Chương 27ĐÁNH GIÁ MÌNH QUÁ CAO

Khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, cặp mắt đầy mê hoặc, đôi môi mỏng khẽ mím lại, khóe miệng cong cong nửa cười nửa không, làm cho người ta không rét mà run.
Anh từ từ bước tới từ đầu cầu thang, mắt của Hạ Trường Duyệt căng lên, cả người cứng đờ.


Cô cứ đứng im trước cửa phòng mình như bức tượng.
“Cậu Trì.” Quản gia đi tới, cung kính cúi đầu chào.
Nghiêm Thừa Trì làm như không nghe thấy tiếng nói của quản gia. Anh nhanh chóng đi lướt qua ông, đến trước mặt Hạ Trường Duyệt, rủ mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô.


Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hạ Trường Duyệt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, hồi hộp đến mức sắp ngừng thở.
Cô đang định lùi lại thì Nghiêm Thừa Trì bất ngờ vươn tay ra chụp quanh vòng eo, ôm cô vào lòng.
“A…”


Hạ Trường Duyệt giật mình, vô thức hét lên vì hành động của anh.
Ngay lập tức cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Anh uống rượu?
Hôm nay anh quay về biệt thự, là vì đã uống say?


Hạ Trường Duyệt cắn môi, thoáng do dự không biết có nên “tốt bụng” nhắc nhở anh một câu, phòng ngủ của anh ở kế bên thôi.
Trong tích tắc khi cô đang do dự, Nghiêm Thừa Trì bỗng nhiên buông lỏng tay, đi lướt qua cô rồi vào thẳng phòng cô. Anh đưa tay kéo cà vạt trên cổ định vào phòng tắm.


“Nghiêm Thừa Trì, đây là phòng của tôi!” Thần kinh của Hạ Trường Duyệt run rẩy. Cô không có thời gian sợ hãi nên xông thẳng tới, chắn trước mặt anh.
“…”
Nghiêm Thừa Trì dừng bước, đôi mắt mê hoặc nheo lại, môi hé mở, “Vừa rồi em mới gọi tôi là gì?”


available on google playdownload on app store


“Nghiêm Thừa Trì, anh uống say rồi, tôi dìu anh về phòng… A!”
Cô còn chưa dứt lời, Nghiêm Thừa Trì đột nhiên vươn tay chộp lấy bả vai, xoay người ấn cô vào tường, cúi đầu cắn vào cổ cô.


Cơ thể cao lớn của anh khóa chặt cô giữa lồng ngực rộng lớn và mặt tường, khiến cô không thể cựa quậy được.
Mãi đến khi Hạ Trường Duyệt ngửi thấy mùi máu tươi thì anh mới từ từ nhả ra. Khóe miệng anh nở một nụ cười quyến rũ pha lẫn vẻ nhạo báng.


“Chẳng phải lúc ở đoàn phim em gọi tôi là Tổng Giám đốc Nghiêm à, sao bây giờ lại gọi cả họ lẫn tên của tôi vậy?” Ngón tay của anh bâng quơ lướt qua cằm, khẽ nâng mặt cô lên.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh lóe ra ánh nhìn lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.


“Tôi thích em gọi tôi là Tổng Giám đốc Nghiêm, gọi lại một tiếng nghe xem nào.”
Miệng lưỡi quỷ quyệt.
“…”
Hạ Trường Duyệt cắn môi. Cô nhận ra anh đang trêu chọc cô, nên không dám phát ra tiếng nào.
Đôi mắt cô trong veo, lo lắng nhìn anh.


“Tôi tưởng anh không muốn người khác biết chúng ta có quan hệ, nên mới gọi anh như vậy.”
“Chúng ta có quan hệ?” Nghiêm Thừa Trì đột nhiên lên tiếng, ngắt lời cô. Ánh mắt anh lộ ra vẻ châm biếm, ngón tay dài túm mạnh cằm cô, nụ cười lạnh lẽo như ác ma.


“Hạ Trường Duyệt, em đánh giá mình cao quá rồi.”
“…”
Anh độc mồm độc miệng, cô hoàn toàn không thể chống trả nổi.
“Nếu em muốn có quan hệ với tôi đến thế, vậy tôi sẽ giúp em toại nguyện.” Nghiêm Thừa Trì khóa chặt cổ tay cô, nhanh chóng lôi cô vào phòng tắm, đóng sập cửa lại.


Anh kéo tay cô ấn vào lòng mình, “Cởi ra.”
“…”
“Em không hiểu tiếng người sao? Hay muốn tôi mang hợp đồng đến cho em xem?” Ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại. Nhìn thấy biểu cảm kháng cự trên mặt cô, trong nháy mắt sắc mặt anh sa sầm.
Đến gần anh, cô chán ghét đến vậy sao?


Nếu đổi lại là An Thần Húc, có phải cô sẽ vội vã nhào đến rồi phải không?
Cứ nghĩ đến chuyện này, lồng ngực của Nghiêm Thừa Trì như bị người ta đốt lên một ngọn lửa, hừng hực bốc cháy.
Cặp mắt mê hoặc của anh chợt lóe lên, anh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.
“A…”






Truyện liên quan