Chương 72: NT1: Tỏ tình rồi cho anh danh phận
Năm mới đang đến gần, mùa đông năm nay ở Nam Thành vô cùng lạnh.
Bên trong hội sở, một đám người lại vô cùng vui vẻ.
Phó Tây Cố lười nhác dựa lưng vào ghế sô pha mà uống rượu với vẻ thờ ơ. Cách đó không xa, Ninh Xuyên dẫn theo bạn gái mới của anh ta đi cùng, nghe nói là anh ta đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình nên quyết định sẽ giới thiệu cô ấy với từng người một.
Thanh danh của Ninh Xuyên trong giới thượng lưu còn tệ hơn cả anh, đào hoa phóng túng, là loại thiếu gia cứ ba ngày là thay bạn gái hai lần, nhưng hôm nay, anh ta cẩn thận che chở dỗ dành cô gái kia, trong mắt trong lòng chỉ có cô ấy.
Vì sợ cô xấu hổ và không được tự nhiên, còn đặc biệt yêu cầu ai có bạn gái cũng phải dẫn bạn gái đến. Có bạn gái dẫn theo bạn gái là tất nhiên, nhưng không được dẫn theo loại bạn gái vì tiền mà yêu.
Tất cả mọi người cười Ninh Xuyên muốn quay đầu, nhưng cười thì cười, vẫn nể mặt bạn gái anh ta mà dẫn người yêu theo.
Chỉ có Phó Tây Cố đến một thân một mình.
Ninh Xuyên cười ngoác miệng đến tận mang tai, quay đầu nhìn thấy Phó Tây Cố đang buồn bực uống rượu một mình, nháy mắt với những người khác, không có ý tốt đi đến bên cạnh anh rồi tớ một câu cậu một câu bắt đầu chế nhạo.
“Ơ, không phải Phó nhị thiếu đây sao? Chị dâu đâu? Sao không đi chung với cậu vậy?”
Giang Hàng luôn là người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nghe vậy thì làm bộ nghiêm túc nói: “Nói gì vậy hả, Lê Hoan người ta còn chưa đồng ý với Phó nhị đâu, sao phải đến đây cùng với cậu ấy chứ?”
“Cái gì? Vẫn đưa đồng ý sao? Cũng đã lâu rồi mà nhỉ? Phó nhị, cậu vậy là không được rồi.”
Ninh Xuyên thuận miệng nói tiếp: “Đúng là chưa đồng ý mà, trên Weibo Lê Hoan không trả lời Phó nhị, cũng không trả lời lại bài của đám chúng mình luôn. Mấy tháng nay cũng chả online Weibo, tớ nghĩ chắc là Phó nhị lại làm gì đó khiến Lê Hoan giận rồi.”
Mọi người nghe xong thì lập tức cười vang.
Phó Tây Cố không giải thích, chỉ lười biếng uống hết ly rượu rồi mới đáp lại với vẻ thờ ơ: “Từ lúc đó chúng tớ đã yêu nhau rồi.”
Ninh Xuyên và Giang Hàng liếc nhau.
Giang Hàng giả bộ lộ ra vẻ khó xử: “Phó nhị à, không sao đâu mà, không đồng ý thì cũng chẳng có gì to tác cả, bọn tớ không cười nhạo cậu đâu. Cậu cứ cố gắng tiếp đi, một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ cảm động với cậu rồi tỏ tình trên Weibo với cậu, sẽ cho cậu một danh phận thôi.”
“Đúng vậy,” Lúc này Cao Địch cũng tới góp vui, nhìn như nghiêm túc an ủi, “Phó Tây Cố, cậu cứ từ từ theo đuổi, chắc chắn Lê Hoan cũng sẽ thêm bạn WeChat với cậu thôi, đừng nản chí nhé.”
Vừa dứt lời, cô lộ ra vẻ mặt khoa trương: “Chà, có phải chúng ta quên gì không, qua 12 giờ đêm nay là Valentine, cũng chính là Phó Tây Cố sinh nhật đấy? Chắc là Lê Hoan không biết đâu nhỉ? Cậu có muốn tớ ám chỉ với cô ấy giúp cậu không?”
Tiếng nói vừa dứt, Ninh Xuyên còn tỏ vẻ khoa trương hơn cả cô ấy: “Không phải chứ Phó nhị?! Cậu không có WeChat của Lê Hoan sao? Không thể nào, bọn tớ đều có WeChat của cô ấy đấy, hôm sinh nhật cô ấy bọn tớ đều thêm cả rồi, cậu không có thật sao?!”
Những người khác cũng giả bộ khiếp sợ theo: “Vậy mà còn dám nói Lê Hoan đồng ý với cậu ấy rồi? Phó nhị, không phải cậu đang nằm mơ đấy chứ?”
“Chậc, nhìn đi, Phó nhị si tình như vậy làm người ta đau lòng biết bao nhiêu, không chỉ không theo đuổi được Lê Hoan mà còn bị bệnh hoang tưởng nữa chứ. Phó nhị, cậu nói đi, cậu muốn anh em giúp cậu như thế nào, chỉ cần một câu thôi.”
Phó Tây Cố: “…”
Ninh Trạch cũng cố ý đến tham gia náo nhiệt, vẻ mặt lo lắng: “Anh Phó nhị à, sợ là anh không biết rồi, bây giờ trên Weibo đang đồn rằng hai anh chị chia tay rồi đấy, nói là đã lâu vậy rồi mà Lê Hoan vẫn chưa đáp lại anh, với lại hai anh chị cũng chẳng có được một tấm ảnh chụp chung nào cả, nhiêu đó thôi cũng chứng minh được việc hai người chia tay rồi. Nhưng mà vẫn có người tin tưởng chắc chắn rằng hai anh chị chỉ ít khi xuất hiện cùng nhau mà thôi.”
“A…!” Nghĩ đến gì đó, cậu còn nói, “Còn nữa, ngày hôm qua trợ lý của em nói là có rất nhiều người đang đánh cược thử đến khi nào thì Lê Hoan công khai tình cảm đấy.”
Ninh Xuyên lập tức lấy lại tinh thần: “Còn có loại đánh cược này nữa sao? Nếu không thì chúng ta cũng đánh cược một phen đi, cược thử khi nào thì Lê Hoan đồng ý kết bạn WeChat với Phó nhị, khi nào thì cho cậu ấy danh phận.”
Mọi người nghe xong thì hào hứng vô cùng, nguyên một đám hưng phấn hô hào.
“Được của ló đấy!”
“Đánh cược gì?”
Phó Tây Cố đạp Ninh Xuyên một cái, môi mỏng phát ra hai chữ với vẻ ghét bỏ: “Xéo đi.”
Hai mắt Ninh Xuyên sáng lên, gọi bạn gái của mình tới, cố ý nói trước mặt Phó Tây Cố: “Bé cưng à, không phải em nói em là fans não tàn của chị Hoan Hoan sao? Hôm nay chị dâu không tới nhưng anh cũng nhắc đến em với chị ấy rồi, bây giờ chúng ta thêm WeChat với chị ấy trước được không?”
Bạn gái Ninh Xuyên vui vẻ đến mức hai mắt phát sáng: “Được không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi,” Ninh Xuyên vừa cười với cô ấy vừa cầm điện thoại của cô nhập ID WeChat của Lê Hoan vào, cuối cùng, anh ta còn nói với Phó Tây Cố, “Phó nhị, cậu cũng thử thêm một lần nữa đi, nói không chừng bây giờ Lê Hoan lại đồng ý ngay đấy.”
Thái dương Phó Tây Cố nhảy lên, anh a một tiếng, mặc kệ anh ta.
Sau đó…
“A…! Anh Xuyên! Chị Lê Hoan đồng ý! Chị ấy đồng ý rồi! Huhuhu… vui quá đi!”
Tiếng hét hưng phấn kích động không kiềm chế được của bạn gái Ninh Xuyên truyền vào trong tai.
Phó Tây Cố: “…”
“Aizz.” Cao Địch thở dài vỗ vai anh sau đó rời đi.
Những người khác hoặc là nhìn anh với ánh mắt đồng tình, hoặc là nhìn với vẻ hả hê, hoặc là bày tỏ vẻ hưng phấn của mình khi được thêm WeChat với Lê Hoan ở trước mặt anh.
Phó Tây Cố chỉ cảm thấy một nỗi hờn dỗi đang đè nặng trong ngực, ép anh khó chịu vô cùng.
Mặt không cảm xúc, anh rót cho mình ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Mộ mãi không tìm được Tần Vãn ngồi xuống bên cạnh anh, tâm trạng cũng không tốt: “Uống hai ly đi.”
Một ly lại một ly.
Chưa đầy một lát, Phó Tây Cố đã có chút men say.
Anh nhớ Lê Hoan, muốn gọi điện thoại cho cô, muốn nghe giọng nói của cô, dù là chỉ vài giây thôi cũng được. Nhưng nghĩ đến việc hôm nay cô đang khẩn trương quay phim ở nơi khác, lại bận rộn rồi mệt mỏi nên cũng không nhẫn tâm.
Hôm Giáng Sinh cô ghi hình hết chương trình tạp kĩ, là ngày đầu tiên hai người chính thức yêu nhau, vốn định dẫn cô đi thư giãn một chút nhưng mới chỉ nghỉ ngơi ở thành phố kia một tí thì cô vào đoàn làm phim ngay lập tức, sau đó còn có hàng loạt những việc lặt vặt khác, bận rộn đến mức anh không gặp cô được.
Cho đến tận hôm nay đều cứ như vậy.
Rượu càng uống càng nhiều, rượu xông lên não, lời nói cười nhạo của đám Ninh Xuyên thì cứ văng cẳng bên tai, thời gian dần trôi qua, Phó Tây Cố cảm thấy… tủi thân.
Cầm điện thoại, anh loạng choạng đứng dậy rồi ra bên ngoài, dựa vào lan can gọi điện thoại cho Lê Hoan.
Cho rằng cũng sẽ không có ai nhận máy như trước, đợi cô xong việc rồi mới về khách sạn gọi lại, không ngờ mới có hai giây đã có người nhận máy.
Sau khi Phó Tây Cố hoàn hồn thì thì tâm trạng tủi thân lại càng tăng lên: “Hoan Hoan…”
“Dạ?”
Giọng điệu trong trẻo lạnh lùng vang lên, Phó Tây Cố chợt cảm thấy bị thương, khi nói lại thì giọng nói trầm xuống không ít: “Anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?”
“Sai cái gì?”
“Sai… Không nên mượn danh nghĩa của Khanh Khanh mà thêmWeChat với em, không nên dối gạt em, không nên không thẳng thắn với em…” Đầu óc choáng váng, giọng nói anh khàn khàn nhú là đang làm nũng, “Tha thứ cho anh rồi cho anh một danh phận được không, hửm?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát.
Phó Tây Cố chỉ cảm thấy càng ấm ức: “Hoan Hoan…thêm WeChat với anh được không? Em cũng đã thêm WeChat với bạn gái Ninh Xuyên rồi mà sao lại không chịu thêm anh? Hoan Hoan, anh muốn danh phận…”
Đáp lại anh là tiếng cười của cô gái.
“Cục cưng à…”
“Phó Tây Cố.”
“Hửm?”
“Quay người lại…”
Âm cuối cao lên, sự vui vẻ dí dỏm quấn quanh trong đó.
Cả người Phó Tây Cố thoáng chốc cứng đờ, sau hai giây hồi thần thì niềm vui xông lên tận óc, trái tim đập nhanh đột ngột, thịch thịch thịch như muốn lao ra khỏi ngực anh, anh xoay người cái roẹt.
Cách đó là vài bước là một người con gái đang cười xinh đẹp dưới ánh đèn, đó không phải Lê Hoan thì là ai?
“Sao thế, ngốc rồi hả…?” Lê Hoan nhướng mày, “Không muốn gặp em à? Vậy được rồi, em về đoàn…”
Chữ phim còn chưa nói ra thì bỗng có một lực mạnh mẽ ập tới, cô bị người đàn ông ôm chặt vào ngực, chặt đến mức không có kẽ hở nào, lực ôm rất mạnh, tưởng chừng như anh muốn nhập cô vào thân thể của mình vậy.
Lê Hoan kìm lòng không được cong môi, để anh ôm thỏa thích.
“Em về khi nào? Sao lại không nói với anh? Hửm?” Hơi thở cực nóng của người đàn ông phả lên vành tai cô, tạo ra từng đợt tê dại chạy thẳng vào tim.
Vòng tay ôm ấp khao khát bấy lâu nay không chỉ an ủi sự nhớ nhung mà còn làm tăng nhịp tim đập.
Lê Hoan vươn tay ôm lại anh, khóe môi cong lên, nhỏ giọng nói mang theo chút tự hào: “Lễ Valentine đầu tiên, lại là sinh nhật của bạn trai, lần đầu tiên làm bạn gái người ta, mà em cũng nhớ anh ấy, đương nhiên là… em muốn về rồi…”
Không phải là chưa từng được tỏ tình, mấy năm nay không phải không ai hao tâm tổn trí cho sinh nhật của anh, nhưng chưa bao giờ Phó Tây Cố vui sướng kích động không thể kiềm chế như lúc bây giờ.
Chỉ vì là cô.
Không lời yêu thương hoa mỹ nào có thể sánh được với cô, dù cô không nói gì mà chỉ ôm anh như thế này.
Dục vọng nằm sâu dưới đáy lòng trào dâng mãnh liệt trong giờ phút này, Phó Tây Cố vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Hoan Hoan…”
Ánh mắt của anh sáng rực, nóng bỏng và trìu mến cùng lúc hiện ra.
Trái tim Lê Hoan lỡ nhịp.
Một giây sau, bàn tay ôm eo anh trở thành ôm cổ anh, cô ngẩng mặt lên hỏi: “Anh muốn hôn em sao?”
Khóe môi cô tràn đầy ý cười, vô thức lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
Nhưng trong đó còn có cả một chút khiêu khích.
Phó Tây Cố lập tức nhớ đến hình ảnh của cô vào đêm say rượu đó.
“Ừ.” Giọng nói cực trầm phát ra từ sâu trong cổ họng, sóng ngầm trong mắt cuồn cuộn, dục vọng muốm chiếm lấy cô mạnh mẽ trào lên, anh hung hăng hôn lên môi cô.
Cô là nữ vương của anh, anh tình nguyện vì cô mà cúi đầu xưng thần.
“Anh Phó nhị, anh mau lên Weibo đi! Lê Hoan chia sẻ lại bài của anh kìa! Chị ấy…” Lúc Ninh Trạch mang vẻ mặt hưng phấn xen lẫn nhiều chuyện cầm điện thoại chạy đến tìm Phó Tây Cố là nhìn thấy cảnh nóng bỏng như thế.
Tiếng nói đột ngột im bặt.
Cậu nháy mắt mấy cái: “Em không thấy bất cứ thứ gì cả, hai anh chị tiếp tục, tiếp tục…”
“Tiếp tục cái gì vậy…? Anh cũng muốn nhìn thử, ơ… chị dâu đến rồi sao…! Lại đây lại đây, mau vào đi.” Giọng cười xấu xa của Ninh Xuyên lập tức vang lên ngay sau đó.
Phó Tây Cố bị cắt ngang: “…”
Lần đầu tiên anh muốn giết người.
Móa nó.
Lê Hoan cảm nhận sự tức giận và chịu đựng của anh một cách rõ ràng.
Cô bật cười, duỗi ngón tay véo anh một cái, lần đầu tiên dùng giọng nói mềm nhũn mà dỗ dành anh: “Không muốn xem thử trên Weibo có gì sao?”
Ngày 14 tháng 2, ngày Valentine, 0 giờ 6 phút, Lê Hoan, người đã lâu chưa online bỗng nhiên chia sẻ lại bài tỏ tình của Phó Tây Cố——
Lê Hoan: Anh ấy vẫn luôn ở trong lòng tô[email protected] Phó Tây Cố
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, #Lê Hoan tỏ tình# đã leo lên No.1 hot search.
Toàn bộ cộng đồng mạng sôi trào.
Chỉ có điều rất ít người biết, 0 giờ 6 phút ngày 14 tháng 2, vừa đúng là thời gian Phó Tây Cố ra đời.
~~~~~~hết ngoại truyện 1~~~~~~