Chương 12
“Gần đây có chỗ nào bán nước không?”, cậu bạn mới quen nãy giờ ngồi yên lặng một góc bỗng lên tiếng.
“Đi thẳng rồi rẽ trái”, bà chủ khẽ giật mình rồi vội đáp.
“Bạn có muốn uống cái gì không?” Kiều Ân vẫn đang cúi đầu xấu hổ thì bỗng thấy mọi người đột nhiên im lặng. Cậu ta đang nói với cô sao? Kiều Ân khẽ ngước mắt lên nhìn, quả nhiên cậu ta đang nhìn cô.
Kiều Ân như người ch.ết đuối vớ được cọc, vội chạy sang nói: “Có, mình cũng muốn uống chút gì đó!”. Chỉ cần tránh được chỗ này, bảo cô làm gì cũng được!
“Kiều Ân, cứ để túi ở đây, cô trông giúp cho!”, tiếng bà chủ cửa hiệu kính vọng ra từ phía sau nhưng Kiều Ân đã nhanh chóng phi ra ngoài cửa.
Cậu ta dừng xe trước cửa hiệu kính, đợi Kiều Ân lên xe rồi phóng đến cửa tiệm trước mặt.
“Uống gì?”, lúc cậu ta hỏi, Kiều Ân mới phát hiện mình đã đờ đẫn cả một lúc lâu rồi.
“Coca, cảm ơn!”
“Ông chủ, cho một lon Coca, một lon trà xanh”, nói xong, cậu ta rút tiền ra trả.
“Để mình mời, để mình mời”, Kiều Ân vội giữ tay cậu ta lại, lấy ví tiền trong túi ra trả, “Mình đã làm hỏng kính của bạn nên để mình mời!”.
“Đừng khách sáo, bạn đã dẫn mình đi sửa kính rồi mà.”
Cậu ta một tay giữ tay cô lại, tay kia lấy tiền đưa cho người bán hàng.
Kiều Ân chỉ biết đứng đờ ra đó, trong lòng chợt thấy hạnh phúc, cậu ta thật tốt bụng.
“Chúng ta ngồi đây uống xong thì quay lại đó”, cậu ta vừa nói vừa đưa lon Coca cho Kiều Ân.
Bỗng Kiều Ân như nhận ra điều gì đó, có vẻ cậu ta không khát, không muốn uống nước mà chỉ là giải nguy cho cô nên mới kiếm cớ như thế! Tim Kiều Ân đột nhiên rung rinh, ánh mắt bất giác quay sang nhìn chằm chằm cậu ta.
Thấy cô đang chăm chú nhìn mình, cậu ta có chút ngại ngùng, liền nhìn sang chỗ khác.
“Mình là Kiều Ân, năm ba khoa Kế Toán, còn bạn?”, Kiều Ân rất muốn làm quen với cậu ta.
“Nhan Trinh Tịch, năm ba khoa Thương mại Quốc tế, hệ dự bị”, cậu ta trả lời một cách đơn giản, ánh mắt vẫn hướng đi chỗ khác, không nhìn Kiều Ân.
Hóa ra cậu ta là sinh viên hệ dự bị, thảo nào không quen thuộc khu tây này.
Đại học T vốn được phân thành hai khu là khu dành cho sinh viên đã học cấp III ở trường thi lên, khu còn lại dành cho các sinh viên hệ tại chức và hệ dự bị. Các sinh viên thuộc diện thứ nhất như Kiều Ân đều ở ký túc xá thuộc khu tây, giảng đường cũng nằm ở khu vực quản lý chính. Còn sinh viên hệ tại chức và hệ dự bị đều ở khu đông, thậm chí nghe đâu sắp tới sẽ chuyển sang khu giảng đường mới xây ở khu đông trong năm nay.
Các sinh viên ở hai học viện ngoài căng tin, thư viện và một vài khu vực sinh hoạt giải trí như phòng chiếu phim là sử dụng chung thì những thứ còn lại đều phân biệt rõ ràng, thậm chí, khu đông còn có phố mua sắm riêng. Bởi vậy, bình thường sinh viên hai học viện rất ít qua lại, càng không có cơ hội giao lưu, tiếp xúc với nhau.
Cậu nhìn Kiều Ân, nghĩ rằng cô nàng này cũng giống đám sinh viên khác đều có vẻ khinh thường các sinh viên khu đông như cậu cả thôi, nên cậu im lặng không nói gì, hướng ánh mắt nhìn ra xa.
“Mình chưa từng sang khu đông bao giờ, hôm nào rảnh phải sang đó tham quan một chuyến mới được.” Kiều Ân nghĩ, trường không rộng lắm vậy mà cô lại chưa từng sang khu đông, nhất định cô phải qua đó để chắc chắn rằng nó cũng chẳng khác gì nếu cậu ta đến khu tây.
“Muốn đến khu đông?” Chẳng phải các sinh viên ở khu tây đều rất ghét khu đông sao?
Nhan Trinh Tịch thường nghe sinh viên khu tây luôn coi thường sinh viên khu đông là loại vô học, không có tài cán, chỉ biết chơi bời đàn đúm, thậm chí ánh mắt họ còn tỏ thái độ chán ghét căm thù mỗi khi thấy sinh viên khu đông. Dường như các sinh viên khu tây cho rằng mình ở đẳng cấp cao hơn sinh viên khu đông. Hơn nữa, cậu còn nghe đâu có vài người trong Hội sinh viên còn lấy cánh cửa lớn của khu đông làm biên giới ngăn cách, muốn kiểm tr.a cái gì chỉ cần đến khu đông là được. Nhưng cô gái trước mắt cậu lại hoàn toàn không có sự khinh ghét, thậm chí còn bảo có chút hiếu kỳ với khu đông!
“Sao? Không thích à? Trước đây mình vốn chẳng quen ai ở khu đông nên chưa đến đó bao giờ. Bây giờ quen bạn rồi thì chẳng phải đã có lý do để qua đó sao?” Việc này có quá kỳ lạ không?
“Bạn không sợ?”
“Sợ cái gì? Khu đông và khu tây không giống nhau sao?”
“Không biết, chỉ là nghe nói khu tây các bạn không thích khu đông thôi.”
“Thật sao? Để mình về hỏi mấy bạn cùng phòng, sao mình lại chẳng biết gì cả?”
Nhan Trinh Tịch bỗng không biết trả lời thế nào, ấn tượng về cô nữ sinh này với các nữ sinh của khu tây thật không giống nhau.
Hai người yên lặng ngồi uống nước, chẳng ai nói thêm điều gì.
“Bây giờ quay về có kịp không?”, uống xong, cậu ta quay sang nhìn Kiều Ân. Lúc này, mặt cô đã bớt đỏ, nhưng gương mặt đỏ hồng của cô khi nãy đáng yêu hơn như quả táo chín vậy.
“Ừ, không sao”, nghe hỏi vậy, Kiều Ân mới sực nhớ tới chuyện xấu hổ khi nãy, mặt lại nóng ran.