Chương 59: Tất cả đều vì anh yêu em
Mùa thu đến rồi lại lặng lẽ đi.
Cơn mưa thu hôm qua là món quà chia tay trọn vẹn vói mùa thu, để cái rét của mùa đông bắt đầu ùa về.
Kiều Ân ngồi cạnh cửa sổ ký túc xá, nhìn bầu trời bên ngoài, trên cửa sổ vẫn còn đọng vài giọt nước mưa. Cái se lạnh của mùa đông đã bắt đầu trở lại. Cổ nhân từng nói: một trận mưa thu lạnh thêm lạnh. Mùa thu miền bắc nắng là thế, nhưng mùa đông lại đến bất ngờ. Với cô, mùa thu năm nay lại rất lạnh, không phải vì cơn mưa mà bởi mùa đông này anh không ở bên cô!
Anh đã đi Quảng Châu được hai tuần. Sau kỳ nghỉ tháng Mười một, vừa trở lại trường anh liền làm các thủ tục, cùng thầy hướng dẫn bàn bạc về các vấn đề liên quan rồi đi Quảng Châu luôn.
Trước mặt anh, cô luôn cố mỉm cười và tự nhủ với mình, cô phải vui vẻ, phải vui vẻ hơn trước kia, bởi anh đã tìm thấy tương lai của mình, thậm chí cho dù sự khởi đầu này cũng có nghĩa là anh phải rời xa cô. Vì thế cô không được có bất kỳ lý do gì khiến anh lo lắng. Và cũng chính vì thế cô luôn vui vẻ đi cùng anh làm mọi việc, để anh yên tâm đến Quảng Châu.
Tuy nhiên, cũng chính trong khoảng thời gian xa cách này cô dần khám phá ra lý do khiến trái tim cô không thể vui được? Cảm giác giống như cơn mưa bất chợt đổ xuống.
Chóp mũi nhè nhẹ chạm lên tấm kính lạnh trên cửa sổ, cảm giác lành lạnh từ sống mũi như xông thẳng lên tận óc giống như bị tiêm một liều thuốc an thần. Kiều Ân chun mũi lại, hành động nhỏ này khiến mắt cô bắt đầu ươn ướt.
Cô luôn cho rằng mình không phải là một người dễ rơi nước mắt nhưng dạo này chẳng hiểu sao chỉ một con gió nhẹ, một tiếng chuông gió quen thuộc lại khiến tim cô đập rộn ràng một cách vô cớ như thế, chỉ còn cách cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra, gắng kìm nén cho nó chảy ngược vào tim.
Từ trước đến giờ cô không hề biết xa cách lại cô đơn như vậy. Nhớ lại ba năm quen anh, chưa bao giờ cô tưởng tượng đến việc cảm giác xa cách sẽ như thế nào, bởi cô đã quá quen với việc anh luôn ở bên. Bất luận cô có vấn đề gì, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh sẽ có mặt ngay, ân cần chăm sóc cô. Đến ngày hôm nay cô mới biết, cô đã tốn không biết bao nhiêu thời gian của anh.
Trước nay cô chưa từng nghĩ đến việc nếu một ngày anh không còn ở bên chăm sóc thì cô sẽ ra sao? Chính vì cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nên hình bóng anh đã đi sâu vào tiềm thức của cô từ rất lâu, rất lâu rồi. Cho dù anh là ngưòi cô yêu, hay là người mà cô từng dựa dẫm, thì cô cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ bước ra khỏi cuộc sống của cô.
Đây có phải là duyên trời định mà người ta hay nói không?
Thích, rất thích, thật sự rất thích, cũng có thể là yêu một chút, mà cũng có thể không chỉ là hơi ấm quen thuộc đó.
Kiều Ân nhẹ nhàng vẽ một ký tự lên tấm kính cửa sổ, mờ ảo in dấu một chuỗi dấu hỏi của tình yêu?
Than ôi, mùa thu đúng là mùa dễ đa sầu đa cảm, và chính cô cũng đang phải nếm cảm giác cô đơn trong hương vị nồng nàn của tiết thu này.
"Rầm!", cánh cửa phòng ký túc xá được mở ra một cách nặng nề, mọi người về rồi. Kiều Ân hoảng hốt lau đi những ký tự trên tấm kính cửa sổ.
"Nè, Ân Ân, cậu ở nhà à?", A Nhã chạy đến đầu tiên, hai người kia vội theo sau.
"Mình ghét mấy cơn mưa kiểu này, nó làm giày mới của mình bẩn hết rồi", Nhược Lăng đau khổ nói.
"Ân Ân, cậu lại làm gì thế?" Đình Đình vừa thấy khuôn mặt buồn bã của Ân Ân đã biết cô đang tự kỷ liền hỏi.
"Không có gì", Ân Ân quay về giường, muốn leo lên giường của mình.
"Kiều Ân!", nhưng A Nhã không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống giường Đình Đình, còn mọi người ngồi vây xung quanh.
Ân Ân buổn bã để mặc các bạn đên ngồi quanh, ngước cặp mắt ngây thơ, chờ đợi sự chất vấn.
A Nhã nhìn chằm chằm Kiều Ân rồi thở dài não nề, sau đó đột nhiên đẩy cô nằm xuống giường, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, chỉ vào mũi cô, nghiêm túc nói: "Kiều Ân! Cậu như thế này mà được à! Mình biết giải thích thế nào với Thiệu Minh Vỹ hả?"
"... Giải thích? Giải thích gì cơ?"
"Trưóc khi đi, Thiệu Minh Vỹ đã nhờ mình chăm sóc cậu cho tốt! Cậu là cô nhóc ngốc nghếch, biết ngay cậu sẽ một mình ôm nỗi buồn trong lòng mà."
"Anh... anh ấy... nói gì?"
"Anh ấy bảo mình chăm sóc bạn gái nhỏ của anh cẩn thận, nếu không khi trở về sẽ hỏi tội mình!", A Nhã giả vờ đe dọa nhìn thẳng vào mắt cô.
Kiều Ân lườm cô bạn đang nằm bên cạnh mình, nhưng chỉ có một câu lưu lại trong tâm trí, câu nói đó của anh... nói điều này, tức là mọi người đều đã...
"... Ah... Mình điên mất! Nhược Lăng, giao cho cậu đấy, nhìn Kiều Ân thế này, mình sẽ sụp đổ mất!", A Nhã nhìn biểu hiện ngờ nghệch của Ân Ân, đúng là không thể đơn thương độc mã xử lý cô nàng này được.
"Ha ha, Tiểu Ân ngốc, anh của cậu kể với chúng mình chuyện hai người yêu nhau rồi!" Ân Ân ngốc này, không nói trắng ra thì cô nàng thực sự không hiểu được.
Cuối cùng Kiều Ân cũng định thần lại, nhoẻn miệng cười. Hóa ra là anh vẫn luôn quan tâm đến cô.
"Được rồi, Ân Ân, cậu có gì không vui nói cho bọn mình để bọn mình giúp cậu giải quyết!", Nhược Lăng vẫn là người biết cách an ủi nhất.
"Mình không biết, chỉ là gần đây mình chẳng thiết tha với thứ gì nữa, mình... mình... hơi hơi nhớ anh trai...", giọng càng lúc càng nhỏ, Ân Ân bối rối giấu mặt vào chăn.
"Ờ, còn gọi là anh trai, cậu định gọi là anh trai đến khi nào nữa!", A Nhã đang cao hứng, không cho cô trốn vào trong chăn.
"Mình... mình không biết."
"Thôi nào, A Nhã, đừng trêu cậu ấy nữa, còn trêu nữa, cậu ấy sẽ khóc lên cho mà xem", Nhược Lăng kéo A Nhã ra rồi ân cần nói vói cô: "Ân Ân, cậu nhớ anh ấy là bình thường, bởi vì cậu thích anh ấy, hy vọng được gặp anh mỗi ngày. Trước đây ngày nào cũng được bên nhau thì không thấy nhớ nhung bây giờ phải tạm xa nhau, tất nhiên sẽ có cảm giác thiếu thốn gì đó".
Kiều Ân dựa vào vai Nhược Lăng, trong lòng xúc động khiến nỗi buồn lại trào lên.
"Cậu muốn gặp thì hãy gọi và nói với anh ấy đi, có lẽ anh ấy cũng đang nhớ cậu đấy", Nhược Lăng vỗ vỗ đầu cô. Thấy ánh mắt của bọn A Nhã, có thể thấy họ biết tình cảm của Thiệu Minh Vỹ với Kiều Ân cũng sẽ không ít hơn tình cảm mà cô dành cho Minh Vỹ.
"Nhưng mình sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy." Vậy là Ân Ân - một người chưa bao giờ biết nghĩ xa xôi - đã biết đắn đo, do dự.
"Điện thoại của cậu chính là liều thuốc tăng lực cho anh ấy đấy", A Nhã dập tắt nỗi lo của cô.
"Đứng đây, anh ấy vừa đến Quảng Châu vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, cần nhất là sự an ủi của cậu, tại sao không cố gắng chủ động nói cho anh ấy?", Nhược Lăng cười nói.
Kiều Ân lặng lẽ suy nghĩ, bỗng thấy nỗi sợ hãi cũng không còn nữa. Lời các bạn nói cũng có lý, biết đâu anh cũng đang chờ điện thoại của mình thì sao?
Phải vậy không anh?
Đi bộ trên con đường xa lạ, mặt đất đầy vũng nước, mưa rơi trên đó vẽ thành một vòng tròn, gợn sóng lấp lánh phản chiếu những bước chân vội vã.
Thiệu Minh Vỹ một tay cầm cặp, một tay che ô, mặc chiếc áo sơ mi rất vừa vặn, thân hình cao ráo, rảo bước trên đường thu hút ánh nhìn của người qua đường. Một người đàn ông mặc trang phục công sở đang rảo bước dưới màn mưa lãng mạn, trông thật đẹp.
Thiệu Minh Vỹ đi chậm dần rồi dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu xám mờ mịt, đôi mắt bị mưa rơi vào, một cảm giác lành lạnh khẽ ùa vào chạy thẳng tới ngực, tim đau thắt, lạnh!
Nhưng trên khuôn mặt anh lại đang nở một nụ cười bí ẩn. Trong màn mưa lạnh của ngày u ám, anh đứng bên đường, để cho mưa xối ướt mái tóc đen, qua khuôn mặt, chảy vào miệng anh.
Đây là cơn mưa thu mà Ân Ân nói!
Cảm giác vô cùng dễ chịu, trong cuộc điện thoại hôm qua, Ân Ân nói chỗ cô mưa rồi, mưa lạnh làm cô thấy buồn mênh mang, nhưng cô không biết tại sao lại thích sự ảm đạm đó, hình như nó giống tâm trạng cô hiện giờ.
Khiến anh - người yêu cô tha thiết - không thể không nói những lời ngọt ngào. Vậy là đột nhiên sáng nay anh mong ông Trời hãy đổ mưa xuống, để anh có thể cảm nhận được cảm giác của Ân Ân.
Ra khỏi cửa thấy trời có vẻ cũng muốn khóc, trời âm u càng khiến người ta suy nghĩ nhiều thứ hơn.
Buổi sáng trời không mưa.
Đên chiều, cuối cùng trời cũng đổ mưa!
Tan làm, nghe mọi người xung quanh đang phàn nàn về cơn mưa bất chợt này, nhưng anh lại không nhận thấy điều đó. Ngược lại cơn mưa đến cơ hồ khiên tâm trạng anh tốt lên rất nhiều, mưa rồi, bầu trời của anh và Kiều Ân cuối cùng cũng hòa làm một!
Bị lạnh, mưa rơi ướt tóc, ướt quần áo nhưng anh lại thấy cuộc đời tươi đẹp hơn rất nhiều.
Cơ thể ướt sũng, hít thở bầu không khí đó, mặc dù họ cách nhau ngàn dặm nhưng dưới cùng một bầu trời, cảm giác ngọt ngào bên nhau vẫn như hiện hữu. Anh tin rằng bầu trời nhất định sẽ mang suy nghĩ của anh nói với cô rằng anh rất nhớ cô!
Điện thoại reo lên giai điệu tuyệt vời mà anh dành riêng cho Kiều Ân nhưng đây là lần đầu tiên nó vang lên!
Vội nhấc điện thoại, vẫn là giọng nói ấm áp ấy. "Ân Ân!"
"Anh...", tiếng nói của Ân Ân thật xa xôi nhưng cũng thật gần, cơ hồ như tà trong tim phát ra vậy.
"Chỗ anh đang mưa", anh cười nói.
"Lạnh không?", Kiều Ân lo lắng hỏi.
"Không lạnh, anh cố ý muốn thử xem vẻ đẹp của sự ảm đạm mà em nói hôm qua là như thế nào", yên lặng một lát, anh nói tiếp, "Anh muốn có cảm giác giống với Ân Ân".
“…”
"Hóa ra Ân Ân yêu cảm giác lành lạnh này, nó như đi thẳng vào lòng người vậy", anh luôn mỉm cười khi nói.
“…”, cô không biết phải nói gì lúc này.
"Ân Ân, bầu trời của chúng ta đều có mưa, vì vậy chúng ta không hề xa nhau."
“…”, dường như anh biết những gì cô muốn nói.
"Anh rất vui, mỗi ngày anh đều có thể nhớ tới em, anh thấy rất hạnh phúc!", được nhớ em như vậy cũng là một niềm hạnh phúc.
"Anh...", giọng Ân Ân nghẹn ngào, "em cũng rất nhớ anh, nhớ đến nỗi trời đã khóc thay em rồi".
"... Cô bé ngốc!", anh nuốt khan, ngước nhìn lên trời rồi ép chặt điện thoại vào gần tai.
"Em nhớ cái ôm của anh! Ấm áp và rất yên bình." Đây là lời mà cô giấu trong lòng từ lâu, cô đang rất nhớ vòng tay của anh.
Thiệu Minh Vỹ cố giữ hơi thở bình thường nhưng trống ngực lại đập thình thịch. Và nụ cười mãn nguyện đã nở trên môi, anh hiểu rồi!
"Rất nhớ cách anh vỗ nhẹ vào mặt em, ôm eo em, đút cho em ăn!", cô không biết làm thế nào để nói với anh ấy những suy nghĩ của mình. Cô chỉ muốn cho anh biết rằng cô đang nhớ và người đó chính là anh.
"Ân Ân, anh cũng vậy!" Dù thời tiết đang se lạnh nhưng trái tim anh bỗng trở nên thật ngọt ngào.
“Em rất muốn gặp anh!" Cuối cùng cô cũng có thể nói ra những lời này rồi, cô không còn quan tâm vào những mối lo lắng khác nữa, chỉ nói ra nỗi khát khao mong muốn mãnh liệt trong tim mình.
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, hai tháng nữa, đến kỳ nghỉ Tết anh sẽ về", anh cũng rất muốn gặp cô. Anh không thể cho cô biết rằng hằng đêm anh phải vất vả lắm mới ép mình đi ngủ được vì nỗi nhớ dằn vặt.
"Ôi, lâu thế hai tháng, sáu mươi ngày, tám tuần, vừa nghĩ đã thấy dài rồi", nỗi thất vọng khiến giọng nói của cô chùng hẳn xuống.
"Ân Ân, không được buồn, chúng ta vẫn có thể nói chuyện hằng ngày mà." Làm sao anh lại không biết thời gian dài chứ, nhưng nếu xa cách có thể làʍ ȶìиɦ yêu trong tim Ân Ân rõ ràng hơn, anh sẵn sàng chờ đợi.
"... Vâng, vậy, em phải tập thể dục rồi. Em... cúp máy đây", giọng Ân Ân bỗng ngập ngừng.
"Ừ, tập xong, nghỉ ngơi chút rồi hãy đi tắm."
"Vâng... em cúp máy đây. À, ngày mai... mà thôi, bỏ đi", Ân Ân ngập ngừng.
"Ngày mai anh gọi cho em, ngủ sớm nhé."
"Ôi!", giọng Ân Ân thất vọng.
"Ân Ân, anh yêu em! Đừng quên nhớ về anh nhé", làm sao anh nỡ để cô thất vọng chứ, tình yêu của anh.
"... Vâng, em cũng thế. Em cũng luôn nghĩ về anh." Cô bé ngốc này vẫn dễ dàng để anh trêu chọc như vậy.
Cuối cùng cô cũng vui vẻ cúp điện thoại, anh biết nhất định cô đang cười.
Người hạnh phúc, ngay cả trong những ngày mưa ảm đạm, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.