Chương 17
Hạ Trường Duyệt nhìn Giang Minh Na đang chắn trước mặt mà mất hết kiên nhẫn, đẩy cô ta ra rồi lập tức bỏ đi.
“Hạ Trường Duyệt, cô đắc ý không lâu đâu, cậu Trì nhất định sẽ không tha cho cô.”
Giang Minh Na gào thét ở khoảng cách rất xa, đến độ tiếng vọng vẫn còn văng vẳng bên tai Hạ Trường Duyệt.
Cô đứng ở ven đường đợi taxi, ánh mắt dần u ám.
Ngón tay cô gắng sức bấu vào lòng bàn tay.
Không cần Giang Minh Na nói, cô cũng biết Nghiêm Thừa Trì sẽ không tha cho cô.
Cô đi ra ngoài cả ngày, nếu Nghiêm Thừa Trì về không thấy cô, với tính khí quái gở của anh, buông tha cho cô mới là lạ.
Lúc taxi dừng lại bên ngoài cửa chính khu biệt thự, Hạ Trường Duyệt không kìm lòng nhìn đồng hồ.
8 giờ 5 phút…
Nhìn thấy đèn phòng khách sáng choang, tim cô bỗng đập thật nhanh.
Cứ nghĩ Nghiêm Thừa Trì đang ở bên trong, cô vô cùng lo lắng, chân không thể động đậy.
Đến khi cô thật khổ sở đi vào phòng, cô mới phát hiện trong phòng không có ai.
Không chỉ phòng của cô không có ai, mà toàn bộ tầng lầu giống như không có người.
Nghiêm Thừa Trì vẫn chưa về?
Hạ Trường Duyệt đứng ở cửa, không biết nói là cảm giác gì nữa.
Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút trống trải.
Cô sững sờ một lát rồi mới đưa tay đóng cửa phòng lại. Cô tự tìm đến nhà bếp, lấy từ tủ lạnh ra một ít nguyên liệu nấu ăn, nấu qua loa cho mình một bát mì. Cô bưng mì đến nhà ăn, ăn một cách vui vẻ.
Bụng trống rỗng cả ngày, cô đói ch.ết đi được.
Hạ Trường Duyệt gắp hai ba đũa là giải quyết xong bát mì, sau đó thỏa mãn ɭϊếʍƈ môi.
Cô nhanh chóng dọn dẹp “hiện trường”, rồi rón rén lên tầng hai, trốn vào phòng của mình.
Cô khóa chặt cửa, mới yên tâm lấy bộ áo ngủ từ vali, đi vào phòng tắm.
Thời gian trôi thật chậm, đến 11 giờ tối, biệt thự vẫn im ắng.
Hạ Trường Duyệt ôm máy tính chỉnh sửa bản thảo, sửa đến mơ màng buồn ngủ, nhưng vì chưa thấy Nghiêm Thừa Trì trở về, nên cô không dám ngủ.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.
Cô ra khỏi phòng, nhìn hành lang trống rỗng, trong đầu bỗng hiện lên căn phòng ngủ được bài trí lạnh lẽo kia.
Cô thở dài thật khẽ.
Tại sao bây giờ cô lại có cảm giác mong đợi, chờ được ông chủ lâm hạnh thế này?
Hạ Trường Duyệt cắn môi, trong lòng khó chịu đến không thở nổi.
Nhìn bầu trời đêm rực rỡ đầy sao, cô ôm chăn, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
***
Bên ngoài cửa chính khu biệt thự.
Một chiếc siêu xe màu đen lẳng lặng dừng lại, đồng hồ lúc này đã qua một giờ.
“Cậu Trì, sáng sớm hôm nay cô Hạ đã tự dọn đến đây, quản gia đã làm theo lời cậu dặn dò, sắp xếp phòng cho khách. Vừa rồi quản gia có báo lại, sau khi cô Hạ bỏ hành lý xuống thì ra khỏi biệt thự, đến tám giờ tối mới về.”
Người trợ lý cung kính quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt định thần ngồi ở băng ghế phía sau xe.
Anh dựa thân thể cao to ra sau, một tay chống đầu, gương mặt mê hoặc, ở trong bóng tối giống như phát ra ánh sáng của gốm Nhữ(*).
(*) Gốm Nhữ hay gốm “Ru” là một dòng gốm nổi tiếng thời Tống, chất sứ có mã não, sáng long lanh, men trong vắt như ngọc.
Nghe trợ lý nói xong, ánh mắt anh hơi lóe lên, đáy mắt hoàn toàn trong vắt, không hề có cảm giác buồn ngủ, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Cô ấy đi đâu?”
“Bệnh viện số một.” Trợ lý báo cáo tất cả thông tin điều tr.a được, “Bốn năm trước ba mẹ của cô Hạ bị tai nạn xe, cả hai cùng lúc trở thành người thực vật. Kẻ gây ra tai nạn thì bỏ trốn. Nhà họ Hạ đã không còn người tâm phúc, công ty nhanh chóng tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản bị họ hàng phân chia chiếm hết.”
“…”
Bốn năm trước…
Ánh mắt đen thẫm của Nghiêm Thừa Trì lóe lên, vẻ lạnh lùng xẹt qua đáy mắt.
Hóa ra anh rời khỏi không lâu, nhà cô đã xảy ra chuyện.
Đến nhanh như vậy, giống như bị báo ứng.
“Đúng rồi, cậu Trì, người đi theo cô Hạ báo cáo lại, cô Hạ đến bệnh viện thì gặp phải con gái lớn nhà họ Giang, Giang Minh Na.”