Chương 42
Ôm con thú bông phiên bản trẻ em trong lòng, trông cô hơi có vẻ trẻ con.
Nhưng đối mặt với ánh mắt dò xét của Nghiêm Thừa Trì, Hạ Trường Duyệt chỉ có thể bất chấp nói mình thích bọ rùa.
“Hạ Trường Duyệt, lớn vậy rồi còn thích thú bông, khẩu vị của em nặng thật.” Hồi lâu sau, Nghiêm Thừa Trì mới nói ra một câu lạ lùng, rồi bước đến cầm lấy con thú bông từ tay cô, nheo mắt quan sát.
Lại là bọ rùa…
Đúng là gặp ma mà.
Hôm nay anh vừa gặp một thằng nhóc đeo khẩu trang trẻ em hình bọ rùa, rồi bị nó đâm bể bánh xe.
Bây giờ lại nhìn thấy con thú bông bọ rùa trong biệt thự. Ngay cả người phụ nữ của anh cũng bị chiếm lấy, cuộc đời anh là phải bị bọ rùa bao vây sao?
Nghiêm Thừa Trì nheo mắt lại, cất giọng lạnh lùng, “Vứt đi.”
“Gì cơ?” Hạ Trường Duyệt giật mình, ngạc nhiên nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn con thú bông trên tay.
Dù nói ở tuổi của cô chơi thú bông trẻ em hơi trẻ con, nhưng thú bông người ta có đắc tội với anh đâu, tại sao lại bảo cô vứt đi chứ?
Đây là gối ôm khi ngủ mà con trai cưng của cô tặng cho cô.
Không vứt.
Hạ Trường Duyệt vội giật lại con thú bông từ tay anh, ôm vào lòng, “Tôi chỉ ôm nó lúc ngủ, nếu anh không thích thì ban ngày tôi cất nó trong tủ, sẽ không để anh nhìn thấy.”
“Lúc ngủ em ôm tôi là đủ rồi, ôm thú bông làm gì!” Nghiêm Thừa Trì nghiến răng nói.
“Tôi thích ôm thú bông.” Hạ Trường Duyệt khăng khăng.
Mặt của Nghiêm Thừa Trì lập tức đen lại, rít ra một câu từ kẽ răng, “Ý em là tôi còn không bằng một con thú bông?”
“Nghiêm Thừa Trì, anh xem con bọ rùa này đáng yêu biết bao.” Hạ Trường Duyệt giơ con bọ rùa nhồi bông lên, huơ huơ trước mặt anh, muốn thuyết phục anh.
“Bây giờ em muốn nói với tôi là tôi còn không bằng một con côn trùng đúng không? Hạ Trường Duyệt, em muốn ch.ết hả!” Mặt của Nghiêm Thừa Trì đã đen như đít nồi.
Hạ Trường Duyệt: “…”
Cô thật sự chỉ muốn giữ lại con thú bông thôi…
Hạ Trường Duyệt lưu luyến nhìn con thú bông trên tay, sau đó lại liếc nhìn Nghiêm Thừa Trì đang nổi cơn thịnh nộ, không cam lòng nói.
Được rồi, cô không nên chọc giận anh thì hơn, đến lúc đó người thua thiệt sẽ là cô.
Cô ôm con thú bông, cúi đầu đi ra khỏi phòng.
Thùng rác trong phòng quá nhỏ, cô phải ra thùng rác ngoài sân mới vứt được.
Vừa đi xuống lầu, Hạ Trường Duyệt vừa mắng thầm Nghiêm Thừa Trì cả trăm lần…
Đồ độc tài!
Đồ nhỏ mọn!
Đồ ích kỉ!
Không phải chỉ là một con thú bông thôi à, chiếm chút giường ngủ của anh thì sao?
Chẳng phải ngày nào anh cũng chạy qua phòng cô chiếm giường ngủ của cô đấy ư? Chẳng rộng lượng chút nào cả.
Vất vả lắm mới ra đến sân, Hạ Trường Duyệt khẽ cắn môi, vừa định vứt con thú bông vào thùng rác thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Cô cúi đầu liếc qua cuộc gọi hiển thị trên màn hình, thần kinh run lên.
Cô chợt ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lặng lẽ trốn bên cạnh thùng rác nhận điện thoại.
“Anh Hãn, sao thế?”
“Đại vương Hãn Hãn nhớ Tiểu Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt có nhớ Hãn Hãn không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói non nớt của cậu nhóc, mang theo sự bá đạo của Hỗn Thế Ma Vương.
“Tất nhiên là nhớ rồi, Tiểu Duyệt Duyệt lúc nào cũng nhớ Hãn Hãn.” Hạ Trường Duyệt biết cậu nhóc lại không có cảm giác an toàn, bèn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành cậu.
Khó khăn lắm mới dỗ được cậu nhóc, cúp máy xong cô mới chợt nhớ ra mình đang đi vứt thú bông.
Cô định ôm con thú bông đứng dậy thì bỗng có một bóng râm phủ xuống trước mắt.
Một giây sau, đôi giày da sáng bóng lọt vào tầm mắt cô.
Còn thêm ánh mắt dò xét của người đàn ông…