Chương 25: Thứ xa cách lâu ngày sẽ như sao Hôm và sao Mai
Trong phòng tắm truyền tiếng nước “ào ào”, tiếng gõ cửa rất nhỏ, qua hồi lâu Tiêu Hữu Thành mới nghe thấy, anh mở cửa ra, bà Đồng bưng bát canh ngân nhĩ đứng ở cửa, Tiêu Hữu Thành cẩn thận bưng chén canh đi vào, mới vừa đặt trên bàn thì tiếng nước ngừng lại, chỉ chốc lát sau anh nghe thấy thanh âm của cô: “Em quên lấy áo ngủ.”
Trong tủ quần áo có ít ỏi vài bộ quần áo của cô, anh lấy ra chiếc áo ngủ màu trắng ngọc trai, cửa phòng tắm không khoá, anh nói một câu “Anh vào đây” rồi mở cửa tiến vào, trên người cô bọc chiếc khăn tắm lớn, đang đứng trước gương lau tóc.
Một tay cô nhận áo ngủ, tay kia đưa khăn mặt cho anh, họ rất ăn ý tự nhiên, cô thay quần áo, anh giúp cô tiếp tục lau tóc. Chén canh nguội trong chốc lát, độ ấm vừa đủ, món canh đặc biệt nấu cho cô, bổ máu nhuận phổi, hương vị cũng thơm ngon, anh và cô ăn hết một bát, rồi anh đi tắm rửa.
Từ trong phòng tắm đi ra, đèn trần ở bên ngoài đã tắt, cô tựa ở đầu giường, mở ngọn đèn áp tường, im lặng đọc sách, ánh đèn vô cùng êm dịu miêu tả sắc thái điềm tĩnh ấm áp trên khuôn mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh mới ý thức được mình đã đứng thật lâu, anh lên giường ôm cô vào trong ngực, hôn lên đôi má thơm mát trơn bóng của cô, “Đừng xem nữa.”
Cô “ừ” một tiếng, đóng lại quyển sách rồi đặt ở tủ đầu giường, trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Lò sưởi cháy rất tốt, tấm chăn mỏng sớm đã rớt xuống sàng, mồ hôi đông lại làm cho anh cảm thấy lạnh, anh đưa tay lần mò hồi lâu, lúc này mới kéo chăn trở về, mà cô đã ngồi dậy, mở ngăn kéo thứ nhất ở tủ đầu giường, lấy ra một cái bình trong suốt nhỏ, rồi mở nắp trút ra một viên thuốc, sau đó cô cầm ly nước đã chuẩn bị sẵn trên cái tủ, ngửa đầu uống viên thuốc.
Anh biết cô uống thuốc gì, cô cũng không hề kiêng dè, bình thuốc bỏ lại vào trong ngăn kéo cạnh giường, khi cô không ở đây, anh nhiều lần lấy chiếc bình ra xem, anh kiềm nén xúc động của mình nhiều lần, anh đổ hết thuốc ra, xung động đổi toàn bộ thành vitamin.
Anh ao ước bọn họ có một đứa con, không thể phủ nhận, nguyện vọng của anh mãnh liệt như thế, kể cả mong muốn dùng đứa con này để giữ cô lại. Anh nghĩ mình thật thảm thương, phải dùng một đứa con để có được một người phụ nữ. Nhưng dù vậy, anh vẫn cứ tiếp tục làm chuyện không thể, một khi có thai, anh không biết cô sẽ sinh đứa nhỏ hay là… Bất cứ khả năng nào cũng làm tổn thương đến cô, anh không thể làm gì hơn.
“Sinh một đứa con đi.” Anh không biết những lời này làm sao thốt ra khỏi miệng, cô ngồi ở chỗ kia, không hề động đậy hồi lâu, cũng không lên tiếng. Anh rốt cục lặng lẽ thở dài, duỗi cánh tay kéo cô trở về nằm trong lòng anh, thân thể của cô rất lạnh, anh hối hận không ôm cô sớm hơn… Còn có thể ôm cô, anh nên thấy thoả mãn.
Lại một buổi sáng tinh mơ, anh mở mắt ra, cô đã rửa mặt xong, đang thay quần áo, “Tối nay em không thể đến đây.” Anh sửng sốt, “Ngày mốt anh quay về Bắc Bình.” Tết âm lịch sắp đến, anh phải trở về, cô cũng sửng sốt, rồi cúi đầu cài nút áo len, “Khi nào thì anh trở về?” Anh suy nghĩ một chút, “Hai ngày nữa sẽ trở lại.” Cô gật đầu, nhanh chóng mặc quần áo, rồi trở lại bên giường hôn anh một cái, “Dọc đường cẩn thận.”
Bảy giờ tối, buổi sáng đã sớm tối đen, trên dưới Đại phủ là đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài treo đầy lồng đèn đỏ bằng lụa, màu sắc vui tươi, rất có không khí của tết âm lịch, trong đèn lồng là bóng đèn điện, sáng ngời lại an toàn, trong một ngôi nhà lớn kiểu dáng Âu Tây cũng không lạ.
Tiểu Thanh và Tiểu Hương quay về quê ở miền Nam ăn tết, Thường Phi giúp bà Dương nấu bữa tối, tuy rằng không nhiều người ăn, nhưng vẫn theo tư tưởng truyền thống, cơm tất niên lúc nào cũng phong phú hơn.
Thường Phi bưng món cuối cùng lên bàn, đúng lúc Đại Lê từ trên lầu đi xuống, Thường Phi hỏi: “Tiểu Dẫn đâu? Sao vẫn chưa tới?” Đại Lê lấy áo khoác ngoài trên giá áo cạnh cửa, vừa mặc vừa nói: “Trong tổng đường nói buổi chiều anh ấy đến bến tàu, nhân viên bến tàu đã nghỉ phép, điện thoại không có ai tiếp, con đi xem thử.” Cô nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, “Bây giờ con đi chắc cũng mất chút thời gian, mẹ hãy ăn một ít trước đi.”
Thường Phi lắc đầu, tiễn cô đến ngoài cửa, “Con gặp Tiểu Dẫn thì bảo nó mau đến đây, đã sang năm, làm gì đến nỗi bạt mạng như vậy!” Đại Lê gật đầu rồi lái xe ra ngoài.
Trên đường rất náo nhiệt, khác với sự sầm uất của đèn neon lấp lánh ngày thường, rất nhiều trẻ em ăn cơm, chạy tới chạy lui trên đường, pháo bắn lên một đoá hoa, sau đó tiếng cười đùa lớn tiếng, vui vẻ hồn nhiên.
Xe chạy đến bến tàu, quả nhiên đèn sáng trong kho hàng, Trần Tiểu Dẫn thấy Đại Lê, đầu tiên anh ta ngẩn người, sau đó nhìn đồng hồ, dường như ảo não nói: “Hoá ra đã trễ thế này, phu nhân chờ nôn nóng rồi!” Nói xong anh ta đi ra ngoài, Đại Lê lại vào trong kho hàng, thấy vài người quan trọng trong bang đều ở đây, cô hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì?”
Cô nổi lên nghi ngờ, Trần Tiểu Dẫn cũng không giấu diếm nữa, nói đơn giản về tình huống, thì ra buổi chiều khi kiểm soát dép nhựa của một chiếc thuyền vận chuyển đến phía Nam, lại phát hiện bên trong mang lậu mấy thùng súng ống đạn dược.
Tuy chính phủ Nam Bắc đã ra lệnh cấm rõ ràng, nhưng chuyện lén vận chuyển vũ khí, các bang phái vẫn còn làm, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hiện giờ thời buổi loạn lạc, kẻ có tiền mua súng phòng thân cũng không coi là ngạc nhiên.
Đại Lê cầm lấy một khẩu súng cỡ nhỏ, đem đến trước mắt nhìn, “Hàng của ai?”
“Hiệu buôn Khai Thuận, anh đã phái người thăm dò, anh nghĩ rằng vấn đề không phải gia đình hắn, Lưu Khai Thuận nhát gan, việc buôn bán không lớn nên sẽ không làm ra chuyện như vậy, vả lại đặt trong hàng hoá của mình cũng quá mạo hiểm.”
Đại Lê gật đầu, lông mày nhíu chặt, “Hàng Nhật Bản.”
Trần Tiểu Dẫn hiểu ý cô, từ Thượng Hải buôn lậu vũ khí có một số nhỏ là hàng hoá Nhật Bản, anh ta thấp giọng nói: “Cho nên việc này rất kỳ lạ.”
Đại Lê không nói gì nữa, đặt súng trở về, cô dặn dò tăng thêm vài người ở lại trông coi chặt chẽ, rồi nói với Trần Tiểu Dẫn: “Anh về trước ăn cơm đi, mẹ sốt ruột lắm rồi.”
Cùng nhau trở về Đại phủ, Trần Tiểu Dẫn từ trước đến giờ tại bang Hải Thiên, luôn dùng cơm tối ở Đại phủ. Trong bữa ăn, Thường Phi đương nhiên phải càm ràm anh ta, nói đã sắp hai mươi tám tuổi, sao vẫn chưa có bạn gái? Trần Tiểu Dẫn chỉ cười, Thường Phi nhìn Trần Tiểu Dẫn, lại nhìn Đại Lê đang vùi đầu ăn cơm, bà chỉ đành phải thở dài.
Tiếng chuông gõ mươi hai giờ, người gác cổng bắn pháo trong sân, tiếng vang bùm bùm không ngừng, mùi pháo nhàn nhạt lan toả vào nhà, làm nền cho lồng đèn đỏ, không khí năm mới đột nhiên nồng đậm, Thường Phi theo thường lệ cho hai người tiền lì xì, Đại Lê mỉm cười, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn chua xót, bọn họ quen nhau đã ba năm, nhưng chưa bao giờ ở bên nhau mừng năm mới, sau này e rằng không có cơ hội.
Bởi vì nghĩ đến chuyện vũ khí, hôm sau Đại Lê thức dậy rất sớm, cùng Thường Phi ăn bánh sủi cảo xong, cô liền lái xe đưa bà đến bệnh viện Thánh Lãng trước, sau đó dự định đến bến tàu, mới vừa lên xe, ghế phụ chợt có một người tiến vào, ngữ khí vội vàng, “Xin cô giúp một việc.”
Ngõ hẻm chật hẹp, trên mặt đất đầy giấy vụn màu đỏ, trong không khí còn vương lại mùi pháo nhàn nhạt, ngoài cửa của mỗi căn nhà đều dán câu đối đỏ thẫm, nhà cửa dường như sáng sủa hơn nhiều. Một anh chàng thiếu niên gầy yếu đi thoăn thoắt vào hẻm, rồi nhanh chóng tiến vào một cánh cửa nhỏ.
Trong phòng rất tối, chỉ nhìn thấy vài bóng dáng mơ hồ, một người có khẩu âm đông bắc vội vàng hỏi: “Sao rồi?”
“Đã giải quyết.” Chu Thuần đến bên cạnh bàn gỗ, rót cho mình một chén nước, người có giọng đông bắc vang lên: “Cậu thật đi tìm người đàn bà kia? Nói thế nào?”
Chu Thuần uống một ngụm nước, ngừng lại một chút rồi nói: “Nói thật.”
Những người trong phòng đều sửng sốt, người có khẩu âm đông bắc cuối cùng phản ứng lại, cất cao giọng réo lên: “Mẹ nó cậu không có đầu óc à? Người đàn bà kia có xuất thân gì lai lịch thế nào? Tiếp cận sẽ không có gì tốt! Cậu đem tình hình nói cho cô ta, không phải muốn anh em đâm đầu vào chỗ ch.ết sao?”
Nửa chén nước trong tay Chu Thuần hất toàn bộ ra ngoài, bởi vì cách rất gần, lại không có phòng bị, người có giọng đông bắc kia bị nước đổ trên đầu, giận không thể đè xuống, hắn ta giơ nắm đấm muốn đánh, nhưng bị người xung quanh xông lên cản lại: “Đều là đồng chí cách mạng, có gì từ từ nói!”
Sắc mặt Chu Thuần lãnh đạm, rót lại chén nước khác, người khuyên can trước tiên nói: “Tiểu Hắc nói chuyện quá xung động, nhưng cậu cũng có chỗ không đúng, làm sao có thể đem tình hình của chúng ta dễ dàng tiết lộ ra ngoài? Cho dù việc này có được hay không, chúng ta đều lập tức rút về căn cứ ở phía Nam, đi ngay tức khắc!”
Ngày Chu Thuần rời khỏi Thượng Hải, dép nhựa của hiệu buôn Khai Thuận đồng thời chuẩn bị xong, đang chuẩn bị nhổ neo, mùng một tết, không nhiều người đi làm lắm, trên bến tàu rất thoáng đãng, lúc này lại có hai chiếc xe có rèm che chạy vào, thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông thân hình cao ngất, mặc áo khoác ngoài màu xanh đen, không đeo mắt kính, hắn mỉm cười với Đại Lê: “Đại tiểu thư, hàng hoá của chiếc thuyền này có chút vấn đề, tôi muốn xem xét một lần.”
Đại Lê không nhìn hắn, “Thật ngại quá, Cận Vệ tiên sinh không có tư cách này.”
Cận Vệ Tín Thụ không giận, vẫn mỉm cười, hắn vỗ tay, một gã trung niên từ trên chiếc xe khác bước xuống, vóc dáng không cao, bộ mặt hiền lành, ông ta gật đầu với Đại Lê nói: “Đại tiểu thư, tôi là Lưu Khai Thuận, hàng hoá trên thuyền này vốn là của tôi, hiện tại đã là của Cận Vệ tiên sinh.”
Cận Vệ Tín Thụ nhìn Đại Lê, chậm rãi cất tiếng: “Thế nào? Đại tiểu thư?”
Quản lý bến tàu đi tới, nói là đã sắp xếp hàng hoá xong xuôi, xin chỉ thị có thể lái thuyền đi chưa, Đại Lê chẳng nói gì, mấy người đứng ở đó, không khí có chút cứng nhắc, Cận Vệ Tín Thụ đột nhiên mở miệng, nội dung nói chuyện chẳng liên quan đến ban nãy chút nào, “Buổi trưa Đại tiểu thư có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn cơm.”
Lại căng thẳng một lát, Đại Lê xoay người rời đi, mấy người còn lại vẫn sửng sờ tại chỗ, Đại Lê dừng bước quay đầu lại, cô dùng khoé mắt liếc xéo Cận Vệ Tín Thụ, “Không phải muốn ăn cơm sao?”
Họ đến một nhà hàng Nhật dùng cơm, hai người cách nhau bởi chiếc bàn thấp bằng gỗ, ngồi trên chiếu đối diện nhau, chiếc ghế dài toả ra mùi lúa thóc thơm ngát, trong phòng không có cửa sổ, chỉ có đèn lồng treo trên đầu là nguồn sáng duy nhất, ánh sáng vàng mờ nhạt. Ở giữa cánh cửa kéo là loại giấy mỏng và nhẹ, nửa trong suốt, ánh đèn chiếu rọi tạo ra ánh sáng tao nhã nhàn nhạt, hoa văn cây anh đào trên giấy tinh xảo, tựa như từng đoá bay lượn, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương.
Bên cạnh chiếc bàn thấp là một chiếc bình cắm hoa cát cánh, màu tím nhạt thanh nhã, lúc đầu hắn tưởng là mùi hoa cát cánh, sau đó lại cảm thấy không hợp. Cô ngồi đối diện cúi đầu ăn cơm, mặc bộ âu phục màu đen, khí chất trầm tĩnh, cùng với màu đen mông lung ở phía sau, hầu như muốn hoà hợp nhất thể, mùi hương dường như phát ra từ người cô.
Hắn hơi cúi người tới gần cô, ngữ khí có vài phần suồng sã, “Đại tiểu thư thật sự là không công bằng.”
Đại Lê vẫn cúi đầu ăn cơm, cô không có một chút ý tứ tò mò nghi hoặc với lời nói của hắn, Cận Vệ Tín Thụ tiếp tục nói: “Đại tiểu thư không muốn cho tôi cơ hội, là bởi vì có quốc hận với tôi, nhưng ngăn cách thù nhà với Tiêu Hữu Thành lại có thể ở cùng nhau hàng đêm.”
Một tiếng “bộp” rõ ràng vang lên, Đại Lê đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Cận Vệ Tín Thụ, cơ thể bất giác hơi ngửa ra sau, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nửa khác lại sáng tỏ nhờ ánh đèn, màu trắng mộng ảo.
“Cám ơn Cận Vệ tiên sinh đã tiếp đãi, tôi ăn no rồi.” Cô lạnh lùng nói xong, đứng dậy muốn đi, Cận Vệ đột nhiên ném chiếc bàn, trong hỗn loạn của đồ sứ vỡ vụn, hắn mạnh mẽ áp Đại Lê trên mặt đất, thấp giọng gào lên: “Hắn hại cha em, em lại có thể lên giường với hắn, tôi chưa làm gì cả, dựa vào gì lại không thể? Dựa vào cái gì!!” Nói xong hắn hôn xuống, nhưng khi gần đến cánh môi của cô thì dừng lại, cô rút khẩu súng ra.
Con ngươi của cô rất sáng, như là bảo thạch đen thuần chất nhất, trong lãnh đạm lộ ra một tia khinh miệt, khinh miệt kia làm hắn điên cuồng, gần như bất chấp mà hôn xuống.
Nhưng vào lúc này, cửa kéo bị đẩy ra, ngoài cửa là một thân ảnh cao lớn, vài bước vọt vào trong, anh bỏ Cận Vệ Tín Thụ ra, rồi ôm Đại Lê vào lòng.
Cận Vệ ngã ngồi trên đống đồ sứ vỡ nát, hắn lập tức cảm thấy dưới thân đau đớn, người kia ôm lấy Đại Lê, cô cũng nghe theo, ngoan ngoãn để anh ôm, khẩu súng kia sớm đã văng đi đâu. Bàn tay chống trên chiếc ghế dài hung hăng nắm lại, bàn tay Cận Vệ Tín Thụ đầy máu.
Trước khi đi người kia bỏ lại một câu: “Tàu chở dầu đã chuẩn bị sẵn sàng, mời thượng tướng Cận Vệ về nước, khởi hành ngay lập tức.”
Lên xe, anh ôm cô ngồi trên đùi, ôm chặt cô vào trong ngực, cô không bị thương cũng không bị hù doạ, vẫn dựa vào anh, “Sao anh trở về hôm nay?” Anh cười cười, cô cũng hiểu được.
“Chuyện kia…” Cô mấp máy môi, “chuyện kia” là nỗi đau chôn dấu trong đáy lòng của họ, không ai dám tuỳ tiện chạm vào, “Làm sao Cận Vệ biết được?”
Anh nhíu mày, “Có thể có người tiết lộ tin tức, anh sẽ điều tra.”
Đêm hôm qua đón giao thừa, lại có tâm sự, cô không ngủ ngon, sáng hôm nay lại dậy sớm, rồi gặp phải chuyện vừa rồi, bây giờ cô mới yên tâm, xe còn chưa chạy đến phủ đô đốc thì cô đã cuộn tròn trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất sâu, thân thể dần dần ấm lên, sau đó lại nóng, ngưa ngứa khó nhịn, cô lờ mờ mở mắt ra, nhất thời không thể phản ứng.
Tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt anh trước tiên, rồi đến lồng ngực rắn chắc trần trụi của anh, tấm chăn tơ tằm kéo qua đỉnh đầu, mềm mại nhẹ nhàng như vậy, ánh mặt trời buổi trưa của mùa đông xuyên qua tấm chăn mỏng, trở thành màu cam nhạt ấm áp huyền ảo, ánh mắt uể oải lướt qua, rất ấm áp dễ chịu. Cô nhớ tới hồi nhỏ, cô cũng thích chui trong chăn vào ban ngày, trốn ở một không gian nhỏ hẹp mà ấm áp, có một cảm giác an toàn được che chở.
Anh thấy cô tỉnh dậy thì hôn lên môi cô, cũng không nóng lòng xâm nhập, chỉ dịu dàng ɭϊếʍƈ cánh môi của cô, thân thể giống như tê dại, trong lòng ngứa ngáy, cô rốt cục hiểu được, độ nóng ngứa ngáy khó nhịn trong mộng đến từ đâu, anh tốn nhiều kiên nhẫn và dịu dàng mới có thể không đánh thức cô.
Nụ hôn ẩm ướt của anh trượt thẳng xuống, dừng lại ở đoá hoa thơm ngát mềm mại giữa hai chân cô, một luồng điện lan khắp người cô, lại mang theo sức nóng thiêu đốt bụng dưới, anh vói lưỡi tiến vào, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng cắn một chút.
Cô khó thở bèn xốc chăn lên, không khí trong lành xuất hiện khiến cô thở dốc từng đợt, thân thể đang run rẩy, cô vặn vẹo không yên, ra giường tơ lụa ở dưới thân cô tạo thành rất nhiều nếp nhăn dài nhỏ, tựa như nằm ở trung tâm lốc xoáy, mà cô đã chìm sâu trong đó.
Bởi vì ướt át nên anh tiến vào dễ dàng không gặp trở ngại, một giọt mồ hôi từ cằm anh chảy xuống, dừng lại ở khoé miệng cô, cô vươn lưỡi nếm vị mặn chát. Hành động vô ý đối với anh là kích thích lớn nhất, anh hôn cô thật sâu, khoá chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh điên cuồng tiến lên khiến cô rên rỉ không ngừng, vẫn chưa đủ, anh nâng cô dậy, khoá ngồi trên đùi anh, dục vọng đi vào sâu nhất, cô đã sớm hoá thành vũng nước xuân, ngồi phịch ở trong lòng anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Mặt trời lặn xuống, trong phòng dần dần tối sầm lại, không khí tràn đầy hương vị hoan ái, anh phát ra một tiếng thở dài thoả mãn, rồi ôm cô nằm xuống, cô mệt muốn ch.ết nằm sấp trên người anh, nhắm mắt chợp mắt, giống như con mèo ngoan ngoãn lại thoả mãn.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
Trong phòng rất u tối, không nhìn rõ đồng hồ treo tường, anh mò lấy đồng hồ bỏ túi ở đầu giường, cầm đến trước mắt nhìn thời gian, “Năm giờ mười lăm, em đói không?”
Cô không trả lời, qua một lát rồi ngồi dậy, đứng lên đến cạnh giường tìm quần áo, “Em phải đi rồi.”
Anh ôm cô từ phía sau, chôn khuôn mặt ở cần cổ cô, thanh âm khàn khàn nói: “Đừng đi, ở lại với anh.”
Anh vội vàng trở về hôm nay, đương nhiên là muốn cùng cô mừng năm mới. Vừa cầm áo ngực trong tay, từng chút một từ đầu ngón tay trượt xuống rồi rơi xuống giường, cô muốn chìa tay chụp lấy, lại bị anh ôm thật chặt không thể động đậy. Qua hồi lâu, cô khẽ cất tiếng: “Hôm nay là mùng một tết, em phải đến bệnh viện cùng ba mẹ ăn cơm.”
Cơ thể anh cứng đờ, chậm rãi, chậm rãi buông cô ra. Cô ngoảnh đầu nhìn thấy anh ngồi ở chỗ kia cúi đầu, toàn thân ở trong bóng tối, anh buồn bã như đứa trẻ phạm lỗi chờ đợi trừng phạt. Trong lòng cô đau xót, xoa xoa khuôn mặt anh, “Em sẽ cố gắng về sớm một chút, anh muốn ăn gì hãy bảo bà Đồng chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối em nấu cho anh, ăn cùng anh, được không?”
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, trong bóng đêm có vẻ đặc biệt rõ ràng, anh vội vàng gật đầu liên tục, càng giống như một đứa nhỏ. Trong lòng cô vẫn đau, tiến đến gần khẽ hôn anh một cái.
Chín giờ tối cô trở về, anh chờ tại phòng khách, nhận đồ trong tay cô, rồi giúp cô cởi áo khoác ngoài và khăn quàng cổ, anh bưng trà nóng cho cô làm ấm dạ dày, “Anh chưa ăn gì phải không?” Cô hỏi, anh cười gật đầu.
Cô trừng mắt liếc anh rồi bước nhanh đến phòng bếp, “Có bánh sủi cảo trong hộp giữ nhiệt, anh ăn trước một chút.”
Anh cười tủm tỉm bưng hộp giữ nhiệt, đứng ở cửa phòng bếp vừa xem cô nấu cơm vừa ăn.
“Ai bao bánh sủi cảo thế?”
“Mẹ em.”
Anh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, “Anh chờ thức ăn em làm.” Cô lại trừng mắt liếc anh một cái, không thèm để ý đến anh.
Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị trước, bởi vậy làm xong rất nhanh, cô lập tức bưng lên bàn, bốn món mặn một món canh, lúc này cô mới phát hiện, đều là những món cô thích.
Bữa tối cô cố ý ăn ít, anh lại đói bụng lâu như vậy, hai người đều ăn rất ngon miệng, cũng không nói nhiều. Ăn xong, theo thường lệ là anh rửa bát, cô ở bên cạnh nhìn, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó chịu, đau nhức, cô xoay người lên lầu, cơ thể anh căng cứng đứng cạnh cửa nhìn bóng dáng cô vội vã biến mất, vẻ mặt anh ảm đạm.
Trở lại trong phòng, cô đang tắm rửa, anh ngồi xuống sô pha, muốn hút thuốc, nhưng chỉ lấy một điếu kẹp giữa ngón tay, không châm lửa.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng thật lâu, nhưng cô vẫn chưa đi ra, anh vừa định hỏi thì khe cửa phòng tắm mở ra, thanh âm của cô nho nhỏ, “Hữu Thành.” Anh vội vàng đi qua, “Em sao vậy?”
Có lẽ hơi nóng bốc lên, khuôn mặt cô rất đỏ, “Trong ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường có bao đồ, anh lấy qua đây giúp em.” Anh rất nghi hoặc, cầm bao đồ kia mới biết, kinh nguyệt của cô đến.
Vì thế không thể làm gì, anh chỉ ôm cô vào trong ngực, im lặng một lát, cô bắt đầu trăn trở.
“Đau bụng?” Anh biết chút ít, trong cơ thể cô có hàn khí nặng, mỗi lần đều sẽ đau. Cô “ừ” một tiếng yếu ớt.
Lòng bàn tay to lớn ấm áp dán trên bụng cô, xoa nhẹ, cảm giác đau đớn dần dần tan đi, cô từ từ vào giấc ngủ.
Vừa cảm thấy bình minh, cô ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại cô ngạc nhiên, bàn tay dán trên bụng cô vẫn còn xoa nhẹ, cô ngoảnh đầu lại khẽ gọi, “Hữu Thành?”
Ý thức anh có chút mơ hồ, nhưng vẫn chưa ngủ, ánh mắt hơi hé mở, “Tỉnh? Còn đau không?”
Cô cắn môi, lắc đầu, ngón tay xoa mí mắt anh, “Ngủ đi.” Anh nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt, “Vậy em đừng đi.”
“Ừm.” Cô lại cắn môi, “Em không đi.”
Anh nhanh chóng ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy thật nhỏ, bình thường khi ngủ anh không ngáy, cô ngồi dậy nửa người, chăm chú nhìn anh, ánh sáng tinh mơ mông lung chiếu trên mặt anh, dáng vẻ của anh có vài phần ngây thơ như là con nít. Ngón tay cách không khí, hư vô sờ khuôn mặt anh, lông mày rậm rạp của anh, cái mũi thẳng tắp của anh, đôi môi hơi mỏng của anh… Đôi môi hơi khô, không thấy màu sắc khoẻ mạnh như thường ngày, trên cằm mọc râu mới, ngắn ngủn hơi cứng, đầu ngón tay khẽ chạm vào, hơi ngứa, từng sợi từng sợi, như là đâm vào trong lòng. Chỗ mềm mại nhất trong lòng cứ như vậy lõm xuống, mất đi một góc, ngoài anh ra, ai bổ sung cũng không bằng anh… Dưới mắt anh thâm quầng, cô đau lòng, nhịn không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên… Anh ngủ rất sâu, không thấy được vào lúc này, sự dịu dàng trong mắt cô đủ để khiến anh ch.ết đuối, cam nguyện ch.ết trong lòng cô…
Khi anh tỉnh lại đã là giữa trưa, thấy cô nằm sấp trước ngực anh, anh tưởng rằng cô đang ngủ, nhưng nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, “Hữu Thành.” Anh trả lời, chờ cô nói tiếp, đợi thật lâu lại không nghe gì, hoá ra là nói mê.
Một lát sau cô lại gọi: “Hữu Thành.” Âm thanh lần này càng nhẹ, có chút mơ hồ, “Hữu Thành…..Hữu Thành…..Hữu Thành…..” Âm thanh đứt quãng, lặp đi lặp lại, mơ mơ hồ hồ, cô gọi tên anh.
Khoé mắt có lạnh lẽo, anh sờ một chút, thấy đầu ngón tay hơi ướt, nhìn thật lâu anh mới hiểu đó là nước mắt, hoá ra là nước mắt.
Cả buổi chiều, tinh thần của cô không tốt, chỉ cuộn tròn uể oải ở trên giường. Anh tựa nửa người vào đầu giường, để cô dựa sát vào mình, anh cầm một quyển sách trong tay, đọc truyện cho cô, một câu chuyện đồng thoại. Cho dù trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, hoàng tử và công chúa luôn có thể sống hạnh phúc với nhau.
Đổi lại lúc trước, cô nhất định đưa ra vẻ mặt khinh thường, nói rằng đồng thoại đều là gạt người. Nhưng hôm nay cô ngoan ngoãn tựa vào trong lòng anh, ngoan ngoãn nghe anh đọc, thật sự rất ngoan.
Cảm xúc nhấp nhô, đến chập tối, cô bé ngoan ngoãn biến thành cô bé không vâng lời, không chịu ăn gì cả, bữa trưa cô đã ăn ít, đến tối vẫn không muốn ăn uống, cô nhăn nhó mặt mũi, anh nói gì cô cũng không muốn ăn, anh cũng có kiên nhẫn, hỏi từng lần một, những món ăn thường ngày cô thích tại các quán ăn ở Thượng Hải, sau đó nói đến Bắc Bình, chỉ cần cô nói muốn ăn, anh lập tức phái máy bay riêng chở đến đây.
Cuối cùng cô nói: “Em muốn ăn đồ ăn do anh nấu.”
Anh sửng sốt, anh làm sao biết nấu cơm? Ánh mắt cô sáng lên một chút, đắc ý vì mình nghĩ ra một ý kiến hay, cô kéo tay anh làm nũng, “Em muốn anh nấu cơm cho em ăn.”
Chỉ cần cô muốn, không có không thể, dù là mạng của anh cũng có thể.
Dưới “chỉ huy” của cô, sau gần một giờ, Tiêu Hữu Thành rốt cục nấu xong nồi cháo đầu tiên trong cuộc đời, tự anh nếm trước, mùi vị vẫn còn kém, nhưng cô ăn một hơi ba bát, ăn xong cô sờ bụng mình cười tủm tỉm, ánh mắt uốn cong như vầng trăng nhỏ, khoé miệng lộ ra hàm răng. Anh lập tức cảm giác sự thành tựu thật lớn, so với đánh bại một toà thành còn cao hứng hơn.
Cô không về nhà mà ở lại phủ đô đốc hai ngày, điều đó khiến anh bất an.
Mùng sáu tháng giêng, năm mới náo nhiệt tưng bừng, khắp nơi trên bến Thượng Hải đều là cảnh tượng cường thịnh phồn hoa, bên ngoài rạp chiếu phim tấp nập xe và người, vô cùng ầm ĩ. Lẵng hoa liên tục đặt ngoài cửa, ngoài tường rạp chiếu phim treo áp phích thật to, đó là hình của một cô gái mặc áo gấm hoa rất xinh đẹp.
Hôm nay là ngày đầu tiên công chiếu phim của Thẩm Tiêm, từ khi truyền ra tin đồn có quan hệ với thiếu soái, cô ta ngày càng thăng quan tiến chức, con đường rộng mở, trước đây báo chí so sánh cô ta với vài nữ minh tinh, hiện giờ lại cùng nhau gọi cô ta là “Ảnh hậu”, nổi bật một thời có một không hai.
Đêm nay Thẩm Tiêm mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, áo choàng chồn bạc khảm đá kim cương, tua áo màu bạc buộc quanh vòng eo nhỏ nhắn, vai thon chân dài, rực rỡ lộng lẫy, nụ cười trên mặt tràn đầy tự tin lại hạnh phúc, quả nhiên rất có phong cách của ảnh hậu, chỉ bằng người nọ bên cạnh cô ta, quyền thế ngập trời, muốn không phong “Hậu” cũng khó.
Trần Tiểu Dẫn nhìn thấy áp phích từ phía xa, anh ta ảo não muốn giết người, mua vé thế nào lại không hỏi là phim của ai? Anh ta dừng xe lại, “Lê Lê, đêm nay anh có việc.”
Bởi vì đường phố đông nghịt, trên mặt đường chỉ thừa ra một xe cần cẩu, rất nhiều xe lấp kín đường, tiếng còi giục gấp gáp, Đại Lê cũng ấn còi, “Đi thôi, đã đến rồi.”
Rạp chiếu phim Trường Thanh là rạp kiểu mới, vừa xây xong không lâu, rất có phong cách phương Tây, các cậu ấm tiểu thư tân thời đương nhiên mặc đồ vét và váy áo kiểu Tây, cũng coi như hợp thời, nhưng cũng không tránh khỏi có vài bộ trường sam sườn xám, mà ở giữa hành lang lối đi có rất nhiều thiếu niên mặc áo khoác vải bố, đeo dây buộc trên cổ, hai tay đang cầm rổ mây, lớn tiếng hét to, bán thuốc lá hạt dưa, giống cách thức của rạp hát cũ.
Ghế lô chính trên lầu hai đối diện sân khấu sớm đã có lính canh gác, lưỡi lê phản quang làm hoa mắt người khác, trong rạp chiếu phim từ trên xuống dưới đều có bao nhiêu ánh mắt chú ý về phía này, đợi đến khi Tiêu Hữu Thành và Thẩm Tiêm vào ghế lô, lập tức có rất nhiều người đứng lên hành lễ, lôi kéo toàn bộ những người trong rạp đứng lên theo, Tiêu Hữu Thành gật đầu lướt qua, những người kia đều lần lượt ngồi xuống.
Thẩm Tiêm ngồi bên cạnh Tiêu Hữu Thành, cảm nhận ánh mắt chú ý từ bốn phương tám hướng, hoặc là ghen tị hoặc là hâm mộ, là một ngôi sao điện ảnh, Thẩm Tiêm đã sớm quen các loại ánh mắt như vậy, nhưng hoàn toàn không giống với hôm nay. Cô ta đột nhiên hiểu được, vì sao từ xưa đến nay, các người đàn ông lại có nhiệt huyết muốn ôm hoài bão đứng trên đỉnh cao của quyền lực.
Phim còn chưa bắt đầu, thỉnh thoảng có vài người ra vào ghế lô, đều là nhân vật nổi tiếng ở bến Thượng Hải, họ chúc mừng bộ phim đầu tiên của Thẩm Tiêm, thái độ vô cùng cung kính, không hề nói vui đùa.
Có được thời gian rảnh rỗi, Tiêu Hữu Thành hơi nghiêng người, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: “Thẩm tiểu thư hài lòng chứ?” Thẩm Tiêm không đáp, chỉ tươi cười rạng rỡ, người bên ngoài trông thấy, cho rằng thiếu soái nhất định lặng lẽ nói lời yêu thương gì đó mới khiến Thẩm tiểu thư vui như vậy.
Đến khi Tiêu Hữu Thành ngồi thẳng người, Thẩm Tiêm nhìn về phía rạp đã đầy người mới nói: “Có thể được thiếu soái yêu mến như vậy, là vinh hạnh của Thẩm Tiêm.”
Tiêu Hữu Thành chỉ thản nhiên nói: “Thẩm tiểu thư thật là hài hước.”
Trên mặt hơi mất tự nhiên, Thẩm Tiêm tiện tay lấy một miếng bánh ngọt nghĩ muốn che dấu, khi ngẩng đầu lại cô ta nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Hữu Thành cứng đờ, theo tầm mắt anh nhìn qua, ở ghế lô đối diện, một cô gái mặc áo khoác ngắn màu xanh biếc, là Đại Lê.
Không khí trở nên căng thẳng mà tế nhị.
Tiếng chuông chợt phát ra, trong rạp đột nhiên mờ tối, phim bắt đầu chiếu. Ít nhất có bốn người không biết trên màn ảnh đang chiếu cái gì.
Đại Lê bắt chính mình không được nghĩ tới nữa, chỉ nhìn chằm chằm trong màn hình lớn, nhưng trên đó lúc nào cũng biến thành bộ dáng thân mật của Tiêu Hữu Thành và Thẩm Tiêm. Trên sân khấu là một vở kịch, ở dưới sân khấu cũng là một vở kịch. Cô là một người con gái lý trí đến mức gần như lạnh lùng, lúc trước cùng anh xem phim, nhìn thấy bộ phim tình cảm đau khổ, những người khán giả nữ đều cúi đầu rơi nước mắt, chỉ có cô là không. Nhưng hôm nay cô xem bộ phim này, nhìn thấy người đàn ông của cô cùng người phụ nữ xuất sắc khác đằm thắm, biết rõ đều là giả nhưng lý trí lại nhập vào vở diễn này.
Trần Tiểu Dẫn để ý động tĩnh của ghế lô chính, để ý sắc mặt của Đại Lê, anh ta đưa qua một quả cam đã lột vỏ cho cô, một miếng khiến cô nhướng mày, vị chua từ đầu lưỡi ngấm đến trong lòng, không để lại con đường sống nào.
Cô đặt lại quả cam trên bàn, ống tay áo không cẩn thận đụng phải tách trà, nhìn thấy nó sắp rơi xuống, cô định đưa tay đón lấy nhưng chậm một bước, nước trà đổ ra, không nóng nhưng làm bẩn tay.
Toilet ở lầu một, cô vừa xuống thang lầu thì có người ở phía sau muốn kéo tay cô lại, nhưng bị cô hất ra, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh về phía trước. Lại kéo lại vùng vẫy, cuối cùng anh bất chấp, trong nháy mắt mắt kéo cô vào trong lòng, thô bạo ép cô lên vách tường, cô tránh vài lần, nhưng bị anh kìm chặt nên không tránh được, vì thế cô không nhúc nhích.
Anh phát hiện cô đột nhiên bình tĩnh lại, anh hơi buông cô ra, thấy cô xoay mặt qua một bên, không để ý anh.
Anh nói bên tai cô: “Anh sai rồi.”
Anh không làm sai chuyện gì, anh và Thẩm Tiêm diễn một tuồng kịch như vậy đều là vì cô, cô bày ra vẻ mặt này với anh chẳng qua là cố tình gây sự, cô nên cười thản nhiên, nói không có vấn đề gì, mà cô bây giờ chỉ là cố tình gây sự…
Phim còn đang chiếu, trong hành lang hầu như không có người, ngọn đèn cũng mờ tối, vả lại thân ảnh của anh che hơn phân nửa, mặc dù cách rất gần, cũng chỉ thấy rõ ràng một bên mặt của cô, nhưng anh có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, ngay từ đầu dường như đang giận lẩy, dần dần bình tĩnh lại, yên tĩnh thành khoảng không.
Anh đau lòng lại hoảng sợ, ôm cô thật chặt vẫn cảm thấy không giữ được cô, anh vội vàng gọi cô, “Lê, Lê…” Anh tình nguyện cãi nhau với cô, giận cũng được ghen cũng được, anh có thể dỗ cô chiều cô, có thể cảm nhận sự tồn tại của cô. Anh sợ hãi cô lãnh đạm vào phút này, che giấu tất cả cảm xúc, giống như giây tiếp theo cô sẽ rời khỏi vòng tay của anh.
Cô đẩy anh ra một chút, thấp giọng nói: “Anh trở về đi.”
Anh không buông tay, hôn thật mạnh lên trán cô, “Chúng ta về nhà.”
Cô đi theo anh ra khỏi rạp chiếu phim, nghe anh dặn dò người hầu chuyển lời với Trần Tiểu Dẫn và Thẩm Tiêm, sau đó cô lên xe của anh… Cô không biết mình đang làm gì, cô đấu tranh lần nữa, sau đó lại phóng túng, Đại Lê của lúc trước sẽ không làm chuyện như vậy, hoặc trắng hoặc đen, chứ không như hiện tại, lang thang trong bụi mịt mờ, không nhìn thấy tương lai.
Trong quân có việc, trời chưa sáng Tiêu Hữu Thành đã ra ngoài, Đại Lê ngủ một mình trong chốc lát, hơn sáu giờ cô thức dậy, sắc trời vẫn mờ tối.
Thấy Đại Lê xuống lầu, bà Đồng nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, Đại Lê nói không cần, nhưng bà Đồng vội vàng ngăn lại, “Tiểu thư, thiếu soái căn dặn nhất định phải mời cô ở lại ăn cơm.”
Cháo táo đỏ cùng với bánh bao cua và vài món dưa chua, cháo hầm rất rốt, thơm ngon vừa khẩu vị, Đại Lê ăn một chén, lại muốn thêm chén nữa, đang ăn một nửa thì có người hầu mang áo khoác đi vào, Đại Lê nhận ra là của Tiêu Hữu Thành, cô thuận miệng hỏi một câu, người hầu có phần do dự, ấp úng nói: “Thẩm tiểu thư vừa mới đưa tới.”
Từ phủ đô đốc đi ra, chân trời đã hiện ra mặt trời, mỗi lần thở ra đều xuất hiện một lớp sương trắng mỏng trước mặt, rất nhanh sau đó liền tan biến. Cô từ chối ngồi xe đã mà anh chuẩn bị cho mình, Đại Lê hướng về đầu đường, nghĩ muốn gọi xe kéo, một chiếc ô tô màu trắng chạy đến bên cạnh cô, người con gái mặc áo lông trên xe nói: “Đại tiểu thư, tôi đưa cô?” Đại Lê lắc đầu, nói cám ơn. Cô gái lại nói: “Tôi có lời muốn nói với Đại tiểu thư.”
Thẩm Tiêm không nói gì, chỉ là yên lặng lái xe, đi đến một ngã tư đường, gặp phải xe lừa của người nông dân đi qua, trên xe chuyên chở trái cây tươi mới, từng chiếc nối đuôi nhau trên đường, họ đành phải tạm thời dừng lại.
Thẩm Tiêm lấy một hộp kim loại màu bạc trên xe, rút ra điếu thuốc lá kẹp ở đầu ngón tay, sơn móng tay đỏ tươi nổi bật điếu thuốc màu trắng, động tác lưu loát tao nhã, cô ta hút một ngụm mới nói: “Đại tiểu thư để ý không?” Đại Lê không lên tiếng, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Tối hôm qua thiếu soái đi gấp, để quên áo khoác ở ghế lô, sáng nay tôi đưa sang đó vừa vặn gặp Đại tiểu thư.” Nói xong cô ta dừng lại trong chốc lát, bỗng nhiên cười ra, “Tôi và Đại tiểu thư nói những lời này, thật sự không có ý nghĩa.”
Đoàn xe đi qua rồi, con đường đã thông, Thẩm Tiêm dập tắt điếu thuốc, khởi động xe, vừa lái vừa nói: Ở Thượng Hải, người có thể khiến tôi kính nể không nhiều, Đại tiểu thư là một trong số đó, phụ nữ ra ngoài làm việc vốn đã gian nan, hiếm có được người như Đại tiểu thư.”
Bên ven đường có cây ngô đồng, lá cây đã rụng từ lâu, chỉ còn cành cây trơ trụi, Đại Lê lẳng lặng chờ cô ta nói tiếp, nhưng Thẩm Tiêm không nói gì, mãi đến khi xe chạy tới tô giới Anh, Đại Lê nhẹ giọng hỏi: “Cô thích anh ấy?”
Thẩm Tiêm sửng sốt, lập tức cười nói: “Xuất thân và tướng mạo của thiếu soái như vậy, e rằng không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại, cho nên… Thiếu soái hỏi tôi có bằng lòng làm bạn gái anh ấy không, tôi đương nhiên không có cách nào từ chối.”
“À” một tiếng, Đại Lê tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Xe dừng ở ngoài Đại phủ, Đại Lê không xuống xe mà ngồi yên lặng, Thẩm Tiêm lại rút ra điếu thuốc châm lên, sau một lúc lâu mới nói: “Hôm nay tôi muốn hỏi Đại tiểu thư một câu, hai người… định cứ như vậy sao?”
Đại Lê cúi đầu trầm mặc, nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay áp út bên phải, cô nhìn chữ “Hữu” được khắc trên đó thật lâu, cẩn thận nhìn từng nét chữ rất nhiều lần, sau đó cô nghe thấy âm thanh của chính mình, “Sẽ không.”
Ý cười nhẹ nhõm từ trong mắt Thẩm Tiêm lướt qua, Đại Lê xuống xe, Thẩm Tiêm ở phía sau cô nói: “Đại tiểu thư, chuyện hôm nay, thiếu soái…”
“Anh ấy sẽ không biết.” Đại Lê đóng cửa xe, rồi xoay người rời đi, Thẩm Tiêm nhìn bóng lưng của cô, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân cô ta khỏi phải tranh giành với cô.
Đại Lê về đến nhà thì thấy Thường Phi ở cạnh bàn ăn, trong lòng bỗng nhiên có chút lo sợ, cô tiến lên gọi “Mẹ”, Thường Phi không nói lời nào, đẩy tờ báo đến trước mặt cô.
Trên trang đầu là bức ảnh thật lớn của Tiêu Hữu Thành và Thẩm Tiêm tối qua, Thường Phi lớn tiếng hỏi: “Tối qua con ở đâu?”
Đại Lê cúi đầu, nhỏ giọng gọi, “Mẹ.”
Bị cô gọi như vậy, Thường Phi có chút mềm lòng, “Vậy con nói cho mẹ biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trên bức ảnh, Thẩm Tiêm khoác tay Tiêu Hữu Thành, nhìn về phía anh, tuy rằng hình ảnh không rõ ràng lắm, nhưng khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Tiêm lại rõ rệt, Đại Lê thấp giọng nói: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Thường Phi chợt đứng lên, hồi lâu sau lại suy sụp ngồi xuống, bà thở dài: “Lê Lê, con khiến mẹ thất vọng rồi.”
Đại Lê cúi đầu càng thấp, thanh âm khẽ run, nhỏ như muỗi kêu: “Mẹ, con xin lỗi.”
“Đừng nói với mẹ, con nên xin lỗi bản thân con! Một cô gái không hiểu tự tôn tự ái, không biết yêu quý chính mình, cuối cùng cũng tổn hại chính mình!”
Đại Lê cắn môi thật mạnh, cô không thể khống chế nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên tờ báo, thấm ra một vệt nước lớn, lần đầu tiên cô nghe mẹ nói những lời nặng nề như vậy.
Thường Phi cũng bắt đầu rơi lệ, dần dần khóc không thành tiếng: “Lê, mẹ biết con thích cậu ta, nhưng con không thể vì thích mà không để ý đến cái gì cả… Mẹ cho rằng con đã hiểu, trong cuộc đời của con người có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn tình yêu… Chẳng lẽ con muốn cả đời không thể quang minh chính đại, vì cậu ta mà làʍ ȶìиɦ…tình…” Hai chữ “tình nhân” cuối cùng không thể nào dùng trên người con gái của bà.
Đại Lê chỉ yên lặng rơi nước mắt, bờ vai hơi co rúm, cô không khóc ra tiếng, cuối cùng Thường Phi đau lòng, đi qua ôm cô vào trong lòng, “Lê Lê… Tiêu Hữu Thành vừa ở bên con, lại vừa đi kết giao với bạn gái khác… Cho dù là nguyên nhân gì, nếu cậu ta không thể chống lại mẹ cậu ta thì nên buông tha cho con… Loại đàn ông này, không đáng để con như vậy...” Thường Phi không biết nguyên nhân chia tay thực sự của Đại Lê và Tiêu Hữu Thành, bọn họ không nói gì cho người trong nhà.
“Lê Lê, hứa với mẹ, đừng gặp cậu ta, được không?”
Đại Lê không nói lời nào mà ôm mẹ khóc, hồi lâu sau cô nói, “Mẹ…” Cô rốt cuộc khóc thành tiếng, “Con khó chịu.”
Thường Phi nghẹn ngào thật lâu không nói ra lời, bà nhẹ nhàng vỗ Đại Lê, như là lúc còn bé vỗ về dỗ dành cô đi ngủ, “Con gái ngoan, con gái ngoan của mẹ… Mẹ biết con khó chịu… Quá khứ sẽ đi qua, vượt qua quá khứ là tốt rồi…”
Mấy ngày nay cô không đến phủ đô đốc, anh cũng không dám hỏi, hôm nay nghe nói cô đến, anh chạy hai ba bước lên lầu, đẩy cửa ra, rồi lại bất động tại chỗ.
Cô ôm hai đầu gối, cuộn người ngồi bên cửa sổ đã mở ra một nửa, gió thổi vào lay động tấm vải thưa, khi gặp hoàng hôn, mặt trời chưa lặn hoàn toàn đem quần áo màu trắng của cô thấm màu đỏ nắng chiều, yên tĩnh cô độc, như là một bức tranh Tây Dương xinh đẹp nhưng không chân thật.
Anh không dám tiến lên, chỉ lặng lẽ nhìn cô, trước mắt dần dần hiện ra một mặt khác của bức hoạ: cô mặc áo cưới trắng toát, một đoá hoa hồng rực rỡ đứng trong nơi thâm sâu, giống như sẽ theo gió bay đi… Sợ hãi và tuyệt vọng khi đó, trong nháy mắt khuấy trộn lục phủ ngũ tạng, kỳ thật, anh chưa bao giờ thực sự thoát khỏi những cảm xúc đó, chẳng qua là giấu đi thôi…
“Lê…” Anh khẽ gọi một tiếng.
Cô chậm rãi quay đầu cười nhợt nhạt, anh đi qua ôm cô vào trong ngực, cảm nhận được thân thể lạnh lẽo và mềm mại của cô, trái tim treo cao thoáng buông xuống, hoàn hảo cô vẫn ở đây.
Đêm đã khuya, bốn phía tối đen một mảnh, như là mực tàu đậm đặc không thay đổi, ánh mắt không nhìn thấy, cảm giác đến từ thân thể càng rõ ràng, cô trở mình đưa lưng về phía anh, anh lại kề sát lên, vòng tay qua thắt lưng cô, vùi đầu vào cổ cô nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ.
Mây mưa thất thường hơn nửa đêm, tình cảm mãnh liệt khiến cô mệt rã rời, sức lực giương mắt cũng không có, cô thích cảm giác như vậy, trong đầu trống rỗng, có thể không suy nghĩ gì, cũng không muốn suy nghĩ…
“Có tâm sự?” Môi anh trằn trọc đi vào bên tai cô, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi tại hoa tai kim cương lành lạnh. Tối nay cô hơi kỳ lạ, giống như đặc biệt tập trung tinh thần lại như không yên lòng. Qua thật lâu cô không trả lời, dường như là đang ngủ, anh lại thở dài.
Tỉnh lại không thấy ai bên giường, nhờ phòng tắm truyền ra một chút ánh sáng, khó khăn lắm anh mới nhìn thấy bày biện ở trong phòng, cô từ phòng tắm đi ra, ngồi bên mép giường mở ra ngăn kéo, ngón tay vừa chạm vào cái bình thì nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh, “Đừng uống.”
Động tác ngừng lại một chút, nhưng cô vẫn mở cái bình kia, phía sau đột nhiên kéo đến một lực mạnh mẽ, không đợi cô phản ứng, “lộp độp” một tiếng, bình thuốc đã bị rơi xuống, viên thuốc rơi vãi một chỗ.
Hai người lẳng lặng nhìn mặt đất, hồi lâu không ai lên tiếng, cô đột nhiên đứng lên, lùi về hai bước, “Chúng ta chia tay”. Trong bóng tối tĩnh mịch, từng chữ rõ ràng, anh muốn làm bộ như không nghe thấy cũng không thể.
Trong nháy mắt cơ thể anh căng cứng, khoá chặt hai mắt của cô, chất vấn hoặc là chờ mong, “Em uy hϊế͙p͙ anh?”
Cô lại có thể cười tự giễu, “Không, chúng ta chia tay.”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt ảm đạm, “Em không muốn có con phải sao, vậy thì cả đời chỉ có hai người chúng ta.”
Cô nhìn anh thật sâu, rồi xoay người đi vào phòng quần áo, anh khoác áo ngủ theo sau, “Muốn về? Anh đưa em về. Đêm nay còn sang đây không?”
Cô không đáp, mặc quần áo, đưa lưng về phía anh, cô ngừng một lát nói: “Chúng ta nói chuyện.”
Dường như có dự cảm gì đó, anh lập tức thay đổi cảm xúc, thanh âm như sấm rền, phảng phất muốn tức giận, “Nói chuyện gì? Anh đã nói không cần đứa nhỏ! Cái gì cũng theo em, em còn muốn nói chuyện gì nữa?!”
Mà cô cũng tức giận, xoay người lại lạnh lùng nhìn anh, “Vấn đề giữa chúng ta từ trước đến nay không phải là con cái!”
Dường như trong nháy mắt bị đâm trúng chỗ đau, bí mật này không ai dám chạm đến, lồng ngực anh phập phồng thật mạnh, gân xanh trên trán nổi lên, anh nắm chặt quyền, khớp ngón tay vang lên răng rắc, anh đột nhiên trở mình quét đi bình hoa cổ xưa, chiếc bình rơi xuống “Rầm”, vỡ nát đầy sàn.
Gương mặt cô không chút thay đổi mà sải bước qua những mảnh vỡ, chưa đi được hai bước thì lại bị anh kéo về, siết chặt vào trong ngực, anh nghiến răng nghiến lợi, hướng về cô gầm nhẹ: “Rốt cuộc em muốn anh thế nào? Anh vì em mà nhượng bộ nhiều lần, em vẫn còn muốn anh làm sao? Không sai, cha em còn nằm trong bệnh viện, nhưng cha anh đã ch.ết! Ông ấy đã ch.ết rồi!”
Cô mở to hai mắt nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng trắng bệch, cô không thể đè nén mà run nhẹ, chỉ có đôi mắt đen nặng trĩu, trong ánh mắt chứa đựng nỗi kinh hãi đau đớn.
Anh biết mình nói sai, lời vừa ra khỏi miệng anh biết mình nói sai rồi, anh không thể kéo cô trở về, ngược lại đẩy cô càng xa hơn, đây là vết thương bọn họ giấu trong đáy lòng, anh cho rằng thời gian sẽ chữa lành, nỗi đau chẳng qua là của trước kia, nhưng anh sai rồi, trái tim vẫn lở loét.
Anh cúi đầu, không dám nhìn cô, “Lỗi của người khác vì sao muốn chúng ta đến gánh vác? Yêu nhau nên ở bên nhau, đây là chuyện của hai người chúng ta.”
Con ngươi vốn đau đớn dần dần biến thành ảm đạm, cô khẽ nhắm mắt lại, lắc đầu, vẻ mặt đau xót lạnh tanh, “Đó không phải là người khác, đó là cha anh, đó là cha em, không phải người khác.”
Cô nói đúng, anh đều hiểu đạo lý, nhưng anh không thể dùng lý trí để thảo luận việc tình cảm, trái tim giống như một thân cây gai đâm vào trong đó, “Anh không có cách nào buông em ra.”
Bởi vì nhắm mắt nên cô không thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được anh ôm chặt cô, còn có tiếng lòng của mình, một dây một dây, thanh âm bẻ gẫy, “Hữu Thành…” Thanh âm xa như vậy, dường như không phải đến từ cô, “Em mệt mỏi quá… Em biết anh cũng rất mệt mỏi… Mỗi lần đến bệnh viện, em đều rất sợ hãi, em luôn cảm thấy cha đang nhìn em, đang trách móc em… Anh từng hỏi em, có phải lò sưởi quá nóng hay không mà ban đêm luôn đổ mồ hôi, em vẫn chưa nói với anh, là bởi vì em thường hay nằm mơ cảnh tượng cha em gặp tai nạn, nằm mơ hết lần này đến lần khác…” Cánh tay bên hông cô bắt đầu run rẩy, cô có thể cảm nhận được nỗi buồn bã và tuyệt vọng của anh xuyên qua thân thể, chảy vào trong lòng cô, cùng tuyệt vọng với cô, “Chúng ta một mực trốn tránh, lừa mình dối người, cho rằng không nghĩ đến nó nữa thì thù hận sẽ không tồn tại… Nhưng mà không được, chúng ta không thể quên được…”
Sau khi trầm mặc hồi lâu, anh nói: “Chúng ta đã kết hôn.”
Cô không muốn phản bác, xoay mặt qua, thật lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Cái đó không tính.”
Nỗ lực đấu tranh cuối cùng của anh vô lực như vậy, lừa dối cả bản thân, “Chúng ta đã thề nguyền, làm sao không thể giữ lời chứ…”
Lại là trầm mặc.
“Em phải đi…đi Mỹ… bác sĩ Phúc Đặc nói, bệnh của cha vẫn còn hy vọng.” Cánh tay ở bên hông cô vẫn không buông, mà lại siết chặt hơn, lồng ngực đau đớn như lửa đốt, anh muốn bảo cô đừng đi, nói đến bên miệng lại không thốt ra lời, anh không có lập trường, đặc biệt không có. Nhưng anh làm sao có thể để cô đi, làm sao có thể dừng tay?
Cuối cùng anh đành phải nói, “Khi nào thì em trở về?”
“Không biết.”
“Em còn trở về không?”
“…Không biết.”
“Anh đợi em.”
“Đừng đợi.”
“Anh đợi em.”
“…”
…..
Cần cổ lạnh lẽo, từng chút từng chút ướt sũng cổ áo len, dán sát lên người, khó chịu nói không nên lời, lần đầu tiên cô thấy nước mắt của anh, nước mắt của người đàn ông, cô đau lòng đến mức gần như đầu hàng, nhưng lúc này không thể buông thả nữa…
Đột nhiên sinh ra sức lực của tuyệt vọng, cô vùng vẫy khỏi anh, chạy ra một không gian khác…
“Lê Lê, bên ngoài gió lớn, đừng ở lại lâu quá.”
Trả lời một tiếng, Đại Lê đi lên boong tàu, thuyền còn chưa nhổ neo, bởi vì là tàu biển, trên bến tàu chật ních người đưa tiễn, không biết trong đó có anh không… Mắc dù là có, cô cũng không tìm.
Có người túm góc áo của cô, cô cúi đầu, là một cậu bé khoảng mười tuổi, trông có vẻ là trẻ em bán báo, thanh âm có vài phần ngây thơ, “Là Đại tiểu thư phải không?”
Đại Lê gật đầu, không đợi cô hỏi thêm, cậu bé liền đưa cho cô một hộp gấm, ngón tay chỉ về phía xa bến tàu, “Phía dưới có một vị tiên sinh bảo em đưa cho chị.” Cả biển người trên bến tàu, làm sao có thể tìm được? Đại Lê quay đầu lại, đã không thấy cậu bé nữa.
Không biết vì sao cô không dám lập tức nhìn vật trong hộp, đợi cho tiếng còi dài vang lên, tàu biển nhổ neo, cô mới chậm rãi mở ra…
Chu sa hồng tươi đẹp đến chói mắt, lụa tơ hơi mỏng, trước vạt áo thêu mấy đoá hoa lan trắng tinh khiết đem giấu đi vết rách lúc đầu, nhìn không ra một dấu vết nào.
Chỉ là một bộ quần áo… Chúng ta còn có lẫn nhau…
Lễ phục đính hôn ngày đó bị anh phá huỷ, lại được anh khâu lại hoàn hảo, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước… Anh muốn nói với cô, bọn họ cũng có thể trở lại như xưa… Thế nhưng bọn họ đã không còn lẫn nhau…
Tàu biển càng lúc càng xa, gió biển lạnh lẽo mà ẩm ướt thổi vù vù, trên boong tàu hầu như không có người, lại có ai đó túm góc áo của cô, trong mơ hồ cô thấy một cô bé, hơi thở còn mùi sữa mà hỏi cô: “Chị ơi, vì sao chị khóc? Chị cũng làm mất sôcôla sao?”
Hồi lâu sau cô mới khẽ cười, nhìn về phía trời biển rộng lớn vô biên, một mảnh xanh thẫm và xanh nhạt, nhìn không thấy điểm cuối, “Chị đã mất đi một người.”