làm gì đó?”
“Chẳng làm gì cả.”
“……”
Còn không chịu nói.
Vệ Chuẩn thầm thở dài, hoá ra chuyện gì cũng giấu, giấu cho lắm khỏi có vợ luôn.


Khoảng chừng mười phút sau, khi Vệ Chuẩn xem chương trình lại, phát hiện Sơ Xuân dẫn chương trình ở trên sân khấu không còn cầm micro bằng tay không, mà đeo một găng tay mềm mại.
Đồng thời, cô còn đội mũ trên đầu, che đôi tai đỏ ửng vì lạnh.


Khăn quàng cổ, mũ, găng tay, trang bị đầy đủ, có thể chống rét, ít nhất không bị đỏ mũi vì lạnh giống vừa rồi.
Giọng nói cũng có tinh thần hơn.
“Anh Yến?” Vệ Chuẩn kinh ngạc thốt lên, nhìn người đàn ông đang làm việc, “Đủ chu đáo à, còn biết gửi sự ấm áp cho Sơ Xuân.”


Gửi ấm áp ư. Chắc là vậy.
Tạ Yến không khỏi nhớ lại thời gian đi học, Sơ Xuân đưa đồ cho anh không chỉ một lần.
Đưa dù cho anh lúc mưa to.
Đưa găng tay cho anh với một chân sâu một chân nông trong tuyết.
Uống nước của cô đưa sau mỗi trận thi đấu.


Vì đã quen nên trước nay không để ý, coi điều tốt đẹp này như một lẽ đương nhiên trong cuộc sống.
Cô ấy cũng vậy.
Có lẽ lúc cô làm những việc này, cô bạn thân Lộ Dao sẽ không ngạc nhiên.
Nhưng khi anh làm cho cô, Vệ Chuẩn lại kinh ngạc.
Nói đến cùng, vẫn do anh không làm đủ.


Các bài hát trong chương trình vẫn tiếp diễn.
Sơ Xuân bước lên bước xuống sân khấu nhiều lần, vì không quen với bản thảo và quy trình nên lần nào cũng phải xem nhiều chút, sau đó bước lên sân khấu với nụ cười trên môi.
Những chuyện này không khó, cái khó là cô lạnh.


Sân khấu được dựng tạm bợ, không đơn sơ nhưng cũng không chắn gió, cô lại đứng ngay chỗ đón gió, lúc nói chuyện thì micro có tiếng gió vù vù, mặc đồ lại ít nên rất lạnh.


Vốn muốn tìm Lê Úc từ chối, nhưng sau khi hai bài hát kết thúc, có một người phục vụ tới đưa canh gừng, găng tay và mũ cho cô.
Canh gừng vừa nấu xong, ngừa cảm lạnh, thoát ẩm cho cơ thể, đưa tới kịp thời.


“Chị rất chu đáo.” Sơ Xuân uống một ngụm, cảm thán với Lê Úc bên cạnh, “Cái này cũng chuẩn bị.”
“Không có.” Lê Úc cũng hít mũi vì bị lạnh, “Tôi không chu đáo như vậy.”
Các ca sĩ hát xong đã quấn chặt áo khoác vào nhà sưởi ấm.


Không chuẩn bị canh gừng kịp thời cho bọn họ giữ ấm là sự thiếu cân nhắc của Lê Úc, nhưng vì tiết mục không dài nên cô không định đền bù.
“Vậy canh này ở đâu ra?” Sơ Xuân hỏi.
Trong bếp nấu không ít canh gừng.
Lê Úc uống canh, chậc chậc cảm thán, “Khẳng định là người khác gọi.”


“Người khác?”
“Cô nhìn trang bị của cô này.” Lê Úc chỉ vào găng tay và mũ của Sơ Xuân, “Mấy thứ này là do người phục vụ vừa đưa tới, chứng tỏ có người đặc biệt quan tâm đến cô.”
Những lời này nhắc nhở Sơ Xuân.


Bởi vì kế hoạch không chu đáo, bản thân Lê Úc cũng bị đông lạnh thế này, huống hồ quan tâm đến người khác.
Canh gừng, bao tay và mũ đều không phải do Lê Úc đưa, vậy người đó là ai.
Sơ Xuân nhìn người phục vụ giao đồ: “Chắc anh biết là do ai gửi tới phải không?”


Người phục vụ làm việc theo lời dặn, cũng không biết nhiều nên do dự, “Quầy lễ tân nói là một tiên sinh họ Tạ đưa.”
Sơ Xuân: “Họ Tạ?”
“Ừ.” Người phục vụ gật đầu, “Anh ấy còn đặc biệt yêu cầu nhà bếp nấu canh gừng.”


“Ồ ——” Tính tình Lê Úc hoạt bát, lập tức làm mặt xấu, “Là Tạ tiểu thiếu gia à, vừa rồi tôi cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường.”
Sơ Xuân không khỏi phủ nhận: “Không thể nào.”


“Còn thẹn thùng nữa, ừm, tôi hiểu mà.” Lê Úc cảm thán, “Không ngờ một tiểu thiếu gia được cưng chiều từ bé còn biết ân cần như vậy.”
Điều này cũng làm Sơ Xuân bất ngờ, đột nhiên Tạ Tinh Lâm ấm áp và ân cần hơn nhiều so với lúc cô mới biết anh.


Trên sân khấu, bài hát kết thúc, Sơ Xuân cầm micro, tiếp tục lên dẫn chương trình.
Sau khi đọc danh sách bài hát tiếp theo, cô không khỏi nhìn về phía Tạ Tinh Lâm đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Đồng thời ——


Ánh mắt của người nào đó nhìn thẳng vào người cô, không hề chớp mắt, hồi lâu cũng không dời đi.






Truyện liên quan