Chương 3: Chúng ta đã có hôn ước, không bằng gả cho tôi, thế nào?
*******
Trên màn hình, tin nhắn của mẹ cô một cái tiếp một cái.
"Hoan Hoan, con ở đâu? Về nhà sao?"
"Hoan Hoan, con có phải hay không đang giận mẹ? Con cũng là con của mẹ, mẹ sao có thể không đau lòng con, mẹ...... Mẹ thế nào cũng sẽ không hại con."
"Hoan Hoan, con nghe giải thích được không?"
"Hoan Hoan......"
Cảm giác mỏi mệt lại càng trở nên mãnh liệt.
Lê Hoan nhắm mắt lại, thở hắt ra.
"Không có, con phải đi ngủ, ngày mai còn có công việc, mẹ, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ muộn không tốt cho da."
Trợn mắt, cô đánh từng chữ, gửi đi.
Lộ Vận Nhân cơ hồ là trả lời liền.
"Hoan Hoan, vậy... vậy ngày mai con trở về cùng mẹ ăn cơm chiều được không?"
Lê Hoan biết rõ, nếu mình cự tuyệt, mẹ cô đến lúc đó sẽ khóc thương tâm cả ngày, đến lúc đó cô còn phải dỗ.
Nhưng trên đời này, có ai có thể dỗ dành chính mình đâu?
Cô quá mệt mỏi, không muốn lại có tranh chấp, tùy ý đánh chữ được, liền rời khỏi WeChat.
Bật đèn, Lê Hoan lập tức đi đến phòng ngủ, thay đổi một bộ quần áo tập thể hình, rồi sau đó bắt đầu chạy bộ.
Phảng phất quên mất mỏi mệt, cũng tạm thời bỏ xuống không vui trong đáy lòng, cô chạy thật lâu thật lâu, thẳng đến rốt cuộc không còn sức lực, cô mới miễn cưỡng dừng lại.
Tắm rửa, dưỡng da, lên giường.
Một đêm này, Lê Hoan trằn trọc khó vào giấc, thật vất vả mới ngủ được, gương mặt của Phó Tây Cố lại không hề báo động trước mà xuất hiện ở trong giấc mơ của cô.
Dần dần rõ ràng, dần dần cùng một đêm bốn năm trước kia......dung hợp.
*************
Hôm sau.
Lúc trước Tấn ca giành được cho cô một bộ phim truyền hình dân quốc, hôm nay chính là nghi thức khởi động máy của bộ phim này, địa điểm là ở vùng ngoại ô.
Vai diễn của Lê Hoan không có nhiều đất diễn, nhưng nếu miễn cưỡng tính thì là vai nữ số 3.
Bộ phim này đã có lưu lượng minh tinh, cũng có diễn viên phái thực lực, cho nên nghi thức khởi động máy mười phần náo nhiệt, các phóng viên truyền thông đem đạo diễn, diễn viên vây chật như nêm cối, một người tiếp một người đưa ra vấn đề.
Tự nhiên, trong đó không có phần của Lê Hoan.
Cô không nổi tiếng, cũng che giấu bản thân.
Nghi thức khởi động máy kết thúc, Lê Hoan liền lặng lẽ đi đến phòng trang điểm cách đó không xa, tìm chuyên viên trang điểm make up cho cô, thuận tiện xem kịch bản, diễn tập một chút, một hồi nữa cô sẽ phải diễn chung với nữ chính.
Chuyên viên trang điểm lần đầu tiên hợp tác với Lê Hoan, nhìn cô, khuôn mặt không khỏi hâm mộ: "Cô Lê, làn da của cô thật tốt nha, lỗ chân lông đều không nhìn thấy, không trang điểm cũng thật xinh đẹp, nháy mắt có thể hạ gục rất nhiều người đó."
Lê Hoan cười cười, âm thanh ôn nhu nói: "Cảm ơn."
Chuyên viên trang điểm là người thích lảm nhảm, lúc trước hợp tác qua không ít minh tinh, nam nữ đều có, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tính tình tốt, sống chung thoải mái như Lê Hoan, vì thế nhất thời hứng khởi, cùng cô hàn huyên liên tục.
Chỉ là trò chuyện, không biết như thế nào, đề tài thế nhưng chạy đến trên người Lê Tư Tư.
Lê Hoan hơi hơi nhíu mày, đang muốn ngăn cản, âm thanh quen thuộc bỗng nhiên từ phía sau vang lên:
"Có cái gì mà không thể nói trước mặt tôi sao?"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Không nghĩ tới sẽ bị bắt quả tang, sắc mặt chuyên viên trang điểm tức khắc trắng bệch, cả người xấu hổ lại khẩn trương: "Cô...cô Lê, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là......chỉ là......"
"Được rồi." Lê Tư Tư ngọt ngào cười.
Trong lòng vui vẻ, chuyên viên trang điểm nhẹ nhàng thở ra: "Lê......"
"Đi ra ngoài!" Lê Tư Tư nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Thân thể chuyên viên trang điểm cứng đờ, không dám ở lại, vội vội vàng vàng rời đi.
Lê Hoan thoáng nhìn, chưa nói cái gì, phảng phất giống như nơi không người, tiếp tục xem kịch bản của cô.
"Chị......"
Một tiếng ấy, dường như có thể ngọt đến tận tim.
Lê Hoan không nhúc nhích.
Lê Tư Tư cũng không giận, trực tiếp đi tới ghế bên cạnh Lê Hoan ngồi xuống, cô ta một tay chống cằm, nghiêng đầu, ánh mắt vô tội đáng thương: "Chị, chị như thế nào không để ý tới em,là giận em sao?"
"Tức giận cái gì?" Ánh mắt không rời kịch bản, Lê Hoan nhàn nhạt hỏi.
Lê Tư Tư cười đến quyến rũ: "Đương nhiên là......làm cho mẹ nói với chị việc gả cho Phó Tây Cố."
Dừng động tác tay.
Lê Hoan đơn giản khép kịch bản lại, quay đầu, cô nhìn vào ánh mắt khiêu khích của Lê Tư Tư, chợt giương môi cười nhạt: "Vì cái gì mà giận đâu, cùng Phó gia có hôn ước chính là tiểu thư Lê gia , tôi không phải."
"Nhưng chị cũng họ Lê nha," Lê Tư Tư làm bộ thân mật mà kéo tay cô, "Trong nhà cùng Phó gia nói tới cũng chỉ sẽ là chị, chị à, nhân duyên tốt như vậy em nhường cho chị, vui vẻ sao?"
Trên mặt hiện lên biểu cảm, cô ta vì Lê Hoan mà bộ dáng vui vẻ: "Phó Tây Cố tuy rằng thanh danh kém một chút, nhưng anh nói như thế nào cũng là Phó nhị công tử của Phó gia , chờ chị gả qua đó, là có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, lại trói chặt tâm anh, thổi gió bên gối gì đó, về sau tiền đồ sáng lạn đến em cũng không cảm thấy không xứng, thật tốt nha."
"Chị nói có phải hay không, chị gái?"
Dứt lời, cô ta nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.
Lê Hoan không có lên tiếng, chỉ là khóe môi như cũ ngậm ý cười nhợt nhạt , phảng phất ý miệm không thèm để ý.
Lê Tư Tư nhìn chằm chằm cô thật lâu.
Rốt cuộc, cô ta không nhịn được biến sắc mặt, đột nhiên thu hồi tay mình.
"Hừ," cô ta đứng lên, trên cao nhìn xuống, bộ dáng có chút hùng hổ doạ người, còn có chút khinh thường, "Không thú vị, Lê Hoan chị thật là không nhìn thấu, chị mà như vậy, còn có thể trông cậy vào Phó Tây Cố thích chị?"
Lê Hoan không nhìn cô ta, mà là một lần nữa mở kịch bản ra, nhu hòa, nhàn nhạt hỏi lại: "Không thú vị mà còn muốn đụng độ với tôi?"
Lê Tư Tư sắc mặt chợt biến đổi.
"Lê Hoan!"
Lê Hoan lười đi để ý.
Lê Tư Tư nhịn rồi lại nhịn, hít một hơi thật sâu, lúc này mới một lần nữa ỷowr lại ngọt ngào tươi cười: "Lê Hoan, chị biết mẹ vì cái gì thích em hơn thích chị không? Bởi vì......" Cô ta đắc ý mà kéo dài ngữ điệu, "Em chán ghét chị không thú vị, ba em, mẹ em và em mới là người một nhà, mà chị......cái gì cũng không phải!"
Hừ một tiếng, liếc mắt nhìn sắc mặt của Lê Hoan , Lê Tư Tư lúc này mới tâm tình vui sướng mà rời đi.
Phòng make up, Lê Hoan trước sau an tĩnh mà nhìn kịch bản.
Thật lâu sau.
Cô ngước mắt, nhìn chính mình trong gương , môi đỏ cong cong, gợi lên một mạt tự giễu.
***********
Lê Hoan cuối cùng cũng không thể thuận lợi tiến hành cùng nữ chính, cũng chính là Lê Tư Tư diễn, bởi vì ông trời không chiều lòng người, vừa quay xong cảnh diễn đầu tiên, mưa nói đến là đến, về sau không ngừng, hơn nữa còn có xu thế càng rơi xuống càng lớn , mà cô cùng Lê Tư Tư diễn lại cần có ánh mặt trời.
Cuối cùng, đạo diễn cho cô đi trước làm việc của mình,ngày mai lại đến.
Lê Hoan không có ý kiến.
Chờ trợ lý Tiểu Thang thu thập tốt trước sau, nàng rời đi trước.
Chỉ là trước khi đi, không chút nào ngoài ý muốn, cô thấy Lê Tư Tư hướng cô quăng tới ánh mắt khiêu khích.
Cô biết đó là có ý tứ gì.
Lên xe, Tiểu Thang hỏi: "Chị Hoan Hoan, đưa chị về chung cư sao?"
Lê Hoan đang muốn lắc đầu, di động rung lên.
Click mở, là tin nanh xa lạ:
"Tới Thanh Phong, nói chuyện về việc của bạn cô."
Kí tên, Thẩm Mộ.
Lê Hoan không có do dự: "Không cần, đi Thanh Phong."
"A? Thanh Phong?"
"Ừ."
Tiểu Thang tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi nhiều, vội vàng phân phó tài xế lái xe.
Lê Hoan bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đầu óc cô không có dừng lại, sáng nay cô được bạn bè ở bệnh viện A đưa tin tức, Phó Khanh Khanh thương tích không nghiêm trọng, chính là trên trán may mấy mũi.
Nhưng tuy như thế, sai vẫn là ở Dịch Miên Miên, lần này là may mắn, lỡ không may? Huống chi, bị thương chính là Phó Khanh Khanh......
Đến nỗi Thẩm Mộ, cô vốn là nghĩ nhờ người hẹn anh, nhưng thật ra không nghĩ tới anh chủ động nanh tin tới.
Chờ nhìn thấy anh, cô nên nói như thế nào?
Lê Hoan một khắc không ngừng nghỉ mà tự hỏi.
Cuối cùng, cô quyết định hành động tùy theo hoàn cảnh, rốt cuộc, cô cùng Thẩm Mộ cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ là nghe nói qua tính tình của anh, nhưng cô nghĩ, nếu Thẩm Mộ có thể từ "không bàn nữa" sửa miệng đến "nói chuyện", hẳn là vẫn là có hi vọng.
Cô phải làm, đó là bắt lấy hy vọng ở điểm này , chẳng sợ xa vời.
Nghĩ như vậy, một giờ sau, xe tới Thanh Phong, một quán trà bảo mật tính triêng tư cực tốt.
Lê Hoan âm thầm thở sâu, bên môi vẫn giương lên vẻ mỉm cười, đi theo nhân viên tạp vụ tới ghế lô đã hẹn trước.
Nhưng, Lê Hoan như thế nào cũng không nghĩ tới, khoảnh khắc cửa mở, cô nhìn thấy không phải Thẩm Mộ.
Mà là......
Phó Tây Cố.
Thời điểm cô nhìn qua, ánh mắt người đàn ông cũng đúng lúc nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh thoải mái mà ngồi ở ghế trên, môi mỏng gợi cảm ngậm cười khẽ, ngón tay khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc ở giữa, sương khói từ từ chậm rãi tản ra, cả người anh tăng thêm một cổ thành thục, hơi thở trêu người.
Nghe đồn, chẳng sợ sinh hoạt cá nhân của Phó Tây Cố không kiềm chế, chẳng sợ trong lòng anh có người, chỉ cần gương mặt kia của anh, phụ nữ muốn gả cho anh cũng có thể xếp dài từ thành nam đến thành bắc, càng không nói anh còn là người Phó gia.
Lê Hoan không có ngốc như vậy, nghĩ rằng chính mình đi nhầm ghế lô.
Chỉ nhìn ánh mắt của Phó Tây Cố, cô liền biết được, anh đang đợi cô.
Không có lùi bước, Lê Hoan siết chặt chiếc túi trong tay, thẳng lưng tiến vào, cuối cùng trong ánh nhìn chăm chú của Phó Tây Cố, ngồi xuống đối diện anh.
"Phó nhị công tử," môi đỏ khẽ mở, cô mở miệng nói thẳng vào chủ đề, ngữ điệu thong thả, "Anh tìm tôi tới, là tính toán giải hòa sao?"
Phó Tây Cố liếc nàng, cười: "Từ phim trường lại đây?"
Lê Hoan cũng không ngoài ý muốn.
"Phải." Cô gật đầu.
Phó Tây Cố cũng gật đầu theo.
"Uống trà gì?"
Lê Hoan lắc đầu, đối diện với tầm mắt anh, nhàn nhạt cười: "Tôi không khát, chúng ta trực tiếp nói......"
"Không uống trà, nói như thế nào?"
Lời nói, bị đánh gãy.
Khóe miệng anh như cũ chứa đựng ý cười, ngữ điệu tựa hồ cũng thực ôn nhu, nhưng Lê Hoan vẫn là mẫn cảm cảm giác uy quyền không thể xen vào trong đó.
"Được." Cô thỏa hiệp, tùy tiện kêu một ấm trà.
Rất nhanh, nghệ sư pha trà gõ cửa mà vào.
Rửa ly, đong trà, rót trà......
Một loạt động tác mây trôi nước chảy, rất là cảnh đẹp ý vui, hương trà cũng vì thế mà tràn ngập trong không khí, thấm vào ruột gan.
"Hai vị, mời dùng." Nghệ sư pha trà mỉm cười rời đi.
Lê Hoan nhìn người đàn ông đối diện, liếc mắt một cái.
Anh cũng đang nhìn chính mình.
Không có lên tiếng, cô chủ động cầm lấy chén trà, miệng nhấp nhẹ.
"Như thế nào?"
"Rất thơm."
"Trà rất thơm, vậy tôi đây thì như thế nào?"
Tiếng nói trầm thấp ôn nhuận , Lê Hoan dừng tay lại.
Cô buông chén trà, nhìn người đàn ông phong độ nhẹ nhàng mà hút thuốc, trên mặt tràn ra tươi cười: "Phó nhị công tử anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, là đối tượng mà không ít độc thân cô gái ở Nam Thành muốn gả , tự nhiên thực không tồi."
Động tác hút thuốc dừng một chút.