Chương 18: Cậu không thương tớ sao?
*****
Ngay lúc này Lê Hoan nhạy cảm quay người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô không nói một câu gì nhưng ánh mắt đủ để nói rõ.
Phó Tây Cố lại không cảm thấy xấu hổ, cũng không vì bị bắt mà lúng túng.
"Hoan Hoan, " Anh nhìn cô cười trầm thấp, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu lưu luyến, "Anh chỉ là không kiềm lòng được với em. "
Lê Hoan vẫn không nói chuyện.
"Hoan Hoan..."
Lê Hoan chợt mở miệng cắt ngang anh: "Phó Nhị công tử..."
"Hoan Hoan, anh thích em gọi anh Phó Tây Cố. " Phó Tây Cố được một tấc lại tiến thêm một thước, "Như vậy nghe có vẻ anh ở trong lòng em độc nhất vô nhị chút ít. "
Lê Hoan mặc kệ.
Sau khi quay mặt đi, cô nhìn thẳng về phía trước, không có cảm xúc gì cũng không có tâm tình gì: "Thật không biết anh đến cùng có bao nhiêu mặt."
Phó Tây Cố không ngờ cô có thể nói một câu như vậy.
Anh còn nghĩ rằng......
Anh liếc mắt theo phương tầm mắt của cô lúc nãy, nghĩ nghĩ, khóe môi hơi cong, cười: "Hoan Hoan, phần lớn mọi người đều không chỉ có một mặt,anh cũng vậy, em không phải cũng vậy sao?"
Cô cũng vậy...
Đúng vậy.
Như là tự giễu, hoặc như là tùy ý bật cười, Lê Hoan rũ mắt, tiếng nói thấp đi không ít: "Nếu như có thể biết tôi là Tô... Phó Nhị công tử, vậy anh nói cho tôi biết anh đã điều tr.a tôi bao nhiêu được không?"
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Tròng mắt cô đen trắng rõ ràng, dường như cái gì cũng có, lại giống như cái gì cũng không có.
Phó Tây Cố đối mặt với cô, khóe môi cong dần dần sâu.
"Hoan Hoan, " Anh ôn nhu gọi cô, cho dù rất muốn tới gần cô thêm chút nữa, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được, "Anh biết chẳng qua là mặt ngoài mà thôi, những thứ còn lại, anh chờ đến khi em mở lòng với anh rồi nói cho anh biết. "
"Không có ngày đấy đâu. " Tiếng nói của anh vừa dừng lại, Lê Hoan đã đáp lại vô cùng chắc canh.
Phó Tây Cố nhướng mày: "Việc do người làm."
Lê Hoan không dao động, chỉ là giọng nói thấp đi nhiều, dường như có một loại cảm xúc không thể hình dung đang quấn quanh trong đó: "Chúng ta không phải người một đường, tôi không thích anh như vậy. "
Lúc nói chuyện cô vẫn luôn nhìn anh, giống như là muốn dùng những lời đó để chặt đứt ý muốn của anh, cũng là muốn chặt đứt chính mình.
Phó Tây Cố nhìn cô không nói tiếng nào, cũng không hề động đậy.
Mãi đến khi có xe đằng sau phát ra tiếng còi nhắc nhở đèn đỏ đã chuyển sang xanh.
"Hoan Hoan, " Anh gọi tên của cô, tiếng nói khàn khàn chọc người, trong bóng đêm như là trầm thấp đầu độc, "Thật lòng kiên trì, sắt đá cũng mòn, thời gian có thể chứng minh tâm ý của anh. "
Dứt lời, xe chậm rãi khởi động.
Lê Hoan còn muốn nói điều gì, nhưng mà mắt người đàn ông đã nhìn về phía trước, tư thế chuyên tâm lái xe .
Lời nói đến miệng đành nuốt trở vào, cô lại nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Được rồi.
Nhiều lời vô ích.
Dù sao...
Cô và anh cũng không có khả năng.
*****
Đến chung cư của Lê Hoan đã là nửa giờ sau.
Trong lúc đó, hai người vẫn không nói chuyện với nhau.
Xe dừng hẳn, Lê Hoan lễ phép nói cảm ơn, sau đó trực tiếp đẩy cửa xuống xe.
"Hoan Hoan. "
Người đàn ông ở sau lưng gọi cô lại.
Lý trí nói cho cô biết không cần để ý tới, nhưng không biết tại sao, cô vẫn dừng bước.
"Còn có chuyện gì? "
*****
Ngày hè, gió mơn man thổi, Phó Tây Cố tựa ở trên thân xe, không chút để ý mà hít mây nhả khói*, nghĩ đến câu nói trước khi đi của cô, "Phó Tây Cố, anh không hiểu tôi", nở nụ cười.
*hút thuốc
Kìm lòng không được ngửa đầu, anh nhìn về phía tầng lầu của cô.
Ngay lúc này, Phó Lão phu nhân gọi điện thoại tới.
Phó Tây Cố lười biếng nhận máy, trước sau như một không đứng đắn: "Bà nội, cháu vừa đi không bao lâu mà bà đã nhớ cháu sao? "
"Phi! Ai muốn nhớ cháu! Nếu nhớ cũng là nhớ tiểu Hoan Hoan của bà! " Phó Lão phu nhân một bên lướt Weibo, một bên oán hận nói, "Cháu có cái gì tốt mà bà phải nhớ chứ? Hừ! "
Phó Tây Cố nhướng mày: "Bà nội, cháu nhớ rõ đêm nay đồ nướng không có nhiều ớt mà...? "
Phó Lão phu nhân hung hăng trừng mắt một cái cho dù anh không ở đây: "Đứng đắn chút đi! Ai cười đùa cợt nhả với cháu chứ! Bà nội của cháu bị làm tức chết rồi đây này! " Bà nhìn chằm chằm vào bình luận, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Tiểu Hoan Hoan có phải đang diễn cùng một bộ phim với em gái của nó hay không? "
"Dạ, làm sao ạ? "
"Làm sao? " Phó lão phu nhân hét rầm lên, "Còn hỏi làm sao! Cô ta.....aiz, chính là Lê Tư Tư đó, cô ta và fans hâm mộ của cô ta, nhất là fans của cô ta rất quá đáng! "
Giận không kiềm được, bà chế giễu: "Bà đăng ảnh chụp chung của bà và tiểu Hoan Hoan lên Weibo, một người tên là cái gì mà "Tư Tư nhà tôi thịnh thế mĩ nhan", chạy tới bình luận quái gở, rõ ràng bôi đen tiểu Hoan Hoan phẩu thuật thẩm mỹ? Bà thấy cô Tư Tư kia mới phẩu thuật thẩm mỹ đó! Tức ch.ết bà mà! "
Một tay chống nạnh, bà càng nghĩ càng giận: "Nói cái gì mà Tiểu Hoan Hoan của bà cả đời chỉ có thể làm nền cho Lê Tư Tư kia? Cháu tranh thủ thời gian đầu tư bộ phim kia cho bà! Thay Lê Tư Tư đi! Bà không muốn nhìn thấy gương mặt không có kĩ thuật diễn của cô ta! Không... để cho cô ta làm nền cho tiểu Hoan Hoan nhà bà! Tiểu Hoan Hoan nhất định có thể treo cô ta lên đánh!"
Không nghe thấy trả lời, bà giận dữ: "Tiểu tử thối, cháu có nghe hay không hả?! "
Phó Tây Cố ra vẻ kinh ngạc: "Bà nội, bà còn chơi Weibo nữa sao? "
"Phó, Tây, Cố! "
"Được được được, " Phó Tây Cố bật cười, "Bà nội, xin bà bớt giận, cháu nói cho bà một tin tôi, không khéo lắm, cháu trai của bà đúng lúc lại là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim kia. "
Đôi mắt Phó lão phu nhân đột nhiên sáng ngời.
"Hay là chúng ta lặng lẽ...tính toán lúc nào đó giúp tiểu Hoan Hoan làm nhân vật nữ chính, nổi tiếng trong giới giải trí nhỉ? "
Phó Tây Cố cong môi: "Cháu biết rõ nên làm như thế nào, bà nội, đừng có gấp, việc này gấp không được. " Anh vẫn cười, chẳng qua là khi mở miệng nói, trong mắt không có độ ấm.
Bọn họ càng không muốn Hoan Hoan nổi tiếng, anh càng phải lại để cho Hoan Hoan dùng thực lực để nổi tiếng lên.
*****
Mới đi đến cửa ra vào chung cư, cửa từ bên trong lập tức mở ra.
"Hoan nhi! " Tần Vãn vẻ mặt nịnh nọt mà vươn tay cầm lấy túi xách giúp cô, tay kia vui vẻ mà kéo tay cô dẫn cô vào cửa, "Đã về rồi sao? Có mệt hay không? Có muốn tắm trước một cái hay không? Hay là tớ chạy bộ với cậu nhé? "
Lê Hoan lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, rút tay về.
Tần Vãn lập tức lật mặt, điềm đạm đáng yêu như muốn khóc lên: "Hoan nhi, cậu không thương tớ sao? Người ta biết sai rồi mà, cậu không thể không để ý đến người ta, người ta bởi vì nhớ cậu mà trở về nước sớm đấy, Hoan nhi..."
Lê Hoan không dao động.
"Hoan nhi..." Tần Vãn một lần nữa kéo tay cô, lay lay lấy lòng.
Cô quệt mồm, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Lê Hoan tức giận trừng cô: "Sai cái gì?"
Tần Vãn làm bộ nghẹn ngào: "Không nên......không nên cố ý an bài gặp mặt ở quán Tư Trù, cố ý để cho Thẩm Mộ nhìn thấy, đánh cược anh sẽ phải gọi cho tên khốn Phó Tây Cố kia, lại càng không nên tùy ý để Phó Tây Cố mang cậu đi. Hoan nhi, người ta thật sự sai rồi, không có lần sau đâu. "
Lê Hoan trước sau nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy đều không có biện pháp, dù là biết rõ cô ấy chỉ đang giả vờ.
Chỉ có điều lần này, cô thật sự rất bất đắc dĩ, mà bất đắc dĩ, là một loại cảm giác nói không rõ, cùng loại với nóng nảy.
"Lần sau đừng như vậy nữa. " Cô mở miệng nói, giọng nói lập tức thấp xuống, tâm trạng bỗng dưng thay đổi.
Tần Vãn tất nhiên là mẫn cảm cảm nhận được.
Cô liền không cố làm ra vẻ nữa, trực tiếp kéo Lê Hoan ngồi xuống trên ghế sa lon, đưa ly nước ô mai ướp lạnh có bí phương độc nhất vô nhị của chính mình cho cô: "Đã xảy ra chuyện gì? Anh ta bắt nạt cậu sao? "
Tuy là hỏi như vậy nhưng cô phỏng đoán chắc không phải vậy.
Quả nhiên, cô nhìn thấy Lê Hoan đang do dự, hai giây sau thì lắc đầu.
Tần Vãn nhìn chằm chằm vào cô.
"Hoan nhi, " Cô dứt khoát nói trắng ra, "Bốn năm trước người cậu thích chính là Phó Tây Cố, đúng không? "
Lê Hoan dừng tay lại, cô cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, ước chừng là tối hôm qua sau khi cô say rượu đã nói cái gì không nên nói, bằng không thì hôm nay Vãn Vãn cũng sẽ không an bài chuyện như vậy.
Chẳng qua là......
"Ừ. " Rũ mắt, cuối cùng cô cũng không phủ nhận.
Một giây thừa nhận kia, đáy lòng của cô lại có loại cảm giác mất mác, buồn vô cớ.
Nhấp một hớp nước ô mai, Tần Vãn trực tiếp hỏi: "Tối hôm qua cậu hỏi tớ tin vừa gặp đã yêu hay không, cậu nói vừa gặp đã yêu chính là thấy sắc nảy lòng tham, cũng chính là nói Phó Tây Cố sao? "
Lê Hoan quay mặt đi.
Tần Vãn chợt nhướng mày, cười: "Hoan nhi, cậu có chút tiêu chuẩn kép* đấy, lúc trước cậu có thể đối với Phó Tây Cố thấy sắc nảy lòng tham, vừa gặp đã yêu, vậy vì sao anh ta lại không thể..., nam nữ bình đẳng mà. "
*Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng.
Lê Hoan bỗng nhiên căm giận cắn môi.
"Nhưng anh..."
"Anh cái gì? "
Lời nói đến bên miệng, nghĩ đến việc anh ở trước mặt cô tự mình gọi điện thoại cho Trình Khải, nghĩ đến những lời anh nói kia, những lời... mang theo phiền muộn định nói ra thoáng cái đã bị ngăn chặn, như thế nào cũng không nói ra được.
Cô bực bội, mình vậy mà...
Tần Vãn cười dịu dàng mà nhìn cô, ngón tay chọc chọc mặt cô : "Muốn tớ nói cho nghe không, quan tâm nó làm gì, thử xem cũng không sao đâu... Đời người ngắn ngủi, tận hưởng niềm vui trước mắt mới phải, nói yêu đương một hồi thì có gì không thể, huống chi Phó Tây Cố cũng không phải không có ưu điểm mà. "
Bấm đốt ngón tay, cô bắt đầu đếm: "Có tiền, độc thân, có nhan sắc, có năng lực, kiên nhẫn......A..., thử đi, không thiệt thòi đâu, cũng không phải yêu đương thì nhất định phải kết hôn sinh con, yêu đương là hưởng thụ quá trình vui vẻ."
"Hoan nhi, " Cô làm bộ ngả ngớn mà nâng cằm của cô ấy, "Nếu không thì......cậu hãy cùng anh ta thử đi? Vừa vặn tích lũy kinh nghiệm, dù sao cậu đến một mối tình vắt vai cũng không có, lần đầu tiên yêu đương cùng người mình thầm mến......không lỗ đâu."
Cô nói rất là nghiêm túc, nhưng ánh mắt kia cực kỳ giống cười nhạo.
Lê Hoan nhịn không được trừng cô, cũng không biết là bị cô kích thích, hay là đêm nay bị Phó Tây Cố kích thích, cô không chút suy nghĩ thốt ra: "Tớ mới không cần có mối tình đầu với anh ta! Anh ta có nhiều bạn gái như vậy! Anh ta..."
Sau khi xúc động rồi nhanh chóng tỉnh táo, ý thức được mình vừa nói cái gì, đồng thời trong lòng lại có cái gì thay đổi, Lê Hoan tức giận vô cùng, lời nói còn dư đành nuốt xuống, ảo não quay mặt đi.
Tần Vãn một chút cũng không khách khí, cười vô cùng vui vẻ.
"Cậu còn cười nữa! " Lê Hoan mạnh mẽ quay đầu, tức giận uy hϊế͙p͙.
Tần Vãn ngưng cười, gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Lê Hoan làm bộ muốn đứng dậy trở về phòng.
Tần Vãn giữ chặt cô: "Ai, Hoan nhi, cậu biết cậu bây giờ như cái gì không? "
"Tớ không muốn nghe! "
"A.........Thế nhưng mà tớ rất muốn nói đấy, Hoan nhi, cậu bây giờ đó, giống như là một con rùa đen rụt đầu, phía trước rất rõ ràng, nhưng lại sợ hãi, không tin tưởng, cho nên không muốn bước lên một bước. "
Lê Hoan tức giận: "Tần Vãn! Anh ta đến cùng cho cậu bao nhiêu thứ tốt mà cậu lại nói giúp anh như vậy hả! "
Tần Vãn nghiêm túc: "Ngày mai tớ lập tức nói với Phó Tây Cố tớ muốn thứ tốt, Hoan nhi, cậu nói xem, tớ nên muốn bao nhiêu mới được? "
Lê Hoan: "......"
"Được rồi, " Nhìn thấy cô xấu hổ, Tần Vãn không nói giỡn nữa, kéo cô ngồi xuống lần nữa, "Thật ra tớ không muốn cậu nhất định phải tiếp nhận tình cảm của Phó Tây Cố, tớ chỉ là muốn Hoan nhi của tớ có thể dũng cảm một chút, đừng có tự tạo áp lực cho mình, bất luận là tình cảm, sinh hoạt hay là sự nghiệp của cậu. Cần gì phải vậy, không đáng, chỉ có chính cậu vui vẻ mới là đáng giá nhất, học cách hưởng thụ được không?"
Lần này, Lê Hoan không nói gì thêm.
Thật lâu sau, cô mới mở miệng nói, trong giọng nói mang theo chút ít tâm tình phức tạp: "Vãn Vãn. "
"Hả? "
"Trước khi lên lầu, Phó Tây Cố nói với tớ một câu, anh ta nói......"
*~~~~~~hết chương 18~~~~~~*