Chương 30CON TRAI ĐÂU MẤT!
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì chợt lóe sáng, anh nhìn lướt qua chiếc đồng hồ sang trọng trên tay.
Cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ, bây giờ là 12 giờ trưa. Cô đã ngồi ở đây đợi anh ba tiếng đồng hồ, hèn chi mệt mỏi đến ngủ thiếp đi.
Anh phất tay, trợ lý lập tức cúi người rời khỏi văn phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Nghiêm Thừa Trì bước đến, cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Anh có thể dễ dàng nhìn thấy hàng mi dài, và cả đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.
Anh từ từ cúi xuống, vừa định hôn cô thì Hạ Trường Duyệt đột nhiên mở bừng mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngây người ra.
“Ọc ọc…”
Tiếng bụng sôi réo trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng.
Hạ Trường Duyệt ôm bụng, ngượng ngùng nhìn Nghiêm Thừa Trì, mặt mày đỏ ửng lên.
Cô xấu hổ ngồi dậy từ ghế xô pha.
“Anh họp xong rồi sao? Tôi đến đưa hợp đồng. Tôi đã điều chỉnh lại rồi. Anh xem qua, nếu không có vấn đề gì thì kí tên vào, tôi sẽ mang hợp đồng đã kí đi.”
“…”
Nghiêm Thừa Trì đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hợp đồng trên tay cô, sau đó quay người bước đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống.
Hạ Trường Duyệt nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, ngẩn người mất vài giây mới đứng lên khỏi ghế xô pha.
Do cử động của cô nên chiếc áo vest trên người rơi xuống đất.
Nhận ra đây là chiếc áo vest nam, cô lập tức ngây người.
Của anh sao?
Vừa rồi anh đến gần cô như vậy, là vì thấy cô ngủ rồi, nên muốn đắp áo khoác lên cho cô?
Anh vẫn còn quan tâm cô ư?
Tim Hạ Trường Duyệt đập nhanh, bỗng nhiên trở nên loạn nhịp. Cô cầm chiếc áo khoác trong tay, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc, hé miệng định lên tiếng. Nhưng khi nhớ đến hộp thuốc anh chuẩn bị trong phòng cô sáng hôm nay, cô lại nuốt hết những lời nói vừa dâng đến miệng.
Cô đang mong chờ gì chứ? Anh không hận cô thì thôi, sao có thể quan tâm cô?
Cái áo khoác này anh tiện tay ném lên xô pha, vừa khéo trúng người cô mà thôi.
Cô không cần cho anh thêm cơ hội để anh đả kích cô nữa.
Hạ Trường Duyệt hít sâu một hơi, vuốt thẳng áo khoác, vắt lên ghế, sau đó cầm hợp đồng bước tới đặt trước mặt anh.
Nghiêm Thừa Trì lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi cầm bút lên, kí tên mình vào trang cuối hợp đồng.
Hạ Trường Duyệt thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lấy bản hợp đồng đã kí, cất vào túi.
Cô rụt rè liếc nhìn Nghiêm Thừa Trì, đang định đi ra thì nhìn thấy trợ lý đẩy cửa văn phòng đi vào.
“Cậu Trì, buổi tiệc trưa nay với Tổng Giám đốc Trần đã chuẩn bị xong, sắp đến giờ rồi.”
“Hủy đi.”
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì chợt lóe lên, anh lạnh lùng lên tiếng, sau đó đứng dậy khỏi bàn làm việc, đưa mắt nhìn Hạ Trường Duyệt, “Đi ăn cơm cùng tôi.”
“…”
Hạ Trường Duyệt ngẩn người, kinh ngạc ngẩng lên nhìn anh.
Vừa rồi anh nói gì? Bảo cô đi ăn cơm với anh sao?
Cô bị ảo giác rồi à?
“Không đồng ý?” Nghiêm Thừa Trì thấy cô không nói tiếng nào, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Hạ Trường Duyệt vội vàng lắc đầu, “Không phải…”
Điện thoại trong túi Hạ Trường Duyệt vang lên, ngắt ngang lời nói của cô. Cô lo lắng nhìn Nghiêm Thừa Trì, thấy anh không tức giận mới bước đến gần nhận điện thoại.
“Duyệt Duyệt, không thấy Hãn Hãn đâu! Em đã tìm khắp nơi rồi, nhưng vẫn không thấy nó…”
“Bốp…”
Điện thoại của Hạ Trường Duyệt rơi xuống đất, sắc mặt cô trắng bệch.
Một giây sau, cô nhặt điện thoại lên, xoay người nhìn Nghiêm Thừa Trì, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, “Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước, không thể ăn cơm với anh được.”