Chương 4: Vũ hội Triệu Gia
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Tiểu Dẫn đi tới tổng đường của bang Hải Thiên, phó đường chủ của Hắc Ưng đường là A Lôi ra nghênh đón với sắc mặt hoang mang, hắn nói là người của phủ đô đốc đến đây, đã đợi một hồi lâu.
Trần Tiểu Dẫn nghĩ không ra vì sao phủ đô đốc lại phái người tới nơi này, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, anh ta chạy nhanh đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy một vị sĩ quan trung niên, nhìn biểu tượng trên vai, dường như quân hàm không thấp.
Trần Tiểu Dẫn tiếp đón người sĩ quan, trong lòng anh ta thấp thỏm không yên, người sĩ quan lấy ra một tờ giấy hơi mỏng, anh ta đưa hai tay tiếp nhận thì thấy đó là giấy phép đặc biệt?! Mấy ngày nay, anh ta đều đến phủ đô đốc để xin tờ giấy phép này!
Trần Tiểu Dẫn trong lúc nhất thời còn chưa rõ ràng về tình hình này, anh ta không biết vì sao giấy phép đặc biệt tới tay như vậy, không ngờ vị sĩ quan của Bắc quân sáng sớm đích thân đưa đến trước cửa, câu tiếp theo của ông ta càng làm cho anh ngạc nhiên nghi ngờ, “Suốt đêm ngày hôm qua, thiếu soái đã ký giấy phép đặc biệt này, phân phó sáng sớm hôm nay nhất định đưa đến quý bang, còn mời quý bang nên bắt đầu lại việc buôn bán, đừng trì hoãn nữa.” Nói xong ông ta liền vội vàng cáo từ, Trần Tiểu Dẫn đích thân tiễn ra cửa, anh ta mời người sĩ quan một bữa ăn đơn giản vào buổi tối, nhưng bị từ chối “Trong quân có nghiêm lệnh, e rằng không tiện.”
Trần Tiểu Dẫn lập tức đem giấy phép đặc biệt đến Đại phủ, a hoàn Tiểu Hương nói Đại tiểu thư còn chưa thức dậy, quả nhiên, đợi một hồi lâu trong phòng khách mới thấy Đại Lê từ cầu thang đi xuống, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, xoa mắt, ngáp liên tục, trong giọng nói của cô lộ ra chút lười biếng, khàn khàn như mới rời giường, “Sớm như vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Tim Trần Tiểu Dẫn đột nhiên đập một hồi nhanh, anh ta quay lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, “Không còn sớm, đã hơn tám giờ. Tối hôm qua em có hẹn à?”
Vốn là không có lòng dạ trêu chọc, nhưng trên mặt cô lại đỏ lên, Trần Tiểu Dẫn ngồi xuống chiếc sô pha đối diện. Anh ta cầm trong tay giấy phép đặc biệt đưa qua cho cô, đem tình hình sáng nay nói sơ lược. Đại Lê liền thay đổi dáng vẻ khác, nhìn tờ giấy phép trong tay, cô chau mày, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên tờ giấy, đó là thói quen mỗi khi cô suy nghĩ.
“Các bang phái khác thì sao? Cũng đều lấy được?”
“Anh đã sai người đi hỏi thăm, sẽ sớm có tin tức.”Quả nhiên, sau một hồi A Lôi tiến vào, nói là chỉ có bang Hải Thiên lấy được giấy phép đặc biệt, bang Hoàng Hưng sáng sớm hôm nay đã đi qua phủ đô đốc, bên kia trả lời là phải chờ thêm một thời gian nữa.
Đại Lê chau mày càng sâu, cô vốn tưởng là ảnh hưởng của bức thư… Nhưng vì sao chỉ giúp một mình Hải Thiên? Bang khác cũng có bến tàu, cũng có công nhân thất nghiệp ở nhà. Chẳng lẽ là anh? Cũng không đúng, trong quân đội coi trọng nhất là lai lịch vai vế, anh trẻ tuổi như vậy, cho dù có du học ở nước ngoài cũng không có sức ảnh hưởng lớn như vậy khiến cho Tiêu thiếu soái ký liền vào giấy phép đặc biệt ngay đêm hôm qua.
Nghĩ không ra nguyên nhân, cô bỏ tờ giấy xuống, Đại Lê lấy nó đưa cho Trần Tiểu Dẫn, “Mặc dù việc này có điểm kỳ lạ, nhưng hiện tại đối với chúng ta cũng không có hại, nếu đã ký, hôm nay liền khai trương.”
Tiêu Hữu Thành vừa ở trong phòng sách ngồi vào chỗ mình không lâu thì có người gõ cửa, là thư ký Tôn Phụ, cầm vài tờ báo cáo đi vào, “Thiếu soái, chuyện tối hôm qua ngài phân phó điều tr.a đã làm xong, bến tàu Đại Phúc chỉ có một nữ nhân viên văn phòng, ba mươi bốn tuổi, ở goá…” Tiêu Hữu Thành nhíu mày nhìn tấm ảnh trên bản báo cáo, quả nhiên không phải…
“Tốt lắm,” Tiêu Hữu Thành khoát tay, “Đi xuống đi.”
Người thư ký lặng lẽ đóng cửa, Tiểu Hữu Thành kéo bàn bên tay phải, anh mở ngăn kéo của tầng thứ hai, một khẩu súng lục Browning xuất hiện trước mắt, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt sơ qua thân súng nho nhã, lần theo đường viền của nó…
Khi Đại Lê cầm lấy ống nghe, cô mới nhớ tới mình chưa biết tên anh, hay là đừng gọi nữa.
Tại phủ đô đốc, trong phòng sách và phòng ngủ của thiếu soái, hai đường dây điện thoại cá nhân vang lên cùng một lúc, thiếu soái không ở đây, chẳng ai dám nhận máy, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ ba, thư ký Vương Chí đoán rằng không chừng phủ đại soái ở Bắc Bình có việc gấp, cho nên anh ta đi vào phòng sách nhận điện thoại, nhưng là giọng nói của một cô gái trẻ, tìm cái gì Thụy cái gì Đức, “Gọi lộn số.” Vương Chí tức giận cúp điện thoại.
Buổi chiều Tiêu Hữu Thành từ doanh trại trở về, vừa khéo gặp được Vương Chí kể lại chuyện khi nãy, “Thiếu soái, số điện thoại riêng của ngài đặc biệt như vậy mà cũng có người gọi nhầm.”
Tiêu Hữu Thành cảm thấy căng thẳng, “Làm sao biết là gọi lộn số?”
“Chiều hôm nay, có một cô gái gọi đến tìm cái gì Đức hay cái gì đó.”
Sắc mặt của Tiêu Hữu Thành ngay lập tức trầm xuống, “Gọi Tôn Phụ vào đây.” Tôn Phụ là thư ký cao cấp, Vương Chí không biết tại sao thiếu soái lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, anh ta nơm nớp lo sợ đi ra ngoài.
Tôn Phụ vừa mới bước vào phòng, chợt nghe tiếng Tiêu Hữu Thành hừ lạnh, “Thư ký của anh không biết hạn chế sao? Ngay cả điện thoại của tôi cũng dám nghe?” Tôn Phụ không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, anh ta đành phải nhận lỗi trước.
“Cẩn thận phân phó xuống dưới, về sau tất cả mọi người không được phép nhận điện thoại riêng của tôi. Người thư ký kia, trả về cơ sở học lại, học cho biết cái gì gọi là quân lệnh.”
Tôn Phụ liên tục gật đầu, cũng không biết Vương Chí nhận cuộc điện thoại gì mà khiến cho thiếu soái giận như vậy, Vương Chí thì rất buồn bực, mới vừa điều sang bên cạnh thiếu soái chưa đến một tháng lại bị đưa trở về.
Chỉ một mình bang Hải Thiên lấy được giấy phép đặc biệt, chuyện này đã gây ra xôn xao không nhỏ giữa các bang phái lớn khác ở Thượng Hải, tất cả đoán rằng bang Hải Thiên có phải tìm được phương pháp gì hay không, thậm chí giới kinh doanh cũng muốn thăm dò tình hình. Nhưng gần đây, bến Thượng Hải có một sự kiện đáng chú ý hơn —— ông chủ ngân hàng liên doanh Triệu Thiên Cần sắp tổ chức vũ hội tại nhà.
Gia đình quyền quý mở vũ hội vốn là chuyện bình thường, không có gì lạ, nhưng vũ hội của Triệu gia hiếm thấy là vì ông ta mời được Tiêu thiếu soái!
Tin tức này giống như một quả bom nặng, nhanh chóng gây ra sự náo động cho các tầng lớp xã hội ở Thượng Hải, trong một thời gian, thiệp mời tham dự vũ hội của Triệu gia trở thành thứ mà ai cũng muốn có, mọi người đều muốn tham gia vũ hội, gặp mặt vị thiếu soái kia, nhân cơ hội này cùng thiếu soái thiết lập giao tình, những tiểu thư quyền quý đều muốn tạo ấn tượng sâu sắc với thiếu soái, nghe nói anh vẫn chưa kết hôn, nếu ở vũ hội có thể lọt vào mắt anh… Nắm một nửa giang sơn của Tiêu gia, vị trí thiếu phu nhân này hiển nhiên đủ sức hấp dẫn.
Đại Lê không hề thấy vũ hội này có quan hệ gì với cô, trước khi đi du học cô cũng rất ít xuất hiện ở những trường hợp như thế này, bây giờ tiếp nhận bang Hải Thiên cô càng không muốn tham gia vũ hội. Vì vậy, khi mẹ đặt thiệp mời trước mặt cô, Đại Lê vẫn giở trò làm nũng như trước kia, nhưng lần này dường như Thường Phi đã quyết tâm, mặc cho cô nói thế nào cũng không được.
Chiều hôm nay, Đại Lê phát hiện mình bị khoá trái trong phòng, biết mẹ không muốn mình trốn đi.
“Lê Lê, tuổi con không còn nhỏ, thừa dịp này quen biết thêm bạn bè, sau vài năm thì tính chuyện kết hôn. Trong phòng đã chuẩn bị quần áo đẹp cho con, tự con chọn một bộ, dù có nói gì thì đêm nay cũng phải đi.”
Đại Lê bĩu môi, xem ra đêm nay không tránh được rồi, có nên nói cho mẹ biết mình đã có bạn trai? A, không đúng, chưa xem là bạn trai, là người trong lòng…
“Ba!” Hai tay Đại Lê vỗ trên đôi má nóng hổi của mình, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng ở trong gương, “Lại nghĩ đi đâu đấy?!!”
Trên sô pha quả nhiên bày ra đầy quần áo, quần lụa màu phấn hồng? Không cần, tơ tằm trắng tuyền? Không cần. Âu phục vàng nhạt? Không cần. Lễ phục màu tím nhạt? Không cần…
Mẹ biết cô có thể nhảy qua cửa sổ dễ dàng chạy trốn cho nên bà cố ý chuẩn bị những trang phục này, cố tình biến cô thành một con búp bê, đúng là không muốn tha cho cô nha…
Khó khăn lắm mới lấy ra một bộ sườn xám hình trăng lưỡi liềm, Đại Lê nhớ lại sau năm mười lăm tuổi cô chưa hề mặc lại sườn xám, cô chọn một đôi giày cùng màu có gót giầy thấp nhất, nhìn trước gương, cảm thấy cổ áo hơi thấp, đôi mắt cô đảo mắt qua nhìn chiếc hộp nhung màu xanh trên bàn trang điểm, cô lấy ra khăn lụa màu đen quấn lên cổ, nhìn lại một lần, cảm thấy hài lòng.
Toà nhà kiểu phương Tây của Triệu gia nằm ở vùng ngoại thành, nghe nói là vì Triệu lão thái gia thích sự yên tĩnh, nhưng đêm nay nhất định không được, một hàng xe xếp dài trong hoa viên của Triệu gia, quả thật phải sắp xếp ra ngoài cửa.
Dựa theo thông lệ trước đây, khách nữ tham gia vũ hội không cần thiệp mời, nhưng lần này lại khác, thiệp mời của khách nữ ngược lại được kiểm tr.a rất nghiêm khắc, Đại Lê nhìn thấy mẹ mở giỏ xách ra lấy thiệp mời, cô chỉ hy vọng là bà đã quên mang theo, nhưng bà cẩn thận như vậy sao lại được như cô mong muốn?
Đại Lê và ngân hàng liên doanh đã từng qua lại, nhưng cô chưa tới Triệu phủ lần nào, lúc đầu đi vào phòng khách chỉ cảm thấy chói mắt, hoa văn trên trần nhà cực cao nạm bằng vàng, ở giữa là một đèn chùm lớn theo phong cách tây phương, những mảnh thuỷ tinh phát ra ánh sáng lung linh xung quanh, sàn nhà bằng đá cẩm thạch màu trắng được đánh bóng loáng, chiếu rọi bóng người lên trần nhà nạm vàng trong phòng khách, có thể gọi là “quang khả giám nhân*”, e rằng chỉ có như vậy mới hình dung được sàn nhà sáng như thế nào.
(*) Sáng đến mức có thể phản chiếu được bóng người, ý nói là rất sáng sủa.
Các cô gái đều tới sớm một chút, trên thiệp mời viết là tám giờ, mọi người đều biết thói quen khi xã giao, sao có thể thật sự đúng giờ mà bắt đầu, “muộn” gần như là “đức tính” của tất cả vũ hội, mọi người suy tính thời gian, sợ rằng xuất hiện quá sớm sẽ mất thân phận. Dàn nhạc cũng vừa mới đến, nhìn thấy Đại Lê và Thường Phi, họ cùng nhau đến chào hỏi, Đại Lê lúc này mới nhận ra dàn nhạc đêm nay chính là từ vũ trường của Thanh Long đường. Phí tổn mời dàn nhạc đến nhà không thua kém gì với bao trọn cả đêm ở quán, Đại Lê thầm nói, Triệu gia thật đúng là hào phóng.
Qua tám giờ rưỡi, trong phòng khách đã đầy người, dàn nhạc diễn tấu du dương chậm rãi, thỉnh thoảng có vài đôi nam nữ lên sàn nhảy, nhiều người đứng thành tốp nhỏ nói chuyện với nhau, đôi khi hướng về phía cửa nhìn xung quanh, đã nhiều năm qua, e rằng đây lần đầu tiên ở Thượng Hải có một vũ hội mà khách mời gần như có mặt đông đủ sớm như vậy, mọi người không biết thói quen của Tiêu thiếu soái, hiển nhiên họ không dám tới quá muộn, nhỡ ra đến trễ hơn vị thiếu soái kia thì đúng là hổ thẹn.
Đại Lê và mẹ ngồi bên cạnh sàn nhảy một lát, thỉnh thoảng có tới lui chào hỏi người quen, thời gian khác thì không có gì để làm —— không ai mời cô khiêu vũ. Nhìn thấy dáng vẻ kia của mẹ có chút lo lắng, Đại Lê cũng không lo cho bà mà muốn cười trộm, bây giờ cô quản lý bang Hải Thiên, nam giới đối với cô sẽ cảm thấy hứng thú sao? Họ làm sao dám chống lại chủ kiến của cô? Ai lại muốn lấy một “Lão Đại” của bang phái về làm vợ? Tình cảnh như vậy đã hoàn toàn dự liệu trong đầu, mẹ cô chỉ là không muốn tin mà thôi. Đúng lúc, những công tử “phong lưu phóng khoáng” tự cho mình siêu phàm cũng không lọt vào mắt cô, nhân cơ hội này cô chỉ muốn được yên tĩnh.
Đại Lê nói muốn đi sang khu bên cạnh ăn chút gì đó, Thường Phi cũng tuỳ ý để cô đi. Chén ô mai nhỏ vẫn chưa ăn xong, nhóm người đột nhiên im lặng, Đại Lê ngậm cái thìa hướng về phía cửa nhưng không có ai. Nhìn lần nữa, thì ra là một vị tiểu thư đang từ trên lầu đi xuống, tay vịn cầu thang xoắn ốc, duyên dáng thướt tha mà đi xuống dưới, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ lộ ra đôi vai trần, mái tóc dài đen nhánh uốn thành kiểu gợn sóng kiểu tây phương, đồ trang sức trên tóc, bông tai, vòng cổ, là một bộ trang sức trọn vẹn, ánh đèn chiếu vào càng làm cho chúng trở nên rực rỡ.
“Là ai vậy?” Một vị tiểu thư bên cạnh nói ra thắc mắc trong lòng Đại Lê.
“Tam tiểu thư của Triệu gia mà cô cũng không biết.” Một vị tiểu thư khác rõ ràng đối với vấn đề này rất xem thường, “Mỹ nhân nổi tiếng nhất ở cả Thượng Hải này đó!” Lời này, có chút phần ghen tị.
“Tam tiểu thư của Triệu gia đêm nay hao tâm tổn trí trang điểm như vậy, e rằng vị Tiêu thiếu soái kia nhất định sẽ thích cô ta!” Lại là tiếng của một cô gái khác xen vào.
“Nhưng phải phụ thuộc vào vị thiếu soái kia nhìn cô ta như thế nào!... Nhưng mà anh ta cũng thật quá phô trương, sắp chín giờ mà ngay cả người cũng chưa thấy.”
Phía dưới thảo luận cái gì Đại Lê không thể hiểu hết, bởi vì cô ăn xong món này lại chạy sang món khác.
Tôn Phụ nhìn đồng hồ trên tay, đã chín giờ rồi! Anh ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng sách, “Thiếu soái, chín giờ rồi.”
Tiêu Hữu Thành “Ừ” một tiếng, cuối cùng lại nhìn thoáng qua điện thoại, mấy ngày nay anh ít khi ra ngoài, cô lại không gọi tới.
Đoàn xe vừa mới chạy vào hoa viên của Triệu gia thì có người đến thông báo, khi Tiêu Hữu Thành đi vào phòng khách, một mảnh im lặng, ánh mắt mọi người đều ở trên người anh…
Khoé miệng Tiêu Hữu Thành gợi lên một nụ cười nhạt, khí chất thảnh thơi, ung dung, tao nhã, cũng rất đẹp trai, nụ cười kia của anh không dứt, nhưng mọi người không nhìn thấy vẻ thâm trầm và lạnh lẽo trong đôi mắt anh.
“Hữu Thành vướng bận chút chuyện cho nên đến trễ, mong các vị thứ lỗi.” Nói xong anh cúi đầu ngang ngực, nghi thức lễ phép kiểu Tây Dương.
Triệu Thiên Cần chạy nhanh đến, “Không sao, không sao, thiếu soái quân vụ bận rộn, có thể bớt thời gian hạ mình đến dự thì đã làm vẻ vang tệ xá của kẻ hèn này!”
Chỉ một câu, tất cả ánh mắt vẫn dừng lại trên người anh, các người đàn ông cảm thấy ghen tị, tức giận, bất bình, vì sao người đàn ông này lại có được mọi thứ?! Giang sơn, quyền thế, tiền tài, lại có phong thái như vậy! Những người phụ nữ một mặt ngạc nhiên với vị thiếu soái đẹp trai trẻ tuổi kia, mặt khác hết sức lo lắng cách trang điểm của họ, tâm hồn thiếu nữ, trong nháy mắt đắm chìm, chỉ có một trường hợp.
Đại Lê không chứng kiến điểm xuất sắc của vị thiếu soái kia, cô không thích sự ầm ĩ trong phòng khách, giày cao gót lại hành hạ chân cô, tuy rằng đã chọn đôi thấp nhất. Vì vậy, lúc này Đại Lê đang ngồi trong vườn hoa nhỏ bên ngoài phòng khách, hưởng thụ sự yên lặng và dễ chịu… Cô cởi giày ra…
Lần này Tiêu Hữu Thành tham dự vũ hội của Triệu gia, đơn giản chỉ là đã đến thời cơ để cho một nhân vật nổi tiếng như anh lộ mặt, đúng lúc, anh cũng muốn lấy thể diện cho cụ ông, Triệu Thiên Cần khi ở Bắc Bình cùng cụ ông xem như đã từng qua lại.
Triệu Thiên Cần giới thiệu con gái của mình cho anh quen biết, ông ta làm như vậy hy vọng anh có thể mời cô ta khiêu vũ, đáng tiếc, hôm nay Tiêu Hữu Thành không có tâm tình. Đã gặp gỡ một số người mà anh cần quen biết, Tiêu Hữu Thành chẳng muốn xã giao nữa, nhưng bây giờ rời khỏi thì không tốt, cho nên anh lấy điếu thuốc ra hút, đi bộ đến hoa viên, tuy rằng có người muốn đi theo sau, nhưng người sĩ quan theo bên cạnh kia vẻ mặt ảm đạm cùng với súng bên hông…
Tiêu Hữu Thành dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, cứ như vậy mà trông thấy cô…
Dưới ánh trăng, quần áo của cô là một chiếc sườn xám màu trắng hình trăng lưỡi liềm… Nhìn thấy sự khác biệt so với lần gặp lần trước, dường như trong nháy mắt cô đã cởi bỏ vẻ ngây ngô. Chất vải mềm mại như vậy, hoàn toàn phác hoạ sự đầy đặn và thanh mảnh… Cô không làm gì cả, chỉ lẳng lặng mà ngồi chỗ kia, nhưng tư thế kia, vẻ duyên dáng kia, khí chất kia… đang hoàn toàn lơ đãng, sự quyến rũ dập dờn, quyến rũ đến tận xương cốt…
Anh hầu như quên đi suy nghĩ, tại sao cô lại xuất hiện ở trong này…
Đại Lê nhanh chóng cảm nhận có người đến, cô quay đầu lại, con ngươi có cảnh giác sau khi nhìn thấy anh ngay lập tức liền sửng sốt, sau đó có ngạc nhiên mừng rỡ, có e thẹn, có kinh ngạc…. Anh thích ánh mắt của cô lúc này.
Tiêu Hữu Thành mỉm cười đến gần cô, “Quần áo rất đẹp.” Cô càng thêm thẹn thùng, hình như muốn nói tiếp nhưng lại bị anh giành nói trước câu thứ hai, “Khăn lụa đẹp hơn nhiều.”
Vẻ mặt cô lập tức nghiêm túc, liếc ngang anh một cái, sóng mắt lưu chuyển, trong trẻo khao khát, sự quyến rũ không kể xiết, vẻ đẹp không thể diễn tả.
Trong khoảnh khắc anh say mê đắm chìm trong ánh mắt đó, cô cười một tiếng mới khiến anh tỉnh lại.
“Tại sao em lại ngồi ở chỗ này? Không thích bên trong ầm ĩ sao?”
Cô gật đầu, nhìn anh như tìm được tri âm.
“Anh cũng không muốn ở lại, hay là chúng ta chạy trốn đi?”
“Nhưng mẹ em vẫn còn ở bên trong.”
“Lúc còn nhỏ chưa từng không nghe lời ư? Chưa từng làm chuyện mẹ không cho làm?”
Cô quả nhiên nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nở nụ cười giống như con tiểu hồ ly vậy. Anh biết mình xúi giục thành công, nên kéo cô đứng lên, cô lại xua tay, “Chờ một chút.”
Anh cúi đầu nhìn, thì ra cô đã cởi giày, giờ đang luống cuống tay chân mang vào, anh cười một cách nuông chiều, ngồi xổm xuống giúp cô mang giày.
Đại Lê sững sờ tại chỗ… Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng toả sáng trong hoa viên một lớp sương trắng mỏng, cô đột nhiên sinh ra một loại hoảng hốt, chỉ cảm thấy tình cảnh này, anh ở trước mắt, đã gặp qua ở nơi nào…
Nhờ sự giúp đỡ của anh, hai người thành công trèo tường ra ngoài, nếu không phải bởi vì hôm nay cô mặc sườn xám thì cũng không cần người khác giúp đỡ, vì vậy cô không thích mặc váy, rất bất tiện.
Đi trên đường lớn, có xe kéo chạy qua hỏi, anh đều từ chối. Bọn họ mười ngón tay đan vào nhau giống như trước, không nói lời nào, từ từ mà đi, ánh mắt thỉnh thoảng giao nhau, rồi nhìn đối phương mỉm cười.
Chân cô đột nhiên ngừng lại, anh quay đầu hỏi, “Làm sao vậy?”
Cô chau mày nhìn đôi giày, hoá ra gót giày bị gãy, cô dứt khoác cởi ra, định để chân trần mà đi, nhưng anh ngăn cản, “Không được, con đường không sạch sẽ, nếu bị cắt trúng chân thì phải làm sao?”
Cô cho rằng anh muốn kêu xe, nhưng anh chỉ đứng trước mặt cô, bất động, vẻ mặt có chút lúng túng.
“Sao vậy?”
“Anh có thể ôm em trở về.”
Lần này đến lượt cô lúng túng.
“Đường quá xa…. Anh không đủ sức đâu.”
“Khi anh học ở học viện quân sự, nhân viên hậu cần đã từng khiêng hai trăm cân đi qua đường núi 10 km, dù sao đi nữa em cũng không vượt quá hai trăm cân đâu nhỉ?”
Cô lườm anh một cái, anh lập tức ra tay, ôm lấy cô…
Gần quá… Cô nghiêng mặt tựa trên vai anh.
“Ôm lấy anh.” Tiêu Hữu Thành nói bên tai Đại Lê, gần như muốn ngậm vành tai của cô.
Lỗ tai đỏ ửng thiêu đốt đến phía sau, cô ngoan ngoãn vòng tay lên cổ anh, một lần nữa lại thân mật kết hợp…
Dọc theo đường đi, họ vẫn không nói chuyện, trao đổi ánh mắt cũng không có, nhưng hai trái tim nối kết với nhau.
Hôm nay anh mặc áo sơmi, bởi vì thời tiết nóng, khi ra khỏi Triệu gia anh liền tháo ra hai nút áo, để cổ lộ ra bên ngoài. Mùa hè vốn đã nóng, hơi thở thở ra thật có chút cảm giác mát lạnh, anh chỉ thấy một làn gió thật nhẹ nhàng, hơi mát, lướt qua cổ mình cảm thấy tê dại, như là vết xướt ở trong lòng. Ngực cô mềm mại đang tựa vào ngực anh, bước đi của anh, nhẹ nhàng mà xao động, rung động nhỏ nhất, anh lại cảm nhận hết sức rõ ràng, cứ như vậy mà cọ sát lẫn nhau, cọ sát lẫn nhau…
Cô mặc sườn xám bằng gấm, chất vải kia vốn rất trơn bóng, sườn xám lại xẻ cao, anh bị trợt tay mà chạm vào phần da thịt ở chỗ áo xẻ lên, dò xét đi vào…
Cô run rẩy một cái, miệng phát ra tiếng ưm rất nhỏ như tiếng mèo kêu, ngoài lần đó ra thì trở về tình trạng im lặng… Mồ hôi chảy trên trán anh…
Anh không phải quân tử, sẽ không lấy tay ra, nhưng cũng không phải tiểu nhân mà tiếp tục dò xét bên trong… Chất liệu vải tuy mỏng, cũng ngăn cách và không ngăn cách, rốt cuộc không giống với… Lòng bàn tay kề sát da thịt của cô, nóng bỏng, mu bàn tay kề sát vải gấm, mát lạnh… Chất vải mềm mỏng như vậy, hoá ra thua kém hơn da thịt của cô… Mịn màng, trơn bóng, mềm mại, êm ái…
Trong đầu cô trống rỗng, không biết là từ lúc anh bắt đầu ôm lấy cô, hay là khi thân thể cùng anh dán sát vào nhau, hay là khi anh đưa tay vào trong… Cô không còn sức lực để suy nghĩ chuyện gì, cũng không muốn suy nghĩ… Cứ như vậy tựa vào trong lòng anh, chỗ dựa của thân thể và trái tim… Cảm giác như vậy, thật tốt…
Mặc kệ Tiêu Hữu Thành đi chậm như thế nào thì họ vẫn tới nhà của Đại Lê, anh đặt cô xuống ở một góc ngoài cửa lớn, thân thể tách rời, trái tim đột nhiên trống rỗng.
Cô mặc sườn xám kiểu mới, tay áo chỉ đến khuỷu tay, hai tay anh vì thế vuốt ve cánh tay mịn màng của cô, chậm rãi, một lần lại một lần nữa… Thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, đem trán tiến vào ngực anh.
Góc đường này có vài cây ngô đồng, tháng giêng là mùa cây lá nẩy nở um tùm, thỉnh thoảng có vài làn gió thổi qua, lá cây lay động, ma sát lẫn nhau, phát ra âm thanh “sàn sạt.” Ánh trăng đã lên cao, ánh sáng rất trong trẻo xuyên thấu qua cành lá rậm rạp, đổ ra bóng của cô loang lổ trên thân cây, giống như một ảo ảnh không thật, nhưng lại thật sự tựa vào trong lòng anh, nhịp tim hai người đập cùng nhau.
Xa xa truyền đến tiếng còi ô tô, không lớn nhưng nhắc nhở họ đã đến lúc chia tay. Anh kiên trì muốn mang giày vào cho cô, đi đến con đường, một sâu một cạn, anh ở phía sau theo dõi trong im lặng.
Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, tâm tư anh cũng dừng lại theo.
Cô xoay người, đối mặt với anh, hai tròng mắt bình thường đen nhánh như ngọc nhìn thẳng vào trong mắt anh, “Anh không hỏi gì sao?”
Anh liền cười nhợt nhạt, ven đường có bóng đèn, ngọn đèn mỏng manh, mờ nhạt, chiếu vào khuôn mặt tươi cười của anh, ấm áp, dịu dàng… Giọng anh không lớn, nhưng kiên định mạnh mẽ.
“Bất luận em là ai, yêu là yêu.”
Cô cũng mỉm cười, nụ cười vui vẻ, giống như đoá hoa nở rộ, rực rỡ tươi đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhếch, âm thanh rõ ràng, như là một nốt nhạc đang nhảy múa.
“Bất luận anh là ai, yêu là yêu.”