Chương 29: Giao chiến

Edit p3104


Khi Đại Lê tỉnh lại thì sắc trời đã sáng chói, tiếng đồng hồ trong phòng khách vang lên, truyền vào phòng ngủ chỉ còn lại trầm lắng xa xôi. Trang hoàng trong phòng đã đổi thành kiểu Tây Âu, giấy dán tường hoa tử đằng, bức màn màu trắng ngà, cả căn phòng là màu trắng ngà, giống như đúc trang hoàng trong phòng cô ở Thượng Hải, hôm trước cô nêu ra yêu cầu này với Cận Vệ Tín Thụ, trong thời gian một ngày hắn liền sai người mô phỏng ra căn phòng này.


Mấy hôm nay cô thèm ngủ lại mệt mỏi, thân thể luôn yếu ớt, không có sức lực, cô biết nguyên nhân không chỉ là mang thai, trong đồ ăn thức uống nhất định bỏ thêm gì đó. Thân thể cuộn tròn không động đậy, cô nhắm mắt lại, không sợ hãi không lo lắng là giả, tuy rằng Cận Vệ Tín Thụ còn chưa chạm vào cô, nhưng cô biết sẽ không kéo dài bao lâu, huống chi nếu đứa bé trong bụng bị phát hiện… Vì chính mình vì đứa bé, cô phải mau chóng rời khỏi nơi này, vừa suy nghĩ đến đó, có tiếng ngọt ngào của cô gái truyền đến từ đằng sau cách đó không xa, “Phu nhân, người tỉnh rồi.”


Đại Lê không lên tiếng trả lời, cô rời giường đi vào phòng tắm, khi cô suy nghĩ hơi thở có chút hỗn loạn, điều này làm cho cô gái ngày đêm theo dõi cô cho rằng cô có chuyện gì đó.


Trong tiếng nước ào ào, cô vén mở một góc bức màn nhìn bên ngoài, từ nơi này đi xuống, đến cửa lớn ít nhất phải qua bốn trạm canh gác, tám người, buổi tối trong sân còn có đèn pha. Đại Lê bất giác nhíu mày, với tình trạng thân thể hiện tại của cô, muốn trốn chạy thật không có khả năng.


Ra phòng tắm, cô gái kia đã không còn ở đây, Cận Vệ Tín Thụ ngồi trên sô pha, thấy cô, hắn mỉm cười đứng dậy đón chào, “Ngủ ngon không?” Vừa muốn sờ mặt cô, Đại Lê chán ghét tránh đi, lại bị Cận Vệ Tín Thụ đưa tay kéo vào trong ngực, Đại Lê cực lực phản kháng, tiếc rằng sức lực không địch lại, Cận Vệ Tín Thụ khẽ nói bên tai cô: “Tôi chỉ muốn ôm em, em còn lộn xộn nữa tôi khó có thể nói chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”


available on google playdownload on app store


Đại Lê ngừng giãy dụa, cúi đầu mặc hắn ôm, thân thể kéo căng vô cùng cứng ngắc. Cận Vệ Tín Thụ dường như rất hài lòng, bàn tay vòng quanh eo cô bắt đầu chậm rãi vuốt ve, cách áo ngủ tơ tằm mỏng, hắn cảm nhận sự ấm áp mềm mại của làn da cô. Với Đại Lê mà nói, ngón tay lạnh lẽo của hắn giống như con rắn loi nhoi bên hông cô, cô cảm thấy buồn nôn, hận không thể lập tức chém tay hắn, dạ dày cuồn cuộn, cô đột nhiên phun ra một ngụm.


Cận Vệ Tín Thụ buông cô ra lùi về sau hai bước, Đại Lê khom lưng nôn mửa không ngừng, hắn nhanh chóng phản ứng lại, bất chấp vết bẩn trên người, hắn tiến lên xoa lưng cô, lo âu hỏi: “Em sao thế? Không thoải mái chỗ nào?”


Sau khi Đại Lê thức dậy vẫn chưa ăn cơm, không nôn ra gì cả, cô giơ tay giãy khỏi cánh tay hắn, không che dấu sự chán ghét của mình chút nào, “Chạm vào anh tôi cảm thấy ghê tởm.”


Hôm nay Đại Lê hầu như không ăn gì, nôn mửa lúc sáng trở thành lý do tốt nhất để cô không ăn uống, ban ngày ngủ mê man, đến gần tối khi ăn cháo, cô chỉ ăn một ngụm lại nhíu mày, “Lấy hộp đường đến đây.” Huệ Hương lập tức ra ngoài lấy đồ, Đại Lê đem hơn phân nửa bát cháo đổ vào bồn cầu, đợi sau khi Huệ Hương trở về, cô giả vờ ăn hết nửa bát còn lại.


Trước khi ngủ, thừa dịp khe hở đầy tớ giao ca, Đại Lê lấy một cây bút máy trên bàn đặt dưới gối, gian phòng mô phỏng rất giống, ngay cả chi tiết nhỏ cũng chú ý đến, bút máy là nhãn hiệu Parker mà cô quen dùng, tuy rằng cây bút không đẹp đẽ thích hợp, nhưng ngòi bút nhọn bén, càng thích hợp để giết người.


Ngày thứ hai Đại Lê thức dậy thì trời đã khuya, cho đến khi Cận Vệ Tín Thụ vào phòng cô mới mở mắt ra, dáng vẻ mỹ nhân vừa tỉnh ngủ mê hoặc Cận Vệ, hắn không nhịn được đi đến bên giường, đưa tay lại muốn sờ cô, nhưng bị Đại Lê giữ lại trong nháy mắt, đợi hắn lấy lại tinh thần, huyết mạch ở cần cổ đã bị một vật cứng sắc nhọn đâm vào.


Đại Lê đẩy hắn ra ngoài, các người hầu thấy thế liền hoảng loạn, tất cả đều giơ súng nhắm về phía họ, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, Đại Lê vừa đi vừa quát: “Chuẩn bị một chiếc xe, mau lên!”


Các người hầu bất động, Đại Lê đâm ngòi bút vào thêm chút nữa, máu tươi nhanh chóng chảy xuống, Cận Vệ Tín Thụ không nói lời nào, hắn chỉ cười, Đại Lê không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, các người hầu cũng cực kỳ sợ hãi, xe nhanh chóng đưa đến, Đại Lê uy hϊế͙p͙ Cận Vệ Tín Thụ lên xe, bảo hắn lái xe ra khỏi thành phố Thượng Hải.


Ô tô vừa chạy ra tô giới Nhật, Đại Lê thoáng thở dài nhẹ nhõm, mạo hiểm như vậy, rốt cuộc sắp thành công, thể lực của cô quá cạn kiệt, nhưng bàn tay không dám lơi lỏng, cô chợt nghe Cận Vệ Tín Thụ mở miệng: “Đi nhà giam Tây Lĩnh.”


Đại Lê cảm thấy kinh hãi, bút máy lại đâm thêm vài phần, cô hơi híp mắt, trong mắt có tia lạnh giá: “Anh cho rằng tôi không dám giết anh?”


Ý cười của Cận Vệ Tín Thụ càng đậm, nụ cười kia khiến đáy lòng cô sinh ra ớn lạnh, Cận Vệ đột nhiên cầm lấy bàn tay nắm bút máy của cô, đến gần mặt cô, “Thích thì đâm đi! Chúng ta cùng ch.ết! Tôi thà cùng ch.ết với em, cũng không thể thả em đi!”


Cô trơ mắt nhìn ô tô đổi phương hướng, trước mắt là khuôn mặt khiến cô vô cùng chán ghét, ngón tay Đại Lê phẫn nộ mà run nhè nhẹ, cô hận không thể bất cần mà đâm xuống, xong hết mọi chuyện, nhưng không được, trận đánh cuộc lớn này, ngay từ đầu cô đã thua, hắn có thể vì cô mà đánh cuộc mạng sống, nhưng cô không được.


Cô dốc sức đẩy hắn ra, lui tới góc chỗ ngồi, cảnh tượng đường phố ngoài cửa sổ khiến cô sinh ra phẫn nộ khác, trên đường một mảnh tiêu điều, có thể nhìn thấy guốc gỗ của người Nhật Bản khắp nơi giẫm trên đường phố, thỉnh thoảng có xe quân đội chạy qua, quân trang màu vàng nhạt của lính Nhật Bản tràn đầy, trước cửa mặt tiền của nhiều cửa hàng đều bị cắm cờ Nhật, chỗ nào vẫn còn bóng dáng của Thượng Hải xinh đẹp phồn hoa ngày xưa?... Đại Lê nắm chặt quả đấm, đối mặt với quốc gia rơi vào tay giặc, cô hận đến xương tuỷ, cô rất muốn giết người.


Xuống xe, đi vào căn nhà bụi đất có thanh sắt vây quanh, bề ngoài rõ ràng âm u áp lực, trong lòng Đại Lê ngược lại vui sướng, cô tình nguyện bị nhốt tại đây, không cần thấy người chán ghét, cũng có thể có cơ hội đào thoát, đáng tiếc, hy vọng nhanh chóng bị đập tan. Họ dừng lại trước một cửa sắt, Cận Vệ Tín Thụ mở ra cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, rồi ra hiệu Đại Lê nhìn vào, cô nghi hoặc tiến lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.


Trong vòng một giờ đồng hồ ngắn ngủi, cô liên tiếp bị kích thích, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Bên trong cánh cửa là một phòng giam không lớn, trong đó, Lý Tú Phương đang ngồi trên giường, ôm đứa bé trong lòng, cúi đầu, mơ hồ không rõ đang ngâm nga gì đó, trên chiếc giường mây bên cạnh, Hinh Hinh ngồi ở chỗ đó, trên tay nắm con búp bê vải, vẻ mặt hơi đờ đẫn.


Một tay Đại Lê cố sức nắm cửa sắt lạnh như băng, tay kia đè bụng lại, nhà giam như mộ phần tĩnh lặng, có thể nghe thấy hô hấp dần nặng nề của chính mình, Cận Vệ Tín Thụ từ phía sau đến gần cô, sau khi đóng cửa sổ nhỏ hai tay hắn chống trên cửa, coi như vây cô vào trong ngực, hắn cúi đầu nói bên tai cô: “Nếu như em không ngoan như ngày hôm nay… Đại đế quốc Nhật Bản chúng tôi sẽ đối phó với đàn bà và trẻ con, nhưng mà có một cách.” Đại Lê quay lại cho hắn một cái tát, trở tay lại thêm một cái tát, Cận Vệ bị tát mà nghiêng đầu, nhưng hắn cong khoé miệng cười, liếc nhìn cô, “Dáng vẻ tức giận của em thật mê người.”


Đại Lê đá hắn một cước rồi xoay người bước đi.


Xe chạy ra khỏi nhà giam Tây Lĩnh không bao lâu, bên đường truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, rất nhiều đàn ông Trung Quốc trẻ tuổi xếp hàng dài, bị lính Nhật Bản lục soát người, có chút phản kháng liền bị đánh tàn nhẫn, trên người mang theo súng và lưỡi lê đều bị đập hỏng, có người đàn ông máu đã đầy mặt, lính Nhật Bản còn không chịu dừng tay, vừa đánh vừa mắng, cũng có rất nhiều lính Nhật Bản ở bên cạnh cười đùa ồn ào, Đại Lê cảm thấy máu toàn thân xông lên đỉnh đầu, trong đầu ong ong, lính Nhật Bản đang đánh người đột nhiên giơ súng lên, nạp đạn vào…


Tia sáng hiện lên, lính Nhật Bản ngã xuống, cần cổ bị cắm một cây bút máy, máu tươi chảy ra ào ạt, người bên cạnh choáng váng vài giây mới phản ứng lại, lớn tiếng tức giận mắng xung quanh, thấy chiếc xe kia chạy tới, hắn ta lại ngây ngốc đứng tại chỗ.


Trên xe, Cận Vệ Tín Thụ đến gần Đại Lê đang run rẩy, “Sợ hãi? Lần đầu tiên giết người?”


Tay chân lạnh lẽo, người đầy mồ hôi, Đại Lê nhắm mắt lại, phẫn nộ và sợ hãi sở hữu tất cả… Anh Tiểu Dẫn, anh có biết vợ con đang bị giam giữ không? Hữu Thành, anh thật sự tin rằng người kia là em sao? Anh đang làm gì? Hữu Thành…


Thành phố Nam Kinh cách Thượng Hải 300 km, trong văn phòng lớn nhất của phủ thống quân, thư ký Lý Tử đang chỉ huy bọn người hầu đổi bức màn, vốn là màn màu xanh thẫm, sau khi thiếu soái đến đây, không biết vì sao bảo người ta đổi thành màu anh đào. Nếu thiếu soái đã mở miệng, đừng nói là đổi bức màn, huỷ đi toà nhà này rồi xây lại cũng không ai dám nói gì.


Tiền tuyến đang đánh giặc, trong phủ thống quân dường như cũng không nhiều người nhàn nhã như Lý Tử, cô ta vốn là nhân viên nối điện thoại, sau khi thiếu soái tới Nam Kinh, cô và hai nhân viên nối điện thoại trẻ tuổi khác được điều đến phòng thư ký, làm thư ký riêng của thiếu soái. Người bên ngoài nghị luận gì cô ta cũng biết, nói lần này tuyển ra ba người, đều là cô gái trẻ cao gầy trắng trẻo, là chiếu theo đặc điểm của hình dáng thiếu phu nhân quá cố mà chọn ra.


Sau khi thay đổi bức màn xong, bọn người hầu lui ra ngoài, Lý Tử không có việc gì làm, nên đứng trước gương ngắm nghía chính mình, đồng phục cũng khác với trước đó, trên vành nón màu xanh xám viền hai đường hoa văn màu trắng, áo sơ mi trắng, cà vạt xanh xám, đôi tất ngắn cũng cùng màu, giày cao gót màu trắng, cách ăn mặc này, anh tuấn lại không mất vẻ quyến rũ, nghe nói cũng là đặc điểm của thiếu phu nhân quá cố.


Lý Tử nhớ tới vài hôm trước, Từ thống chế đích thân “giáo dục” các cô, “Thiếu soái mới vừa trải qua nỗi đau mất vợ, lại lập tức xông lên tiền tuyến vì nước mà làm lụng vất vả, nếu ngài ấy cần gì, nhất định phải làm cho thiếu soái hài lòng…. Thiếu soái hài lòng, về sau đương nhiên cũng có phần tốt cho các cô.”


Nghĩ đến đây, Lý Tử khẽ hừ một tiếng, cô ta tốt nghiệp từ trường nữ, đến phủ thống quân làm việc chứ không phải là bán mình.


Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng, “Cô là ai?” Lý Tử hoảng sợ quay lại, sau khi đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông, cô ta mau chóng cúi đầu, tuy rằng đã gặp mặt vài lần, gương mặt anh tuấn như dao khắc vẫn khiến cô ta đỏ mặt, “Thiếu…thiếu soái, tôi là thư ký của ngài.” Trong lòng lại có vài phần mất mát không nói rõ, cô ta đã nói qua ba lần như vậy, nhưng thiếu soái vẫn không nhớ rõ.


Tiêu Hữu Thành nhìn cô ta cúi đầu, anh ném thật mạnh báo cáo cầm trong tay lên bàn, “Đã nói tôi không cần người nhàn rỗi! Bảo Từ Hoài an bài cô đến viện quân y, nơi đó thiếu người chữa bệnh và chăm sóc khẩn cấp.”
Lý Tử nhỏ giọng mở miệng: “Tôi không biết làm những việc đó.”


“Quay trở về từ chỗ mà cô đã đến đi!”
Lý Tử nhanh chóng chạy ra cửa.


Lý Tử cuối cùng vẫn không rời khỏi phòng thư ký, chiến sự tiền tuyến căng thẳng như vậy, mỗi ngày thiếu soái đều mở họp nghe báo cáo, thời gian ngủ rất ít ỏi, nào có thời gian rảnh rỗi lo chuyện đi hay ở của một thư ký nhỏ.


Nửa đêm, trong văn phòng đèn sáng lên, Lý Tử bưng một chén canh gà nhân sâm, thật cẩn thận mở cửa vào, không có tiếng trách mắng như trông chờ, trong phòng rất yên lặng, dưới ngọn đèn mờ nhạt, Tiêu Hữu Thành ngửa đầu dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.


Bởi vì sợ ầm ĩ đến anh, Lý Tử cởi giày cao gót, rón ra rón rén vào phòng, đặt canh gà lên bàn, lấy tấm chăn len trên sô pha nhẹ nhàng đắp trên người Tiêu Hữu Thành, anh hơi động đậy, Lý Tử bị doạ nhảy dựng lên, đang muốn chạy đi thì lại nghe anh thấp giọng nói: “Đừng quậy, ngoan.”


Thanh âm dịu dàng đến gần như cưng chiều, đặc biệt là từ “Ngoan” kia, có thể khiến trái tim người ta chảy ra, Lý Tử kinh ngạc xoay đầu lại, không lạnh lùng và thận trọng như ban ngày, cổ áo sơ mi đã cởi ra, nhìn có vẻ nhàn hạ và tuỳ ý, nhưng cũng không che dấu khí chất cao quý, vẻ mặt anh dịu dàng như giọng nói của anh, dưới ánh đèn, đường nét cường tráng của thân thể dường như cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, lông mi rất dài, chiếc bóng của cái đầu nông sâu không đồng nhất…


Lý Tử nhớ tới lời nói kia của Từ thống chế, trong ngực đột nhiên đập thình thịch, trên mặt nóng lên như lửa đốt, đôi môi mỏng của anh mím lại hấp dẫn như vậy… Cô ta vừa cảm thấy thẹn thùng, vừa không thể khống chế mà từ từ cúi người xuống…


Trong khoảnh khắc sắp hôn lên cánh môi anh, trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay sau đó là choáng váng, đợi cô ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thì đã có một khẩu súng chĩa trên trán, nghe thấy thanh âm nguy hiểm của người đàn ông, “Làm gì?”


Tình huống xấu hổ như vậy, Lý Tử vừa thẹn lại hối hận, làm sao có thể nói ra, nước mắt liền chảy xuống, Tiêu Hữu Thành nhanh chóng hiểu được, anh thu súng ngồi trở lại, “Tôi không muốn thấy cô nữa.”


Tôn Phụ mang theo điện tín cơ mật, thấy nữ thư ký che mặt chạy ra văn phòng, anh ta không hỏi nhiều, vội vã đi vào phòng, “Thiếu soái, tin tức của phía Thượng Hải.”


Tiêu Hữu Thành nhanh chóng nhận lấy, sau khi đọc hai lần, anh vẫn không lên tiếng, Tôn Phụ nói: “Trần phu nhân và hai vị tiểu thư đột nhiên mất tích, quả thật rất kỳ lạ, Hinh tiểu thư là do thiếu phu nhân liều mình cứu thoát.”


Trong mắt chợt loé lên tia sáng, Tiêu Hữu Thành buông điện tín xuống, lấy ngón tay dài gõ gõ, “Đi thăm dò Trúc Hạ Tịch Anh kia.”


Một đêm này, Đại Lê cũng chịu dày vò. Sau bữa tối, Cận Vệ Tín Thụ sai người đưa quần áo và đồ dùng của hắn tới để dọn vào phòng cô, Đại Lê ngồi trên sô pha lạnh lùng nhìn thấy, trên mặt không tí huyết sắc, Cận Vệ nhàn nhã ngồi bên cạnh cô, hai chân bắt chéo, cánh tay dài đặt tại chỗ tựa lưng sô pha phía sau cô, “Em không thể cứ để tôi ngủ phòng khách, chúng ta là vợ chồng.” Giọng điệu vô cùng thân thiết, giống như cô thật sự là cô vợ nhỏ bé giận dỗi hắn.


Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cận Vệ từ từ cúi người xuống muốn hôn cô, Đại Lê nhẫn nại đến cực hạn, cô đột nhiên đứng lên chạy đi, nhưng bị Cận Vệ Tín Thụ đuổi theo vài bước rồi đặt trên tường, Đại Lê nâng chân lên, đầu gối hướng tới đỉnh đầu dưới hông hắn, Cận Vệ lùi lại khom lưng, hai tay giữ chặt cô, sau một lúc lâu hắn mới ngẩng đầu, cau mày, thanh âm khàn khàn, “Em lại không ngoan, đã quên buổi sáng nhìn thấy gì rồi à?” Hắn dựa vào cô, khẽ nói dịu dàng, như là lời nỉ non của tình nhân, nhưng lại nói ra lời tàn nhẫn nhất, “Theo tôi, hoặc là để người đàn bà kia an ủi lính của tôi, làm trước mặt đứa con của cô ta. Tự em chọn, tôi không ép em.”


Con ngươi của Đại Lê tối đen, lại giống như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt! Ngọn lửa như dao nhọn, hận không thể bằm hắn thành thịt vụn! Cận Vệ Tín Thụ si mê nhìn cô, chính là say mê, say mê lửa giận trong mắt cô, dáng vẻ cô biến hoá trăm lần, mỗi lần đều khiến hắn mê muội. Hắn tin tưởng, một ngày nào đó cuối cùng cô sẽ cởi mở với hắn, nhưng hắn chờ không kịp, bây giờ hắn muốn cô.


Lửa giận trong mắt dần tắt, cuối cùng trở thành đầm nước tĩnh lặng, cô tuyệt vọng, không có chút tức giận. Hắn biết rốt cục cô chịu khuất phục, hắn ôm lấy cô đặt ở trên giường.


Tấm nệm rất êm, thân thể cô lõm xuống, vẫn lõm xuống, rơi vào trong địa ngục. Hắn phủ trên người cô, một tay hơi chống người lên, tay kia cởi nút áo sơ mi của cô, từng nút từng nút mở ra, động tác rất thong thả, từng chút một lăng trì trái tim cô.


Cô mở to mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, gương mặt không chút thay đổi, thân thể cứng ngắc, trong miệng đột nhiên nếm được vị tanh, hoá ra là cô cắn môi mình.


Áo sơ mi đã cởi ra, lặng lẽ rơi xuống thảm, hắn không nén nổi mà phát ra tiếng thán phục, vì thân thể như bạch ngọc điêu khắc tinh xảo, ngón tay tội ác đi tới bên hông mảnh khảnh, tháo thắt lưng, cởi đi quần dài của cô, tiếng thở dốc của hắn ngày càng nặng nề, hai tròng mắt đỏ lên vì kích động. Thân thể trắng nõn dường như toả ra hương thơm, qυầи ɭót màu đen che lấp nơi tư mật nhất, nhưng cũng tăng thêm sự hấp dẫn. Cảnh tượng trước mắt này, hắn đau khổ chờ đợi bảy năm! Ở trong mộng nghĩ tới ngàn vạn lần! Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, như phát cuồng đè trên người cô, gặm cắn da thịt nhẵn nhụi trơn mềm của cần cổ cô.


Linh hồn như rời khỏi thân thể, cô lại không cảm giác được sự gặm cắn tàn bạo của hắn, cô quay đầu đi, lạnh lùng chờ đợi tất cả chấm dứt, hai tay bảo vệ bụng, đó là vật quý báu duy nhất của cô, “Xin anh nhẹ một chút.” Cô nghe thấy tiếng nói của chính mình, như cái ch.ết lạnh như băng.


Hắn dừng động tác lại, nằm ở cần cổ cô thở hổn hển, hắn từ từ ngồi dậy, nhờ ngọn đèn mỏng manh ở đầu giường mà thấy cần cổ cô đỏ bừng, hắn nhẹ nhàng sờ lên, một lần nữa cúi người nói bên tai cô: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không thể khống chế.” Lúc này hắn mới phát hiện, cô ở dưới thân đã lạnh ngắt như xác ch.ết. Hắn tận lực làm cho sự vuốt ve của mình trở nên dịu dàng, cố ý cho cô khoái cảm, tối thiểu hắn muốn thân thể cô sa vào dục vọng mãnh liệt của hắn, vì lửa nóng của hắn mà mềm mại. Ngón tay xoa đôi chân thon dài của cô, xúc cảm ướt nhầy khiến hắn không hiểu, thu tay lại nhìn, hắn liền kinh hãi! Ngón tay đỏ tươi, đúng là máu! Hắn vội vàng đứng dậy, thấy vết máu chói mắt uốn lượng trên cặp đùi trắng như tuyết của cô, gan dạ rạn nứt, hắn điên cuồng hô lên, “Người đâu tới đây! Bác sĩ!”


Tấm chăn ấm áp đắp lên thân thể lạnh lẽo, trong phòng nhanh chóng xuất hiện gương mặt xa lạ, một người đàn bà trung niên mập mạp đang kiểm tr.a cơ thể cô, Đại Lê đột nhiên tỉnh táo, người đàn bà mở bàn tay đang cuộn lại của cô, trong mắt cô tràn đầy hoảng sợ! Không còn kịp rồi! Cô biết mình bị phát hiện rồi!


Người đàn bà mập mạp nói với Cận Vệ Tín Thụ vài câu gì đó, chính là tiếng Nhật cô nghe không hiểu, chỉ thấy vẻ mặt vốn lo lắng của hắn dần dần trở nên u ám, hắn cúi đầu trầm mặc nửa phút, rồi đột nhiên cười ra tiếng, nụ cười kia khiến đáy lòng cô phát run. Cận Vệ ngồi bên mép giường, bắt lấy bàn tay của Đại Lê rồi nắm giữ, cô không dám giãy dụa, nghe hắn dịu dàng mở miệng: “Bác sĩ nói con của chúng ta đã được hai tháng, em rất nghịch ngợm, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho tôi biết, thiếu chút nữa khiến tôi phạm sai lầm.”


Người bên cạnh dường như hiểu ý tứ trong lời nói của hắn mà khẽ cười, Đại Lê nhìn hắn càng hoảng sợ hơn, cơ thể không thể tự chủ mà run lên. Dáng vẻ sợ hãi của cô khiến Cận Vệ Tín Thụ đau lòng, nỗi đau của thương tiếc, nỗi đau của ghen ghét. Uy hϊế͙p͙ cô bắt buộc cô, cũng chưa từng thấy cô biểu lộ ra nét mặt này, cô chỉ thật sự để ý đứa con trong bụng, đứa con của cô cùng người đàn ông kia.


Lồng ngực thiêu đốt, hắn nắm tay cô bất giác dùng sức mạnh, hắn đến gần cô, dùng thanh âm chỉ có hai người họ có thể nghe, mà nói: “Yên tâm, con của em chính là con của tôi, tôi sẽ vui vẻ đợi nó, đợi nó gọi tôi là ba.” Chữ “Ba” này nói rất rõ ràng, đôi môi cô trắng bệch, thân thể càng run hơn. Đúng lúc có người hầu bưng chén thuốc tới, người đàn bà mập mạp nhắc nhở Cận Vệ nói, Đại Lê có triệu chứng sanh non, nhất định phải kịp thời bảo vệ thai nhi. Cận Vệ vốn muốn nhận chén thuốc, nhìn sắc mặt của Đại Lê, hắn vừa nâng cánh tay lại thả xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi đứng dậy dịu dàng nói: “Tôi đi ra ngoài, em hãy yên tâm nghỉ ngơi.” Rồi lại lạnh lùng nói với người hầu trong phòng: “Chăm sóc phu nhân thật tốt, cần phải giữ lại đứa nhỏ!”


Sau nửa đêm, trong phòng u ám, hai thân thể trần trụi giao hoà cùng nhau, Cận Vệ Tín Thụ để mặc người con gái dưới thân rên rỉ mà triền miên, ra vào từng chút mạnh mẽ, hai ɖú trắng như tuyết của cô gái bị hắn nhào nặng ra đủ loại hình dạng. Dần dần không chịu nổi sự điên cuồng mãnh liệt của hắn, cô gái khóc lóc cầu xin tha thứ, dáng vẻ lê hoa đái vũ* mảnh mai lại khiến hắn càng thêm lỗ mãng, trong một hồi chạy nước rút điên cuồng, Cận Vệ nhắm mắt lại, rầu rĩ gọi lên: “Lê! Lê! Lê!...” Luồng nhiệt dâng lên trào ra, bắn vào thân thể cô gái.


(*) lê hoa đái vũ: hoa lê vương vất những giọt mưa, (thường) chỉ vẻ đẹp của người con gái khi rơi lệ. [nguồn: linhmaroon]


Hắn xoay người lại nằm trên giường thở dốc, mấy năm nay, cho dù dưới thân là người phụ nữ nào, hắn cần phải nghĩ đến cô mới có thể phóng thích. Qua hồi lâu mới bình phục lại hô hấp, Cận Vệ đứng dậy mặc quần áo, hắn không có thói quen ngủ cùng phụ nữ, bao gồm cả hai người phụ nữ từng là vợ hắn. Cánh tay mềm mại không xương của cô gái ôm eo hắn từ phía sau, mở miệng nũng nịu: “Thượng tướng, nhà em lại bị người ta đập cửa sổ, người ta không thể ở đó được nữa!” Cận Vệ hơi bực bội, kéo tay cô ta ra, “Ngày mai dọn sang đây, nhớ kỹ đừng gây chuyện!”


Cô gái đạt được mục đích, ngoan ngoãn buông tay, Cận Vệ mặc quần áo, nhớ tới gì đó liền quay lại nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ chiêu đãi một vị khách, đến lúc đó cô đi theo tôi.”


Cô gái dựa nửa người vào đầu giường, cười nói: “Phu nhân ở đây, thượng tướng vẫn cần em đi theo à?”
Cận Vệ khinh miệt nhìn cô ta: “Vợ tôi làm sao có thể tiếp rượu?”


Vẻ mặt cô gái có phần không nén giận được, cô ta xoay mặt qua, Cận Vệ cũng không có tâm tình mà đi dỗ dành cô ta, hắn nói: “Ngày mai đi Như Ý Các, trang sức châu báo tuỳ em chọn lựa.”


Người con gái chính là Bạch Nguyệt Nhi của đêm chi hội, theo Cận Vệ Tín Thụ đã nhiều năm, ít nhiều có thể thăm dò tính khí của hắn, biết lúc nào thì kiến hảo tựu thu*, cô ta hờn dỗi, “Chỉ biết dùng tiền xua đuổi người ta!”
(*) kiến hảo tựu thu: thấy chuyển biến tốt thì dừng lại


Cận Vệ Tín Thụ không có tâm tư tán tỉnh với cô ta, hắn bước ra khỏi phòng, sắc mặt của cô gái ở trên giường liền trầm xuống.


Hắn trở lại thư phòng, lập tức gọi người đến hỏi, biết được Đại Lê uống thuốc dưỡng thai và ăn chút cháo, lúc này đã ngủ rồi, hắn vốn muốn đi nhìn cô, đi đến nửa đường lại dừng lại, suy nghĩ một chút vẫn quay trở về.


Trong ngăn kéo thứ ba nằm bên trái cái bàn có một tủ sắt loại nhỏ, hắn lấy chìa khoá treo trên cổ, mở cái tủ ra, bên trong chỉ có một cái bình thuỷ tinh, trong đó là cánh hoa hồng đỏ thẫm, trải qua sự đóng kín bảo tồn đặc biệt mới có thể giữ lại đến nay, đoá hoa kia là do cô rút ra từ lần gặp đầu tiên, sau đó rốt cuộc đã quên lấy đi… Đây là lần duy nhất hắn có được thứ thuộc về cô, nếu có thể cho là vậy… Hắn đột nhiên cười tự giễu thành tiếng, khi đó chỉ gặp gỡ một lần, hắn lại yêu thương cô như ma ám. Hai năm trước gặp được Trúc Hạ Tịch Anh, hắn vô cùng vui sướng, bất chấp tất cả mà cưới cô gái kia, nhưng hắn nhanh chóng thất vọng, chỉ có dung mạo tương tự, rốt cuộc không phải là cô… Hắn vì cô mà giết hai người vợ, vì cô mà không từ thủ đoạn, đáng tiếc cô không hề biết cảm kích…


Hắn xơ xác ngồi trong thư phòng cả đêm, dưới ánh trăng ngắm nhìn cái bình thuỷ tinh kia, trong mắt có tổn thương… Hắn biết cô hận hắn, nhưng ngoài bắt buộc ra thì không còn cách nào khác…. Cuối cùng có một ngày cô sẽ hiểu, hắn yêu cô biết bao nhiêu…


Người hầu đã thúc giục một lần, Bạch Nguyệt Nhi vẫn chưa chọn được quần áo, hôm nay Cận Vệ Tín Thụ mở tiệc rượu mời khách, nhưng không nói cho cô ta biết là mở tiệc chiêu đãi ai, đương nhiên cô ta cũng không cần thiết phải biết, tác dụng của cô ta chẳng qua là một bình hoa. Suy xét nhiều lần, cuối cùng chọn một bộ lễ phục kiểu Tây Âu màu xanh biếc, cổ áo hình trái tim, làn váy xoè ra, nếu ngồi theo kiểu người Nhật Bản dù sao cũng thoải mái hơn là mặc sườn xám.


Thay quần áo lại trang điểm, Bạch Nguyệt Nhi vẫn xuất hiện hơi trễ, khách đã tới, chỉ có một vị, âu phục màu lam, rất vừa người, làm tôn lên dáng vẻ tuấn tú phi phàm, anh ta bưng một ly champagne, đang nói chuyện với Cận Vệ Tín Thụ, nghe thấy tiếng cô ta mở cửa vào, anh ta xoay người, nhịp tim Bạch Nguyệt Nhi bỗng lỗi nhịp.


Người đàn ông mỉm cười, vẻ mặt anh tuấn như gió xuân lướt nhẹ qua, “Bạch tiểu thư.”


Trong lòng Bạch Nguyệt Nhi càng kích động, anh ta cuối cùng đã nhận ra cô ta! Nhưng cô ta lập tức tự giễu, ngày xưa là gái hồng lâu nổi tiếng ở bến Thượng Hải, mà nay có một chân với người Nhật Bản, “Thanh danh bên ngoài” của cô ta thế nào, bản thân cô ta rõ ràng nhất. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô ta lộ ra nụ cười mê người chuyên nghiệp, “Hoá ra là Dung tiên sinh, tôi đây đã hâm mộ ngài từ lâu.” Dung Đình Hiên cười cười, con gái phong trần gặp dịp thì chơi, đương nhiên sẽ không coi là thật.


Cuộc trò chuyện trong phòng khách chẳng qua là nói chuyện phiếm, sau đó họ dời bước đến nhà ăn, Bạch Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh Dung Đình Hiên, thỉnh thoảng rót thêm rượu gắp thức ăn cho anh ta, rất ân cần, bọn họ nói chuyện, cô ta không xen vào câu nào, biết thân phận mà đóng vai diễn của mình.


Dần dần nghe ra đầu đuôi, hoá ra là quân cách mạng ở phía Nam phá huỷ giao thông, lính hậu cần của quân đội Nhật Bản tại Thượng Hải cung ứng không đủ, dự định đi đường biển, nhưng số lượng tàu chiến không đủ, muốn hợp tác với Dung gia, trưng dụng tàu thuỷ của bọn họ.


Dung Đình Hiên nhíu mày, “Thượng tướng Cận Vệ, với lập trường của anh và tôi hiện tại, hình như chuyện này không thích hợp cho lắm.”


Cận Vệ Tín Thụ cười hai tiếng, “Dung tiên sinh là một thương nhân rất ưu tú, thương nhân nên đem lợi ích đặt hàng đầu, Dung tiên sinh chắc hẳn hiểu điều đó hơn tôi, nếu không hôm nay cũng không sẽ hạ mình. Tôi ra giá tuyệt đối hợp lý, anh nên biết rằng, hiện giờ Thượng Hải là địa bàn của người Nhật chúng tôi, mặc dù là miễn cưỡng xuất binh, e rằng Dung tiên sinh cũng hết cách, đương nhiên, tôi cũng không muốn làm ra loại chuyện này.” Vừa bức bách vừa dụ dỗ, cách nói này dường như đường hoàng, thực ra chỉ vì Dung gia có chút quan hệ với giới chính trị ở Âu Mỹ, nên Cận Vệ không muốn tuỳ tiện làm mích lòng thôi.


Dường như đã sớm đoán trước lý do của hắn, Dung Đình Hiên hơi giãn lông mày, “Thượng tướng Cận Vệ nói quả thật rất có lý, nhưng giá cả này… Thượng tướng Cận Vệ cũng biết, hiện tại là thời kỳ loạn lạc, rất nhiều chuyện khó làm.”


Cuộc giao dịch diễn ra tốt đẹp, một tiến hai lùi, bàn xong giá cả, Dung Đình Hiên lại nói: “Hy vọng thượng tướng có thể giấu kín việc này, Dung gia chúng tôi về sau còn muốn kinh doanh, dù sao cũng không muốn gặp phải sự chống đối của dân chúng.”


Cận Vệ Tín Thụ cười nâng ly, “Cái này là đương nhiên, sau này ít nhiều còn muốn hợp tác với Dung tiên sinh. Hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”


Bạch Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh nghe được cũng như không nghe được, chỉ coi mình là kẻ điếc, cô ta chẳng qua là người phụ nữ kiếm ăn trong thời loạn lạc, gia quốc vinh nhục gì đó, không bằng sung túc an nhàn của chính mình là quan trọng nhất, Cận Vệ Tín Thụ chính là coi trọng điểm ấy mà bao nuôi cô ta nhiều năm như vậy, cũng không đề phòng cô ta.


Bàn xong việc chính, bầu không khí lập tức thoải mái hơn nhiều, Cận Vệ Tín Thụ bảo vũ nữ Nhật Bản tiến vào trình diễn điệu múa, lời lẽ ám chỉ với Dung Đình Hiên, nếu như ngắm trúng ai, đêm nay có thể mang về. Dung Đình Hiên chỉ cười, không đáp lại.


Nhà ăn ở lầu một, ngoài cửa sổ là hành lang ở vườn hoa trong sân nhà, một thân ảnh màu trắng ngoài cửa sổ đi chầm chậm cách đó không xa, ba người bên cạnh bàn đều xem múa, hình như không ai chú ý đến.


Một lúc sau, Cận Vệ Tín Thụ rốt cuộc nhịn không được, vẫy gọi quản gia, nhỏ giọng dùng tiếng Nhật hỏi: “Sao phu nhân đi ra ngoài?”
“Phu nhân chê trong phòng buồn chán, vừa rồi đi một vòng nhỏ trong vườn hoa, Mĩ Nại Tử và Huệ Hương đều ở bên cạnh hầu hạ, hiện tại đã trở về phòng.”


Cận Vệ gật đầu, hắn không hề biết Dung Đình Hiên thông thạo năm ngôn ngữ, trong đó giỏi nhất là tiếng Nhật.


Bạch Nguyệt Nhi cũng nhớ tới hai ngày trước, ngày thứ hai cô ta dọn đến đây, khi tình cờ gặp “phu nhân” thì kinh ngạc… Cô ta dám khẳng định, người kia chính là Đại tiểu thư, thiếu phu nhân “quá cố”.


Ban đêm, Dung Đình Hiên trở về biệt thự, rồi đi vào thư phòng, anh ta không bật đèn, đợi sau khi ánh mắt thích ứng với bóng tối, nhờ ánh trăng màu bạc xuyên qua cửa sổ, anh ta thấy một người ngồi trên sô pha, người nọ ý thức được tầm mắt của anh ta, lịch sự chào hỏi, “Xin chào Dung tiên sinh.”


Nhận ra thanh âm này, Dung Đình Hiên hơi ngạc nhiên, anh ta cũng lịch sự nói tiếng chào, rồi đem chi phiếu vừa rồi lấy từ Cận Vệ Tín Thụ đặt trên bàn, “Nhiều hơn hai vạn so với dự tính, bất cứ ngân hàng nào của Dung Sinh cũng có thể rút được.”


Người nọ nhận lấy chi phiếu, chân thành nói lời cảm ơn, “Cám ơn Dung tiên sinh đã hỗ trợ đảng cách mạng.”


Dung Đình Hiên cũng cùng một cái nhìn, “Việc tôi có thể làm không gì hơn ngoài việc này, các người ở phía Nam muốn làm du kích giết người Nhật Bản, đó là chuyện rất nguy hiểm, tôi thật kính nể.”


Lời nói của người nọ mang theo ý cười, “Lần này Dung tiên sinh cung cấp một số lượng lớn tàu thuyền cho người Nhật Bản, có thể nói là công lao lớn, cũng xin anh mau chóng thông báo tình hình này với Bắc Quân, dù sao bọn họ mới ở chính diện của chiến trường.”
Dung Đình Hiên cười nói: “Tôi biết.”


Người nọ chuẩn bị rời khỏi, Dung Đình Hiên đem lo ngại ngay từ đầu nói ra miệng: “Chu Thuần tiên sinh hiện giờ là thủ lĩnh của đảng cách mạnh ở phía Nam, đích thân đến Thượng Hải, thật đúng là mạo hiểm.”


Chu Thuần biết ý của Dung Đình Hiên, anh ta ở phía Nam giết vài tướng lãnh Nhật Bản, người Nhật Bản hận anh ta đến xương tuỷ, treo tiền giải thưởng đã cao đến ba ngàn đồng đại dương để lấy đầu của anh ta! Sau khi cười anh ta thu lại con ngươi, “Không dối gạt Dung tiên sinh, Chu tôi lần này tới Thượng Hải là vì việc tư.”


Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng Hậu Đình Hoa*.


(*) hai câu này từ bài thơ Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục. Dịch nghĩa: Cô gái trẻ không biết đến nỗi hận mất nước, ở bên kia sông còn hát khúc Hậu Đình Hoa (Tần Hoài: tên con sông từ tỉnh Giang Tô chảy lên phía Bắc vào sông Trường Giang, Hậu Đình Hoa: tên khúc hát làm trong buổi tiệc của vua Trần) [nguồn: vnthuquan]


Đêm chi hội thay đổi chủ nhân, vẫn là một mảnh phung phí phồn hoa, bởi vì lúc ban đầu ông chủ Trần Tiểu Dẫn không chịu hợp tác với người Nhật Bản nên nhanh chóng mất tung tích, rất nhiều người đoán rằng, anh ta đã bị người Nhật Bản ám sát. Cho dù ngày trước tai to mặt lớn ở bến Thượng Hải thì thế nào? Còn không đánh lại bọn lang sói hổ báo như người Nhật Bản sao? Cho nên nói, hôm nay có rượu hôm nay say, ai biết ngày mai còn mạng để sống hay không? Giờ phút này, người đến đêm chi hội mua vui, phần lớn đều ôm tâm tình như vậy.


Bạch Nguyệt Nhi bưng một ly rượu, ngồi ở cạnh sàn nhảy, ngầm chứa ý cười lạnh, rất nhiều người biết cô ta có quan hệ với Cận Vệ Tín Thụ, không dám mời cô ta khiêu vũ, hiện giờ cô ta cũng không cần dựa vào những việc này, chỉ là thói quen mỗi tối đến đêm chi hội, dù sao cũng sống trong căn phòng lạnh như băng, cô đơn chiếc bóng.


Có người ngồi cạnh cô ta, cô ta đang muốn nhìn ai lớn mật như vậy, hô hấp chợt tắc nghẽn, Dung Đình Hiên cúi người nói bên tai cô ta: “Bạch tiểu thư, có thể nói chuyện không?”


Bạch Nguyệt Nhi mơ hồ đoán ra chuyện gì nên nhỏ giọng nói: “Nửa giờ sau, khách sạn Phú Lâm phòng 207.” Nói xong cô ta lập tức rời đi.


Dung Đình Hiên tới nơi đúng giờ, cửa khép hờ, sau khi vào phòng anh ta khoá trái cửa, thấy Bạch Nguyệt Nhi ngồi trên sô pha, trên bàn có hai ly rượu đỏ, Bạch Nguyệt Nhi cười quyến rũ, “Dung tiên sinh rất đúng giờ.”


Dung Đình Hiên ngồi xuống sô pha đối diện, Bạch Nguyệt Nhi cầm ly rượu, anh ta cũng cầm lên, Bạch Nguyệt Nhi không uống, chỉ cầm trên đầu ngón tay, cả người cô ta dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo, bởi vì chiếc sườn xám xanh lam dệt bạc xẻ rất cao nên gần như có thể thấy bắp đùi trắng nõn.


Dung Đình Hiên khẽ nhấp một ngụm rồi buông ly rượu xuống, anh ta nghiêm túc nhìn cô ta, “Bạch tiểu thư, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Hai gò má của cô ta rất đỏ, có lẽ đã uống rượu, cô ta cười quyến rũ hỏi: “Việc gì?”


Dung Đình Hiên không muốn quanh co với cô ta, dứt khoát hỏi thẳng, “Bạch tiểu thư đã gặp Cận Vệ phu nhân chưa? Cô ấy có phải Đại Lê hay không?”
Bạch Nguyệt Nhi nheo mắt nhìn anh ta, “Thiếu phu nhân không phải đã ch.ết rồi sao?”
Dung Đình Hiên nhíu mày, vẫn hỏi: “Cô đã gặp qua vợ của Cận Vệ chưa?”


Bạch Nguyệt Nhi cười khanh khách, “Gặp hay chưa gặp, chẳng qua có thể tìm cách gặp mặt.”
Dung Đình Hiên lập tức nói: “Như vậy xin Bạch tiểu thư…” Bạch Nguyệt Nhi ngắt lời anh ta, “Tôi có lợi ích gì?”
Dung Đình Hiên lấy ta sổ chi phiếu, “Bạch tiểu thư muốn bao nhiêu?”


Cô ta vẫn cười khanh khách, đặt ly rượu lên bàn, đột nhiên đứng dậy rồi cầm lấy ly rượu của Dung Đình Hiên uống một hơi cạn sạch, “Dung tiên sinh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”


Nét mặt tươi cười của cô gái này mờ dần trong nháy mắt, Dung Đình Hiên hơi ngây ngốc, anh ta thật không nhớ ra, một vũ trường nào đó? Lần tiệc rượu nào đó? Anh ta biết cô ta là gái hồng lâu nổi tiếng ở Thượng Hải vài năm gần đây, nhưng không nhớ ra lần đầu họ gặp nhau ở chỗ nào, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta, dường như giữa bọn họ có ngọn nguồn gì đó.


Bạch Nguyệt Nhi nhìn vẻ mặt của anh ta thì biết rõ anh ta không nhớ, đúng vậy, anh ta làm sao nhớ chứ? Đêm đó anh ta cũng thấy cô, mỹ nhân chân chính kia, mỹ nhân khiến vô số đàn ông lâm vào điên cuồng, mỹ nhân mà anh ta toàn tâm toàn ý yêu thương, anh ta sao lại nhớ rõ cô ta chứ? Trong mắt hiện lên đau thương và ghen ghét, cô ta đột nhiên nhào vào trong lòng Dung Đình Hiên, ôm chặt anh ta, “Đình Hiên, Đình Hiên, em không cần những thứ khác, em không cần cả đời, em chỉ muốn anh một đêm, yêu em, xin anh yêu em…”


Thân thể Dung Đình Hiên cứng ngắc, làm sao cũng không ngờ đến cô ta lại có yêu cầu như vậy, người con gái ở trong lòng đã cúi đầu bắt đầu nức nở, “Em biết thân phận của em, em biết mình không xứng, nhưng em chỉ cần một đêm, xin anh, xin anh…”


Dung Đình Hiên không nói câu nào mà ôm cô ta lên giường, Bạch Nguyệt Nhi đỏ mặt, cả người đều run rẩy, Dung Đình Hiên lặng lẽ cởi khuy áo của cô ta, cô ta nhẹ nhàng sờ mặt anh ta, trong mắt nhu tình như nước, cảm thấy chính mình đang nằm mơ, muốn hôn lên môi anh ta, nhưng gương mặt anh ta lại né qua một bên, hôn lên ngực cô ta, Bạch Nguyệt Nhi nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Dung Đình Hiên, dịu dàng nói, “Xin anh nhẹ một chút, hãy làm cho em cảm thấy anh đang yêu em.”


…..
Ngày hôm sau, Dung Đình Hiên nhận được tờ giấy nhỏ, chỉ có hai chữ ngắn ngủn, “Không phải.”






Truyện liên quan